Vừa rồi Chư Tà thi triển chính là Tam Thập Tam Trọng Thiên Đại Diệu Thiên Kinh của Đại Diệu Đế Phục Hy thị, tuyệt học của đời Thiên Đế Phục Hy thị thứ hai mươi hai.
Tam Thập Tam Trọng Thiên Đại Diệu Thiên Kinh là dùng cột sống làm Thiên trụ. Cột sống của Phục Hy thị có ba mươi ba khúc: xương cổ bảy khúc, cột sống ngực mười hai khúc, xương thắt lưng năm khúc, xương cùng năm khúc, xương đuôi bốn khúc. Một khúc cột sống một trọng thiên, tổng cộng ba mươi ba trọng thiên.
Mà Phục Hy thị sau khi hóa thành người, đuôi rắn của Tiên Thiên Đại Xà đã hóa thành khúc xương sống thứ ba mươi bốn, có năm khúc đuôi chuy. Đuôi chuy do đuôi rắn thoái hóa thành đã ngăn chặn lại ba mươi ba trọng thiên. Đây là phong ấn huyết mạch, phong chết ba mươi ba trọng thiên trong thân người. Bất quá, nếu tu thành chân thân Phục Hy, khúc xương sống thứ ba mươi bốn sẽ lại biến thành đuôi rắn, khiến cho ba mươi ba trọng thiên một đường thông suốt.
Đại Diệu Thiên Kinh chính là tuyệt học tu luyện ba mươi ba trọng thiên này. Một khúc xương một trọng thiên, khai phá tiềm năng của bản thân tới mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Ba mươi ba trọng thiên là ba mươi ba tầng Động thiên, một tầng đè lên một tầng, một tầng nặng hơn một tầng. Mà mỗi một Động thiên đều là năm đạo hợp nhất, tổng cộng một trăm sáu mươi lăm loại đại đạo. Còn nếu môn công pháp Đế cấp này đã được bổ toàn, đó chính là mỗi một Động thiên chất chứa sáu loại đại đạo, Lục Đạo hợp nhất, tổng cộng một trăm chín mươi tám loại đại đạo.
Chư Tà sử dụng chính là Tam Thập Tam Trọng Thiên Đại Diệu Thiên Kinh đã bổ toàn Lục Đạo hợp nhất. Xương sống của hắn cũng có ba mươi ba khối, nhưng lại không phải là Phục Hy Thần Tộc, cũng không phải là Nhân Tộc. Bất quá, hắn lại có thể sử dụng môn công pháp này.
Người khác không nhận ra Tam Thập Tam Trọng Thiên Đại Diệu Thiên Kinh, nhưng Chung Nhạc lại nhận ra. Hắn từng thấy qua môn công pháp này ở trên người Phong Thanh Vũ. Phong Thanh Vũ sau khi bị hắn bắt giữ, đã đưa tới chỗ của Phong Hiếu Trung, chuẩn bị nghiên cứu lấy ra hết thảy những công pháp trong đầu hắn. Chỉ là gần đây Phong Hiếu Trung bận bịu nghiên cứu Trác Long, chưa thể đào móc ra toàn bộ mười bảy loại công pháp Đế cấp Phục Hy thị mà Phong Thanh Vũ biết được.
Diệt tộc ta, hủy sử ta, dùng thần thông tộc ta, nô dịch Nhân Tộc! Địch nhân đẳng cấp này, sao có thể không giết?
- Vũ sư huynh, ngươi giúp ta ghi lại mấy câu nói!
Chung Nhạc đột nhiên mở miệng nói. Hồn Đôn Vũ thoáng ngẩn người, lấy ra tấm gương và cây bút, mỉm cười hỏi:
- Trước đây ngươi luôn oán trách ta chuyện gì cũng đều ghi lại, sao lần này lại chủ động muốn ta ghi chép như vậy?
- Ta nói, ngươi ghi!
Cặp mắt Chung Nhạc khẽ nhắm lại, nhẹ giọng nói:
- Ban đầu, hắn giết chết cha mẹ ta, ta và hắn thù sâu như biển cả! Tới đời con, con ta và con hắn, thù hận sâu như giang hà!
Hồn Đôn Vũ vội vàng múa bút ghi chép. Chung Nhạc tiếp tục nói:
- Tới đời cháu, cháu ta và cháu hắn, thù hận như mưa phùn! Tới đời chắt, chắt ta đã không còn thù hận chắt hắn nữa rồi!
Hồn Đôn Vũ ngẩng đầu lên, thoáng ngẫm nghĩ, thử dò xét hỏi:
- Còn nữa không?
Trong lòng Chung Nhạc băng lãnh, tiếp tục nói:
- Ban đầu, hắn nô dịch chúng ta, chúng ta dốc toàn mạng phản kháng, thi cốt đầy đồng! Tới đời con, con ta dùng đao binh phản kháng, chiến bại cúi đầu! Tới đời cháu, cháu ta dùng cái miệng phản kháng, chỉ biết mắng chửi! Tới đời chắt, chắt ta đã cam nguyện làm nô rồi!
Trong lòng Hồn Đôn Vũ chấn động, ghi chép lại đoạn văn này.
- Không chém chết kẻ thù, sống trên đời này có ích lợi gì, thanh đao này có ích lợi gì? Không chém chết kẻ thù, cho tới trăm năm sau, ngàn năm sau, con ta cháu ta cùng chơi đùa với giặc cướp, cười siểm nịnh hắn, ton hót hắn, uống canh thừa của hắn, ăn cơm cặn của hắn, cam nguyện làm nô cho hắn!
Chung Nhạc mở mắt ra. Hồn Đôn Vũ ghi chép xong mấy câu nói này, tinh tế quan sát, nói:
- Trong tấm gương này của ta ghi chép tràn đầy những lời nói hoang đường, cũng đều có thể xóa đi, duy chỉ có những câu nói này là không thể xóa đi!
Chung Nhạc ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
- Thần Đế…
- Ngươi đi theo ta!
Kim Ô Thần Đế vươn tay ra. Chung Nhạc khẽ bay lên, rơi xuống trong lòng bàn tay hắn. Kim Ô Thần Đế mang theo Chung Nhạc rời đi, trở về Lục Ngự Cung, lưu đám người Âm Phần Huyên, Hồn Đôn Vũ lại trên chiếc lâu thuyền này.
Sau khi tới Lục Ngự Cung, Kim Ô Thần Đế đặt Chung Nhạc xuống, vung tay lên, một cái bồ đoàn rơi xuống. Kim Ô Thần Đế nhàn nhạt nói:
- Dịch thị, mời ngồi!
Chung Nhạc ngồi trên bồ đoàn, Kim Ô Thần Đế ngồi ở đối diện. Hai người trầm mặc ngồi đó trong chốc lát, ánh mắt Kim Ô Thần Đế vẫn luôn nhìn chằm chằm trên người hắn, quan sát một lúc thật lâu.
- Ta nghe Diệu Hiền nói, tổ tiên Dịch thị từng xuất hiện qua nhiều vị Đại Đế, thật sự đáng kính đáng phục!
Kim Ô Thần Đế trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng mới nói:
- Lại nghe nói gia đạo Dịch thị sa sút, Dịch quân vì chấn hưng Gia tộc mà bôn tẩu khắp nơi, trong lòng ta cũng là bội phục không thôi. Ngươi và đệ tử Hà Hề của ta cũng từng có qua một đoạn tình duyên…
Trong lòng Chung Nhạc chấn động. Kim Ô Thần Đế quả nhiên vẫn là biết được đoạn chuyện hoang đường giữa hắn và Kim Hà Hề kia.
- Thần Đế của Vũ trụ Cổ lão muốn đoạt Đế vị của Tử Vi, tuyệt đối là không có khả năng!
Kim Ô Thần Đế mỉm cười, nói:
- Lần này ta tới đây vốn là có tâm tư vấn đỉnh Đế vị, nhưng sau khi nhìn thấy Đế Minh Thiên Đế, ý niệm đã nhỏ đi một phần. Sau khi nhìn thấy Tiên Thiên Đế Quân, ý niệm lại nhỏ thêm một phần. Lại nhìn thấy Dịch thị, liền đã không còn ý niệm tranh đoạt Đế vị nữa. Bất quá, Đế vị mặc dù có thể không tranh, nhưng thiên hạ lại là phải tranh một chuyến. Không phải là vì ta, mà là vì Kim Ô thị ta! Ta nguyện liên thủ với Dịch thị, không biết Dịch quân nghĩ thế nào?
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn, khó có thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Kim Ô Thần Đế. Kim Ô Thần Đế mỉm cười, hỏi lại lần nữa:
- Ta nguyện liên thủ với Dịch thị, không biết Dịch quân nghĩ thế nào?
Chung Nhạc đè xuống sự rung động trong lòng, thử dò xét hỏi:
- Chẳng lẽ Thần Đế muốn thông qua ta, liên thủ với Tiên Thiên Đế Quân sao?
- Tiên Thiên Đế Quân là Tiên Thiên Đế Quân, ngươi là ngươi! Ta là liên thủ với ngươi, cũng không phải liên thủ với Tiên Thiên Đế Quân!
Kim Ô Thần Đế lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi phụ tá Tiên Thiên Đế Quân xưng Đế, ta sẽ giúp hắn! Bất quá, ta và hắn không có Minh ước, giúp hắn nhưng thật ra là giúp ngươi. Nếu ngươi có tâm tư khác, ta cũng sẽ thành toàn ngươi!
Trong lòng Chung Nhạc lại chấn động một cái, thử dò xét hỏi:
- Nếu đã là đồng minh, vậy ta nên trả giá cái gì?
Ánh mắt Kim Ô Thần Đế chăm chú rơi xuống trên người hắn, mỉm cười nói:
- Tương lai!
- Tương lai?
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, đây là yêu cầu gì chứ?
Kim Ô Thần Đế thản nhiên nói:
- Đúng vậy! Chính là tương lai! Ta từng gặp qua Hỗn Độn thị, cũng từng câu lên Hỗn Độn Thần Ngao. Hỗn Độn Thần Ngao nói cho ta biết, tương lai của ta sẽ có một trận sát kiếp. Hỗn Độn thị nói cho ta biết, tương lai của ngươi không thể thấy, không thể biết. Ta cuối cùng cũng là có chút sợ hãi đối với tương lai…
Cặp mắt hắn giống như hai khỏa Thái Dương sáng ngời nhất thế gian, Thần quang lan tỏa bốn phía. Nhưng lúc này, trong cặp mắt hắn lại toát ra thần sắc sợ hãi. Cảm giác sợ hãi giống như một mảnh hắc ám dần dần thôn phệ Thần quang trong cặp mắt hắn.