- Ngươi muốn đánh cược với ta?
Chung Nhạc khựng một chút, đánh giá hắn, rồi lại nhìn Phong Vô Kỵ, nghĩ ngợi:
- Lẽ nào những thần ma trên con thuyền vào thế ngoại chi địa trước chúng ta là bọn Phong Vô Kỵ? Nói vậy Phong Vô Kỵ mời ra vị Phục Hy thuần huyết kia để đối phó ta?
Hai người cùng cảm nhận được huyết mạch của đối phương. Cho dù Chung Nhạc phong ấn Phục Hy thần huyết, nhưng muốn che mắt Phong Thanh Vũ thì gần như không thể. Còn Phong Thanh Vũ thì căn bản không che giấu gì.
- Nói vậy hắn không phải Phục Hy chân chính mà là đại thần thông giả chuyển thế tới Phục Hy thần tộc hoặc là hậu thế của đại thần thông giả.
Chung Nhạc sát cơ đại động, không biểu cảm nói:
- Ngươi muốn cược cái gì?
Ánh mắt Phong Thanh Vũ lay động, nhàn nhã nói:
- Chắc ngươi biết ta muốn cược cái gì.
Chung Nhạc nhìn Phong Vô Kỵ, gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Phong Thanh Vũ chắp hai tay sau lưng:
- Đây không phải nơi thích hợp cho cuộc đánh cược giữa chúng ta. Chúng ta cần phải tìm một nơi yên tĩnh, ta sợ bị Âm Khang thị làm phiền trận đối quyết giữa chúng ta.
Chung Nhạc hai mắt tụ sát cơ:
- Chỗ này đúng là không thích hợp, ngươi đợi một lát, ta giải quyết một vài việc rồi sẽ gặp ngươi.
Phong Thanh Vũ gật đầu, quay người đi, nói:
- Ta đợi ngươi ở Thiên Hà. Đáng tiếc, không thể gặp đệ nhất thần minh.
Phong Vô Kỵ ánh mắt lay động, dẫn Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu quay người bỏ đi.
Mọi người đều ngạc nhiên, không biết họ có ân oán gì.
Lệ Liên Linh Vũ cười nói:
- Tỷ phu, vừa rồi Phiền Huyên tỷ tỷ khen ngươi hết lời, giờ cuối cùng cũng gặp, không ngờ lại là Dịch tiên sinh. Đại danh của Dịch tiên sinh, Linh Vũ cũng đã nghe tới từ lâu, nghe nói tiên sinh là Tiên Thiên Thần chuyển thế, được Tiên Thiên Đế Quân coi là cánh tay phải.
Ô Thanh Khanh gật đầu:
- Tỷ phu một mình đối diện với tam đại đế tộc hoàng tộc là Đế Minh, Trung Ương, Lục Lật, đối mặt với hai trăm vạn đại quân thần ma. Khi đó ta nghe tin này cũng giật mình, nghĩ bụng ai lại có năng lực lớn như vậy. Đáng tiếc tỷ phu lại bị Phiền Huyên tỷ tỷ chiếm trước rồi.
Chung Nhạc cười:
- Nội tử khen ta là có tình cảm trong đó, không tính. Mọi người không biết, lần đó nội tử mời chư vị tới cũng là có tính toán nhỏ. Mọi người năm đó thua dưới tay nội tử, mỗi vị đều là kình địch của nội tử khó khăn lắm mới thắng được mọi người. Nhưng giờ đã không còn như xưa, thời gian trôi qua, khoảng cách giữa chư vị và nội tử sẽ càng ngày càng lớn. Nội tử trước kia thắng mọi người cần rất nhiều thời gian, còn giờ thì nhẹ nhàng hơn nhiều, vì thế mời mọi người cùng tới, cùng đánh bại một thể. Phiền Huyên, ta nói có đúng không?
Âm Phiền Huyên nói nhỏ:
- Ngươi nói vậy không phải quá tổn thương lòng tự trọng của họ à?
Quần hùng vừa kinh vừa nộ.
Âm Phiền Huyên bất lực nói:
- Lúc đó đúng là ta từng nghĩ vậy. Các ngươi lúc đó thua ta, ta biết quá rõ về các ngươi, cho dù các ngươi có khổ tu thì cũng không thể vượt qua được khuôn khổ tự thân.
Nàng có vẻ có lỗi nói:
- Đạo pháp thần thông sau này các ngươi tham ngộ được đều rất rõ ràng trong mắt ta, ta biết cả. Vì thế khi đó ta nghĩ, lần sau gặp đánh bại các ngươi dễ như trở bàn tay, nên định cùng ngày hôm nay giải quyết một lượt.
Khẩu khí này đúng là quá lớn, quá ngông cuồng rồi!
Nhưng Âm Phiền Huyên lại nói rất nghiêm túc, rõ ràng nàng không cho rằng câu nói của mình có chút nào là tự cao tự đại.
Đây chính là điểm cường đại của thiên sinh Thánh Linh Thể. Thánh Linh Thể có đại đạo thân hòa lực vô cùng cường đại, bất cứ thần thông nào trong tay nàng đều có thể từ đồ bỏ thành thần kỳ. Những cường giả có tư chất đế cấp kia khi giao thủ với nàng, cho dù chỉ một lần thì sẽ bị nàng nhìn ra hết quy luật của thần thông, công pháp, và con đường phát triển, sau này sẽ diễn hóa ra sao…
Vì thế nàng nói đạo pháp thần thông của bọn Thiên Huyền Tử đều rõ ràng trước mắt nàng không có gì là lạ.
Đó tương đương với việc đứng trên đỉnh cao, còn bọn Thiên Huyền Tử, Ô Thanh Khanh, Bàn Tư mới đang ở sườn núi, mọi người trèo núi theo đường nào, trèo như thế nào, theo hướng nào, nàng đều biết cả.
Thiên Huyền Tử đánh bay kỷ án trước mặt mình, bước ra khỏi đại điện, cười ha hả:
- Phu thê các ngươi đã tung hứng xong chưa? Xong rồi thì đấu với ta một trận!
Âm Phiền Huyên do dự, nói:
- Chúng ta mới tân hôn, không thích hợp ra tay chứ?
Chung Nhạc liếc nhìn Phong Thanh Vũ phía xa, nói:
- Ta còn có việc, tốc chiến tốc thắng.
Phong Thanh Vũ bước ra khỏi đại điện, lo lắng nói:
- Lần này chắc đắc tội bọn họ rồi.
Chung Nhạc cũng đi ra, nói lớn:
- Các vị, không cần phải phiền phức như vậy, mọi người khiêu chiến phu phụ bọn ta, bất cứ ai chiến thắng một trong hai người bọn ta, đều là đệ nhất thần minh. Mời!
Các vị cường giả đến từ các đế tộc, hoàng tộc cũng ra khỏi đại điện, ngẩng lên nhìn thì thấy các vị ma thần đứng đầy trời, có người ngồi khoanh chân, ai cũng tỏa thần quang, ma quang.
Âm Phụ Khang cười ha hả:
- Chư vị không phải lo lắng, Âm Khang thị ta không hề có ác ý, chỉ là sợ cô gia và cô nương nhà ta ra tay quá nặng, nguy hiểm tới tính mạng các vị. Có bọn ta đây, các vị cứ ra tay tự nhiên, nếu gặp nguy hiểm thì bọn ta cũng có thể ra tay cứu.
- Âm Khang thị quá ngông cuồng rồi!
Thần ma các tộc đi theo các cường giả trẻ tuổi kia đều động nộ:
- Chẳng trách mà bị Thiên Nguyên Thiên Đế và Thiên Đế bệ hạ trấn áp tại đây!