- Khiến Âm Khang thị Thiên Nữ khuất phục, chắc chắn là hào kiệt, tại sao không hiện thân?
Lệ Liên Linh Vũ tò mò nói:
- Đúng thế, giờ còn chưa gặp tỷ phu, Phiền Huyên tỷ tỷ mời tỷ phu ra đây là được.
- Người hàng phục được Phiền Huyên tỷ tỷ chắc chắn rất lợi hại!
Ô Minh thị Thiên Nữ Ô Thanh Khanh phấn khích nói:
- Vị tỷ phu này chắc chắn phải gặp xem sao! Phiền Huyền tỷ tỷ, tỷ làm sao mà gặp tỷ phu vậy? Hắn làm cách nào mà hàng phục tỷ thế?
Âm Phiền Huyên đau đầu, mặt hơi đỏ lên, nàng cũng không tiện giải thích câu chuyện giữa nàng và Chung Nhạc, hơn nữa cho dù có nói ra chắc cũng không ai chịu tin. Nàng nghĩ:
- Ta vốn định đào hôn, kết quả Dịch tiên sinh cùng ta đào hôn. Đào hôn lại thành đi du ngoạn tân hôn. Ta không muốn trở về Thiên Hà chi châu, nhưng giờ thần sai quỷ khiến sao lại về Thiên Hà chi châu. Hơn nữa bọn Thiên Huyền Tử lại cùng tới, lần này hôn nhân của ta và Dịch tiên sinh thành thật rồi...
Nàng nhớ lại việc gặp Chung Nhạc rồi những việc xảy ra sau đó thì có cảm giác hoảng loạn, dường như họ được chú định là phu thê, mặc cho nàng có chạy thế nào cũng không thoát.
Phong Thanh Vũ thản nhiên nói:
- Vị Âm tỷ phu đến giờ vẫn chưa lộ diện, lẽ nào lại sợ bọn ta?
Âm Phiền Huyên liếc hắn, cảm thấy lạ mặt, nói:
- Ngoại tử đang bế quan tiềm tu, giờ không đi được. Hắn còn phải một thời gian nữa mới xuất quan được. Ta vốn định bế quan đồng tu với hắn, nhưng thấy các vị tới nên mới ra trước, giải thích với các vị. Mọi người hãy bình tĩnh, để ta hỏi hắn.
Nàng lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính ra, gõ lên kính:
- Phu... phu quân, bao giờ ngươi xuất quan?
- Đợi ta một lát.
Bên trong tấm gương vọng ra tiếng nói:
- Ta còn một chút nghi hoặc chưa hiểu.
Thiên Huyền Tử nghe tiếng nói này thì có vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm:
- Giọng nói này hơi quen, hình như nghe ở đâu đó rồi.
Phong Vô Kỵ và Lục Vọng cũng nghĩ ngợi, cảm thấy đúng là giọng nói này hơi quen, nhưng tiếng vọng ra từ trong gương, có chút không chân thực, khiến hắn không thể nhận biết thân phận của người nói.
Hai người đều cảm thấy kỳ quái.
Phong Vô Kỵ ánh mắt lay động, nói:
- Tiếng của Âm tỷ phu rất quen, chưa biết chừng là kẻ địch của ta. Dám hỏi Âm sư tỷ, vị tướng công của ngươi lai lịch thế nào? Các ngươi sao lại quen?
Âm Phiền Huyên cười:
- Phu quân là người nghiên cứu, không có gì không biết. Ta vốn gặp hắn ở bên Thiên Hà, thấy hắn bất phàm nên mời hắn cùng du ngoạn Thiên Hà. Dọc đường đi ta đã bị học thức của hắn hạ gục.
Lệ Liên Linh Vũ mắt sáng như sao, bị thu hút bởi câu chuyện tài tử giai nhân này, nói liên hồi:
- Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?
Âm Phiền Huyên nghĩ tới tình cảnh mình bị bức hôn, bị trói thành bánh tét nhét vào động phòng, bất lực nói:
- Sau đó bọn ta tâm đầu ý hợp, thế là bái đường thành thân.
Mọi người kinh ngạc, Thiên Huyền Tử kêu lên:
- Các ngươi không đánh nhau trận nào? Ngươi không đánh cho hắn vãi tè ra quần? Là đệ nhất thần minh, nàng nên thi triển mọi thủ đoạn, xử đẹp hắn...
Âm Phiền Huyên vội nói:
- Phu quân ta không phải loại vô danh, hắn lai lịch bất phàm, học thức thông thiên, trí tuệ siêu phàm. Tuy hắn là thần minh nhưng dù tới đâu, cho dù là gặp các lộ anh hào, các vị Tạo Vật, thì họ đều gọi hắn một tiếng Tiên Sinh. Gặp Đế Quân cũng xưng huynh gọi đệ.
Mọi người động dung, ai cũng vắt óc suy nghĩ từ bao giờ lại xuất hiện một nhân vật như vậy, có lai lịch lớn như vậy, với thân phận mà có thể được gọi là tiên sinh.
Phong Vô Kỵ chợt hiểu, sắc mặt biến đổi, vội truyền âm cho Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu:
- Vị Âm tỷ phu này có lẽ chính là kẻ chúng ta tìm...
Đột nhiên Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tỏa sáng, một vị thần nhân trẻ tuổi bước ra, xuất hiện trước mặt mọi người. Thiên Nguyên Luân Hồi Kính xoay tròn, biến mất trong quầng sáng sau đầu hắn. Hắn cười:
- Phiền Huyên, sao lại dát vàng lên mặt ta như vậy? Chư vị, nội tử nói hơi quá, Dịch mỗ thật không dám nhận.
- Dịch tiên sinh!
Thiên Huyền Tử nhảy dựng lên, kêu lên như gặp quỷ.
Lục Vọng cũng thất kinh, đứng bật dậy, tế thần thương, sát khí đằng đằng:
- Dịch tiên sinh!
Sắc mặt Phong Vô Kỵ biến đổi, hối hận vô hạn, Chung Nhạc rõ ràng đã rơi vào tay hắn, giấu mình ngay trong tấm gương kia nhưng hắn không biết. Giờ muốn bắt sống Chung Nhạc thì quá khó!
Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu truyền âm:
- Vô Kỵ tiên sinh, chúng ta cùng ra tay bắn hắn đi, chưa biết chừng có thể giết ra khỏi Âm Khang thị...
Phong Vô Kỵ nhìn cường giả Âm Khang thị xung quanh, nói:
- Xung quanh đều là cường giả Âm Khang thị, không được manh động! Nếu không chúng ta chết là chắc.
Chung Nhạc thi lễ với mọi người, nhìn vào hắn rồi lại nhìn Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu, mỉm cười rồi không để tâm, kéo tay Âm Phiền Huyên cười:
- Chư quân từ xa tới, phu phụ ta không nghênh đón được, mong được tha tội!
Vô vàn ánh mắt nhìn hắn, tò mò có, khiêu khích có, thù hận có, chiến ý hừng hực.
Chung Nhạc không bận tâm, ngồi xuống, quét mắt quanh mọi người, trong bụng thầm tán thưởng, khi nhìn tới Phong Thanh Vũ thì khẽ chấn động:
- Phục Hy?
Phong Thanh Vũ nhìn hắn, cảm nhận được một chút dao động huyết mạch không bình thường, ánh mắt lay động, nhìn Phong Vô Kỵ.
Phong Vô Kỵ khẽ gật đầu.
- Dịch tiên sinh!
Phong Thanh Vũ cười khẽ, đứng dậy nói lớn:
- Ta muốn cược với Dịch tiên sinh một chuyện nhỏ, không biết Dịch tiên sinh có hứng thú không?