Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 155

Dịch: LTLT

Lúc Giải Lâm và Trì Thanh đến hỏi thăm trại trẻ mồ côi thì trong đồn cảnh sát vẫn như thường ngày, mọi người ngồi ở chỗ làm đang giải quyết vấn đề của người dân thành phố, chỉ là có một người cứ nhàn rỗi mãi thôi.

Quý Minh Nhuệ thỉnh thoảng đi đến phòng làm việc của Võ Chí Bân: “Anh Bân, vụ án tổng cục thế nào rồi?”

“Anh Bân, em có thể làm được chút chuyện gì đó á.”

“Haiz, anh Bân, hôm nay em rảnh. Có phải em nên làm việc gì không?”

“…”

Võ Chí Bân đi đến đâu cũng bị Quý Minh Nhuệ bám theo.

Ông cầm ly giữ nhiệt, cảm thấy bên cạnh đang có một con cún bự nào đó chưa nhìn thấy xương thì chưa chịu đi. Mới đầu ông còn định nói lý lẽ với Quý Minh Nhuệ: “Vụ án này người có chuyên môn của tổng cục đang giải quyết. Trước đây đồn cảnh sát của chúng ta chịu trách nhiệm giúp đỡ điều tra, bây giờ nhiệm vụ giúp đỡ đã kết thúc, cậu về lại cương vị của mình là được, không cần bận tâm.”

Nhưng Quý Minh Nhuệ không chịu nghe không chịu bỏ qua. Cuối cùng không thắng nổi phiền phức, ông bèn tùy tiện giao cho anh ta một nhiệm vụ, để anh ta đừng đi lanh quanh cạnh ông nữa: “Vậy cậu đến tiểu khu Thiên Hinh tiếp tục điều tra đi, xem thử có nhân vật đáng nghi nào ra vào không.”

Quý Minh Nhuệ đứng nghiêm chào: “Rõ!”

Quý Minh Nhuệ lái xe đế cổng tiểu khu Thiên Hinh, bãi đậu xe của tiểu khu nhỏ như này đều ở trên mặt đất, người và xe hỗn tạp. Sau khi đậu xe, anh ta chỉnh kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài rất lâu. Thực ra, tiểu khu Thiên Hinh là nơi “Z” từng hay lui tới lẽ ra là một khu vực trọng điểm, nhưng lần điều tra trước lại chẳng tra được gì.

Chuyện này thực sự không hợp lý.

Tại sao “Z” lại muốn đến chỗ này?

Gã không thể vô duyên vô cớ lên xe từ đây, rồi lại xuất hiện trong tiểu khu này vào hôm đó.

Nhưng nếu như trong tiểu khu này không có bất cứ dấu vết sinh hoạt nào của gã, cũng không có người quen, vậy thì tại sao gã lại xuất hiện ở đây?

Quý Minh Nhuệ vừa đến gần tiểu khu Thiên Hinh thì liền nhớ lại hôm đó, cảm giác bị người khác bóp chặt cổ họng từ đằng sau rõ ràng trước mắt. Anh ta đưa tay lên sờ cổ, bây giờ còn có thể cảm nhận được chút nhiệt độ lành lạnh.

Quý Minh Nhuệ nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ:

Cũng không biết người anh em chết đi sống lại của mình giờ đang làm gì.


Anh ta gửi cho Trì Thanh mấy tin nhắn, không nhận được tin trả lời. Anh ta bước xuống xe, đi dạo quanh trong tiểu khu, đi chưa được mấy bước thì bất cẩn đụng phải một người. Trong tay người phụ nữ đang xách túi lớn túi nhỏ, lúc đi đường cúi đầu không nhìn thấy mặt, cũng bởi vì cúi đầu bước đi nên hai người mới đụng thẳng vào nhau.

“Loạt xoạt.”

Đồ rơi xuống đất.

“Xin lỗi.” Quý Minh Nhuệ vô thức ngồi xuống nhặt đồ lên giùm. Đến khi anh ta ngẩng đầu lên thì phát hiện người phụ nữ có gương mặt rất quen thuộc, “Bà Dương?”

Dương Yến ăn mặc không khác mấy với hôm ở cục cảnh sát, vẫn mặc quần áo cũ, chỉ là đã thay một chiếc áo khoác khác, đổi thành áo len màu xám, cả người trông khá bụi bặm. Đồ rơi trên đất rất lộn xộn, phần lớn đều là đồ dùng thường ngày, nhưng Quý Minh Nhuệ để ý thấy trong đó có lẫn một chiếc áo len của nam, và một dao cạo râu mới mua.

… Đây là đồ của đàn ông dùng.

Dương Yến vội vàng nhét đồ vào túi lại, xong hết rồi thì chuẩn bị về nha.

Quý Minh Nhuệ bỗng nhiên đè tay bà lại: “Nhiều đồ như vậy, để cháu đưa bác về nhé.”



– Ông đang làm gì đó?

– Vụ án thế nào rồi?

– Trả lời tôi có được không? Trước đây lúc ông giả chết không trả lời thì thôi đi, bây giờ sống lại vẫn không trả lời tôi hả???

Lúc Trì Thanh nhìn thấy mấy tin nhắn này đã hơn một tiếng trôi qua rồi. Trong khoảng thời gian hơn một tiếng này, anh và Giải Lâm đã đọc một đống hồ sơ, giờ nhìn thấy chữ là đau đầu.

Hồ sơ mười năm trước của trại trẻ mồ côi Hoa Nam được lưu giữ khá là đầy đủ. Nhưng bởi vì đã đổi địa chỉ một lần cho nên hồ sơ hoàn toàn không được sắp xếp chính xác theo thứ tự thời gian. Hồ sơ lộn xộn hết cả lên, chờ đến khi bọn họ lục tìm ra toàn bộ hồ sơ của mười năm trước thì đã mất hơn nửa ngày rồi.

“Trong ghi chép mất tích có vài đứa trẻ.” Trì Thanh lấy ra hồ sơ có liên quan đến “mất tích”, “Ba đứa trẻ này, hai đứa trong đó tuổi còn quá nhỏ, có lẽ hung thủ sẽ không chọn ra tay với trẻ con dưới năm tuổi. Loại trừ những đứa trẻ không hợp độ tuổi, vậy thì chỉ còn lại một đứa thôi.”

Cuối cùng trước mặt hai người chỉ còn lại một bản hồ sơ trơ trọi.

Túi hồ sơ mỏng được đặt trên bàn.


Nét chữ bút mực màu đen trên bìa đã có từ mười năm trước, viết ngoáy một chuỗi số: 101709262.

Đa số những đứa trẻ này đều không có họ tên của riêng mình, đặc biệt là những đứa trẻ mới sinh ra đã bị vứt đi. Không có họ tên, cũng không có ai đặt tên cho chúng, thứ thuộc về chúng chỉ có một dãy số hiệu.

Khoảnh khắc mở hồ sơ, Trì Thanh nhận ra một điều vô cùng rõ ràng: Đây có lẽ là lần bọn họ gần “Z” nhất.

Mở hồ sơ ra, góc trên bên trái của trang đầu tiên dán một tấm ảnh.

Bé trai trong ảnh khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, đường nét khá sắc sảo, môi mỏng, khóe mắt cụp xuống, không biết có phải do tròng trắng quá nhiều hay không mà khi nhìn thẳng có một cảm giác hung ác rất rõ ràng. Đây là một gương mặt có cảm giác tấn công rất mạnh.

“Có lẽ là hắn ta.” Trì Thanh nói.

Giải Lâm hỏi: “Trực giác à?”

“Ngoại trừ trực giác…” Ngón tay đang đeo găng tay màu đen của Trì Thanh đặt xuống dòng số hiệu kia, “‘2’ cuối cùng này, hình như không phải là một con số, không giống với chữ ‘2’ ở phía trước. Đây có lẽ là ‘Z’.”

“Với lại thời gian mất tích của hắn ta không đúng lắm.”

Ngón tay Trì Thanh chậm rãi trượt xuống, lại chỉ vào một dãy số: “Thời gian này, cách thời gian xảy ra vụ án bắt cóc đầu tiên trước cả ba tháng.”

Ba tháng trước khi người bị hại đầu tiên gặp nạn, hắn ta đã gặp hung thủ rồi.

Cũng có nghĩa là, Z của mười năm trước rất có thể đã sống cùng với tên phản diện trong ba tháng.

Người giỏi bắt chước tâm lý như Giải Lâm cũng rất khó tưởng tượng được, rốt cuộc ba tháng này đã xảy ra chuyện gì.

Những người từng sống ở trại trẻ mồ côi Hoa Nam mười năm trước giờ đều đã rải rác khắp nơi, chỉ có một số người vẫn ở lại trong thành phố.

Quá trình tìm kiếm bọn họ còn lâu hơn cả tưởng tượng.

Giải Lâm lái xe chạy hết hai vòng trong thành phố, thăm hỏi mấy người còn ở lại trong thành phố.

Trong đó có người đã là chủ công ty có chút danh tiếng, có người là giáo viên tiểu học, cũng có người đã kết hôn sinh con.


“Rất nhiều người trong chúng tôi đều không có tên. Bình thường, giáo viên sẽ gọi chúng tôi là A Lực, A Hoa, Tiểu Cường, Tiểu Cương… Những cái tên này đối với bọn tôi mà nói đều không phải là tên thật.”

“Bọn họ đối xử với bọn tôi cũng chẳng tốt. Nói cách khác thì đối xử với bọn tôi thế nào phải xem bọn tôi có nghe lời hay không. Giáo viên của trại trẻ mồ côi đều không có kiên nhẫn, không có thời gian rảnh để ý đến cảm xúc và nổi loạn của trẻ con. Nói thật, khoảng thời gian đó là lúc u ám nhất trong cuộc đời tôi. Bị người ta vứt bỏ, mỗi ngày mở mắt đều không biết mình sẽ ở đâu, có khi nào bỗng nhiên có người dẫn tôi đi không.”

“Dẫn đi cũng không có gì để vui mừng, ai biết “người thân” mới có thích anh hay không, có vứt anh về lại hay không.”

“Lúc đó, ngày nào cũng muốn mau chóng lớn lên, sau khi lớn lên có thể tự mình làm việc kiếm tiền.”

Giải Lâm nghe bọn họ nói xong, đưa ra một tấm ảnh được phô-tô từ hồ sơ, hỏi bọn họ: “Còn nhớ người này không?”

Có người lắc đầu, có người nhìn gương mặt trong ảnh rất lâu nói: “Có chút ấn tượng.”

Mười năm rồi.

Thông tin lưu giữ trong kí ức của con người sẽ thay đổi. Rất nhiều việc trước đây cho rằng nhất định sẽ không quên cũng trở nên mơ hồ.

Người có ấn tượng ngờ ngợ kia hiện đang là một đầu bếp. Anh ta đeo một tạp dề màu trắng, cả người toàn mùi dầu. Lúc Giải Lâm tìm anh ta, anh ta đang ở sau bếp xào rau. Người đàn ông dừng việc đang làm lại, tay lau lên tạp dề xong mới cầm lấy tấm ảnh.

Anh ta nhìn tấm ảnh một hồi mới từ sâu trong kí ức tóm được một vài hình ảnh.

“Người này…” Người đàn ông mở miệng, muốn cho đứa bé trong ảnh một tên gọi nhưng đến bên miệng rồi cũng không gọi được tên gì, “Hình như người này không có tên. À, đúng, cậu ta không có tên. Không phải tôi không nhớ rõ mà là cậu ta không có tên thật.”

Đuôi chân mày Giải Lâm hơi nhướng lên, không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như thế này: “Không có tên?”

Bọn họ tìm đến người này thì trời đã gần chạng vạng, trong quán ăn người đến người đi, tiếng gọi món vang lên không dứt.

Mùi dầu với quá nhiều người trong quán ăn đều khiến Trì Thanh cảm thấy không thể hít thở. Anh đưa tay lên, dùng ống tay áo che mũi, đứng một bên.

Trì Thanh nhìn đồng hồ trên bức tường đối diện không chớp mắt.

“Tíc tắc.”

Đồng hồ trên tường đang chuyển động.

Đây đã là ngày thứ năm từ khi vòng chơi đầu tiên bắt đầu rồi.

“Cậu ta là đứa trẻ không nghe lời nhất trong đám bọn tôi. Cậu ta không thích kiểu giống như lấy bừa tên đặt cho chó mèo ven đường này, bởi vì không chịu cái tên này còn bị nhốt vào phòng xử phạt.”

“Vậy bình thường mấy anh gọi cậu ta thế nào?”


“‘Ê’.” Người đàn ông nói, “Bình thường chúng tôi gọi cậu ta là ‘Ê’.”

“Cậu ta hay vào phòng xử phạt. Mọi người đều sợ nơi đó, rất tối, bên trong không có gì hết, giống như phòng tối vậy. Chỉ có cậu ta không sợ. Lần lâu nhất cậu ta bị nhốt bên trong suốt bảy ngày. Giáo viên suýt nữa quên mất cậu ta còn ở bên trong. Lúc được dẫn ra ngoài, cậu ta đã sắp rơi vào trạng thái hôn mê.”

“…”

Trong tay Giải Lâm cầm quyển sổ ghi chép, hắn nhấn nắp bút: “Còn có thể nhớ ra chuyện gì liên quan đến cậu ta không?”

“Chuyện nhớ được không nhiều lắm, lâu quá rồi. Chỉ nhớ cậu ta rất lầm lì, không thích nói chuyện, không ai muốn chơi với cậu ta. Nhưng thành tích ở lớp của cậu ta vẫn luôn rất giỏi… Sau này cậu ta mất tích, nghe nói mấy giáo viên đi tìm một vòng, không tìm thấy nên cũng thôi. Ngược lại cậu ta vẫn luôn không nghe lời, trong ấn tượng của tất cả chúng tôi, cậu ta rời khỏi trại trẻ mồ côi là chuyện sớm muộn thôi.”

Người đó nghĩ một hồi, hình như nhớ đến một chuyện cũ khác: “Anh… họ Giải à?”

Trên quyển sổ Giải Lâm cầm có viết tên của mình.

“Sao thế?” Giải Lâm hỏi.

Người đó nhìn cái tên trên quyển sổ nói tiếp: “Cái họ này rất đặc biệt. Năm ấy cũng có một anh trai họ Giải đến trại trẻ mồ côi của chúng tôi, còn mang cho chúng tôi một bịch kẹo. Tôi nhớ rất rõ bởi vì lúc đó khổ quá, hiếm khi có kẹo ăn.”

Giải Lâm vốn còn đang thong thả nhấn nắp bút, nghe đến câu này, đầu ngón tay nhấn nắp bút của hắn bỗng nhiên khựng lại.

Trì Thanh cũng không ngờ lần đi hỏi thăm này sẽ nghe thấy tên của Giải Phong.

Hai người về lại xe ngồi im lặng rất lâu. Trạng thái của cả hai đều không tốt. Thiếu ngủ khiến cả người Trì Thanh trông càng “suy nhược” hơn, dưới mắt anh có hơi thâm đen, chồng lên với tóc mái che trước mắt.

Anh nên nghĩ năm đó Giải Phong đã tra được gì.

Và tại sao chọn xé mất cái trang có viết tên “Z”.



Anh nên nghĩ những việc này mới đúng.

Nhưng vào lúc này, anh không tập trung toàn bộ suy nghĩ của mình vào những vấn đề quan trọng nhất này.

Trì Thanh chớp mắt, sau đó vươn bàn tay đang rụt trong ống tay áo ra, muốn an ủi nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi người bên cạnh. Anh phát hiện hình như Giải Lâm muốn hút thuốc. Anh chợt đè lại bao thuốc lá Giải Lâm mới lấy ra: “Đừng hút thuốc.”

Giải Lâm ngước mắt lên.

Trì Thanh vụng về nói tiếp: “Em… cho anh ôm này.”

Bình Luận (0)
Comment