1.
“Mẹ ơi, con không học piano nữa đâu.”
Bàn tay đang gắp thức ăn của mẹ Yến khựng lại, bà nghiêng đầu nhìn cậu con trai vừa thốt ra câu đó. Yến Nghiêu chỉ lặng lẽ nhìn lại mẹ, âm thầm khẳng định cho lựa chọn của mình.
“Học không vui à con? Hay là đổi trung tâm khác nhé?”
“…Con không thích âm nhạc.”
Đối với Yến Nghiêu, học piano là phải ngồi ngay ngắn một chỗ, lặp đi lặp lại những bản nhạc đã luyện đến hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Lưng eo căng cứng, mười đầu ngón tay như bị gông cùm. Cậu không thích sự ràng buộc, thế nên, cậu thậm chí đã bắt đầu căm ghét âm nhạc.
Mẹ Yến gắp một cái cánh gà vào bát cậu, ôn tồn khuyên nhủ: “Con còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, có thêm một tài lẻ vẫn hơn là không có gì. Công ty mình đang trong giai đoạn phát triển. Bố mẹ rất bận, không có thời gian để chu toàn việc nhà, con phải nghe lời ông bà nội nhé.”
“…” Yến Nghiêu không nói gì thêm nữa.
Ngày hôm sau, mẹ Yến trở về thành phố A. Bố mẹ bận rộn chuyện công ty, không có thời gian chăm lo cho cậu, thế nên Yến Nghiêu vẫn luôn sống cùng ông bà nội.
Đến cuối tuần, Yến Nghiêu lại như thường lệ đeo cặp, đạp xe đến trung tâm. Cậu luyện vài bản nhạc trong phòng đàn được một lúc rồi lại bắt đầu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cốc cốc.”
Cô giáo piano gõ lên nắp đàn để nhắc nhở, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cậu. Yến Nghiêu viện cớ đi vệ sinh để ra khỏi lớp rồi đứng ở hành lang ngắm nhìn đàn chim bay lượn bên ngoài.
Là chim én. Chúng sà xuống thật thấp lướt qua ngọn cây, chợt đến rồi chợt đi.
Đàn én lại đậu trên dây điện một thoáng, rồi lại sải cánh bay vút lên trời cao. Yến Nghiêu vẫn đứng bất động bên trong khung cửa sổ.
“Yến Nghiêu.” Cô giáo piano tìm đến, giọng có chút bực bội. “Ngẩn ngơ cái gì thế? Ông nội em gọi điện dặn tan học là về nhà ngay đấy.”
Tan học, Yến Nghiêu không nán lại mà về thẳng nhà. Cậu vừa mở cửa bước vào, ông nội đang ngồi trên ghế sô pha liền đứng bật dậy đón, vừa đỡ lấy cặp sách giúp cậu vừa kéo cậu vào phòng khách.
“Ồ, Tiểu Yến về rồi đấy à.”
Yến Nghiêu nhìn về phía người lớn tuổi vừa gọi mình, đó là phó hội trưởng của hiệp hội thư pháp. Cậu lễ phép đáp lại một tiếng rồi đi đến ghế sôfa ngồi xuống. Bà nội tươi cười rạng rỡ bóc cho cậu một quả cam. Yến Nghiêu vừa ăn được một múi thì ông nội đã giục cậu ra viết mấy chữ cho mọi người xem.
Yến Nghiêu nuốt miếng cam, nhìn nghiên mực, bút lông, giấy và mực tàu đã được chuẩn bị sẵn trên bàn rồi lẳng lặng đứng dậy viết hai câu thơ.
Mấy người khách vây quanh bàn xem chữ của cậu, luôn miệng khen ngợi, lại còn nói với ông nội rằng nhà ông có người nối dõi rồi, khiến ông nội Yến mặt mày hớn hở, vô cùng đắc ý.
Yến Nghiêu cau chặt mày, lờ đi những lời tán dương đó, cúi đầu chăm chú chùi vết mực vô tình dính trên tay, nhưng đã chà đến mức tay đỏ ửng lên mà vẫn không sạch.
2.
Yến Nghiêu tập nhảy xong, mồ hôi đầm đìa nằm ngửa trên sàn, mắt đăm đăm nhìn tấm gương trên trần nhà. Buổi tập rõ ràng đã kết thúc, nhưng trong phòng vẫn vang lên tiếng nhạc đệm với tiết tấu mạnh mẽ, dồn dập.
Bum! Bum! Bum bum!
Ồn ào quá, phiền chết đi được! Yến Nghiêu bực bội vò đầu, bịt tai lại, không muốn nghe thứ âm nhạc đó nữa.
Nằm chán chê xong, Yến Nghiêu về nhà rồi trông thấy bố mình, người mà cậu đã nửa học kỳ không gặp. Bước chân cậu khựng lại, ngơ ngác một lúc mới cất tiếng gọi: “Bố ạ.”
Bố Yến bước tới, ướm tay l*n đ*nh đầu cậu rồi mỉm cười nói: “Lại cao lên rồi, dạo này con học hành thế nào?”
Yến Nghiêu nhìn bố, lần gặp trước cậu mới chỉ cao đến cằm ông, bây giờ đã đến mũi rồi, quả thật đã lớn hơn không ít.
“À, bài thi tháng vừa rồi con đứng nhất khối.”
“Giỏi lắm! Con có muốn gì không?”
Yến Nghiêu nhìn nụ cười của bố, ngẩn người suy nghĩ xem mình muốn gì.
Đồ chơi mới ư? Không, cậu đã qua cái tuổi chơi đồ chơi rồi. Giày thể thao mới? Cũng không phải. Quần áo giày dép thì đã quá đủ, toàn là ông nội mua cho. Ông vừa khen cậu lớn nhanh, vừa vui vẻ dẫn cậu đi trung tâm thương mại mua hết bộ này đến bộ khác.
Vậy rốt cuộc mình muốn gì đây?
Yến Nghiêu lí nhí nói: “Bố mua cho con một chiếc xe mô tô đi.”
“Cái gì cơ?” Bố Yến không nghe rõ, hỏi lại lần nữa.
Yến Nghiêu lắc đầu, không nhắc lại yêu cầu của mình nữa. Bố Yến xoa đầu cậu, vừa định nói gì đó thì điện thoại trong túi ông reo lên. Nhìn thấy tên người gọi, ông vội vàng bắt máy, sau khi nói vài câu chuyện công ty thì thậm chí còn không ở lại ăn một bữa cơm mà đã vội vã xỏ giày đến công ty.
3.
Buổi sáng, Yến Nghiêu đại diện trường đi thi đấu cầu lông, giành được giải nhất và nhận thưởng 800 tệ. Cậu cầm tiền về nhà mà không tiêu một đồng nào, sau đó gọi điện báo cho mẹ.
Mẹ Yến bèn bảo bà nội đưa cho cậu một chiếc thẻ phụ. Yến Nghiêu tự mình ra máy ATM gửi tiền rồi cất thẻ đi cẩn thận, đến chiều lại tới trung tâm học piano.
Cậu lặp đi lặp lại những động tác đánh đàn một cách đơn điệu, cảm thấy tiếng đàn của mình thật khó nghe, vừa chói tai lại vừa khô khan. Những khuông nhạc trên bản phổ cứ như một nhà tù vô hình, giam cầm cậu bên cây đàn, chỉ có thể gõ lên những phím đàn lặp đi lặp lại.
Cậu không có lối thoát.
Yến Nghiêu lại viện cớ ra ngoài ngắm chim. Bên ngoài cửa sổ có một đàn én nhà đã làm tổ. Cậu mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn, mấy chú chim non ló đầu ra khỏi tổ, những đôi mắt nhỏ trong veo nhìn thẳng vào cậu. Yến Nghiêu nhanh chóng bị cô giáo piano lôi vào lại. Cậu tức đến mức dồn sức vào đầu ngón tay, gõ lên phím đàn kêu lách cách.
“Em thật sự chẳng có năng khiếu gì cả!” Cô giáo không hài lòng với thái độ của cậu, nhưng Yến Nghiêu còn bất mãn hơn vì bị nhốt trong lớp học. Cậu vẫn tiếp tục dồn sức đánh đàn, cuối cùng bị cô giáo mắng cho một trận rồi đuổi ra ngoài phạt đứng, bảo cậu cứ ra cửa sổ mà ngắm cho thỏa thích.
Yến Nghiêu lẳng lặng đi ra, đứng bên ngoài lớp học tiếp tục ngắm tổ én. Cậu đếm đi đếm lại, phát hiện đã thiếu mất một con so với lúc nãy, khi thò đầu nhìn xuống dưới lầu thì thấy một chú chim non rơi trên bãi cỏ.
Chẳng một chút do dự, cậu mở tung cửa sổ rồi nhảy từ tầng hai xuống, nhặt chú chim én lên, nhẹ nhàng khum nó trong lòng bàn tay, sau đó trèo tường ra khỏi trung tâm rồi co giò chạy không ngừng nghỉ ngay khi vừa tiếp đất.
Nên chạy đi đâu bây giờ? Cậu cũng không biết, cũng giống như việc cậu chẳng biết mình muốn món quà gì vậy, hoàn toàn không biết gì cả.
Yến Nghiêu chạy đến một con phố cổ mà bình thường ít khi ghé qua, lại nghe thấy tiếng nhạc, không biết là cửa hàng nào đang mở. Cậu muốn trốn khỏi tất cả những nơi có âm nhạc. Nhưng ngay khi quay người định chạy về hướng ngược lại, tiếng nhạc ấy lại níu chân cậu.
Khúc dạo đầu dài và du dương khiến tâm hồn đang xao động của cậu tức thì lắng lại hơn một nửa. Cậu bước về phía trước một bước nhỏ, tiếng đàn dây lại trở nên dào dạt, cảm xúc tuôn trào.
Tiếng trống dồn dập hòa cùng nhịp tim đang đập thình thịch sau một hồi chạy thục mạng. Yến Nghiêu thở hổn hển, quay người chạy ngược về hướng con phố cổ.
Thì ra là một tiệm đĩa cũ kỹ nhỏ bé đang bật bài hát này. Ngoài cửa có một màn hình nhỏ đang chiếu MV, trong đó một nhóm người mang nhạc cụ chạy về phía biển, trông vô cùng tự do và phóng khoáng.
Chủ tiệm đang sắp xếp đồ ở quầy thu ngân, thấy cậu đứng lại trước cửa liền gọi với ra: “Này nhóc, có muốn vào xem không?”
Ai mà thèm mua chứ? Mình vốn ghét cay ghét đắng âm nhạc mà.
Yến Nghiêu lắc đầu, ôm chú chim én trong tay rồi lại chạy đi. Tiếng nhạc nhỏ dần theo mỗi bước chân xa rời.
Giai điệu cuối bài hát thật uyển chuyển, giống như cảm giác yên bình và nhẹ nhõm sau khi đã trút bỏ hết những cảm xúc dồn nén. Cuối cùng, Yến Nghiêu vẫn dừng bước ở cuối con phố cổ, quay đầu chạy ngược về tiệm đĩa rồi bước vào trong.
“Bài hát này tên là gì ạ?”
“《Phá Kén》, muốn mua không? Dạo này bài này hot lắm đấy, không nhanh tay là hết hàng, phải đợi đợt sau đấy.”
Hôm nay Yến Nghiêu không mang tiền, nghe chủ tiệm nói vậy thì có hơi lo lắng, vội vàng nói: “Bây giờ cháu không mang tiền, chú giữ lại cho cháu một đĩa được không ạ? Ngày mai cháu nhất định sẽ đến mua!”
Chủ tiệm vốn không phải người dễ cho mua chịu, nhưng thấy cậu kiên trì quá, cuối cùng đành bất đắc dĩ gật đầu. Ông lấy một chiếc đĩa cất vào ngăn kéo, không quên dặn dò nếu ngày mai cậu không đến thì ông sẽ không giữ nữa.
Yến Nghiêu bảo ông cứ yên tâm là cậu chắc chắn sẽ đến. Cậu khều nhẹ cánh tay đang vẫy của con mèo thần tài trên quầy thu ngân, sau đó lại ôm chú chim én chạy đi. Lần này, cậu đã có một đích đến.
Cậu vừa thấy biển trong MV, lòng bỗng dưng cũng muốn ra biển, chỉ tiếc là thành phố B không có biển. Cậu đành chọn mục tiêu gần hơn là bờ sông. Từ trung tâm thành phố ra bờ sông phải đến mấy cây số, nhưng cậu không dừng lại, cứ thế chạy thẳng về phía trước.
Khi chạy đến bờ sông, Yến Nghiêu vốc một ít nước rồi cạy mỏ chú chim cho nó uống. Uống xong, con chim cứ kêu mãi không thôi. Yến Nghiêu đoán có lẽ nó đói rồi, liền lấy hai cành cây đào giun và tìm sâu gần đó. Sau khi cho chú chim ăn hai con sâu nhỏ, cuối cùng nó cũng không kêu nữa.
Yến Nghiêu nằm xuống bãi cỏ, đặt chú chim én lên ngực, trong đầu hồi tưởng lại giai điệu của bài hát vừa rồi. Cậu cảm thấy nó không giống với bất kỳ bản nhạc nào mình từng nghe.
Những bản nhạc khác đối với cậu là gông cùm tù ngục, nhưng 《Phá Kén》 lại giống như một sự vùng vẫy và giải thoát.
Hay có lẽ đây mới chính là cuộc đào thoát trong tâm tưởng của cậu?
Yến Nghiêu vẫn chưa thể nghĩ thông suốt. Cậu ngắm nhìn mây trắng cuồn cuộn trên trời, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách bên bờ sông, không nghĩ ngợi gì nữa.
Cậu cứ thế lặng lẽ nằm bên bờ sông, không nghĩ ngợi bất cứ điều gì, cho đến khi những đám mây tan biến hết.
4.
Vì “bỏ nhà đi” nửa ngày trời, Yến Nghiêu bị ông bà nội mắng cho một trận. Thấy ông bà lo lắng hốt hoảng, cậu bèn nói mình không sao, chỉ là muốn ra ngoài cho khuây khỏa thôi.
Ngày hôm sau, Yến Nghiêu thực hiện lời hẹn, cầm tiền ra tiệm đĩa mua album đó về. Bìa album vẫn là tấm ảnh chụp bóng lưng của ban nhạc khi họ đứng bên bờ biển.
Cậu xé lớp vỏ bọc, cho đĩa vào máy tính để nghe. Chất lượng âm thanh hoàn toàn khác hẳn so với khi nghe ở tiệm đĩa, những nhịp trống dồn dập, sôi nổi cũng trở nên rõ ràng và mạnh mẽ hơn.
Nghe xong bài hát, đầu óc Yến Nghiêu lâng lâng, cảm xúc dâng trào, cảm giác nặng nề trong lồng ngực cũng theo đó mà tan biến.
Yến Nghiêu lên mạng tìm kiếm thông tin về bài hát này, tìm ra ban nhạc có tên là “Nguy Cơ Cuối Tuần” kèm theo đó là thông tin của tất cả các thành viên. Nhưng đây không phải điều Yến Nghiêu muốn tìm. Cậu tiếp tục lướt xuống dưới, cuối cùng cũng tìm thấy tên producer.
Hansel.
Sao lại là một cái tên tiếng Anh?
Yến Nghiêu gãi đầu, rồi dùng cái tên này để tìm kiếm, kết quả trả về là một loạt người nước ngoài cùng những lời giải thích phiên âm.
Chắc là không phải những người này rồi…
Nghe nói người ta hâm mộ thần tượng thì đều dùng Weibo, thế là Yến Nghiêu truy cập vào Weibo để đăng ký một tài khoản. Đầu tiên, cậu tìm đến trang của “Nguy Cơ Cuối Tuần”, khu vực bình luận đủ loại trên trời dưới đất, cậu xem đến ngơ ngác nhưng vẫn không tìm thấy Hansel, cũng chẳng biết đó là nam hay nữ.
Cậu lại gõ tên vào thanh tìm kiếm người dùng, ra rất nhiều tài khoản tên Hansel. Cậu nhấn vào từng cái một rồi lại thất vọng thoát ra. Ngay lúc sắp nản lòng, cậu nhìn thấy một tài khoản có ảnh đại diện là bìa album 《Phá Kén》, chỉ khác là tên tài khoản có thêm hai dấu gạch dưới.
Yến Nghiêu nhấn vào xem, sau đó xác nhận đây chính là Hansel, người đã viết bài hát này, bởi vì tất cả các bài hát được tài khoản này chia sẻ đều có tên người sáng tác là Hansel.
Yến Nghiêu nhấn nút theo dõi, trở thành một trong những người hâm mộ đời đầu của tài khoản này. Cậu xem thông tin cá nhân thấy giới tính ghi là nam, vậy chắc hẳn là một chàng trai rồi.
Bài đăng chia sẻ bài hát 《Phá Kén》 là bài đăng mới nhất của Hansel. Do tài khoản này không có nhiều người theo dõi nên bình luận cũng chỉ lèo tèo vài cái.
Yến Nghiêu nhấn vào nút bình luận, gõ bàn phím, cẩn thận viết một dòng chữ rồi gửi đi.
— Anh giỏi quá, sau này có viết nhạc nữa không ạ?
Cậu còn cố tình thêm vào sau câu nói một biểu cảm đáng thương, mong nhận được hồi âm.
Sau khi gửi bình luận, Yến Nghiêu ngồi trước máy tính, liên tục F5 trang trong 10 phút nhưng vẫn không thấy chấm đỏ thông báo có trả lời. Cậu đành phải ra ngoài bắt sâu cho chim én ăn. Chú chim én nhỏ trông có vẻ không được khỏe, lớp lông tơ vẫn chưa thay hết. Mỗi lần cho ăn hay uống, Yến Nghiêu đều phải cạy mỏ nó ra.
Sau hai ngày được Yến Nghiêu chăm sóc cẩn thận, chú chim đã khỏe lại bình thường, cũng đã biết há mỏ đòi ăn, chỉ là vẫn chưa học được cách bay lượn trên không trung.
Hai ngày nay, cậu liên tục mở máy tính làm mới Weibo nhưng vẫn không nhận được hồi âm từ Hansel. Cậu thậm chí còn nghĩ hay là máy tính bị hỏng rồi, nếu không thì tại sao lại không hiển thị được bình luận trả lời?
Yến Nghiêu lại chăm sóc chú chim thêm mấy ngày nữa, nhưng nó vẫn không biết bay. Cậu bắt đầu thấy hơi sốt ruột, nó là một con chim, sao lại có thể không biết bay được chứ?
Căn phòng bốn bức tường này không phải là nơi nó thuộc về, bầu trời rộng lớn bao la kia mới là thiên đường của nó.
Yến Nghiêu lại mang chú chim ra ngoài sân để tập bay như thường lệ. Hôm nay, có mấy con én lớn bay lượn phía trên sân nhà cậu. Cậu trèo lên chỗ cao hơn, đặt chú chim én lên mái nhà, hy vọng mấy con én lớn đang nghỉ chân ở đó sẽ dạy nó.
Một con én lớn rũ rũ đôi cánh, bay quanh đó hai vòng rồi lại đậu xuống, kêu lên mấy tiếng, có lẽ chúng đang giao tiếp bằng ngôn ngữ của mình.
Chú chim nhỏ cũng bắt chước rũ cánh, nhưng có lẽ vì thấy cao quá nên vẫn không dám bay.
Con én lớn lại bay vút lên trời lượn một vòng rồi đáp xuống, ra sức chỉ dạy cho chú chim non. Sau vài lần qua lại, con én lớn mất hết kiên nhẫn, bất ngờ lao vào con én nhỏ, húc nó rơi khỏi mái nhà. Giữa không trung, chú chim non hoảng hốt đập cánh mấy cái rồi nhanh chóng lĩnh hội được kỹ năng bay lượn, theo chân con én lớn bay vút lên cao.
Nó đã biết bay rồi.
Yến Nghiêu nhìn đàn én lượn hai vòng trên mái nhà, sau đó cùng nhau bay về phương Nam. Xem ra, nó không cần đến cậu nữa rồi.
Chỉ là cậu không ngờ cuộc chia ly lại đến nhanh và đột ngột đến thế.
Yến Nghiêu quay vào nhà, nhìn thấy mấy con sâu vừa bắt vẫn còn nằm bên cạnh chiếc tổ đơn sơ mà cậu dựng lên. Thật đáng tiếc, bữa ăn hôm nay của nó vẫn còn chưa kịp động đến.
Còn dòng bình luận cậu để lại cho Hansel, vẫn không hề có hồi âm.
5.
Năm lớp chín, Yến Nghiêu được đón lên thành phố A. Cậu không hề xa lạ với nơi này, vì thỉnh thoảng vào những kỳ nghỉ đông và nghỉ hè vẫn được đón lên sống cùng bố mẹ.
Công ty của gia đình ngày càng phát triển, bố Yến mua một căn nhà lớn và thuê mấy người giúp việc để chăm sóc Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu chỉ muốn nói rằng, trong suốt quãng thời gian bố mẹ bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con, con đã có thể tự nấu ăn, làm việc nhà một cách thành thạo, hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân mình rồi.
Trước khi đi ngủ, Yến Nghiêu mở máy tính, đăng nhập Weibo rồi lại vào xem trang của Hansel. Chỉ có thêm một bài nhạc piano không lời mới. Yến Nghiêu vừa nghe giai điệu nhẹ nhàng, vừa vắt óc cố chép lại một đoạn nhạc phổ, ngón tay gõ gõ trên bàn theo đúng thế bấm.
Sai hết cả. Xem ra mình thật sự chẳng có chút năng khiếu âm nhạc nào.
Yến Nghiêu tìm kiếm tên Hansel trên Weibo, kết quả hiện ra một đoạn video lễ trao giải được đăng tải vài ngày trước. Cậu lập tức nhấn vào xem, phóng to toàn màn hình để nhìn cho thật kỹ.
Video không được rõ nét, ngũ quan có hơi mờ, nhưng cậu vẫn nghe được giọng nói trầm ấm đặc biệt của Hansel khi anh phát biểu nhận giải. Sau đó, một cô gái đảm nhiệm việc trao giải đã bưng cúp và một chiếc nhẫn đến tặng cho anh.
Với những ngón tay thon dài của mình, Hansel dễ dàng ôm trọn chiếc cúp. Người đàn ông không cúi đầu mà chỉ nâng tay, áp chiếc cúp lên môi mình. Đôi mắt lạnh lùng mà sắc bén nhìn thẳng vào ống kính, ánh lên đầy tham vọng cùng sự quyết tâm phải có bằng được.
Ánh nhìn đầy xuyên thấu ấy khiến tim Yến Nghiêu đập mạnh một nhịp, cả người ngây ra. Mãi đến khi video tự động kết thúc lúc nào không hay, cậu mới hoàn hồn trở lại.
Yến Nghiêu nằm trên giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, một bàn tay to lớn đặt l*n đ*nh đầu cậu. Bàn tay còn lại với phần thịt ngón tay chai sần nhẹ nhàng ấn lên môi cậu.
Đầu Yến Nghiêu đau như búa bổ, mắt không thể mở, tay cũng không tài nào nhấc lên được. Cậu cảm thấy cơ thể như bị một vật nặng gấp mười, gấp trăm lần đè lên đến nghẹt thở. Bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu cậu lại từ từ di chuyển xuống, vuốt nhẹ hàng lông mày đang nhíu chặt.
Hơi thở của Yến Nghiêu dần trở nên đều đặn, sức nặng đè trên người cũng từ từ giảm bớt rồi hoàn toàn biến mất, đôi tay kia cũng theo đó mà tan đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Yến Nghiêu ngượng đến mức suýt đâm sầm vào cửa nhà vệ sinh. Cậu vội vàng chui vào trong, luống cuống suy ngẫm về cuộc đời.
Nửa giờ sau, cậu đưa ra kết luận: đôi tay trong giấc mơ đó là tay của một người đàn ông.
6.
Một năm trôi qua trong sự mơ hồ, Yến Nghiêu vẫn tiếp tục học thư pháp, học nhảy, học piano và đủ loại tài lẻ khác, đồng thời cũng tham gia các cuộc thi lớn nhỏ để giành tiền thưởng.
Cậu tự mua một cây guitar điện, lên mạng tìm các video hướng dẫn và khuông nhạc để tự học. Sau hơn hai tháng luyện tập, cuối cùng cậu cũng có thể đánh hoàn chỉnh bài 《Phá Kén》 một cách thuần thục.
Đây là lần đầu tiên cậu tự giác và chủ động học một thứ gì đó. Mẹ Yến mừng rỡ khôn nguôi, muốn đăng ký cho cậu một lớp học ngay lập tức nhưng bị Yến Nghiêu từ chối, bởi vì cậu chỉ muốn học duy nhất bài hát này mà thôi.
Mãi đến khi lên cấp ba, cậu mới biết trên đời này lại có nhiều xu hướng tính dục đến vậy.
Chỉ tiếc là, cậu lại không nhìn thấy mặt người trong giấc mơ năm ấy. Thời gian trôi qua quá lâu, cậu cũng đã dần quên đi giấc mơ đó. Thật ra sau đó cũng không có hành động nào quá đà hơn, cậu chỉ được xoa đầu, được vuốt phẳng hàng lông mày đang cau lại, thế nhưng điều đó lại mang đến một cảm giác bình yên chưa từng có.
Mấy năm nay, Yến Nghiêu đã dành dụm được một khoản tiền từ tiền sinh hoạt phí và các giải thưởng. Cậu muốn rời khỏi thành phố A, nhưng cũng không muốn quay về thành phố B, chỉ tùy tiện đặt ra một mục tiêu rồi bắt đầu lên kế hoạch chi tiết.
Nghe nói có một ngôi chùa ở rất xa rất linh thiêng, cậu muốn đến đó xin một quẻ để Đức Phật lắng nghe xem sâu thẳm trong lòng mình rốt cuộc đang nghĩ gì.
Kế hoạch này vốn được chuẩn bị để thực hiện vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, nhưng một sự cố bất ngờ đã khiến nó phải tiến hành sớm hơn.
Vào sinh nhật lần thứ mười bảy, cả gia đình cậu quay về thành phố B. Ông bà nội đã chuẩn bị cho cậu một bữa tiệc sinh nhật vô cùng long trọng.
Họ hàng và bạn bè thân thiết đều tụ tập đông đủ. Còn cậu, với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc, người từ nhỏ đã luôn nhận được lời khen ngợi và được đặt nhiều kỳ vọng, một lần nữa bị đẩy đến bên bàn viết yêu cầu cầm bút lông lên viết mấy chữ.
Yến Nghiêu cúi đầu, ngón tay vừa chạm vào thân bút đã rụt lại, nhỏ giọng nói: “Hôm nay con không muốn viết.”
“Cái gì?” Ông nội Yến tưởng mình nghe nhầm, ghé sát vào mặt cậu, trừng mắt hỏi lại.
Yến Nghiêu lặp lại: “Con mệt rồi, hôm nay con không muốn viết.”
Nhưng những người có mặt ở đây không hề cho nhân vật chính của buổi tiệc có quyền lựa chọn. Bữa tiệc sinh nhật này chẳng qua cũng chỉ là một phương tiện để lôi cậu ra khoe khoang mà thôi.
Yến Nghiêu không nhẫn nhịn nữa: “Thật ra con chưa bao giờ thích thư pháp cả. Tất cả những thứ mà mọi người áp đặt lên con, con đều không thích.”
Cả phòng bỗng chốc im phăng phắc, chẳng một ai ngờ rằng cậu sẽ đột nhiên nói ra những lời như vậy.
Yến Nghiêu nhìn xuống tờ giấy tuyên thành, sau đó lại nhớ đến bài hát kia. Tiếng trống dồn dập khiến tim cậu đập loạn xạ. Cậu ngẩng đầu, bình thản nói: “Cũng giống như việc mọi người không biết con không thích những thứ này, mọi người cũng không biết rằng con thích con trai.”
Không khí như ngưng đọng lại, ngay cả tiếng thở cũng nhẹ đến mức không thể nghe thấy. Yến Nghiêu lướt mắt qua từng gương mặt kinh ngạc đến biến sắc của họ. Cậu vừa định nói gì đó thì ông nội Yến đã nghiến răng giơ tay tát cậu một cái, tiếp theo bắt đầu chửi mắng thậm tệ. Những người khác cũng hoàn hồn, bắt đầu xì xào bàn tán.
Khóe miệng Yến Nghiêu cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhõm. Cậu đã nói hết những lời cần nói. Lùi lại một bước, cậu quay người chạy đi. Lúc ra ngoài, cậu tình cờ đụng phải Cao Thanh vừa mới đến. Cao Thanh thấy nhân vật chính của bữa tiệc chạy ra ngoài, liền gọi “Ê” một tiếng: “Sao thế? Để quên đồ à?”
Yến Nghiêu không trả lời. Cậu chạy rất nhanh, bóng dáng chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Tiếng gió rít gào bên tai. Lần này, Yến Nghiêu đã hiểu ra, 《Phá Kén》 đối với cậu chính là có được dũng khí để trốn chạy.
Âm nhạc không còn chỉ là gông cùm, mà còn có thể là phi thuyền.
Là phi thuyền có thể đưa cậu trốn thoát khỏi vũ trụ này.
Cao Thanh gãi gãi gáy, bước vào trong nhà, nhìn cả đám đông đang ồn ào cãi vã. Hắn thấy sắc mặt ông nội Yến tái mét, gương mặt vốn điềm tĩnh của bố Yến cũng trở nên âm trầm, còn mẹ Yến thì vẫn đang trừng mắt ngây người. Cao Thanh không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ lặng lẽ lùi vào góc nhà quan sát tình hình.
Ông nội Yến quay sang mắng bố mẹ Yến: “Đây chính là thằng điên mà hai đứa mày dạy dỗ ra đấy!”
Bố Yến lên tiếng dẹp tan mọi sự ồn ào: “Được rồi! Nó muốn nổi điên thì cứ để nó điên đi.”
7.
Yến Nghiêu bắt đầu chuyến hành trình một mình. Cậu đã đi qua rất nhiều nơi, ngắm nhìn núi non sông ngòi, băng qua thảo nguyên và sa mạc, cảm nhận ý nghĩa mà thiên nhiên ban tặng. Chỉ tiếc là, cậu vẫn chưa được nhìn thấy biển.
Cậu trèo lên cao nguyên. Khi ở phía trên những tầng mây, cậu đã trông thấy loài anh túc xanh. Giữa vùng đất cấm của sự sống, nơi ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, đóa hoa xanh mong manh mà lộng lẫy ấy đã xuyên qua băng giá và gió lạnh, vươn mình khoe sắc. Sức sống mãnh liệt của nó chính là minh chứng cho lòng dũng cảm kiên cường, quyết tâm nở rộ ngay cả trong nghịch cảnh.
Tiếng gió rít qua bên tai. Khi xuống núi, Yến Nghiêu bị sốt cao do thiếu oxy. Cậu lê tấm thân nặng trĩu đến gõ cửa một căn nhà nằm đơn độc dưới chân núi. Cánh cửa vừa mở ra từ bên trong, cậu đã đổ gục xuống, giọng nói đứt quãng: “Có… nước… không ạ… Cảm… ơn…”
Vừa dứt lời, cậu đã lập tức ngất lịm đi. Khi tỉnh lại, thanh niên thấy một con chó khổng lồ đang ngồi ngay bên cạnh, đôi mắt đen láy nhìn mình không chớp. Thấy cậu tỉnh, nó lập tức sủa vang lên. Yến Nghiêu ngỡ mình vẫn đang mơ, cứ thế một người một chó ngây ra nhìn nhau.
Mãi cho đến khi cánh cửa nhỏ cũ kỹ được đẩy ra, một bà lão lưng còng bước vào, vỗ nhẹ vào đầu con chó khổng lồ. Con chó “ẳng” một tiếng rồi nằm rạp xuống đất, không sủa nữa.
Yến Nghiêu thật may mắn vì đã gặp được người tốt. Bà lão đã đi bộ ba tiếng đồng hồ ra thị trấn mua cho cậu một hộp thuốc hạ sốt trị say độ cao. Yến Nghiêu lục trong ba lô lấy tiền mặt ra muốn đưa cho bà. Nhưng bà lão lại nói rằng mỗi cuộc gặp gỡ đều là duyên phận đã định sẵn, rằng số mệnh đã định bà sẽ gặp cậu, và cũng định rằng bà sẽ đi mua thuốc cho cậu.
Bà có chút lẩm cẩm, nói tiếng phổ thông cũng không chuẩn, nên Yến Nghiêu không hiểu rõ bà đang nói gì.
Cậu ở nhờ nhà bà lão được nửa ngày thì chuẩn bị rời đi. Cơn sốt vẫn chưa lui, nên đối phương nhất quyết không cho cậu đi. Thế là vào buổi tối, Yến Nghiêu để lại tiền mặt trên bàn, lợi dụng đêm đen dày đặc mà đẩy cửa rời đi.
Cậu cứ thế rọi đèn pin đi được một tiếng đồng hồ thì nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc. Khi cầm đèn pin quay lại nhìn, Yến Nghiêu phát hiện bà lão đang chống gậy đi khập khiễng, dắt theo con chó mò mẫm trong đêm đuổi theo.
Khi cuống lên, tiếng phổ thông của bà lão lại càng không chuẩn hơn. Đại ý là bảo cậu quay về, đừng vội đi, đợi khi nào khỏi bệnh rồi hẵng rời đi vào ban ngày, ban đêm ở đây không an toàn.
Cuối cùng, Yến Nghiêu bị con chó “tha” về. Cậu ở lại đây tạm ba ngày. Trong thời gian đó, Yến Nghiêu hỏi bà lão con chó này tên là gì. Bà chỉ đáp rằng gọi là chó thôi, nó không có tên.
Yến Nghiêu ngồi trước cửa, lấy quần áo của mình làm một món đồ chơi cho con chó. Cậu cắt vải ra, nhét đầy bông vào trong, nén thật chặt rồi dùng kim chỉ khâu lại cẩn thận để phòng con chó cắn mạnh vài cái là hỏng.
Làm xong món đồ chơi, cậu ném ra xa. Con chó đang nằm bên cạnh nhìn cậu liền sủa một tiếng rồi lao tới ngoạm món đồ chơi về, quý không rời miệng. Đây có lẽ là món đồ chơi duy nhất của nó, đến cả lúc ngủ cũng ngậm trong miệng.
Khi biết cậu muốn đến chùa, bà lão run rẩy rút ra tờ tiền mười tệ đưa cho cậu, buồn bã nói: “Bà không đi được nữa rồi, cháu giúp bà thắp một nén hương, còn tiền thì bỏ vào hồ ước nguyện nhé.”
Yến Nghiêu vốn định nói rằng cầu nguyện thay người khác sẽ không linh nghiệm. Nhưng nhìn gương mặt của bà lão, cậu vẫn gật đầu, nhận lấy tờ tiền mười tệ nhàu nát.
“Bà muốn ước gì ạ?”
“Thái bình, an lạc, biển lặng… sông trong*.”
(Chú thích: Thái bình, an lạc, biển lặng… sông trong (太平繁乐,海晏河清): Một thành ngữ cổ của Trung Quốc, mô tả một thế giới hòa bình, thịnh vượng và trật tự, nơi biển cả yên bình và sông ngòi trong xanh. Đây là một lời chúc phúc, cầu nguyện cho quốc thái dân an.)
“Vâng, cháu hứa với bà.”
Đến ngày thứ ba, Yến Nghiêu đã hoàn toàn bình phục. Cậu đeo ba lô lên và đi, đi đến thị trấn nhỏ nơi bà lão đã mua thuốc cho mình. Nơi đây cũng chỉ có vài hộ dân. Yến Nghiêu để lại một ít tiền ở tiệm thuốc, nhờ người bán sau này nếu gặp bà lão đến mua thuốc thì có thể tạm thời dùng số tiền cậu để lại.
Không biết ông chủ tiệm thuốc có làm vậy không, nhưng Yến Nghiêu đánh cược vào khả năng đó.
Yến Nghiêu đi bộ cả ngày mới đến một thị trấn lớn hơn. Sau khi có mạng ổn định, cậu nhắn tin báo bình an cho mẹ, và cùng lúc đó cũng nhận được tin nhắn báo rằng ngôi nhà đơn độc kia đã gặp hỏa hoạn.
Yến Nghiêu lại co giò chạy. Cậu chỉ mất gần một nửa thời gian so với lúc đi để chạy về nhà bà lão. Ngôi nhà đã bị thiêu rụi thành than. Tin nhắn báo rằng bà lão chân cẳng bất tiện, đã được xác nhận là đã qua đời.
Yến Nghiêu nhìn thấy món đồ chơi cháy dở nằm trong một góc tro tàn, cậu sững sờ đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa thể cử động.
Con chó đâu có bị chân cẳng bất tiện, ngược lại còn chạy nhanh hơn Yến Nghiêu rất nhiều. Rõ ràng là nó có thể chạy thoát được mà.
8.
Cuối cùng, Yến Nghiêu cũng đến được ngôi chùa đó. Cậu leo từng bậc, từng bậc thang từ chân núi lên đến đỉnh, mua hương đốt rồi thành tâm quỳ lạy.
Có lẽ vì vẻ mặt cậu quá đỗi mông lung nên khi thấy cậu bước ra khỏi Phật đường, một vị lão hòa thượng đã chủ động tiến đến, đưa cậu tới một gian đình nhỏ yên tĩnh hơn rồi ngồi đối diện với cậu.
Yến Nghiêu xin một quẻ xăm rồi đưa cho vị hòa thượng.
Vị hòa thượng chỉ khẽ liếc nhìn quẻ xăm, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đừng cầu bên ngoài, hãy tìm trong tâm.”
Yến Nghiêu gật đầu như hiểu như không, rồi im lặng.
Vị hòa thượng hỏi cậu: “Thí chủ đây, đã thật sự hiểu chưa?”
Lần này, Yến Nghiêu gật đầu một cách chắc chắn. Cậu tìm tiền lẻ ra để trả phí giải quẻ xăm rồi đứng dậy rời khỏi gian đình.
Khi đi ngang qua hồ ước nguyện, bước chân Yến Nghiêu khựng lại. Cậu nhìn sâu vào trong hồ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không ném tờ tiền mười tệ đó vào.
Cầu nguyện thay người khác sẽ không linh nghiệm, nhưng người đã lắng nghe và đồng ý với lời nguyện ước đó như Yến Nghiêu đây thì lại có thể làm được một vài việc.
Yến Nghiêu quàng ba lô lên vai, nhấc chân rời khỏi chùa, bước chân nhanh nhẹn xuống núi. 《Phá Kén》lại vang lên trong tai nghe bluetooth, lần này, tiếng trống như hòa cùng nhịp bước chân vững chãi của cậu.
Yến Nghiêu vẫn chưa thực sự thấu hiểu nội tâm của mình. Cậu không biết rốt cuộc mình thích gì, nhưng cậu lại biết rất rõ bản thân không thích gì.
Thế nên cậu tự nhủ với lòng mình rằng, phải dũng cảm, phải gan dạ. Khi gặp được người mình muốn yêu, hãy dốc hết sức mình, không chút nề hà kiêng kẽ mà yêu.