Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 154

Dịch: LTLT

“Rè rè… thông báo khẩn cấp. Một học sinh họ Lý học ở trường THCS Thực nghiệm đã xác nhận mất tích. Em học sinh này rời khỏi nhà từ lúc 6 giờ 45 phút sáng, không hề đi xe buýt thường đến trường…”

“Thông báo khẩn cấp, lại có một học sinh cấp 2 mất tích.”

“Cho đến hiện tại đã có 6 học sinh mất tích.”

Trong nhà Trì Thanh đóng rèm cửa sổ kín mít, chỉ còn lại chút ánh sáng phát ra từ tivi.

Trì Thanh giống như một động vật hoạt động về đêm, đang ngồi trong phòng khách vô cùng trống trải. Trong tay anh cầm điều khiển từ xa, co người ngồi trên ghế sô pha. Hai chân gập lại, ống quần dài rũ xuống, phủ lên mu bàn chân.

Vụ án chậm chạp không có tiến triển. Từ sau khi vụ án xảy ra, hai người không thể nào ngủ yên giấc. Hôm nay, Giải Lâm chở Dương Yến về lại tiểu khu Thiên Hinh xong thì từ đồn cảnh sát về nhà trước, ôm Trì Thanh ngủ bù một lát.

Đến khi hắn thức dậy thì phát hiện người bên cạnh không biết đã chạy đi đâu rồi.

Trì Thanh nhấp nút phát lại lần nữa, tin tức bắt đầu phát lại từ tin đầu tiên.

“Rè rè… thông báo khẩn cấp. Một học sinh họ Lý học ở trường THCS Thực nghiệm đã xác nhận mất tích. Em học sinh này rời khỏi nhà từ lúc 6 giờ 45 phút…”

Ngay sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt l3n đỉnh đầu Trì Thanh, xoa nhẹ mấy cái: “Sao lại chạy ra đây rồi?”

Trì Thanh giải thích: “Ngủ không được, xem tivi một lát. Nếu như năm đó còn tồn tại người may mắn sống sót khác, vậy thì có lẽ trong thông báo mười năm trước sẽ để lại dấu vết gì đó.”

Lúc này Giải Lâm mới chú ý đến tivi đang chiếu tin tức của mười năm trước.

Mười năm trước, chất lượng hình ảnh không tốt, sau khi sao chép từ trên mạng xuống, thậm chí còn có vài chỗ bị đứng hình với mấy tiếng rè không biết từ đâu ra.

“Em có đói không?” Giải Lâm hỏi, “Anh xem thử trong tủ lạnh còn bít tết không. Chắc bọn họ không đến mức lấy hết đồ trong tủ lạnh nhà em đi đâu.”

Nói xong, Giải Lâm rẽ vào phòng bếp, đang định trổ tài nấu ăn thì thấy đồ đạc trong phòng bếp đều từng bị người khác đụng đến. Hắn mở cửa tủ, một đống chén bát đ ĩa nồi bị nhét bên trong rơi xuống, đập xuống đất phát ra một tiếng “xoảng” thật to.




Đây không phải ngày đầu tiên Nhậm Cầm phát hiện trên lầu có động tĩnh.

Hôm nay cô được nghỉ, vốn định ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, kết quả loáng thoáng nghe thấy tiếng động.

Vả lại, hôm qua cô đến trước cửa nhà Trì Thanh thì phát hiện hình như lẵng hoa cô tặng cũng bị người nào đó di chuyển, thay đổi phương hướng giống như có người đã bước vào nhà vậy.



Trên lầu không nên có người mới đúng chứ?

Nhậm Cầm càng nghĩ càng sợ.

Trong tòa nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, nếu như không phải đã đóng tiền cọc, nếu chuyển đi trước khi hết hạn hợp đồng sẽ không được trả tiền cọc, thì cô đã sớm dọn đi rồi.

“Meo.”

Bé Sao đang sống tạm ở nhà Nhậm Cầm ngồi bên cửa kêu một tiếng.

Nó cứ nhìn chằm chằm về phía cửa, giống như muốn xuyên qua cánh cửa nhìn ra bên ngoài, hoặc là muốn đi ra ngoài.

“Mày cũng cảm thấy kì lạ đúng không?” Nhậm Cầm ôm Bé Sao lên, xoa xoa đầu Bé Sao, cố lấy dũng cảm, “Hay là chúng ta đi lên xem thử?”

Tuy lúc hai người sống ở tầng trên còn ở đây đã đối xử với cô rất tốt, cũng từng cứu cô. Nhưng bây giờ một người đã chết, một người còn giết người…

Lòng dũng cảm của Nhậm Cầm không đủ dùng: “Hay là… thôi nhỉ.”



Không hề hay biết hai người gây rắc rối cho hàng xóm tầng dưới còn đang suy nghĩ ăn cái gì. Cuối cùng bọn họ tùy ý đặt đồ ăn bên ngoài, trong lúc chờ đồ ăn thì tiếp tục xem tin tức.

Tin tức của mười năm trước đã cách bây giờ quá xa.

Lúc đó có rất nhiều sự vật chưa phát triển, rất nhiều sự việc thường thấy năm ấy đã không xuất hiện vào lúc này nữa.


Bản tin tức nửa tiếng đồng hồ, phần về “vụ án bắt cóc trẻ em” chiếm một nửa, 15 phút còn lại chiếu một vài tin tức xã hội vụn vặt khác.

Tin tức cuối cùng của hôm nay là về “trại trẻ mồ côi Hoa Nam”: “Có người dân báo cáo, trại trẻ mồ côi Hoa Nam dính líu đến việc lạm dụng trẻ em. Sau khi điều tra, phía cảnh sát đã xác nhận đúng là như vậy. Hiện viện trưởng và những người khác của trại trẻ mồ côi đã bị cách chức để điều tra.”

Một mẩu tin tức rất đơn giản, nhưng Giải Lâm lại duỗi tay ra đặt lên tay Trì Thanh, mượn tay anh bấm vào nút phát lại.

Thế là hình ảnh tivi quay ngược lại, bắt đầu chiếu lại lúc phát mẩu tin cuối cùng. Nữ MC nói rõ ràng: “Có người dân báo cáo, trại trẻ mồ côi Hoa Nam…”

Trì Thanh không hiểu tại sao Giải Lâm muốn xem lại mẩu tin tức không liên quan này.

Với lại, anh cảm thấy dòng chữ trại trẻ mồ côi Hoa Nam này rất xa lạ. Anh lên mạng tìm thì phát hiện trại trẻ mồ côi Hoa Nam vì bê bối mười năm trước đã đổi tên thành Viện phúc lợi trẻ em Mặt Trời Đỏ, ngay cả địa chỉ cũng đã đổi.

Giải Lâm lúc suy nghĩ thường thích miết nhẫn, nhưng bây giờ có Trì Thanh bên cạnh, hắn tiện tay chỗ nào thì sờ chỗ đó. Ngón tay đặt lên vành tai Trì Thanh vuốt v e: “Nếu lúc đó người đầu tiên hung thủ ra tay không phải 001 được ghi trong hồ sơ, mà là người khác đồng thời có thể làm đến mức không để lại dấu vết, đến bây giờ vẫn chưa bị ai phát hiện. Vậy thì “không để lại dấu vết” ngược lại là một manh mối.”

Giả sử thật sự tồn tại người may mắn sống sót thứ ba không được ghi chép trong hồ sơ, vậy manh mối này trái lại nằm trong câu hỏi: Ai mới không thể bị ghi chép lại trong hồ sơ?

“Với lại phần lớn hung thủ gây án hầu như không thể giống hung thủ năm ấy, lần đầu tiên đã dám làm ầm ĩ đến như vậy. Rất nhiều hung thủ trước khi gây án thật đều có một quá trình bắt chước gây án. H@m muốn gây án mới bắt đầu nổi lên khiến bọn họ chú ý và cẩn thận, sẽ thử một vài tội có độ nguy hiểm thấp, hoặc là tìm một vài quần thể yếu ớt dễ ra tay.”

Nói đến đây, tay Giải Lâm ngừng lại một chút:

“Nếu như năm ấy người đầu tiên được báo án không phải là nạn nhân đầu tiên. Vậy thì rất có thể Z chính là đứa trẻ bị bắt cóc đầu tiên thật sự.”

Nơi dù có dắt đi cũng sẽ không bị bất cứ ai chú ý đến, độ nguy hiểm thấp, có rất nhiều trẻ em, là chỗ nào?

Trên tivi, tin tức lại chiếu lại một lần nữa.

Đáp án mà hai người nghĩ hoàn toàn trùng khớp với bốn chữ mà nữ mc trên tivi nói: Trại trẻ mồ côi.



Hôm sau, trời vừa sáng.


Nhà ăn là nơi bận rộn đầu tiên ở viện phúc lợi trẻ em Mặt Trời Đỏ.

Các cô trong nhà ăn đang chuẩn bị thức ăn cho một ngày. Mấy đứa trẻ sau khi chạy bộ buổi sáng xong sẽ vào nhà ăn căn cơm theo thứ tự các lớp.

Nơi này trông không khác gì với mấy trường học bình thường, có phòng ngủ, có phòng học để học, cũng có khu vực để hoạt động như là sân tập thể dục. Ở góc khu vực hoạt động còn có một vài thiết bị vui chơi, có cầu trượt và xích đu đơn giản phối màu đỏ mà trẻ em thích nhất.

Có mấy đứa trẻ kết bạn đang chơi trò chơi trong khu vực vui chơi.

Một bé gái thắt hai bím tóc che mắt lại, đứng gần bức tường, trong miệng lẩm nhẩm: “Một hai ba, chúng ta đều là người gỗ, không được nói chuyện không được nhúc nhích!”

“…”

Mấy giây sau dần im lặng, đứa trẻ sau lưng cô bé chỉ vào một đứa trẻ ồn ào trong đó: “Cậu nhúc nhích rồi!”

“Phải, tớ cũng thấy cậu nhúc nhích rồi!”

Đứa trẻ đó giải thích cho bản thân: “Tớ không có. Vừa rồi tớ chỉ là không đứng vững mà thôi.”

Giải Lâm và Trì Thanh bước vào viện phúc lợi thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Trì Thanh nhìn từng gốc cây ngọn cỏ cùng với đám trẻ đang chơi trò chơi của viện phúc lợi, nhớ đến một trải nghiệm trong quá khứ: “Trước đây em từng đến viện phúc lợi một lần.”

Giải Lâm nhíu mày, tỏ ý khó tưởng tượng được: “Đây không giống nơi mà em sẽ đến.”

“Lúc đó là nghe theo lời của vị bác sĩ tâm lý đầu tiên. Vị bác sĩ tâm lý đó cho rằng tiếp xúc nhiều với trẻ em ngây thơ có lẽ sẽ có ích cho bệnh tình của em. Hôm sau em liền đi tìm một trại trẻ mồ côi.” Trì Thanh nói đến đây, hiếm khi có ý không muốn tiếp tục chia sẻ nữa, “Thôi bỏ đi, vụ án quan trọng.”

Giải Lâm kéo anh lại: “Sao mà bỏ đi được? Nói cho hết, làm gì có ai chỉ nói một nửa chứ.”

Trì Thanh mím khóe môi, một lát sau mở miệng: “Đám trẻ đó thấy em thì khóc, cuối cùng viện trưởng mời em đi ra ngoài.”

“…”

Cũng coi như hợp lý.

Lúc hai người đi về phía khu vui chơi, đám trẻ con đó đã thấy chán đổi sang chơi trò khác rồi. Chỉ có đứa trẻ vừa rồi chơi người gỗ đứng không vững có lẽ còn thấy ấm ức vẫn đang im lặng buồn buồn đứng yên tại chỗ.

Giải Lâm bước đến, ngồi xuống nhìn cậu bé: “Nhóc con, sao nhóc không tới chơi cùng mấy bạn?”

Lúc nói chuyện, Giải Lâm đang mỉm cười, đứa trẻ đó nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Giải Lâm, không có xem như không nghe thấy mà trả lời hơi sĩ diện: “Bởi vì em không thích chơi trò đó của bọn họ.”


Nhưng mà điều cậu nhóc không ngờ rằng, miệng của anh trai xinh đẹp trông u ám ở bên cạnh phun ra mấy chữ lạnh tanh: “Là vì chơi thua đúng không?”

“…”

Anh trai xinh đẹp u ám nói tiếp: “Tìm nguyên nhân cho bản thân là vô ích, chỉ kẻ yếu mới chạy trốn.”

Đứa trẻ đó cảm thấy bản thân có thể biểu diễn một màn gào khóc ngay lập tức ở đây.

Nhưng nước mắt của cậu nhóc còn chưa kịp chảy ra thì thấy anh trai đó lại nhíu mày: “Chẳng lẽ nhóc còn muốn khóc hả?”

“…”

Giải Lâm bất đắc dĩ, nghiêm túc nói: “Tuy em nói gì anh cũng sẽ không để ý, anh cũng rất mong anh có thể nghe em nói nhiều hơn trong cuộc đời có hạn này của anh. Nhưng em vẫn nên nói ít lại với người khác đi.”

Trì Thanh: “…”

Cuối cùng, đứa trẻ này cố nén nước mắt, chỉ cho bọn họ biết viện trưởng đang ở phía nào: “Tòa nhà phía trước, mẹ viện trưởng ở tầng ba.”

Bọn chúng sẽ gọi viện trưởng là “mẹ viện trưởng”.

Đối với những đứa trẻ này mà nói, phần lớn bọn chúng từ khi sinh ra đã chưa từng gặp cha mẹ của mình, viện trưởng quan tâm bọn chúng mỗi ngày nhất chính là “mẹ”.

Trong phòng làm việc của viện trưởng.

“Đó đều là vì những đứa trẻ này nhớ mẹ nên mới coi tôi là me.” Viện trưởng Lưu năm nay đã ngoài bốn mươi, mái tóc đen uốn xoăn buộc sau đầu, thân hình hơi mập, cả người trông rất hiền hòa, “Mấy cậu lần này đến tìm tôi, là cần tôi phối hợp gì sao?”

“Chúng tôi cần hồ sơ của những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi Hoa Nam mười năm trước. Cũng muốn hỏi trong khoảng thời gian đó có tình huống mất tích trẻ em không.”

Viện trưởng lúc vừa nghe thấy sáu chữ “trại trẻ mồ côi Hoa Nam” hơi ngẩn người. Sáu chữ này đối với bà mà nói đã quá lâu rồi. Khi bà mới đến viện phúc lợi, nơi này đã gọi là “Mặt Trời Đỏ”, không hiểu rõ lắm về tiền thân của Mặt Trời Đỏ.

“Hồ sơ trước đây à? Tôi nghĩ xem, chắc là có đó, nhưng các cậu cũng biết viện phúc lợi của chúng tôi đã từng chuyển đi, cũng đã đổi tên. Hồ sơ trong phòng hồ sơ có đầy đủ hay không tôi cũng không thể chắc chắn.”

Nói xong, viện trưởng Lưu dẫn bọn họ lên lầu, trên lầu có một căn phòng hồ sơ.

“Đều ở đây, hồ sơ mười năm trước có thể phải tìm thử.”

Theo quy định, mỗi một đứa trẻ sau khi vào viện đều phải lập một bản hồ sơ cá nhân. Dù sau này có rất nhiều trẻ được nhận nuôi, nhưng những hồ sơ này cũng vẫn được đựng trong túi hồ sơ màu vàng để lưu giữ lại. Nơi này bình thường không có ai ra vào, cửa sổ cũng bị bịt kín, hoàn toàn không có ánh sáng đáng kể. Dãy hồ sơ ố vàng mờ tối lẳng lặng được trưng bày.

Bình Luận (0)
Comment