Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 18

Dịch: LTLT

Giải Lâm cũng không biết khó mà lui.

– Tuyệt tình đến vậy à?

– Gửi tin nhắn cho cậu không giống với gọi xe.

Ngô Chí hoàn toàn bị khơi dậy sự tò mò, không kìm được tiếp tục nhìn màn hình điện thoại của anh Giải gã.

Cái người khó chơi kia đáp: Là không giống nhau.

– Gọi xe có thể đưa anh về nhà, còn tôi sẽ khiến anh nằm qua đêm ở trên đường.

Ngô Chí: “…”

Người này không có chút nhân tính mà.

Anh Giải của gã hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, dù bản thân chưa từng thật sự xuất hiện thả thính người ta, chỉ giúp gã đưa ra ý kiến từ xa nhưng cũng thành công khiến gã thoát ế không ít lần, thế mà cũng có ngày thất bại.

Ngô Chí nói thầm trong bụng, thế mà phát hiện anh Giải của gã chẳng hề tức giận, dựa vào cạnh quầy bar tiếp tục gửi tin nhắn cho người kia, có vẻ như còn rất vui vẻ.

Nhưng mà một đống tin nhắn còn chưa gõ xong gửi đi, tốc độ bên kia lại nhanh hơn, chắc là nhìn thấy bên trên hiển thị “đang nhập”, người khó chơi kia dứt khoát giành gửi hai tin nhắn qua đây trước.

– Sớm cút ra đường còn có thể giành được vị trí tốt.

– Còn gửi nữa thì chặn.

Ngô Chí cảm thấy kính nể.

Quý Minh Nhuệ an ủi: “Không sao, ông nội họ Trì kia không hẹn được mới là trạng thái bình thường. Trừ khi bỗng nhiên mưa to một trận, khiến cậu ta cảm thấy tối nay tâm trạng khá tốt thì chuyện này mới có thể nói được.”

Bên kia, ông nội họ Trì gửi xong tin nhắn thì đặt điện thoại qua một bên, chuẩn bị nằm xuống nghỉ.

Kết quả mắt nhắm lại chưa qua mười phút đồng hồ, lúc anh sắp ngủ rồi thì điện thoại lại bắt đầu rung lên.

Sau khi anh cảnh cáo “còn gửi nữa thì chặn”, quả thực Giải Lâm không gửi tin nhắn nữa, trực tiếp gọi điện thoại đến.


[Bạn tốt “Giải Lâm” của bạn mời bạn tham gia cuộc trò chuyện.]

Trì Thanh: “…” Còn chưa xong à?

Anh nghe máy: “Anh tốt nhất…” Anh tốt nhất là có chuyện gì đó thật.

Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng “rầm”, ngay sau đó là giọng nói tăng tốc, anh nghe thấy cũng rất bất đắc dĩ: “Mấy câu vừa rồi là chọc cậu thôi, lần này thật sự có việc.”

Có đôi khi, cuộc đời thay đổi trong nháy mắt như thế.

Chỉ mười phút ngắn ngủi, trong quán bar liên tục xuất hiện bất ngờ, khung cảnh vốn ngay ngắn trật tự lúc này trở nên rối loạn, tiếng “xoảng” vừa rồi là âm thanh chai bia bị vỡ.

Bartender ở quầy bar đang pha chế rượu thì một cô gái phớt lờ sự ngăn cản của nhân viên bảo vệ xông vào trong. Cô nhìn xung quanh mấy lần, sau đó đặt túi xuống, cầm chai rượu trên quầy bar, đập thật mạnh lên đầu của bartender: “Đồ đàn ông xấu xa!”

Cú đập này khiến âm nhạc trong quầy bar ngừng lại hết.

Có người nhìn về phía bọn họ: “Chuyện gì thế này?”

Với tư cách là cảnh sát nhân dân, cơ thể của Quý Minh Nhuệ phản ứng nhanh hơn đại não, trước khi cô gái kia muốn đập lần thứ hai, anh ta sải bước, vượt qua ghế ngồi, xông về phía đó: “Làm gì đó? Bỏ chai rượu xuống!”

Cuối cùng, chai rượu được đặt xuống, nhưng mà rượu cũng văng lên người Quý Minh Nhuệ.

Giải Lâm nói ngắn gọn về tình huống xong lại nói: “Cậu ta muốn nhờ cậu mua một bộ quần áo có thể mặc, đem đến đây giùm cậu ta.”

Ngô Chí: “Chẳng phải nói gửi quần áo đến là được sao? Vì sao còn phải cố ý mua?”

Giải Lâm lườm gã, ra hiệu cho gã im mồm: “Gửi địa chỉ cho cậu, không xa, đến rất tiện, nếu xa cũng không gọi cậu đâu.”

Đối tượng Trì Thanh muốn giết bây giờ trở thành Quý Minh Nhuệ.

Một lát sau, anh đưa tay bóp sống mũi nói: “Bảo cậu ta chờ đó.”

Quán bar thật sự không xa mấy, cái nơi mà buổi tối khá náo nhiệt cũng chỉ có chỗ khu lão thành này, không cần Giải Lâm nói, Trì Thanh cũng sẽ không cầm quần áo mà mình từng mặc đưa cho Quý Minh Nhuệ, đối với người ưa sạch sẽ mà nói thì quần áo của mình không ai chạm vào được, dù là anh em tốt nhất cũng không được.

Trì Thanh đeo găng tay màu đen, lúc xách túi đi vào quán bar, vụ ồn ào đã kết thúc rồi.


Kế hoạch team building của nhóm người mới bị bể hoàn toàn, bọn họ đang đứng xung quanh cô gái kia làm công tác hòa giải: “Chúng tôi là cảnh sát, cô yên tâm, có chuyện gì có thể nói với chúng tôi, đừng ra tay. Chúng ta là xã hội văn minh phải nói chuyện văn minh.”

Cô gái rất trẻ, khoảng chừng đầu hai, vừa thời thượng lại xinh đẹp.

Cổ tay đeo một vòng tay rất tinh xảo, lúc nói chuyện, mặt dây chuyền hình ngôi sao không ngừng lắc lư, chứng tỏ cô vẫn đang cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình: “Tôi vì anh ta, từ bỏ công việc ở quê. Tôi còn cố ý từ Hạ Thành đến đây… Nhưng anh ta thì sao? Thế mà ở sau lưng tôi hẹn hò với bạn thân của tôi từ lâu rồi.”

Ánh mắt bartender lẩn tránh.

Sau khi tức điên lên, cô gái bình tĩnh lại, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt: “Cũng vì tôi ngu, tôi nên sớm biết. Trước khi tôi đến, anh ta từ chối sống cùng với tôi, nói cái gì là hai người dù đang yêu nhau cũng phải có không gian riêng. Tôi thấy là muốn tôi để dành chỗ cho hai người.”

Nhóm người Quý Minh Nhuệ làm công tác hòa giải thuận buồm xuôi gió.

Tô Hiểu Lan thân là con gái, có quyền lên tiếng nhất: “Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân còn rất nhiều.”

Cô gái: “Nhưng tôi thật sự rất thích anh ta.”

Tô Hiểu Lan: “Tôi hiểu cô mà. Không sao, cô gái, cuộc đời của cô còn rất dài, cứ coi đoạn tình cảm này thành một khung cảnh dừng lại ngắn ngủi, nhớ rõ điều tốt đẹp lúc hai người bắt đầu yêu nhau là đủ rồi. Có thể lúc xuống xe, giữa hai người không vui vẻ, nhưng không thể để kết cục ảnh hưởng quá trình này.”

Tô Hiểu Lan biết lúc này lời nói không thể quá sắc bén, thế là dịu giọng, nói: “Lúc đầu anh ta yêu cô nhất định là thật, chỉ là anh ta của bây giờ không còn là anh ta lúc đầu nữa.”

Nước mắt của cô gái không kìm được mà chảy ra từ khóe mắt.

Giải Lâm không nói gì, anh yên lặng nghe, đúng lúc đưa một tờ khăn giấy cho cô gái: “Đừng khóc nữa.” Ngón tay hắn hơi cong lại, lúc đưa khăn giấy lộ ra mấy phần dịu dàng vô ý, “Cô là cô gái xinh đẹp như này, nước mắt không hợp với cô, tên kia cũng không hợp với cô.”

An ủi của Giải Lâm rất có hiệu quả, nhưng dễ khiến người ta suy nghĩ viển vong, luôn cảm thấy trong lời nói có phải còn có một câu: “Hắn ta không hợp với cô, cô thấy tôi thế nào? Có muốn về nhà cùng tôi không?”

Nhưng sau khi nói xong thì hắn rút tay lại, lùi về khoảng cách xã giao an toàn. Sau đó hắn ngước mắt, nhìn thấy cái người khó chơi kia.

Trì Thanh đưa túi đựng quần áo qua: “Đồ của ông, còn có lần sau thì ông chạy khỏa thân đi.”

Trên người Quý Minh Nhuệ dính nước, chờ quần áo rất lâu rồi, cầm lấy túi chuẩn bị đến nhà vệ sinh: “Cảm ơn đại ca, vất vả ông chạy một chuyến rồi, tôi đi thay quần áo, ông ngồi một lát nha? Tiện thể giúp tôi an ủi cô gái này.”

Trì Thanh: “Vì sao tôi phải giúp?”

Quý Minh Nhuệ: “… Ông cũng đã đến rồi mà.”


Trì Thanh miễn cưỡng phân chút sự chú ý cho cô gái đang khóc lóc kia, không thể cảm nhận được cảm xúc của cô lúc này.

Sau khi Quý Minh Nhuệ đi, Giải Lâm thuận thế ngồi bên cạnh Trì Thanh: “Đến rồi, uống gì không?”

Trì Thanh: “Nước.”

Anh lại bổ sung thêm một câu: “Nước khoáng hay nước chanh đều được.”

Giải Lâm: “Cậu đến quán bar chỉ uống nước à?”

Trì Thanh lười giải thích nguyên nhân mình không uống rượu, nói thẳng: “Dị ứng cồn.”

“Ưa sạch sẽ, dị ứng với người còn dị ứng với cồn nữa.” Giải Lâm bảo phục vụ làm cho anh một ly nước chanh, “Con người của cậu thật khó hầu hạ.”

Ngô Chí vỗ vai Giải Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Chính là người khó chơi vừa rồi sao?”

Gã đến bên cạnh làm quần chúng vây xem một lúc lâu, chịu đựng đến giờ cuối cùng cũng nhìn thấy được dáng vẻ thật.

Từ lúc Trì Thanh bước vào thì gã đã để ý rồi, găng tay màu đen, xinh đẹp nhưng lại rất mệt mỏi, dù ở quán bar tối tăm này cũng vẫn vô cùng bắt mắt trong đám đông.

Cô gái cứ thế mà khóc, cuối cùng ánh mắt lướt về phía Trì Thanh.

Trì Thanh nhịn một hồi lâu, lương tâm xuất hiện, định giúp bạn bè một lần.

Anh nhận lấy ly nước mà phục vụ đưa tới, găng tay màu đen phủ trên thành ly, trong miệng lại lạnh lùng phun ra ba chữ: “Chúc mừng cô.”

Cô gái: “?”

“Chia tay vào lúc này chưa chắc là chuyện xấu, nếu kết hôn rồi chia tay…” Trì Thanh ngừng lại, nói, “Đến lúc đó mọi người đều rất phiền phức.”

“…”

Tuy là lời nói thật, dù lạnh lùng sắc bén nhưng có lý.

Có điều, rất ít phụ nữ muốn nghe thấy những lời này lúc chia tay, bọn họ càng muốn được an ủi.

Trì Thanh hoàn toàn không hiểu: “Sao cô ta lại khóc rồi?”

Tô Hiểu Lan không biết nên nói thế nào, cô mới phải hỏi đây. Khó khăn lắm tôi mới dỗ được người ta, anh làm thế nào mà lại chọc người ta khóc rồi?

Giải Lâm đỡ trán: “… Tuy cậu nói rất có lý, nhưng cô ấy nhất thời không tiêu hóa được. Thôi bỏ đi, cậu vẫn nên uống nước thôi.”


Trì Thanh cũng không để ý, về bản chất, cô gái này thất tình, có liên quan trực tiếp gì đến mình đâu. Với lại, anh cũng không hiểu, vì sao con người thất tình lại đau khổ, là một cảm giác như thế nào?

Sau đó anh cúi đầu nhấp một ngụm nước.

Giải Lâm nhìn anh: “Vừa rồi cậu nói tôi còn gửi tin nữa thì cậu chặn tôi, nghiêm túc sao?”

Trì Thanh cũng nhìn hắn: “Nếu như anh không chờ kịp thì bây giờ có thể luôn.”

“…”

Gây ra việc này, bartender tan ca sớm hơn, hắn ta không dám đối diện trực tiếp với bên nữ, thế là mượn cớ đi nhà vệ sinh, vội vội vàng vàng chuồn đi từ cửa sau.

Trì Thanh uống nước chanh được một nửa, thuận tay đặt ly nước trên quầy bar. Quý Minh Nhuệ đúng lúc thay quần áo xong bước ra, trợn to mắt: “Sao người này lại khóc dữ hơn vậy?”

Trì Thanh: “Không biết.”

“…”

“Không có việc gì thì tôi đi trước.”

Quý Minh Nhuệ vội vàng nói: “Chờ lát nữa đi, chúng tôi cũng gần xong rồi, cùng đi.” Anh ta lại nói, “Hiểu Lan, bà đưa cô gái đó về đi.”

Trong lúc chờ anh ta, Trì Thanh vươn tay, cầm lấy ly nước ở chỗ cũ, đúng lúc Giải Lâm cũng vươn tay cầm ly lên, động tác này suýt nữa đụng vào tay của Giải Lâm, dù đang mang găng tay nhưng Trì Thanh cũng vô cùng cẩn thận, anh nhanh chóng phản ứng lại, ngừng động tác.

“Đã đeo găng tay rồi còn cẩn thận như thế.” Giải Lâm nói, “… Yên tâm, tôi không đụng vào cậu.”

Giải Lâm nói xong thì cầm ly nước.

Nhưng mà đến khi ly rượu đến bên môi thì hắn chợt khựng lại.

Ngụm này vẫn chưa uống hết, thứ trong ly vừa mới dính đến bên môi thì hắn nếm được mùi vị của nước chanh, rất nhạt, gần như là nước lọc, mơ hồ mang theo chút vị chanh.

Ly trong quán bar đều trong na ná nhau, dựa vào các loại rượu khác nhau sẽ đựng trong ly thủy tinh có hình dáng khác nhau.

Ly của hắn với Trì Thanh trùng hợp giống nhau, đều là ly hình trụ dài.

Ly rượu của Giải Lâm không có màu, để trang trí, trong ly cũng thả mấy lát chanh.

Hắn nhìn thoáng qua thấy trong tay phục vụ quầy bar đang cầm khăn lau, nhận ra vừa rồi lúc phục vụ lau mặt bàn có lẽ đã động đến vị trí của ly.

Hắn đang định nhắc nhở thì phát hiện Trì Thanh đã nhấp một ngụm.

Bình Luận (0)
Comment