Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Dịch: LTLT

Ngày đầu tiên đi làm của tuần này, Quý Minh Nhuệ, Tô Hiểu Lan với Khương Vũ cùng bị Võ Chí Bân gọi vào văn phòng.

Võ Chí Bân hiếm khi im lặng, ông vừa mới nhận được hồ sơ từ tổ khác chuyển đến đây, một lát sau mới chậm rãi nói: “Bốn giờ hơn đêm qua, tiểu khu Dương Viên xảy ra một vụ án mạng.”

Quý Minh Nhuệ nghe thấy hai chữ “án mạng” thì tai dựng thẳng lên, cơ thể bất giác đứng thẳng. Tô Hiểu Lan với Khương Vũ cũng thế.

Trước đây bọn họ vẫn chỉ là người mới, nhiệm vụ nhận được hầu như không liên quan gì đến “án mạng”, dù có tiếp xúc với nhiệm vụ liên quan, một khi được xác định là vụ án hình sự thì phải chuyển giao cho tổ khác. Cho nên Võ Chí Bân có thể gọi bọn họ đến, nói với bọn họ câu này, bọn họ thật sự thấy bất ngờ.

“Người chết 23 tuổi, nữ, tên đầy đủ Dương Trân Trân, vì bạn trai mà chuyển đến thành phố Hoa Nam cách đây một khoảng thời gian, ở Dương Viên được một tháng.” Võ Chí Bân nói, “Sáng hôm nay chủ nhà đến gõ cửa, nửa ngày không có ai phản ứng, mở cửa thì phát hiện người đang nằm trên giường, đã chết.”

Võ Chí Bân nói xong, xoay màn hình máy tính về phía bọn họ.

Trên màn hình là một tấm ảnh hiện trường, một phòng trọ rất đơn giản có một phòng ngủ với một phòng khách. Sau khi thuê được phòng rõ ràng cô đã dốc lòng bày biện, bàn trang điểm mới đặt mua, thảm nhung, ngay cả cửa sổ cũng là rèm cửa ren màu trắng mới thay, dùng dây tua rua buộc lại. Chỉ là bây giờ trên rèm cửa dính đầy máu, thậm chí bên trên còn có một dấu tay đáng sợ… Trước khi chết, cô gái đã cố gắng giãy giụa.

Cảnh tượng trên giường càng khiến người ta nhìn rồi không nỡ nhìn lại. Trên ga giường màu ngà đều là những vết máu lớn, cô gái khỏa thân, phần mặt bị hung thủ dùng gối đầu che kín lại, không nhìn rõ dung mạo, chỉ có mái tóc giống như tảo biển tản ra khắp giường.

Một cô gái, sống một mình, bị hung thủ đột nhập vào phòng gi ết chết.

Quý Minh Nhuệ xem xét các đồ trang trí, đồ nội thất và các chi tiết trong ảnh, tổng kết đặc điểm vụ án, cuối cùng anh ta nhìn thấy một nơi nào đó, con ngươi chợt phóng to.

Anh ta nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái buông thõng bên mép giường, trên cổ tay là một vòng tay quen mắt, mặt vòng tay hình ngôi sao rũ xuống trên mu bàn tay.

Khương Vũ: “Sao lại là cô ấy?”

Tô Hiểu Lan rõ ràng cũng chú ý đến vòng tay này, cả người cô cứng đờ: “Hôm qua, hôm qua tôi đưa cô ấy đến dưới lầu nhà cô ấy…”

“Hiện tại chưa có kết quả nghiệm thi, nhưng mà trên xác chết có dấu vết bị xậm phạm rõ ràng. Phần đầu với phần bụng của người chết có vết thương trí mạng, thời gian tử vong ước tính ban đầu không quá sáu tiếng, đang điều tra tình hình các mối quan hệ xã giao của người chết, cùng với lúc còn sống có từng xảy ra mâu thuẫn với ai không.”

“Chắc cô cậu cũng đoán được vì sao gọi cô cậu đến đây rồi, qua điều tra, tối hôm qua cô cậu từng gặp cô ấy ở quán bar.”


Vẻ mặt của Tô Hiểu Lan hốt hoảng, nhất thời quên trả lời câu nói của Võ Chí Bân.

Lúc đó gần hai giờ sáng, cô với cô gái ôm nhau. Trước khi đi cô gái cười nói: “Cảm ơn mọi người, nếu hôm nay không phải có mọi người thì có lẽ tôi sẽ mất mặt hơn. Cô nói đúng, đàn ông hai chân còn không dễ tìm sao?” Tô Hiểu Lan nhìn cô mở cửa tòa chung cư bước vào, sau đó thang máy dần dần khép lại.

Ai ngờ, sau khi đưa cô ấy về nhà, chỉ qua hai tiếng đồng hồ, cô ấy bị người ta sát hại tàn nhẫn, chết trong căn phòng mà bản thân bỏ công trang trí.

Trước sau chỉ chênh lệch hai tiếng đồng hồ.

Tô Hiểu Lan biết nghĩ như vậy không có chút ý nghĩa nào hết, nhưng cô vẫn không kìm được mà nghĩ: Nếu tối qua cô lại chờ một lát, muộn chút rồi đi, thậm chí lên lầu cùng với cô gái, kết quả có khi nào sẽ khác không?

Trì Thanh ở trong nhà, trong phòng rõ ràng trống rỗng nhưng vẫn tràn ngập âm thanh.

Trong âm thanh cả ngày nay anh nghe thấy, có phân nửa đang bàn tán về “cô gái bị giết ở tiểu khu bên cạnh”.

[Nên mới nói con gái một mình ở bên ngoài đúng là không an toàn.]

Cũng có người trong miệng nói “thật đáng thương, một cô gái thật tốt vậy mà mất rồi, lần trước tôi từng gặp cô ấy, cô ấy rất hoạt bát” nhưng một góc nào đó trong đáy lòng lại âm thầm nghĩ: [Cô gái đó á, may mà chưa bàn xong giá cả, không giao phòng cho cô ta thuê, ai biết có phải đắc tội người nào đó không… Nếu như chết người thì sau này phòng của mình đừng hòng được thuê nữa.]

[…]

Không chỉ như thế, trong nhà của đôi vợ chồng kiểu mẫu cùng tòa nhà cũng đang ồn ào cãi nhau.

Trì Thanh đang rót nước ấm trong bếp, vừa bưng ly nước lên, còn chưa kịp rót nước vào thì âm thanh biến dạng ở khắp mọi nơi chợt nói:

[Hôm qua anh ta uống say, lúc về nói “em có cảm thấy Đồng Đồng trông không giống anh không”, anh ta có ý gì? Có phải anh ta phát hiện ra gì rồi không? Nếu như anh ta muốn đưa Đồng Đồng đi làm xét nghiệm cha con, mình phải làm sao đây?]

Căn hộ Trì Thanh đang ở, một thang bốn hộ*, một tầng có bốn hộ gia đình, mấy âm thanh trên lầu dưới lầu hòa lại với nhau không thua một cái chợ nông sản.

*Một thang bốn hộ: Bốn căn hộ dùng cùng một cầu thang




Đây mới chỉ là ngày đầu tiên.

Trì Thanh không biết mình có thể kiên trì trong hoàn cảnh này bao lâu.

Bác sĩ tâm lý: “Muốn hủy buổi tư vấn tuần này sao ạ?”

“Phải.”

Bác sĩ tâm lý nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại cảm thấy là lạ, tuy trước đây Trì Thanh cũng nói chuyện lạnh lùng, nhưng mà hôm nay dường như rất không có nhiệt độ, bèn truy hỏi: “Có thể mạo muội hỏi nguyên nhân không?”

“Có việc.” Trì Thanh đè tai mình, vậy mà không có tác dụng, “… Không tiện ra ngoài.”

Bác sĩ tâm lý không biết có việc này cụ thể là việc gì, từ lúc thực hiện tư vấn cho đến bây giờ, ông vẫn không hiểu được vị khách họ Trì này.

Bác sĩ tâm lý hỏi: “Vậy tuần sau thì sao?”

“Chưa biết.”

Bác sĩ tâm lý bất đắc dĩ nói: “… Được thôi, vậy chờ cậu có thời gian thì thông báo cho tôi, đến lúc đó chúng ta hẹn. Khoảng thời gian này nếu cảm xúc của cậu có biến động lớn gì đó cũng có thể liên lạc cho tôi, kiến nghị của tôi cho cậu vẫn là tiếp xúc với nhiều người hơn.”

Bây giờ điều mà Trì Thanh không muốn tiếp xúc nhất chính là con người.

Sau khi từ chối hết tất cả xã giao cần đi ra ngoài, anh bắt đầu mở ứng dụng tìm căn hộ.

Có hai nguyên nhân, một là quá nhiều hộ gia đình, rất ồn; hai là căn hộ đang ở cũng sắp hết hạn thuê rồi.

Trong ứng dụng cho thuê nhà “An Gia” phổ biến hiện nay, có rất nhiều căn hộ, nhưng mà căn hộ phù hợp với yêu cầu của Trì Thanh lại chẳng có bao nhiêu. Anh chọn một hồi, chọn đến mức bực bội, dứt khoát nhấn vào phím tư vấn ở trong ứng dụng thuê nhà, sẽ có nhân viên của công ty An Gia kết nối trực tiếp với khách hàng.

– Xin chào, xin hỏi có thể giúp đỡ gì cho quý khách?


Ảnh đại diện của môi giới mặc áo sơ mi màu xanh lam, mặt mũi đàng hoàng, khóe miệng cong lên, bên miệng còn có một nốt ruồi không to không nhỏ, trông vô cùng chững chạc. Bên cạnh hiển thị mã số nhân viên và tên họ của hắn ta: An Gia 11963085, Chu Chí Nghĩa.

Trì Thanh lời ít ý nhiều.

– Tìm nhà.

– Xin hỏi quý khách có những yêu cầu gì? Ví dụ như khu vực, kích thước nhà, vân vân.

Yêu cầu của Trì Thanh rõ ràng không giống với những người khác.

– Ít người là được.

– … Hả?

Trì Thanh lại giải thích lần nữa:

– Ít người ở.

Bên kia nhanh chóng phản ứng lại: Quý khách thích môi trường của mấy tiểu khu yên tĩnh đúng không ạ? Bên đây có mấy căn hộ hai thang một hộ, tôi giới thiệu cho quý khách xem nhé? Hiện tại căn hộ một thang một hộ rất ít, với lại kích thước quá lớn… Nếu quý khách cần, tôi cũng có thể tìm giúp quý khách.

Bên kia: Tiểu khu quý khách đang ở ở đâu ạ? Nếu quý khách khá quen thuộc với hoàn cảnh gần tiểu khu đang ở, chúng tôi có thể xem thử gần đó có căn hộ nào thích hợp trước không.

Trì Thanh: Gần đây?

Bên kia: Hải Mậu, Thiên Thụy, Dương Viên.

Bên kia: Nhưng mà hôm nay có thể không xem được Dương Viên, xuất hiện án mạng, cảnh sát đang phong tỏa tiểu khu.

Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm với môi giới, Trì Thanh chịu đựng âm thanh ra ngoài một chuyến, ở cổng tiểu khu hẹn trước gặp được Quý Minh Nhuệ.

Giữa tiểu khu Thiên Thụy với Dương Viên chỉ cách một con đường hẹp, hai bên đường là các cửa hàng dọc con đường ở tầng trệt của mỗi tiểu khu. Buổi chiều, ánh nắng đang gay gắt, thời tiết mưa dầm kéo dài lúc trước dường như đã dùng hết lượng mưa, mấy hôm nay vẫn luôn là trời nắng.

Mặt trời làm nhiệt độ lành lạnh trong không khí ấm hơn, lúc Trì Thanh ra ngoài chỉ khoác một cái áo khoác mỏng bên ngoài.

Xe của Quý Minh Nhuệ đang ngừng ở cổng phía nam của Dương Viên, bởi vì nhóm người mới bọn họ tối qua có tiếp xúc mật thiết với người chết, được phái bổ sung đến Dương Viên tiến hành hỗ trợ điều tra. Tiểu Khu bị phong tỏa, nhân viên ra vào đều phải ghi chép nghiêm ngặt: “Anh có từng gặp qua người này không? Tối hôm qua khoảng bốn giờ, anh ta có từng xuất hiện ở gần tiểu khu không?”

Tấm ảnh mà Quý Minh Nhuệ đang cầm trong tay, người trong ảnh chính là bartender từng có mâu thuẫn với cô gái lúc tối qua.


Bảo vệ nhìn tấm ảnh cẩn thận, lắc đầu: “Không nhớ, bốn giờ đêm chắc là không có.”

Quý Minh Nhuệ rút ảnh về nhét vào trước ngực, ngước mắt nhìn Thấy Trì Thanh đang đứng ở cổng tiểu khu đối diện.

Anh ta băng nhanh qua con đường, ngẩng đầu nhìn tên tiểu khu: “Tiểu khu Thiên Thụy? Chẳng phải ông ở kế bên sao? Sao lại chạy đến đây?”

Sau khi ra ngoài thì Trì Thanh hối hận rồi, âm thanh bên tai nhiều đến mức sắp bùng nổ, xe cảnh sát, tiếng hỏi thăm không dứt bên tai. Đám đông không ngừng đi đến đi lui ở cổng tiểu khu, vô số người đang nói cùng lúc, âm thanh biến dạng cũng đồng thời xếp chồng lên nhau, khiến người nghe thấy không chân thực.

Quý Minh Nhuệ phát hiện hình như Trì Thanh không nghe thấy mình nói chuyện, anh ta vươn tay ra huơ huơ trước mặt anh, hét: “Ngẩn người gì đó?”

Trì Thanh: “Nghe rồi, không cần hét to như thế.”

Quý Minh Nhuệ: “Hỏi ông sao lại ở đây?”

Trì Thanh: “Xem nhà.”

Quý Minh Nhuệ bận một ngày, đứng song song với Trì Thanh, ánh mắt lướt qua con đường trước mặt, dừng lại ở hai chữ “Dương Viên” trên cổng của tiểu khu đối diện, thở dài: “Ông biết Dương Viên xảy ra chuyện không? Ông biết người chết, tối hôm qua chúng ta từng gặp cô ấy ở quán bar.”

Trì Thanh ngước mắt, cuối cùng ánh mắt cũng hơi dao động.

Quý Minh Nhuệ nói: “Chính là cô gái thất tình ở quán bar hôm qua, cô ấy tên Dương Trân Trân.”

“Vụ án này có điểm đặc biệt là không có dấu vết cưỡng chế đột nhập, cửa sổ không có bị nạy, chắc là cô ấy tự mở cửa cho hung thủ. Nghi ngờ ban đầu là người bên cạnh thân thiết và có quen biết với cô ấy. Cô ấy vì bạn trai, mới vừa chuyển đến thành phố Hoa Nam, người quen cũng không nhiều… Dĩ nhiên, còn có nhân viên phục vụ ví dụ như giao hàng, giao đồ ăn các kiểu, cũng là nhóm người dễ lấy được lòng tin của người dân ở đây.”

Trì Thanh nhớ đến câu nói trong lòng hôm qua của cô gái: [Sau này bà sẽ tìm một người tốt hơn hắn ta]

Lúc nghe thấy câu nói này, chưa từng nghĩ cô đã không có “sau này” nữa, sau mấy tiếng ngắn ngủi, cô đã nhắm mắt mãi mãi.

Quý Minh Nhuệ chỉ có thể nói đến đây, không tiện tiết lộ chi tiết tỉ mỉ hơn, thở hắt một hơi ngắn xong, anh ta lại vùi đầu vào việc hỏi thăm.

Trì Thanh đứng yên tại chỗ, không chờ được môi giới lại chờ được mấy tin nhắn Weiliao của Giải Lâm.

– Nghe cảnh sát Quý nói cậu đang tìm nhà.

– Chỗ tôi có một căn trống, tiền thuê có thể thương lượng, xem phòng miễn phí xe đưa đón.

– Suy nghĩ thử?

Bình Luận (0)
Comment