Chú thích: Ở đây, tác giả đã chơi chữ. Chữ Hám (憾) trong tên của Tề Hám có nghĩa “tiếc nuối, hối tiếc, ân hận”. Bản gốc là 有憾无悔 . Chữ 憾 trong tên chương truyện chính là chữ 憾 trong tên của Tề Hám.
1.
Tề Hám chắc chắn là một tên b**n th**!
Tiết Hiểu Hoa vừa bực bội đánh đàn vừa đưa ra kết luận như vậy.
“Đừng phân tâm.” Tề Hám ngồi chéo phía sau nghe thấy tiếng đàn hỗn loạn của cậu, lạnh lùng ngắt lời.
Tiết Hiểu Hoa dừng tay, bực bội l**m khuyên môi rồi quay lại đối mặt với Tề Hám, chỉ trích với vẻ vô cùng bất mãn: “Cậu còn chê tôi nữa à, viết khó thế sao không tự mình đánh đi?”
Tề Hám đặt nhạc phổ xuống, giơ tay trái lên, ra hiệu về phía chiếc băng quấn bảo vệ cổ tay, ý tứ đã quá rõ ràng.
Tiết Hiểu Hoa đảo mắt một cái rõ to: “Ai bảo cậu suốt ngày đẻ ra một đống bản nhạc khó chết mồ. Tự mình đánh đến mức bị viêm bao gân* rồi còn làm khó người khác.”
(Chú thích: Viêm bao gân (tenosynovitis): Tình trạng viêm của bao hoạt dịch bao quanh gân, thường xảy ra ở cổ tay, bàn tay do các chuyển động lặp đi lặp lại.)
Tề Hám không muốn nhiều lời lãng phí thời gian. Người đàn ông cầm bản nhạc lật về trang đầu, giọng thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Đánh lại đi.”
Tiết Hiểu Hoa thầm chửi rủa Tề Hám một trận, bụng bảo dạ nếu không phải Từ Tri Hàn bảo cậu phải hòa hợp với Tề Hám thì cậu đã chẳng thèm để ý đến thằng cha b**n th** này.
Cậu ngồi xuống đánh lại từ đầu. Nhìn bản nhạc, những ngón tay cậu lướt đi thoăn thoắt, nhưng đánh được một lúc lại không nhịn được mà chửi thầm.
Đờ mờ, đám b**n th** khoa Sáng tác chỉ giỏi viết ra một đống bản nhạc b**n th** để đầu độc những đóa hoa ngọn cỏ của khoa Piano đáng thương. Đặc biệt là cái tên ưu tú hàng đầu khoa Sáng tác với thành tích xuất sắc này, chính là trùm sò b**n th** trong đám toàn những thằng b**n th** nhất!
Bản nhạc kết thúc, Tiết Hiểu Hoa cử động các ngón tay, nhìn về phía tên b**n th** sau lưng mình.
Tề Hám đang cầm bút, cúi mắt sửa lại bản nhạc trên tay. Anh vừa kết thúc một hoạt động nên lúc đầu ăn mặc khá trang trọng, còn bây giờ đã cởi áo khoác vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen với chiếc cúc trên cùng được cởi ra. Một hình ảnh đặc biệt hiếm thấy ở một người luôn ăn mặc chỉn chu như Tề Hám. Vóc dáng cao ráo, chân cũng dài. Khi ngồi trên ghế, đôi chân dài tùy ý duỗi về phía trước, dáng vẻ tùy tiện nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc.
Tề Hám vừa viết vừa dừng, không ngẩng đầu lên nói: “Ở đây hết việc của cậu rồi, về đi. Cảm ơn.”
Tiết Hiểu Hoa chậc chậc hai tiếng, hai chữ “đồ tồi” vừa định buột ra khỏi miệng thì Tề Hám lại nói: “Nói với Từ Tri Hàn, tôi đồng ý chuyện ban nhạc rồi.”
“Người tốt! Đúng là người tốt mà!” Tiết Hiểu Hoa lập tức đổi giọng, cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng đàn để báo tin này cho Từ Tri Hàn.
Tề Hám ở lại sửa xong bản nhạc mới đứng dậy về ký túc xá. Trong phòng chỉ có một mình Thịnh Minh Ngôn đang thay dây đàn. Cậu ta mới đến vài hôm trước, không thân với mọi người lắm nên cũng ít nói. Thấy Tề Hám bước vào, ai kia nhất thời không biết có nên chào hỏi hay không.
Tề Hám lờ cậu ta đi, đi thẳng vào phòng cất bản nhạc rồi lấy sách vở chuẩn bị lên lớp. Mãi đến lúc đi, anh mới khẽ liếc nhìn cậu ta, nhắc một câu: “Vặn chặt quá rồi đấy.”
Thịnh Minh Ngôn “A” một tiếng, thấy Tề Hám chủ động bắt chuyện mới dè dặt hỏi: “Anh Tề, anh giúp em một chút được không?”
Tề Hám dừng ánh mắt trên mặt cậu ta. Thịnh Minh Ngôn bị ánh nhìn có thể gọi là lạnh lùng vô cảm của anh nhìn đến phát hoảng, vội vàng nói: “Không sao không sao, anh đi làm việc đi ạ.”
Tuy hiện tại Thịnh Minh Ngôn không có thứ gì đáng giá để trao đổi, nhưng sau này thì chưa chắc, dù sao cũng là bạn cùng phòng. Sau khi cân nhắc lợi hại, Tề Hám đặt sách vở xuống, vươn tay cầm lấy cây đàn guitar từ tay cậu ta rồi nhanh chóng thay xong dây đàn mới.
Do mấy sợi dây mà Thịnh Minh Ngôn tự thay đã bị vặn quá chặt nên lúc lên dây, một sợi dây đàn bị đứt, bật mạnh vào cánh tay Tề Hám, lập tức hằn lên một vết xước dài rớm máu.
Thịnh Minh Ngôn hoảng hốt đi tìm đồ y tế. Tề Hám vội đi học, không có thời gian để đợi, liền lấy bật lửa ra, dùng đầu ngón tay quẹt bánh xe tạo ra một ngọn lửa rồi mặt không biến sắc hơ qua vết thương hai lần để cầm máu.
Lúc này Thịnh Minh Ngôn mới tìm được một miếng băng urgo đưa qua. Tề Hám chỉ liếc một cái tỏ ý không cần rồi cầm sách vở sải bước rời đi.
2.
Trong mắt người ngoài, Tề Hám là một người kiêu ngạo và độc lập, luôn tự cho mình là thanh cao, tỏ ra bề trên, nhưng dường như lại có chút tốt bụng một cách khờ khạo.
Tề Hám dùng máy ảnh chụp lại vở ghi rồi đăng lên album trên mạng xã hội. Tạ Trục chống cằm, uể oải xoay bút, hỏi: “Cậu không thấy phiền à? Ngày nào cũng làm thế.”
“Phiền chứ,” Tề Hám mở vở bài tập ra bắt đầu làm các câu hỏi lý thuyết, “nhưng tôi cũng được lợi từ họ còn gì?”
Tạ Trục đầu óc nhanh nhạy, bỗng vỡ lẽ ra: “Hèn chi. Bảo sao mỗi lần tôi nhờ vả thì chẳng ai đồng ý, còn cậu chỉ cần mở lời là ai cũng sẵn lòng.”
Tề Hám vừa làm bài tập vừa lơ đãng đáp một tiếng. Tạ Trục không làm phiền nữa mà trèo lên giường đi ngủ.
Nửa đêm, Tạ Trục thức dậy đi vệ sinh, lơ mơ mở cửa ban công thì giật mình khi thấy một bóng người cao lớn. Thì ra là Tề Hám đang rọi đèn pin để làm bài tập phân tích hình thức tác phẩm. Tạ Trục lập tức tỉnh ngủ hẳn, lại nhìn thấy gạt tàn đầy ắp đầu lọc thuốc lá, bên cạnh còn có hai chai rượu.
Tề Hám nghiêng đầu nhìn đối phương, miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc đang cháy dở: “Làm cậu thức giấc à?”
Tạ Trục thở dài: “Không, mà cậu vẫn còn thức à? Ban ngày không phải có cuộc thi sao?”
“Chưa viết xong.” Tề Hám ra hiệu về phía chồng bài tập. Thấy anh chẳng hề lay chuyển, Tạ Trục cũng không nói gì thêm, lại thở dài một hơi rồi vào nhà vệ sinh, sau đó quay về giường ngủ tiếp.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Tề Hám đã ngồi trước bàn của mình, đeo tai nghe, gõ gõ gì đó trên máy tính. Tạ Trục không chắc là anh đã thức trắng đêm hay chỉ ngủ được 2-3 tiếng. Thấy anh đang bận, Tạ Trục cũng không làm phiền mà đi vệ sinh cá nhân xong rồi rời khỏi ký túc xá.
Thịnh Minh Ngôn là người dậy cuối cùng. Lúc cậu ta tỉnh giấc cũng là lúc Tề Hám vừa tắm xong, quần áo lẫn tóc tai đều đã được chỉnh trang gọn gàng. Khi Tề Hám mở cửa ban công thì vô tình chạm mặt với cậu ta, anh chỉ cúi mi mắt, khẽ liếc nhìn một cái rồi nghiêng người nhường đường.
Thứ đầu tiên Thịnh Minh Ngôn cảm nhận được là mùi keo xịt tóc của Tề Hám. Cậu ta thấy anh đưa tay ra sau, dùng lòng bàn tay tùy ý lau đi giọt nước trên cằm, sau đó lại bắt gặp ánh mắt đầy uy lực không chút che giấu của Tề Hám. Thịnh Minh Ngôn lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu lách ra khỏi ban công rồi chui vào nhà vệ sinh.
Tề Hám thu hết phản ứng kỳ lạ của đối phương vào mắt, nhưng cũng không để tâm mà cầm cặp sách rời đi. Ngày thường anh đã đủ bận rộn với việc học, luyện đàn, sáng tác, lại còn phải đại diện trường tham gia đủ các loại cuộc thi.
Sau khi hoàn thành xuất sắc phần trình diễn, Tề Hám cúi chào rồi bước vào hậu trường. Anh tháo cà vạt, vắt tùy ý lên vai, xách cặp lên định quay về trường học tiếp thì cửa phòng từ bên ngoài mở ra. Một vị giám khảo vừa ngồi dưới sân khấu lúc nãy đã bước vào. Người này có đôi mắt sâu, khí chất phi phàm. Tề Hám nhận ra ông, cất tiếng gọi: “Thầy Mai.”
Mai Mậu Bân, người trong lời đồn cũng kiêu ngạo y như Tề Hám, bỗng bật cười. Ông chắp hai tay sau lưng, điềm đạm nói: “Cậu chính là Tề Hám?”
Tề Hám gật đầu, không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo mà nhìn thẳng vào ông. Mai Mậu Bân không nói tiếp ngay, hai người cứ thế im lặng nhìn nhau.
Tề Hám là người hướng nội nhưng không hề nhút nhát. Ngay cả khi đối diện với ánh mắt đầy áp lực mà một người có địa vị cực cao trong ngành mà Mai Mậu Bân cố tình tạo ra, anh cũng không hề né tránh. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tề Hám không nóng vội cũng không chủ động lên tiếng.
Mai Mậu Bân là người hành động trước. Ông thu lại ánh mắt của mình, hài lòng với tài năng và phần trình diễn của Tề Hám, nhưng càng hài lòng hơn với phản ứng điềm tĩnh của anh. Ông cười nói: “Cậu có muốn làm học trò của tôi không?”
3.
Sau khi trở thành học trò của Mai Mậu Bân, Tề Hám càng bận hơn. Anh luôn đi những bước rất dài, lúc lên xuống cầu thang cũng bước một lúc ba bậc. Cả người lúc nào cũng vội vã, không vì bất kỳ ai mà dừng lại dù chỉ một bước.
Vì đã nhận lời Từ Tri Hàn từ trước, buổi tối hễ rảnh là anh lại đến quán bar giúp ban nhạc của họ chỉnh âm.
Từ Tri Hàn nhìn anh loay hoay với bàn chỉnh âm, lại một lần nữa góp ý: “Cậu thật sự không thử viết nhạc pop à? Cứ định theo đuổi con đường sáng tác nhạc hàn lâm mãi thế sao?”
“Đúng đấy. Phát triển theo hướng producer ấy, tốt hơn sáng tác nhạc hàn lâm nhiều, thị trường đó bão hòa rồi.” Tiết Hiểu Hoa ghé sát vào bên cạnh Từ Tri Hàn hùa theo.
Tề Hám lơ đãng đáp: “Để xem xét đã.”
Tiết Hiểu Hoa nói: “Thử đi, thử đi.” Nói rồi cậu ta chuyển chủ đề, lập tức trở nên không đứng đắn: “Bro này, tôi nhìn phát là biết cậu top rồi. Vừa hay mấy hôm trước tôi có quen một cậu đàn em mặt mày thanh tú mà tính cách lại hoạt bát. Hay cậu cũng thử xem sao, đảm bảo sẽ thích cho xem.”
Tề Hám thờ ơ từ chối: “Không rảnh.”
“Cứ làm cao. Mỡ dâng đến tận miệng mà còn không thèm. Người ta thích cậu thật đấy, còn hỏi xin số điện thoại của cậu nữa cơ.” Tiết Hiểu Hoa lại lải nhải.
chỉnh xong, Tề Hám lấy cặp sách vỗ cái bụp vào ngực cậu ta để tỏ ý từ chối hùa theo rồi liếc Từ Tri Hàn ở bên cạnh, nói: “Ai dâng đến tận miệng cậu cũng nhận hết đấy, đi mà khoe khoang đi.”
Tiết Hiểu Hoa tức giận “này này” hai tiếng, vội nhìn sang Từ Tri Hàn đang gảy guitar điện ở bên cạnh. Từ Tri Hàn không nhìn về phía hai người họ nên không chắc có nghe thấy không. Tiết Hiểu Hoa liền giơ ngón giữa về phía Tề Hám. Đáy mắt Tề Hám lạnh băng, anh tóm lấy ngón tay cậu ta bẻ ngược ra sau. Tiết Hiểu Hoa đau đến mức la oai oái, dùng tay còn lại điên cuồng thúc cùi chỏ vào Tề Hám.
Tề Hám buông tay, lạnh lùng cảnh cáo: “Không biết nói chuyện cho tử tế thì câm miệng lại.”
Tiết Hiểu Hoa nhìn bóng lưng Tề Hám rời đi, quay sang than thở với Từ Tri Hàn: “Loại người như này mà cậu cũng chịu đựng được à?”
Từ Tri Hàn cười, vẻ bất cần: “Chẳng phải lúc nào cậu ta cũng thế sao? Bất cận nhân tình, ích lợi trao đổi.”
Tề Hám thật sự không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Với 24 tiếng một ngày, anh có thể ép ra thành 25 tiếng để học. Ban ngày lên lớp viết nhạc phổ, buổi tối luyện đàn, đến tờ mờ sáng thì làm bài tập.
Cậu đàn em có tính cách hoạt bát mà Tiết Hiểu Hoa nhắc đến quả thật hoạt bát quá mức. Ngày nào cậu ta cũng lẽo đẽo theo sau anh, cứ vô tư làm xáo trộn kế hoạch đã được sắp đặt sẵn, thậm chí làm rối loạn cả nhịp bước của Tề Hám.
Tề Hám dừng bước hỏi: “Cậu không phải lên lớp à?”
“Em chỉ cần đàn giỏi là được rồi mà.” Đối phương cười hì hì nói.
Tề Hám không hề nể mặt, nói thẳng: “Cậu cho là mình đàn đủ giỏi rồi sao?”
Là một học sinh xuất sắc với tài năng thiên bẩm, nhưng lại bị Tề Hám cố tình làm cho bẽ mặt, hình tượng nam thần dịu dàng, bông hoa trên núi cao trong lòng cậu đàn em tan vỡ. Cậu ta tức giận bỏ đi, thề rằng sẽ không bao giờ đến gần con người kiêu ngạo tự đại này nữa.
Tiết Hiểu Hoa nghe chuyện xong thì đập bàn cười ha hả: “Người ta đang theo đuổi cậu còn gì nữa? Sao lại nói cậu ta như vậy.”
“Không biết chừng mực, làm đảo lộn nhịp sống của tôi, thế mà cũng gọi là theo đuổi à?” Tề Hám thản nhiên vặn lại.
Lúc suy nghĩ, Tiết Hiểu Hoa đảo lưỡi trong miệng, chiếc khuyên lưỡi va vào răng tạo ra những tiếng động nhỏ. Cậu ta nói: “Tình yêu chính là làm phiền lẫn nhau mà.”
Tề Hám không đồng tình với quan điểm đó: “Tôi không làm phiền cậu ta, cho nên cậu ta cũng đừng làm phiền tôi.”
“…”
Tiết Hiểu Hoa cảm thấy không thể tiếp tục thảo luận đề tài này với Tề Hám nữa, cho rằng quan điểm về tình yêu của Tề Hám quá lý tưởng hóa, cuối cùng không nói gì thêm nữa. Còn Từ Tri Hàn vẫn kiên trì khuyên nhủ: “Giúp bọn tôi viết một bài đi, không thử sao biết có hợp viết nhạc pop hay không?”
Đúng vậy, chuyện gì cũng cần phải thử.
Lần này, Tề Hám gật đầu: “Được thôi.”
4.
Tề Hám quyết định rất nhanh, một khi đã quyết là lập tức thực hiện. Anh bắt đầu học về nhạc pop và sản xuất âm nhạc. Một tháng sau, anh hoàn thành bài hát và gửi vào hòm thư của ban nhạc.
Từ Tri Hàn cứ ngỡ đối phương chỉ thuận miệng đồng ý, dù gì thì lâu như vậy cũng không có tin tức gì, không ngờ Tề Hám lại thật sự gửi đến. Lúc này, ban nhạc của họ đã có chút danh tiếng trong giới, nhưng phản ứng của thị trường đối với bài hát này sẽ ra sao, không một ai trong số họ biết trước được.
Sau khi ca khúc được phát hành, sự nổi tiếng bất ngờ ập đến khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp. Họ mơ mơ màng màng ký hợp đồng với một công ty, rồi các buổi biểu diễn thương mại cứ thế nối tiếp nhau.
Tề Hám nhận được giải thưởng cấp quốc gia quan trọng đầu tiên trong đời. Buổi tối, anh một mình nằm trên giường, mở hộp nhẫn ra ngắm nhìn chiếc nhẫn đang lấp lánh ánh bạc.
Anh lấy chiếc nhẫn ấy ra đeo vào ngón giữa tay trái. Kích cỡ có hơi nhỏ so với anh, thế là Tề Hám chuyển nó sang ngón trỏ, cảm nhận được một sự ràng buộc nhẹ nhàng.
Trước đây, Tề Hám không thích đeo bất kỳ phụ kiện nào trên tay vì cảm thấy bất tiện khi chơi nhạc cụ. Nhưng bây giờ, anh cần chiếc nhẫn này để nhắc nhở chính mình rằng đừng bao giờ quên đi mục đích ban đầu khi bắt đầu học nhạc, sáng tác và sản xuất âm nhạc.
Còn Tiết Hiểu Hoa thì lại mông lung nhìn Từ Tri Hàn thay mặt ban nhạc non nớt này tiếp xúc với đủ loại người, tham gia đủ các loại tiệc rượu. Sau cùng, cậu ta quyết định không làm gánh nặng cho Từ Tri Hàn nữa, lựa chọn rời nhóm.
Tề Hám chỉ là người ngoài cuộc quan sát số phận của họ, nhìn ban nhạc của họ tan rã, từng người một lựa chọn con đường mới cho riêng mình. Anh không góp ý, cũng không chủ động giúp đỡ.
Sau khi tốt nghiệp, Thịnh Minh Ngôn cũng rất hay bám lấy anh. Tề Hám không lãng phí thời gian chỉ dạy nhiều mà trực tiếp sửa xong bản nhạc của cậu ta rồi gửi lại.
Anh ngày càng bận rộn, hoàn toàn thay đổi định hướng nghề nghiệp thành chuyển sang viết nhạc cho ca sĩ, nhạc phim cho phim truyền hình, còn cả nhạc nền cho game.
Công việc vừa nhiều vừa tạp nham, mỗi ngày đều phải đến công ty làm việc, bận đến mức một tháng không nghỉ nổi hai ngày. Nhưng Tề Hám vẫn không vì bất kỳ ai mà dừng bước, anh tiếp tục học hỏi, và tiếp tục viết nhạc.
Sau khi comeout, Tề Hám càng ít về nhà hơn. Ngày thường hễ rảnh là anh sẽ tranh thủ về thăm bố mẹ, nhưng bây giờ, gia đình gà bay chó sủa, trước mặt anh lại không dám thật sự làm ầm lên, chỉ âm thầm sắp xếp cho anh đi xem mắt với con gái rồi lại đưa cho anh xem đủ loại ảnh của các cô gái, hỏi anh có thích không.
Những lúc không quá bận rộn, anh lại sống một mình trong căn hộ penthouse rộng rãi yên tĩnh mà xem phim, tập thể dục, đọc sách. Nhưng khi một mình nấu ăn, anh phát hiện ra dù làm thế nào đi nữa cũng đều thất bại.
Đây là việc duy nhất mà Tề Hám dù học thế nào cũng không làm tốt được. Rửa nồi xong, ai kia vẫn một mình lặng lẽ ăn hết bữa cơm.
Ngày hôm sau, lúc đang ngồi trước máy tính làm việc, một nam ca sĩ trẻ thường xuyên kiếm cớ làm phiền anh gõ cửa bước vào, lại giả ngốc hỏi Tề Hám mấy vấn đề sáng tác cơ bản.
Sau khi tốt nghiệp, Tề Hám đã thu bớt sự sắc sảo của mình lại. Anh nhìn chằm chằm vào máy tính, mắt không liếc đi nơi khác, nói: “Đừng quậy nữa.”
Cậu ca sĩ trẻ kia chen đến bên cạnh bàn làm việc của anh, đứng cúi đầu nhìn Tề Hám đang ngồi trên ghế. Trong mắt cậu ta, Tề Hám có một sức hấp dẫn chết người. Bất cứ chuyện gì Tề Hám cũng đều có thể bình tĩnh đối mặt, bất cứ chuyện gì Tề Hám cũng đều có thể sắp xếp ổn thỏa.
Cậu ta thích những người đàn ông trưởng thành, và cũng khao khát trở thành một người như vậy.
Do phải thường xuyên nhìn máy tính, Tề Hám đeo một cặp kính không gọng. Cặp kính chẳng hề che đi đôi mày mắt sắc lạnh, ngược lại còn khiến anh trông càng có cảm giác xa cách hơn. Chiếc áo sơ mi đen được là phẳng phiu, những đường nét cứng cáp của trang phục bao bọc lấy thân hình mạnh mẽ, cường tráng. Bộ dạng chỉn chu đến mức ngay cả một sợi tóc cũng không hề rối loạn.
Cảm nhận được có người cố tình đến gần, Tề Hám liếc mắt cảnh cáo. Cậu ca sĩ trẻ vẫn không biết điều mà tiếp tục tiến lại gần. “Em có quậy đâu, em chỉ có vấn đề muốn hỏi anh thôi mà.”
Tề Hám rút tay khỏi bàn phím, đột ngột đứng dậy. Cậu ca sĩ trẻ từ thế nhìn xuống lập tức chuyển thành ngước lên nhìn anh, trong phút chốc cảm thấy có chút căng thẳng.
Tề Hám nhìn thẳng vào cậu ta: “Muốn hỏi tôi có bạn trai chưa, phải không?”
Cậu ca sĩ trẻ nhìn thấy một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trên tròng kính của người đối diện, vội lảng ánh mắt đi nơi khác, có chút ngượng ngùng gật đầu.
Tề Hám không bỏ qua ánh mắt lảng tránh của đối phương, tiếp tục hỏi: “Nếu tôi nói chưa có thì cậu có thể làm được đến mức nào?”
Bờ vai cậu ca sĩ trẻ căng cứng, cả người đứng sững tại chỗ để tiêu hóa lời anh nói.
Không đợi cậu ta phản ứng, Tề Hám vươn tay, dùng phần thịt ngón cái áp lên mí mắt đối phương, cảm nhận mí mắt đang giật nhẹ. Ánh mắt anh di chuyển theo ngón tay đang dùng lực trượt xuống, dừng lại một thoáng trên cằm cậu ta rồi tiếp tục đi xuống, ấn phần thịt ngón tay lên yết hầu.
“Em…” Cậu ca sĩ trẻ lắp bắp thốt ra một chữ, phần thịt ngón tay trên yết hầu khẽ dùng lực siết chặt cổ họng cậu ta.
Tề Hám lại ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Đôi mắt sau cặp kính ẩn chứa nét nguy hiểm. Lòng bàn tay người đàn ông xoa nhẹ yết hầu cậu ta, thản nhiên nói: “Chỉ tới mức này thôi à?”
Sau khi bị tước đoạt quyền làm chủ cơ thể, cậu ca sĩ trẻ chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu và có chút ngạt thở. Hai chân cậu ta mềm nhũn, vội vàng lùi lại hai bước để thoát khỏi sự khống chế của Tề Hám, cuống quýt nói: “Anh Tề, em… em đi trước đây ạ…” Dứt lời, cậu ta hoảng hốt chạy trốn khỏi văn phòng của anh.
Tề Hám không thèm liếc nhìn bóng lưng người kia dù chỉ một cái, ung dung ngồi xuống tiếp tục làm việc.
5.
Những năm gần đây, Tề Hám gần như chỉ viết nhạc pop. Những bài hát đáng lẽ phải nổi thì đều nổi, các công ty hàng đầu trong ngành lần lượt chìa cành ô liu ra mời gọi. Thế nhưng những ca khúc đã vương mùi tiền thì không còn là ca khúc nữa, cũng không phải là thứ âm nhạc thuần túy mà Tề Hám theo đuổi.
Sau khi bị từ chối, họ ra sức mua chuộc Thịnh Minh Ngôn. Sức mạnh của tư bản giở trò cộng thêm hiệu ứng tường đổ mọi người đẩy*, tất cả đều nhằm mục đích mài mòn đi hết sự sắc bén và kiêu ngạo của Tề Hám.
(Chú thích: Tường đổ mọi người đẩy (墙倒众人推 – qiáng dǎo zhòngrén tuī): Một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là khi một người gặp thất thế, sa cơ, những người khác sẽ nhân cơ hội đó để hãm hại, đẩy họ xuống sâu hơn nữa.)
Mai Mậu Bân hỏi anh có muốn cùng ông ra nước ngoài làm hòa nhạc không, ngoài ra còn nói với anh rằng viết nhạc pop đại chúng thì sẽ có kết cục như thế này. Ông vẫn muốn ủng hộ anh theo đuổi con đường sáng tác nhạc hàn lâm, viết nhạc kịch hoặc những tác phẩm mang tính nghệ thuật.
Tề Hám không đồng ý. Gặp chuyện mà trốn tránh thì không phải phong cách của anh, dù ý định chủ quan của thầy Mai cũng không phải là muốn đưa anh đi trốn. Thầy chỉ đơn giản là tiếc cho một tài năng.
Tề Hám giải quyết xong mọi việc rồi chấm dứt hợp đồng với công ty. Anh trở về căn hộ mình ở một mình, ngủ một giấc. Chạy ngược xuôi cả ngày, điện thoại hết pin nên tắt nguồn. Giấc ngủ này anh ngủ rất lâu. Một Tề Hám bình thường chỉ ngủ nhiều nhất sáu tiếng, nay lại mất liên lạc suốt mười hai tiếng đồng hồ sau khi sự việc xảy ra.
Sau khi tỉnh giấc, Tề Hám trấn an bố mẹ trước, đang ngồi trên ghế sô pha thì nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa. Anh đứng dậy mở cửa thì thấy một bức thư chửi bới được dán trên đó. Người đàn ông thản nhiên gỡ xuống, nhét vào túi rồi quay vào nhà nói với bố mẹ là không có chuyện gì.
Bố mẹ cảm thấy trạng thái của anh không ổn, đến mức nghe thấy cả ảo thanh, liền lập tức tìm một bác sĩ tâm lý để khám cho con trai. Bác sĩ Chu chỉ chẩn đoán là anh có hơi suy nhược thần kinh, cơ thể quá tải, nên điều dưỡng cả về thể chất lẫn tinh thần, không được lao lực quá độ. Ngay cả việc nghe nhạc và viết nhạc cũng phải tạm thời gác lại.
Tề Hám không quay về sống cùng bố mẹ. Anh ở nhà một mình, cả ngày không làm gì cả, chỉ xem phim. Buổi tối anh đi ngủ sớm, sáng hôm sau dậy soi gương mới cảm thấy tóc hơi che mắt. Bình thường đi làm cần phải chải chuốt nên anh cũng không thấy bất tiện, chỉ đến khi ở nhà trong trạng thái thoải mái mới phát hiện ra đã đến lúc phải cắt tỉa rồi.
Anh đang cầm kéo tỉa răng để sửa lại tóc thì lại nghe thấy tiếng động nhẹ ngoài cửa. Tề Hám liếc nhìn đồng hồ, kim chỉ 7 giờ 15 phút.
Lần này, Tề Hám mở cửa ra và tóm được cánh tay gầy gò của người đến. Đó là một cô gái trẻ đội mũ. Mặt đeo khẩu trang, toàn thân được trang bị kín mít. Cổ tay bị Tề Hám siết chặt khiến cô ta đau đến xuýt xoa, lại tức giận đến mức cổ cũng đỏ bừng theo.
Tề Hám nới lỏng tay một chút, không tốn mấy sức lực đã khống chế cẳng tay của cô ta bằng một tay, tay còn lại giật lấy bức thư đối phương đang nắm chặt.
Nội dung cũng không khác mấy so với bức thư đe dọa lần trước. Tề Hám đọc lướt qua một lượt rất nhanh.
Vóc người của cô ta khá nhỏ bé, gầy gò, vốn mang đầy tức giận đến đây, nhưng khi thấy thân hình cao lớn của Tề Hám cùng sự chênh lệch sức mạnh quá lớn thì lập tức chùn bước. Cô ta thậm chí còn cảm thấy người đàn ông trước mặt không cần dùng sức cũng có thể đấm ngất mình. Cô ta sợ hãi đến mức không màng hình tượng mà la hét om sòm, vừa cắn vừa bổ nhào vào Tề Hám, đe dọa: “Anh không buông tôi ra là tôi báo cảnh sát đấy!”
Ánh mắt Tề Hám rời khỏi bức thư, chuyển sang nhìn mặt cô ta. Người đàn ông thuận tay rút điện thoại từ trong túi ra, mở khóa, bấm số gọi cảnh sát rồi đưa điện thoại cho người trước mặt, giọng bình thản: “Đây em gái, vừa hay chúng ta có thể cùng đến đồn cảnh sát nói chuyện.”
Cô gái ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, lập tức sững người khi bị anh nhìn chằm chằm. Đôi mắt ấy hoàn toàn chẳng có bất kỳ nét suy sụp hay bất cam vốn phải có của một người đang sa cơ lỡ vận nào, ngược lại còn tràn đầy tham vọng.
Giờ phút này, cô ta đang bị anh nhìn thấu.
Tới khi phản ứng lại, cô ta mới nhận ra mình mới là người không thể đến đồn cảnh sát. Cô ta không dám làm ồn ào ảnh hưởng đến hàng xóm nữa, vội vàng rụt tay lại định bỏ chạy. Thấy người nọ cuối cùng cũng chịu động não, Tề Hám đưa trả bức thư, giọng lạnh nhạt: “Cầm về đi, đừng để tôi phải nhìn thấy lần thứ ba.”
Cô gái nhận lại bức thư, Tề Hám cũng buông bàn tay đang kìm kẹp cánh tay đối phương ra, lùi lại hai bước rồi quay vào nhà đóng cửa lại.
Sau lời cảnh cáo đó, Tề Hám quả thật không bị cô ta làm phiền nữa. Nhưng sau này, mỗi khi ra ngoài, anh luôn bị những người khác nhau bám theo. Thế là Tề Hám bán nhà rồi về ở cùng bố mẹ. Sau khi về nhà, anh không bước ra khỏi cửa dù chỉ nửa bước. Lâu dần, những người đó không theo được nữa đành phải bỏ cuộc.
6.
Tề Hám vẫn tiếp tục viết nhạc. Kiên trì với một việc đến cùng đối với anh là chuyện dễ như trở bàn tay. Anh không bao giờ để bản thân rơi vào tình thế do dự, bởi mệt mỏi và thiếu quyết đoán là những thứ không nên xuất hiện trong cuộc đời anh.
Trong những ngày tháng đóng cửa không ra ngoài, Tề Hám đã viết rất nhiều bài hát. Dù không được phát hành cũng chẳng có người nghe, nhưng anh chưa bao giờ dừng lại.
Lúc nghỉ ngơi, Tề Hám châm một điếu thuốc, đứng dậy kéo rèm cửa sổ phòng làm việc ra, lúc này mới phát hiện bên ngoài đang mưa. Anh khoanh tay, tùy ý dựa nửa người vào khung cửa sổ, đôi mày giãn ra một cách tự nhiên. Đoạn cúi mắt nhìn mặt đất ướt sũng, lặng lẽ thưởng thức trận mưa rào dữ dội.
Trong lòng Tề Hám cũng vừa trải qua một trận mưa bão. Mưa bão đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Anh ngắm nhìn trận mưa qua đi, lại thấy vầng dương rực rỡ một lần nữa lên cao. Ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất, những vệt ẩm ướt do trận mưa để lại dần dần tan biến, bay hơi. Những cảm xúc không tên, không rõ ràng trong lòng anh cũng theo đó mà tan sạch vào lúc này.
Tề Hám bỗng bật cười khe khẽ, đôi mắt vốn lạnh lùng sắc bén dần trở nên ôn hòa, tất cả sự sắc sảo đều được anh che đậy bằng vẻ bình tĩnh. Anh chỉ dùng thời gian của một cơn mưa để hoàn thành một cuộc thanh tẩy vốn phải rất đau đớn.
Tề Hám tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này, nhận ra rằng bản thân không nên tiếp tục ở lại thành phố ồn ào phức tạp này nữa. Nó không có lợi cho việc tu dưỡng nội tâm, cũng chẳng thể có được sự bình yên theo đúng nghĩa.
Anh thản nhiên chấp nhận tất cả mọi chuyện đã xảy ra cùng hậu quả của nó. Có thể sẽ có tiếc nuối, nhưng đối với Tề Hám, mỗi một việc xảy ra đều sẽ mang lại một thu hoạch nào đó, dù ít dù nhiều.
Chỉ cần có, anh sẽ không hối hận.
Ánh mắt Tề Hám lướt qua cửa sổ, nhìn thấy tàn thuốc rơi trên sàn nhà. Anh lấy giấy ra dọn dẹp sạch sẽ. Lúc cúi người, tóc anh rủ xuống, bấy giờ người đàn ông mới nhận ra tóc mình đã dài đến một độ dài chưa từng có. Anh dọn dẹp xong rồi ném rác vào thùng.
Tề Hám ngồi xuoongs rồi châm một điếu thuốc khác. Anh mở điện thoại ra, vừa hay nhận được tin nhắn gửi hàng loạt từ Ân Dã, một người bạn học cấp ba. Y mới mở một quán rượu nhỏ và đang quảng cáo để thu hút khách mới. Thấy vậy, Tề Hám thử nhấn vào trang cá nhân của cậu ta xem qua.
Ân Dã: Chén rượu cuộc đời này, bao giờ mới tỉnh?
Kèm theo đó là hình một ly cocktail tự y pha, đính kèm với định vị của quán rượu.
Tề Hám nhấn vào định vị, xem qua vài bức ảnh phong cảnh và những lời bình luận về một thành phố khác. Một khi đã quyết định rời đi, anh sẽ lập tức thực hiện. Thật ra Tề Hám cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đến, tóm lại chỉ cần yên tĩnh hơn thành phố hiện tại là được.
Anh rời đi có hơi vội vàng nên đành ở tạm khách sạn vài ngày. Tại đây, anh quen một ông bác họ Tề hay cùng ăn sáng ở quán ăn dưới lầu. Nghe nói Tề Hám là người nơi khác đến, ông bác rất ngạc nhiên, hỏi anh thấy thành phố này có gì hay.
Tề Hám, người mới chỉ ở thành phố này được ba ngày, trả lời: “Đâu cũng tốt cả.”
Vào ban đêm, trên đường không có tiếng xe cộ ồn ào, không khí dường như cũng trong lành hơn, cơ thể trở nên nhẹ bẫng, tư duy dần cô đọng lại. Anh có thể tập trung làm một việc, và làm nó đến mức hoàn hảo nhất.
Bác Tề cười nói: “Vắng vẻ quá.”
Tề Hám đáp lại: “Thanh tịnh mà bác.”
Nghe nói bác Tề ở trong một căn nhà tự xây, Tề Hám liền thuận thế nói mình có thể thuê lại. Anh không mang theo nhiều đồ đạc, nên rất nhanh đã dọn vào căn nhà cũ kỹ này.
Buổi tối, Tề Hám đến quán rượu nhỏ mà Ân Dã mở. Quán thưa thớt bóng người, trông vô cùng vắng vẻ.
Ân Dã đang gục trên quầy bar xem TV treo tường, trên đó đang chiếu một bộ phim tình cảm. Tề Hám bước vào trong, làn gió nhẹ làm chuông gió khẽ lay động. Ân Dã vẫn chăm chú xem phim, hoàn toàn không để ý đến khách mới.
Tề Hám tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, cũng bắt đầu xem phim. Hai mươi phút sau, bộ phim kết thúc. Ân Dã nghiêng đầu, lấy giấy lau nước mắt, lúc này mới thấy có thêm một người ngồi trước mặt mình thì sợ đến mức văng một câu chửi thề. Y hít hai hơi thật sâu, ngượng ngùng dùng tay áo lau mắt rồi mới hỏi: “Quý khách muốn uống gì?”
Tề Hám cười như không cười nhìn y. Ân Dã cảm thấy người này trông thật đáng sợ, liền cau mày nhìn lại một lúc, bấy giờ mới nhận ra: “Là cậu à Tề Hám, sao cậu lại đến đây?”
“Để uống rượu.” Tề Hám trở lại vẻ mặt bình thường, trả lời y.
7.
Tề Hám khá hài lòng với thành phố nhỏ yên bình này. Anh điều chỉnh lại nếp sống sinh hoạt của mình, lập ra một kế hoạch thời gian mới, bắt đầu trồng hoa chăm cây, hấp thụ sức mạnh từ thiên nhiên, đọc sách để làm phong phú thêm trí não, và cũng thuận theo nội tâm của chính mình.
Thế nhưng, đôi lúc Dương Mai ở tầng hai lại không cho anh một môi trường yên tĩnh. Cô nàng khoanh tay, nhoài người ra lan can tầng hai vẫy tay chào Tề Hám, nở một nụ cười rạng rỡ xinh đẹp rồi nói: “Anh đẹp trai họ Tề ơi, rốt cuộc anh từ đâu đến vậy? Trồng hoa đẹp thế này, có thể tặng người ta một đóa không?”
Tề Hám lạnh nhạt nhìn cô. Thấy anh không nói gì, Dương Mai lè lưỡi rồi chui tọt vào nhà, thầm nghĩ bụng sẽ nhân lúc Tề Hám không có ở đó để lẻn xuống hái trộm.
Thế nhưng kế hoạch này của cô đã không được thực hiện. Ngày hôm sau, lúc cô ra ngoài đi xuống lầu thì thấy Tề Hám đang xới đất trong sân nhỏ. Tề Hám bảo cô đợi, cô liền đứng đó nhìn anh rửa sạch tay, lấy kéo cắt một cành hồng đưa qua.
Dương Mai nhận lấy bông hoa, đưa lên mũi ngửi rồi lại cắn nhẹ lên cánh hoa, bỗng nhớ ra điều gì đó mới nói: “Anh không phun thuốc trừ sâu đấy chứ?”
Tề Hám nói: “Hoa ăn được.”
Dương Mai dùng răng kéo một cánh hoa xuống nhai thử, cảm thấy vừa đắng vừa chát, liền “phì phì phì” nhổ ra, chế giễu anh: “Anh trồng loại ăn được làm gì? Chẳng lẽ định làm bánh hoa tươi à? Mà tôi khuyên anh bỏ cuộc đi. Anh không cần mạng chứ tôi thì cần, đừng có mà làm nổ tung cả tôi theo đấy.”
Tề Hám: “…”
Trong những ngày tháng thanh tịnh sau đó, Tề Hám “tháo dỡ” chính mình từng chút một. Trong quá trình tự tu dưỡng, anh lại từng chút một tái tạo lại bản thân, rèn giũa cho mình một bản ngã mạnh mẽ hơn.
Tính cách của anh cũng dần thay đổi một cách âm thầm trong quá trình đó. Tất cả những khía cạnh mang tính công kích đều được che giấu đi, không còn dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài. Anh lựa chọn đưa ra những lời khuyên phù hợp cho người khác vào những thời điểm thích hợp, nhưng vẫn không can thiệp vào số phận của họ.
Tề Hám chỉ làm chủ số phận của chính mình. Thứ anh muốn là thứ hoàn toàn thuộc về mình, tất cả quyền chủ động và quyền kiểm soát phải nằm trong tay bản thân mới đúng.
Những thứ không thuộc về mình đều không quan trọng. Với những vai diễn không quan trọng, Tề Hám sẽ không lãng phí thời gian vào họ.
Trong cuộc sống hiện tại, niềm vui giản đơn nhất chính là khoảnh khắc này, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Ân Dã, tất cả sản phẩm trong quán đều được giảm giá 20%, không khí vui vẻ, khách quen ai nấy đều đến chúc mừng.
Cao Thanh giơ ly rượu lên, cười một nụ cười gian xảo, ghé sát vào cụng ly, miệng oang oang: “Cạn vì một Ân Dã của quá khứ.”
Ân Dã vỗ vào trán hắn một cái, nói: “Đi chết đi, cạn vì tương lai!”
Ly rượu trong tay Tề Hám khẽ cụng vào, anh nói: “Cạn vì hiện tại.”
“Được được được, sống cho hiện tại!” Cao Thanh xoa xoa trán, lại cụng ly lần nữa. Lần này, ba chiếc ly cuối cùng cũng chạm vào nhau.
Sau khi quậy cùng họ xong, Tề Hám liếc nhìn đồng hồ, thời gian đã hơi muộn, nhưng vẫn còn đủ để hút một điếu thuốc.
Tề Hám nhấc chân bước ra khỏi Hàm Cẩu. Những món đồ trang trí của chiếc chuông gió khẽ lướt qua đỉnh đầu anh, vang lên một hồi chuông trong trẻo, vui tai.
[Lời tác giả]
Câu chuyện này là một ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu tôi khi đang nghe nhạc. Tôi đã tự hỏi, liệu những người viết nhạc có phải đều là những người rất đa cảm không?
Sau này, khi dần tìm hiểu về âm nhạc, tôi mới phát hiện ra thật ra không phải vậy. Âm nhạc cần một tư duy logic rất mạnh mẽ mới có thể học tốt kiến thức lý thuyết, sau đó dựa vào lý thuyết đó kết hợp với giai điệu mới có thể viết ra một bản nhạc hay.
Vì vậy, Tề Hám cũng có một bản ngã rất mạnh mẽ, cũng là một người theo chủ nghĩa vị kỷ và lý trí tuyệt đối. Anh dành phần cảm tính còn sót lại cho âm nhạc, còn trong cuộc sống chỉ còn lại lý trí mà thôi.
Thật ra tính chiếm hữu của Tề Hám rất mạnh, điều này có thể thấy qua việc anh không thích người khác động vào đồ của mình khi chưa được phép. Thứ anh cần là một thứ hoàn toàn thuộc về mình.
Nói cách khác, thứ anh muốn là một con chó hoàn toàn thuộc về mình, chỉ vẫy đuôi với một mình anh. Nếu không muốn làm con chó đó thì đừng làm phiền anh.
Bản chất tính cách của Tề Hám là lạnh lùng. Vì vậy càng về sau khi càng đến gần, bạn sẽ càng cảm thấy anh lạnh lùng hơn.