Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1277

- Bất quá, cái tên gà mờ Phù Lê này vẫn là không biết định giá! Theo như ta nghĩ, chúng ta mặc kệ hắn là Dịch tiên sinh gì, một phát bắt giữ luôn tên Dịch tiên sinh này, cùng với Mục Tam Thái tử đồng thời bán đi. Bán một cái chân của Mục Tam Thái tử, lại tặng kèm một cánh tay của Tiên Thiên Cung Dịch tiên sinh, sinh ý khẳng định náo nhiệt a!

Sắc mặt Mục Tô Ca vàng như đất, bị kéo tới trước Thánh điện Nhân Tộc của Tinh Hồng Bảo.

Tòa Thánh điện Nhân Tộc này cũng không giống bình thường, không ngờ lại là dùng bạch cốt âm sâm xây dựng thành. Đó là xương cốt của cường giả các Thần Tộc, Ma Tộc. Trong đó thậm chí cũng không thiếu thi cốt của tồn tại cấp Đế Quân. Cường giả các tộc bị đám Dã nhân này giết chết, đem thi cốt xây dựng thành Thánh điện, thể hiện rõ ràng uy phong của đám Dã nhân này.

Mục Tô Ca biết rõ, đám Dã nhân này căn bản không có bất kỳ nguyên tắc gì đáng nói. Bọn họ đồng dạng với Yêu Tộc, không phải là Thần Tộc, cũng không phải là Ma Tộc. Bởi vì sinh hoạt gian nan, cho nên cuồng dã hung hãn, kẻ nào cho nhiều tiền liền xuất lực vì kẻ đó, thường xuyên đi theo Ma Tộc tấn công Thần Tộc, chỉ cần Thần Tộc ra nhiều tiền hơn, sẽ lại đi theo Thần Tộc tấn công Ma Tộc. Thậm chí còn từng phát sinh trường hợp lâm trận phản bội, cướp đoạt ngược lại luôn cả cố chủ nữa.

Ở trung tâm phiến Đại lục do vô số quần tinh vờn quanh này còn có một tòa Thánh điện khác nữa, đó là Thánh điện do Nhân Tộc Thượng Cổ, thời điểm bọn họ vẫn còn là Phục Hy lưu lại. Mục Tô Ca cũng không được tiến vào nơi đó.

Trước tòa Thánh điện Bạch cốt Tinh Hồng Bảo này, khắp nơi đều là những bộ thi cốt thật lớn, sắp xếp thành một con đường bạch cốt. Dọc theo hai bên con đường đốt lên từng đám lửa trại to lớn như núi, còn có từng cái từng cái nồi chảo khổng lồ, nấu sôi sùng sục. Lại có từng ngọn từng ngọn đao sơn, từng phiến từng phiến biển lửa. Vô số Dã nhân khuôn mặt hung ác dữ tợn tay cầm một đám vũ khí thô sơ như thạch phủ, đại đao lỗ thủng lỗ chỗ, còn có trường thương, côn bổng, cốt bổng… đứng ở hai bên con đường, cười lạnh không thôi, nhìn chằm chằm về phía trước con đường.

Mục Tô Ca bị ném xuống trước cửa Thánh điện Bạch cốt, tràng cảnh phía trước giống như Địa Ngục vậy, đám Dã nhân này giống như lệ quỷ Địa Ngục, đáng sợ nói không nên lời.

Mà ở sau lưng hắn là từng cái từng cái bảo tọa bạch cốt. Một đám lão giả Dã nhân cổ lão ngồi trên bảo tọa. Trên tay vịn của bảo tọa khảm nạm một cái đầu lâu thật lớn, hẳn là đầu lâu của Đế Quân, vẫn còn mơ hồ lan tỏa ra uy năng Đế Quân khủng bố.

Phù Lê đang ngồi trước điện, bên trái đặt một cây đại đao, bên phải đặt một cây gậy xương lớn, bộ dáng hung thần ác sát, trong tay cầm sợi dây xích trói Mục Tô Ca. Xung quanh còn có rất nhiều Dã nhân sát khí đằng đằng, nghiêm túc chuẩn bị.

Mục Tô Ca len lén ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gã Thần Nhân trẻ tuổi chân đạp trên núi đao biển lửa như giẫm trên đất bằng, khoan thai đi về phía này, đối với đám cường giả Dã nhân hung thần ác sát bốn phía làm như không thấy.

- Tiên sinh không hỗ là tiên sinh! Khí độ ung dung bậc này, đám Thần Ma khác căn bản là không thể học được!

Trong lòng Mục Tô Ca thầm nghĩ.

Chung Nhạc đối mặt với cảnh tượng như Địa Ngục này, bộ dáng hoàn toàn khinh thường, chỉ xem như là đang đi vào một tòa hoa viên, hương hoa thoang thoảng không trung, khắp nơi đều là mỹ cảnh. Hắn từng bước một đi tới, đột nhiên, một cây đại đao soạt một tiếng cắt xuống, chém xuống ngay trước mũi hắn, chặn ngang trên con đường bạch cốt.

Trái tim Mục Tô Ca cơ hồ nhảy lên tới cổ họng. Chỉ thấy Chung Nhạc dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về phía gã Dã nhân vừa mới chém một đao xuống kia. Gã Dã nhân kia thân thể hùng tráng, râu tóc um tùm, trên người tràn ngập những đạo văn lộ Đồ đằng thô to như rồng, quấn quanh thân thể hắn một vòng lại một vòng, toàn thân cơ bắp hữu lực.

- Tiểu tử đảm sắc không tệ a!

Gã Dã nhân kia hung thần ác sát nói:

- Lão tử là Phù Sơn, chỉ bội phục hảo hán dũng khí lớn! Bộ dạng ngươi ốm yếu như vậy, một thân không được mấy lạng thịt, có thể thấy rõ là thiếu ăn! Dám ăn Thần không?

Sắc mặt Chung Nhạc không đổi, lạnh nhạt nói:

- Có gì không dám?

Dã nhân Phù Sơn cười lạnh, chụp lấy một gã Thần Nô bên cạnh, giơ đao cắt xuống một cái bắp đùi, cười lạnh nói:

- Ngươi là ăn sống hay là ăn chín?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Không sống không chín! Tốt nhất là còn dính chút máu!

Dã nhân Phù Sơn kia đặt bắp đùi của gã Thần Nô này lên trên biển lửa thiêu đốt trong chốc lát, vươn tay đưa bắp đùi tới trước mặt Chung Nhạc, khuôn mặt dữ tợn:

- Cho ngươi!

Chung Nhạc nhận lấy bắp đùi gã Thần Nô, há miệng cắn ăn, chỉ vài ngụm đã ăn sạch tới xương, ném khúc xương đùi sang một bên con đường bạch cốt, mỉm cười nói:

- Đa tạ đã khoản đãi!

- Đảm sắc rất tốt!

Dã nhân Phù Sơn kia nhấc đao lên nhường đường, mỉm cười nói:

- Ngươi có thể đi tiếp!

Chung Nhạc tiếp tục tiến về phía trước. Đột nhiên, lại có một phụ nhân thân thể cường tráng đến không thể tưởng tượng nổi nhấc lên một cây lang nha bổng tráng kiện như cột đình, chặn lại con đường trước mặt hắn, cười hắc hắc, nói:

- Họ Dịch, dám ăn thịt Thần tính là cái gì? Dám ăn thịt Ma Thần không?

- Ăn!

Chung Nhạc thản nhiên nói.

- Cho ngươi!

Phụ nhân kia túm lấy một gã Ma Nô, cắt xuống một miếng thịt từ trước ngực Ma Nô, thiêu đốt một phen, ném cho Chung Nhạc. Chung Nhạc há miệng lớn cắn ăn, sau đó lau đi chút máu còn lưu lại bên mép, tán thưởng nói:

- Mỹ vị a! Đa tạ đã khoản đãi!

Phụ nhân kia cực kỳ hung ác nhìn chằm chằm hắn, Chung Nhạc không lộ ra một tia sợ hãi nào. Phụ nhân kia thu hồi lang nha bổng, lui về phía sau một bước, Chung Nhạc tiếp tục tiến về phía trước.

- Uống huyết tửu không?

Một gã Dã nhân nhấc lên một cái vò rượu kích thước cỡ một ngọn núi nhỏ đặt xuống trên đường trước mặt Chung Nhạc, cười lạnh nói:

- Trong này là mỹ tửu do ta dùng chín mươi chín loại Ma huyết, chín mươi chín loại Thần huyết hỗn hợp chưng cất ra. Trong đó ta còn ngâm vào mấy trăm loại Thần cốt Ma cốt, đề thăng mùi vị. Ngươi dám uống không?

- Chính là mỹ tửu, đương nhiên dám uống!

Chung Nhạc ôm lấy cái vò rượu lớn cỡ ngọn núi nhỏ này, ngẩng đầu lên uống. Sau một lát, cái vò rượu đã bị hắn uống cạn. Chung Nhạc há miệng phun ra mấy khối Thần cốt, Ma cốt, tán thưởng một tiếng:

- Rượu ngon!

- Ha ha ha ha…

Phù Lê đột nhiên đứng dậy, dẫm một cước lên trên lưng Mục Tô Ca, cười to nói:

- Tiên Thiên Cung Dịch tiên sinh quả nhiên là Nhân Tộc ta! Đảm sắc hơn người, tửu lượng cũng tốt. Hôm nay ngươi tới là khách, chúng ta không hù dọa ngươi nữa. Ngươi muốn chuộc Mục Tam Thái tử, ta để cho ngươi chuộc! Ngươi mang theo bao nhiêu tài bảo? Chỉ cần tài bảo khiến cho ta hài lòng, liền để cho ngươi mang Mục tiểu nhi đi!

Ánh mắt Mục Tô Ca tràn ngập mong đợi nhìn về phía Chung Nhạc. Ba năm qua, hắn đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ, lúc này rốt cuộc sắp sửa có thể thoát khốn, trong lòng không khỏi lo được lo mất.

- Ta một xu cũng không mang!

Chung Nhạc mỉm cười, nhàn nhạt nói. Sắc mặt Mục Tô Ca vàng như đất.
Bình Luận (0)
Comment