Một năm sau.
Sau khi quyết định định cư ở thành phố B, hai người đã mua một căn nhà lớn. Tề Hám cùng Ôn Tinh mở một phòng thu ở thành phố A, ký hợp đồng với vài nhà sản xuất và ca sĩ trẻ. Anh viết cho họ mấy bài hát, sau khi thu âm và phát hành đã được khán giả đón nhận nồng nhiệt. Những việc nhỏ trong phòng thu do Ôn Tinh giải quyết, còn việc bàn bạc các hợp đồng lớn hiện tại vẫn cần Tề Hám đi đi về về. Trong khi đó, công việc của Yến Nghiêu đã hoàn toàn ổn định. Hiện tại, cậu đã tiếp quản toàn bộ mảng kinh doanh của gia đình tại thành phố B.
Yến Nghiêu làm việc rất nghiêm túc, có trách nhiệm và tỉ mỉ, bố Yến vô cùng hài lòng về cậu. Trong một lần cao hứng, ông đã hào phóng cho cậu nghỉ liền mấy ngày để nghỉ ngơi cho tốt.
Yến Nghiêu canh giờ, nhanh như chớp quẹt thẻ tan làm rồi đến thẳng Hàm Cẩu. Tề Hám dạo này không bận lắm nên Ân Dã thường rủ anh qua uống rượu, chơi bi-a giải khuây.
“Nhanh nhanh nhanh,” Yến Nghiêu vừa hét vừa xông vào quán, chạy tới bên bàn bi-a trên tầng hai, “Anh ơi, về nhà, về nhà, về nhà thôi!”
Tề Hám vào thế rồi ra cơ, bi va vào nhau, một viên bi lăn vào lỗ. Anh thu cơ lại rồi nhìn cậu: “Sao thế?”
Ân Dã thấy Yến Nghiêu vội vàng như vậy thì cứ ngỡ có chuyện gì, bèn vội hỏi: “Có chuyện gì à?”
Yến Nghiêu nhìn Tề Hám đứng thẳng người dậy, bèn giang hai tay ôm chầm lấy anh từ bên hông. Cậu tựa đầu lên vai anh để “nạp năng lượng” rồi mới nói: “Không có gì đâu anh, chỉ là em được nghỉ mấy ngày. Tối nay em sẽ làm thêm hai món mới cho anh nếm thử.”
Ân Dã vừa rồi còn bị cậu làm cho căng thẳng, nghe xong câu này liền cạn lời đến mức chỉ biết đảo mắt một vòng.
Rời khỏi Hàm Cẩu, hai người cùng nhau ghé siêu thị mua ít đồ ăn. Về đến nhà, Yến Nghiêu lại vào bếp xem công thức thêm vài lần nữa. Sau khi nấu nướng và dùng bữa tối xong, cậu đã nhận được sự công nhận của Tề Hám, khiến Yến Nghiêu vui đến mức chỉ muốn vẫy đuôi.
Tắm xong, Tề Hám ngồi trên giường xử lý tin nhắn Ôn Tinh gửi tới. Yến Nghiêu bò qua hỏi: “Anh ơi, phòng thu của anh có bận không? Được nghỉ rồi chúng mình có đi đâu chơi không anh?”
Tề Hám mắt không rời màn hình, tiện tay vỗ nhẹ lên đầu cậu, giọng thản nhiên: “Đợi tôi một lát.”
Yến Nghiêu ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, nằm xuống bên cạnh, đắp chăn lên người rồi vắt tay lên trên chăn.
Đợi Tề Hám xử lý xong công việc, anh cúi đầu xuống lập tức bắt gặp ánh mắt của Yến Nghiêu vẫn luôn chăm chú nhìn mình. Người đàn ông lấy cuốn sách từ tủ đầu giường, lật đến trang có kẹp đánh dấu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Được, ngày mai tôi đưa em đi.”
“A!” Yến Nghiêu bật phắt dậy khỏi giường, mắt sáng rỡ, hỏi liền một mạch, “Anh ơi, tụi mình đi đâu thế? Đi mấy ngày ạ? Vậy em có phải dọn đồ không?”
“Mang hai bộ quần áo là được. Không phải em muốn ra biển sao?” Tề Hám đáp lời rồi lại dời tầm mắt vào trang sách, bắt đầu đọc.
Yến Nghiêu “vâng” một tiếng, rướn người qua áp má mình vào khóe môi anh. Không làm phiền anh nữa, cậu xoay người xuống giường bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đọc xong vài trang sách, Tề Hám liếc thấy Yến Nghiêu đang ngồi xổm xếp quần áo bên cạnh một chiếc va li lớn. Người đàn ông lại nhìn đống đồ đạc đầy ắp bên trong, rồi súc tích nhắc nhở một câu: “Nhiều quá.”
Yến Nghiêu vừa gấp quần áo thành những khối vuông vắn bỏ vào va li, vừa tự bào chữa: “Cẩn tắc vô áy náy mà anh.”
Sáng hôm sau, hai người dậy thật sớm. Yến Nghiêu xách va li xuống lầu, cất vào cốp xe rồi ngồi vào ghế phụ. Tề Hám lái xe từ hầm gara ra ngoài, đối diện ngay với ánh nắng chói chang. Anh một tay giữ vô lăng, tay còn lại nhận lấy chiếc kính râm Yến Nghiêu đưa rồi đeo lên.
Yến Nghiêu nghiêng đầu nhìn anh rồi móc điện thoại trong túi ra chụp một tấm ảnh Tề Hám đang lái xe, sau đó lại chụp thêm một tấm phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Cậu mở nhóm chat lên, chỉ đăng tấm ảnh chụp cảnh bên ngoài.
Yến Nghiêu: Anh nhà đưa em đi chơi nè
Cao Thanh: Có ai quan tâm đâu hả? Đề nghị thành viên nhóm không spam tin rác nhé.
Lâm Băng: Tuần trăng mật hả?
Ân Dã: Nhà ai mà đi trăng mật sau một năm thế?
Yến Nghiêu chỉ trả lời Lâm Băng: Đúng vậy.
Sau ba tiếng rưỡi lái xe, họ đã đến bờ biển nổi tiếng nhất của thành phố C. Đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng và cất hành lý xong, hai người xuống lầu tìm một quán ăn gần đó để ăn trưa.
Khu vực quanh bờ biển cơ bản toàn là quán hải sản. Yến Nghiêu chọn vài loại nguyên liệu rồi gọi món, sau đó cậu nhìn thấy Tề Hám đang ngồi xổm ở cửa. Con gái nhỏ của chủ quán đang đứng đó, băn khoăn tại sao đàn ông cũng có thể để tóc dài.
Yến Nghiêu cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, tay khoanh trên đầu gối, im lặng nghe Tề Hám nói chuyện với cô bé. Đứa nhóc còn nhỏ, tính cách có vẻ hướng nội, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
“Con gái đương nhiên cũng có thể cắt tóc ngắn. Trong khuôn khổ pháp luật, mình muốn làm gì thì cứ làm nấy.” Tề Hám ôn hòa nhìn cô bé, từ tốn giải thích.
Cô bé ngây ngô gật đầu, bộ dạng như hiểu như không, rồi đưa cho anh quả vải mà mình đang nắm chặt trong tay. Tề Hám không nhận, chỉ nói: “Cháu ăn đi.”
Cô bé lại cố đưa quả vải về phía anh thêm một chút, lí nhí nói: “Cảm ơn chú, đã… nói chuyện, với cháu.”
Quả vải đó trông thật lớn trong bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô bé, nhưng lại trở nên nhỏ xíu trong tay Tề Hám. Anh nắm quả vải trong lòng bàn tay, chìa ngón út ra rồi nói với cô bé: “Không có gì, cô bạn.”
Cô bé nhìn ngón tay anh chìa ra, do dự một lúc rồi mới dám nắm lấy một đốt ngón út của anh, coi như là bắt tay. Yến Nghiêu cũng đưa tay qua móc lấy ngón trỏ của Tề Hám, sau đó chỉnh điện thoại rồi lại chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Chủ quán rất nhiệt tình, cô bé cũng rất ngoan. Hải sản tươi rói, vị ngọt đậm đà. Đây là một khởi đầu tốt đẹp cho chuyến du lịch ngắn ngày này.
Yến Nghiêu xắn tay chiếc áo khoác mỏng của Tề Hám lên rồi lấy trong túi ra một chai xịt chống nắng. Cậu lắc đều, cẩn thận xịt khắp người cho anh. Sau khi đeo kính râm cho Tề Hám xong xuôi, cậu liền kéo tay anh chạy thẳng ra bãi biển.
Đây là lần đầu tiên Yến Nghiêu được nhìn thấy biển. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời trong xanh quang đãng. Trước mắt cậu là một màu xanh biếc mênh mông, không ngừng gợn sóng, còn bên cạnh là một Tề Hám với dáng vẻ thản nhiên và thân hình cao thẳng.
Yến Nghiêu ngửi thấy hương vị mặn mòi đặc trưng trong gió biển, tóc của cả hai khẽ bay trong gió.
Mấy hôm trước Tề Hám vừa mới tỉa lại tóc nên đã ngắn đi một chút. Bây giờ tóc không đủ dài, nếu buộc lên thì chỉ đi vài bước là sẽ bị tuột ra, vì vậy anh không buộc nữa.
Yến Nghiêu đưa tay vuốt lại đuôi tóc cho anh, rồi kéo người đàn ông đi về phía mép nước. Làn nước biển mát lạnh mơn man đến bắp chân, xua tan đi cái nóng nực của thời tiết.
Yến Nghiêu áp sát vào người Tề Hám, sờ thử cánh tay anh. Cảm thấy hơi nóng, thế là cậu thuận tay cởi chiếc áo khoác mỏng của anh ra rồi buộc vào hông mình.
Gương mặt Tề Hám góc cạnh và sâu sắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng có sắc nhạt. Chiếc kính râm che đi nửa trên khuôn mặt càng khiến anh trông thêm lạnh lùng, sắc bén. Người đàn ông không hề gầy yếu, trái lại thân hình rất cân đối và rắn chắc. Bình thường anh ăn mặc khá chỉn chu và thoải mái, còn bây giờ trên người chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ màu đen khiến cho khí chất lạnh nhạt, điềm tĩnh thường ngày lại có thêm vài phần phóng khoáng, tự tại.
“Tách” một tiếng, Yến Nghiêu lại chụp cho anh thêm một tấm ảnh nữa. Sau khi lưu ảnh xong, cậu kéo anh thỏa thích vầy nước một lúc rồi mới đi từ dưới biển lên, ngồi xổm trên bãi cát nhặt sỏi đá.
“Dương Mai.” Tề Hám đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy anh nói vậy, Yến Nghiêu lập tức nhét đá vào túi rồi đứng bật dậy, vội vàng nói: “Anh ơi anh muốn ăn dâu rượu* à? Em đi mua ngay.”
(Chú thích: Dương mai còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ.)
Một cô gái mặc áo phông và quần short đang đi tới, kinh ngạc nhìn Tề Hám rồi cất tiếng: “Tề Hám?” Vừa nói, cô vừa thấy Yến Nghiêu quay người lại, và lại chuyển sang nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên không kém.
Trời ạ, sao lại là cô Dương Mai này? Yến Nghiêu bĩu môi.
Dương Mai nhanh chóng hoàn hồn, thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười quen thuộc có phần trêu chọc: “Trùng hợp thật, không ngờ lại có thể gặp lại hai người.”
“Rất trùng hợp, cô dạo này thế nào?” Tề Hám đáp lại một câu khách sáo.
Lần này nụ cười của Dương Mai đã chân thành hơn, khóe miệng cong lên để lộ hàm răng trắng đều. Cô cười rạng rỡ và thẳng thắn: “Rất tốt, mọi thứ đều rất tốt.” Nói xong, cô lại nhìn hai người họ, “Hai người… ở bên nhau rồi à?”
Yến Nghiêu bước ra chắn đằng trước, nói: “Đúng vậy, cô có ý kiến gì à?”
Dương Mai cười phá lên trêu cậu: “Cậu vừa ngốc nghếch vừa khờ khạo như thế, vậy mà cũng theo đuổi được người ta thật à.”
Yến Nghiêu vô cùng bất bình với vế đầu trong câu nói của cô. Cậu cau mày, lạnh lùng nhìn cô, đối đầu bằng ánh mắt. Dương Mai cũng chẳng sợ, cô khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt cũng không hề thua kém.
Cuộc chiến đấu mắt của hai người bất phân thắng bại, Dương Mai hừ một tiếng rồi phồng má lên trước, sau đó bất ngờ giơ tay gạt chiếc kính râm đang gài trên đầu Yến Nghiêu xuống. Yến Nghiêu phản ứng nhanh chóng đưa tay ra chụp, nhưng Dương Mai đã nhanh hơn một bước bắt được nó. Cô ném chiếc kính vào lòng Tề Hám rồi vừa cười vừa chạy lùi về sau, vừa vẫy tay vừa hét lớn: “Tạm biệt nhé! Sau này có duyên lại gặp!”
Bóng lưng của cô nhanh chóng thu nhỏ lại thành một chấm nhỏ rồi hoàn toàn biến mất. Tề Hám móc chiếc kính râm trong tay vào cổ áo Yến Nghiêu, đốt ngón tay vô tình chạm vào gáy cậu. Yến Nghiêu cảm nhận được thân nhiệt của anh hơi cao, bèn kéo Tề Hám đi thuê một chiếc ghế xếp có ô che để anh ngồi nghỉ cho mát.
“Em đi mua kem, anh ở đây nghỉ một lát nhé.”
“Đi đi về về là chảy hết đấy.”
Nghe anh nói vậy, Yến Nghiêu cười rồi hứa chắc nịch: “Tuyệt đối sẽ không chảy đâu ạ.”
Que kem quả thật không hề bị chảy, bởi vì Yến Nghiêu đã chạy đi rồi lại chạy về. Lúc trở lại, cậu thở hổn hà hổn hển, đưa que kem và một ly nước dừa lạnh cho Tề Hám. Cậu nghỉ lấy hơi một lúc rồi lại ngồi xổm xuống bên cạnh ghế xếp tìm sỏi đá, không muốn rời xa Tề Hám nửa bước.
Tề Hám ăn xong que kem, cơ thể cũng đã hạ nhiệt. Anh nhìn Yến Nghiêu đang ngồi xổm bên cạnh lật qua lật lại, sau gáy vì lúc nãy chạy đi chạy về mà lấm tấm mồ hôi, làm ướt cả đuôi tóc.
Tề Hám lên tiếng hỏi: “Tìm gì thế?”
“Tìm… một hòn đá hình trái tim.” Yến Nghiêu ngẩng đầu trả lời, sau đó lại cúi xuống sờ sờ tìm tìm.
Tề Hám không nói gì, anh cúi người nhặt một hòn đá từ bãi cát phía bên kia ghế rồi đặt vào lòng bàn tay Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu mỉm cười với anh, rồi móc từ trong túi ra bốn viên sỏi nhỏ hình bầu dục đặt vào tay Tề Hám. Sau đó, cậu đặt hòn đá hình trái tim vào giữa, xếp thành hình một bàn chân cún trong lòng bàn tay anh.
Yến Nghiêu rất thích dùng điện thoại để ghi lại mọi khoảnh khắc. Cậu lại chụp một tấm ảnh lòng bàn tay Tề Hám đang nâng niu mấy viên sỏi rồi đăng lên vòng bạn bè. Cao Thanh vẫn còn đang kinh ngạc vì bài đăng có hình cô bé lúc trước của cậu, lập tức ném một quả bom vào nhóm chat.
Cao Thanh (vẫn luôn có những phát ngôn gây sốc): @Tề Hám, Yến Nghiêu cuối cùng cũng đẻ một đứa cho cậu rồi à?
Ân Dã (hùa theo): Ăn cơm trước kẻng là không nên đâu nhé.
Lâm Băng (cũng đã học được thói không đứng đắn): Nhưng mà mấy tháng trước bụng em nó có to lên mấy đâu nhỉ.
Yến Nghiêu: ?
Thôi kệ, lười đôi co với mấy người không phân biệt nổi nam nữ này.
Yến Nghiêu tắt điện thoại, tựa vào bên cạnh Tề Hám. Hai người nằm trên ghế chợp mắt một lúc rồi mới đến một nhà hàng gần đó ăn tối. Từ vị trí cạnh cửa sổ có thể ngắm được hoàng hôn và ráng chiều. Thật trùng hợp, nhà hàng mấy hôm nay đang có sự kiện kỷ niệm ngày thành lập, lúc ăn tối họ còn đốt một ít pháo hoa ở bên ngoài. Lúc ra về, nhà hàng còn tặng cho hai người một quả bóng bay hình trái tim.
Yến Nghiêu đi đến tiệm cho thuê xe, thuê một chiếc xe điện rồi chạy qua. Cậu buộc quả bóng bay vào tay lái, chở theo Tề Hám rồi cười nói: “Anh ơi, chúng ta đuổi theo hoàng hôn thôi!”
Gió biển thổi qua làm những lọn tóc bay bay. Chiếc xe điện chạy không nhanh, lượn lờ nửa vòng quanh con đường ven biển. Yến Nghiêu dừng xe bên đường, mua một bó cát tường tặng Tề Hám rồi lại tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Bóng hai người đổ dài trên mặt đất. Cuối cùng, khi mặt trời lặn về phía tây và bầu trời dần chuyển sang sắc xanh lam, Yến Nghiêu mới dừng xe lại bên đường. Chàng trai trẻ chống hai chân xuống đất, hai tay gác lên đầu xe, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc tươi đẹp này cùng người mình yêu.
Sau khi lái xe về tiệm trả, Yến Nghiêu nắm lấy tay Tề Hám, hai người cùng nhau đón làn gió đêm, thong thả dạo bước trở về khách sạn.
Yến Nghiêu lấy bộ đồ ngủ của Tề Hám từ trong va li ra đưa cho anh. Đợi người đàn ông tắm xong, cậu cũng vào tắm rửa sạch sẽ. Lúc đi ra, Yến Nghiêu thấy Tề Hám đang ngồi trên sofa xử lý tin nhắn công việc, sau đó lại liếc thấy trên mu bàn tay anh có một nốt muỗi đốt.
Yến Nghiêu lục trong túi ra một hộp dầu cao thảo dược, ngồi xuống bên cạnh cúi đầu mở nắp, dùng đầu ngón tay lấy một ít cao nhẹ nhàng chấm lên mu bàn tay Tề Hám xoa đều ra giúp anh. Không khí trong phòng thoang thoảng mùi thảo mộc trộn với bạc hà.
“Cẩn tắc vô áy náy mà anh.” Yến Nghiêu cười, vặn nắp hộp dầu lại rồi đặt lên bàn trà, sau đó rướn người qua, cọ cọ tóc mình vào cằm Tề Hám.
Một tay Tề Hám cầm điện thoại xem tin nhắn, trong đầu đang suy tư về yêu cầu bài hát mà đối tác gửi tới, những nốt nhạc bất chợt nảy ra. Anh dùng tay còn lại ấn nhẹ l*n đ*nh đầu Yến Nghiêu, giọng trầm xuống: “Quỳ xuống nhìn tôi.”
Yến Nghiêu trượt khỏi sofa, quỳ xuống tấm thảm rồi đưa hai tay đặt lên vùng bụng dưới của Tề Hám. Thấy Tề Hám vẫn nhìn điện thoại không có phản ứng gì, cậu bèn chủ động k** kh** q**n anh xuống rồi vùi đầu vào.
Cậu vừa cố gắng hoạt động môi lưỡi vừa ngẩng đầu lên nhìn Tề Hám. Người đàn ông chẳng hề dành cho cậu một ánh mắt nào, ngón tay vẫn gõ lách cách trên bàn phím để trả lời tin nhắn.
Mãi cho đến khi Yến Nghiêu không còn nghe thấy tiếng gõ phím nữa, Tề Hám mới tắt màn hình điện thoại. Anh chống khuỷu tay trái lên thành ghế, dùng ngón tay đỡ lấy cằm, tay phải thì xoay xoay chiếc điện thoại, ánh mắt hờ hững dừng lại trên gương mặt Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu nhìn theo động tác xoay điện thoại của đối phương. Bàn tay Tề Hám rất lớn, chiếc điện thoại trong tay anh trông như một món đồ chơi nhỏ bé có thể tùy ý nghịch ngợm. Và cậu cũng vậy, cũng có thể bị anh tùy ý đùa bỡn.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên. Tề Hám dừng động tác xoay điện thoại, dời mắt nhìn vào màn hình rồi khẽ nheo lại. Anh bỏ tay trái xuống, đặt lên gáy Yến Nghiêu đang khựng lại rồi dùng sức nhấn đầu cậu chuyển động theo nhịp. Sau khi giải quyết xong, anh vỗ nhẹ lên vai Yến Nghiêu ra hiệu cho cậu đừng động đậy, sau đó cầm điện thoại đứng dậy đi ra ban công gọi lại.
Yến Nghiêu chỉ đành quỳ yên tại chỗ chờ đợi, không dám quay người quá nhiều để nhìn Tề Hám gọi điện. Bàn tay buông thõng bên hông bất lực dùng móng tay cấu vào da thịt nơi đầu ngón, răng cắn chặt môi mình.
Cậu không nhìn thấy Tề Hám, cũng không nghe được giọng nói của anh. Hồi lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng cúp máy, quay trở lại. Yến Nghiêu đã đợi đến mức mặt mày tái mét, trông thấy anh trở về mới có thể yên lòng. Đang định thở phào một hơi, Yến nghiêu chợt nghe thấy câu nói tiếp theo của người đàn ông, trái tim tưởng đã yên xuống lại như bị treo ngược lên cành cây.
“Em nghĩ mình rất ngoan sao?” Tề Hám ngồi lại xuống sofa, cất giọng bình thản.
Tề Hám chẳng bao giờ đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, chỉ dùng lời nói vạch ra một phạm vi mơ hồ. Yến Nghiêu chỉ có thể tự mình phỏng đoán, tự mình diễn giải ý của anh trong phạm vi đó.
“Chồng…” Cậu đối diện với ánh mắt có thể xem là lạnh lùng của Tề Hám, căng thẳng đến mức mím chặt môi. Khi nếm được chút vị tanh của máu, chàng trai trẻ mới bừng tỉnh, vội vàng nói: “Em biết rồi… Chồng ơi, là lỗi của em. Chỉ có ngài mới có quyền để lại dấu vết trên người em.”
“Lấy thắt lưng của em qua đây.” Tề Hám tắt điện thoại đặt sang một bên, không nhìn cậu nữa.
Vì chưa được Tề Hám cho phép đứng dậy, Yến Nghiêu chỉ đành bò qua tìm chiếc thắt lưng trong va li rồi dùng miệng để “lấy” nó, sau đó lại bò về, cúi đầu dâng chiếc thắt lưng vào tay Tề Hám.
Tề Hám nhét chiếc khóa kim loại cứng rắn vào miệng Yến Nghiêu, tiếp đến dùng dây lưng quấn hai vòng quanh mặt cậu rồi siết chặt lại. Một tay anh đặt lên gáy chàng trai trẻ, dùng hai ngón tay bóp vào khóa sau đó tháo vòng cổ ra.
Yến Nghiêu ngẩng phắt đầu nhìn Tề Hám. Cậu không được phép nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu anh đừng tháo chiếc vòng ra.
“Tay.” Tề Hám thản nhiên nói một chữ, ánh mắt vô cảm lướt qua mặt cậu. Dù không muốn đối phương tháo nó ra, Yến Nghiêu vẫn ngoan ngoãn chìa tay, nhìn anh dùng chính chiếc vòng cổ đó trói chặt hai cổ tay mình lại.
Nhận được ánh mắt cho phép trèo lên sofa, Yến Nghiêu đứng dậy rồi nằm ngửa ra ghế. Tề Hám cúi xuống, áp sát người cậu, kế đến đưa hai ngón tay mạnh mẽ luồn vào lòng bàn tay đang khép chặt của Yến Nghiêu. Những ngón tay ấy ra sức cào cấu bên trong hai lòng bàn tay cậu rồi lại mô phỏng động tác bên dưới mà ra vào.
Yến Nghiêu bị khống chế cả trên lẫn dưới, miệng cũng vì chiếc khóa kim loại mà buộc phải há lớn. Cậu siết chặt lòng bàn tay, mặc cho Tề Hám tùy ý sử dụng.
Sau khi kết thúc, Tề Hám cởi bỏ những thứ trên người Yến Nghiêu ra rồi ngả người ngồi tựa vào sofa, khuỷu tay gác lên thành ghế. Ánh mắt mang tính công kích quá mạnh lúc nãy đã được thu lại, nhanh chóng trở về vẻ bình lặng.
Yến Nghiêu thất thần nhìn theo từng động tác của anh. Khi ý thức dần tập trung lại, thấy Tề Hám vỗ nhẹ lên đùi, chàng trai trẻ lập tức lật người xuống khỏi ghế, quỳ bên cạnh chân anh, gối đầu hờ lên đùi người đàn ông rồi ngước mắt lên nhìn.
Tề Hám mặc cho cậu dựa vào đùi mình nghỉ ngơi một lúc rồi cầm chai nước bên cạnh, dùng thân chai áp lên vệt hằn đỏ trên nửa dưới khuôn mặt Yến Nghiêu, hỏi cậu: “Muốn uống không?”
Yến Nghiêu gật đầu, khàn giọng đáp lại. Cậu vừa định đưa tay ra nhận thì Tề Hám bỗng rụt chai nước lại. Anh vặn nắp, đổ nước vào lòng bàn tay, khum tay lại thành một vũng nước nhỏ rồi đưa xuống.
Hai má Yến Nghiêu nóng bừng. Cậu quỳ gối, nhích về phía trước hai bước, thành kính nâng tay Tề Hám lên bằng cả hai tay rồi cúi đầu uống nước trong lòng bàn tay người đàn ông.
Cậu uống rất vội, l**m sạch cả những giọt nước cuối cùng trong lòng bàn tay đối phương. Tề Hám lại đổ thêm một ít nước nữa. Sau hai lần qua lại như vậy, anh mới đưa chai nước để cậu tự uống.
Ngày hôm sau khi Yến Nghiêu thức dậy, vết hằn trên mặt vẫn còn khá rõ. Cậu vội vàng đặt mua một hộp khẩu trang đeo lên, sau đó thu dọn đồ đạc rồi cùng Tề Hám ra biển câu cá.
Sau khi dựng xong cần câu trên thuyền, thuyền trưởng uể oải dựa vào một bên, tán gẫu dăm ba câu chuyện phiếm với hai người. Cả hai cùng dùng chung một cặp tai nghe bluetooth, trong đó đang phát một bài hát do Tề Hám sáng tác và một ca sĩ trong phòng thu của anh thể hiện.
Thuyền trưởng đang kể cho Tề Hám nghe về những chuyến đi biển của mình, hai người họ nói chuyện rất hợp nhau. Yến Nghiêu thì đứng bên cạnh, giơ miếng bánh mì lên cho chim ăn. Bầy hải âu lượn vòng trên không trung nhưng chẳng có con nào thèm để ý đến cậu. Thế là Yến Nghiêu kéo khẩu trang xuống một chút, tự mình ăn hết miếng bánh mì.
Khi cá bắt đầu cắn câu, Tề Hám không nói chuyện với thuyền trưởng nữa. Yến Nghiêu nhìn anh câu hết con này đến con khác, phụ anh gỡ lưỡi câu rồi ném cá vào xô.
Một ngày câu cá bội thu kết thúc. Trở về đất liền, hai người tìm một nhà hàng nhờ chế biến cá, ăn tối xong thì về khách sạn nghỉ ngơi sớm.
Sang ngày thứ ba, hai người dậy sớm, ăn sáng xong liền ngồi ngoài ban công đợi mặt trời mọc. Họ nhìn màn đêm đen kịt dần tan đi, chân trời lóe lên những tia sáng đầu tiên. Vầng dương từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, ráng mây bừng lên rực rỡ, mặt biển được chiếu rọi, lấp lánh ánh sóng.
Yến Nghiêu hít một hơi gió biển mang theo hơi lạnh. Cậu vịn tay vào cánh tay Tề Hám, nhìn người đàn ông hơi cúi đầu xuống rồi nhắm mắt lại, thân mật dùng chóp mũi cọ nhẹ vào sống mũi anh. Vào khoảnh khắc mở mắt, cậu thủ thỉ: “Anh ơi, em cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được anh.”
“Định mệnh chính là như vậy.” Tề Hám hờ hững véo nhẹ cằm Yến Nghiêu, sau đó cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn buổi sớm.