Trong lòng Âm Phó Khang xuất hiện đủ các loại ý niệm, cao giọng quát lớn:
- Thủy sư đề phòng, thuyền chìm xuống!
Thần Ma trên từng chiếc từng chiếc Chiến hạm nhao nhao thôi động viên tráo. Đám viên tráo khổng lồ từ từ khép lại, bao vây Chiến hạm vào bên trong, chậm rãi chìm vào trong nước, ở dưới nước chạy đi, mượn dòng nước của Thiên Hà để bảo hộ bản thân.
Đúng lúc này, Hạm đội Bàn Hồ thị đột nhiên xếp thành một hàng, họng pháo khai mở. Tiếp theo, chỉ thấy vô số Thần Ma Bàn Hồ thị đẩy ra từng khỏa từng khỏa trứng lớn, đẩy vào trong Thiên Hà, chính là Tinh thú.
- Đám khốn kiếp này, quả nhiên là đã đầu phục Thiên Đình!
Âm Phó Khang nhất thời giận tím mặt. Lúc này Hạm đội Bàn Hồ thị chĩa họng pháo về phía bọn họ, tự nhiên là Thiên Đế đã cấp cho Bàn Hồ thị chỗ tốt, thu mua Bàn Hồ thị, khiến cho Hoàng tộc Thượng Cổ này đầu nhập vào Thiên Đình.
Tinh thú xuất hiện lại càng đã chứng thực điểm này. Tinh thú từ xưa tới nay chỉ có Thủy sư Thiên Đình mới có, những thế lực khác căn bản không có khả năng đạt được loại quái vật sống trong thượng du Thiên Hà này. Sở dĩ Bàn Hồ thị có được Tinh thú, hiển nhiên là Thủy sư Thiên Đình đã đưa cho bọn họ, dùng để đối phó Thủy sư Âm Khang thị.
Cái này cũng không trách được Bàn Hồ thị. Hoàng tộc Thượng Cổ này tranh đoạt Đế vị của Thời đại Thần Kỷ thất bại, bị lưu đày tới Thiên Hà Chi Châu, rơi vào tình cảnh đồng dạng với Âm Khang thị. Chỉ có Đế Minh Thiên Đế mới có quyền lực đặc xá cho Bàn Hồ thị, khiến cho bọn họ có thể lên đất liền.
Hiện tại, Thủy sư Âm Khang thị hai mặt thụ địch, nhất thời rơi vào hiểm cảnh. Nếu bị hai chi thủy quân bọc đánh, rơi vào hỗn chiến, tất nhiên là kết cục toàn quân bị diệt, không một ai sống sót.
- Hiện tại đã không kịp lên bờ nữa rồi…
Trên trán Âm Phó Khang toát ra mồ hôi lạnh cuồn cuộn. Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên truyền âm cho hắn, hỏi:
- Nhạc phụ, thực lực của Bàn Hồ thị như thế nào? Có cao thủ có thể địch nổi nhạc phụ hay không?
Âm Phó Khang dõi mắt nhìn lại, quan sát Thần quang phía trên lâu thuyền Chiến hạm của Bàn Hồ thị, nói:
- Có hai tồn tại cấp Đế Quân! Bất quá, không phải là đối thủ của ta!
Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Có biện pháp giải quyết! Nhạc phụ, hãy lệnh cho toàn bộ Thần Ma trên chiếc thuyền này rời khỏi, đi sang những lâu thuyền khác. Chúng ta giá ngự chiếc thuyền này đi trước một bước, tiến vào trận địa địch!
Âm Phó Khang nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Đây là biện pháp gì chứ? Cô gia, chúng ta dĩ nhiên có thể xông qua, nhưng những Chiến hạm còn lại sợ rằng đều phải chết trong sự bao vây tiễu trừ của hai quân rồi!
Bản thân hắn có lòng tin có thể giết ra khỏi vòng vây của Bàn Hồ thị, nhưng những Chiến hạm còn lại đi chậm hơn một bước, tất nhiên sẽ bị Thủy sư Bàn Hồ thị vây kín, cộng thêm đại quân Thủy sư Thiên Đình phía sau đuổi tới, Thủy sư Âm Khang thị tất nhiên là chạy trời không khỏi nắng.
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Nhạc phụ yên tâm! Chỉ cần ta tế ra một bảo vật, sẽ có thể phá vỡ Hạm trận của Bàn Hồ thị. Nhưng chỉ sợ là sẽ không giữ được chiếc thuyền này!
Trong lòng Âm Phó Khang vẫn chưa hết lo lắng, nhưng vẫn hạ lệnh cho một chiếc lâu thuyền ở gần đó chạy tới, để cho đám Thần Ma trên thuyền leo lên chiếc lâu thuyền kia. Trên chiếc thuyền này chỉ lưu lại có Chung Nhạc, Âm Phó Khang, Phù Lê và tiểu hài tử Bệ Ngạn đang trốn ở một bên. Ngay cả Nguyệt Thần, Âm Phần Huyên và Hồn Đôn Vũ cũng bị Chung Nhạc điều đi.
Cuối cùng, trên thuyền chỉ còn lại có bốn người. Tiểu hài tử Bệ Ngạn khiêng lá cờ diện tích lớn không thể tưởng tượng nổi kia, cũng định leo lên chiếc lâu thuyền kia rời đi, nào ngờ Chung Nhạc đã ngoắc hắn lại, cười híp mắt nói:
- Biểu ca, ngươi cũng không cần đi! Tới đây! Tới chỗ của biểu đệ này!
Tiểu hài tử Bệ Ngạn ôm cây đại kỳ, có chút chần chờ nói:
- Ta luôn cảm thấy ngươi không có hảo ý…
Chung Nhạc tiến lên một bước, trước dùng Tuyên Cổ Bất Động Ấn ổn định lại đạo tâm, tránh cho bị tiểu gia hỏa Nhục Linh Đan này mê hoặc, sau đó bế tiểu hài tử mập mạp này lên, đặt trên đầu vai. Hắn đột nhiên vận chuyển Pháp Thiên Tượng Địa, hiện ra thân thể vĩ ngạn, trầm giọng nói:
- Nhạc phụ, Phù Lê! Đợi một hồi các ngươi cứ việc bảo hộ ta. Ta đi tới đâu, các ngươi liền giết tới đó. Không thể để cho ta và Bệ Ngạn bị thương!
Phù Lê há miệng gầm lên một tiếng, một thân cơ bắp nhô lên, cầm theo cây gậy xương lớn trong tay, trầm giọng nói:
- Chủ công, tặc gần trăm trượng gọi ta!
Âm Phó Khang toàn lực thôi động lâu thuyền, lái thẳng về phía Hạm trận của Bàn Hồ thị.
- Âm Phó Khang, Âm lão nhi!
Trên Soái hạm của Bàn Hồ thị, hai tôn Đế Quân đứng thẳng ở mũi thuyền, mỗi người đều có ba cái đầu. Bọn họ nhìn thấy Kỳ hạm của Âm Phó Khang một đường xông tới, cười ha hả, nói:
- Âm lão nhi, ngươi không nhìn rõ Thiên số, hôm nay nói không chừng chúng ta sẽ tiễn ngươi quy vị a! Trong Hư Không Giới sẽ có một chỗ đặt chân cho ngươi!
Âm Phó Khang không nói lời nào, tốc độ của chiếc lâu thuyền càng lúc càng nhanh hơn, phía sau chính là Thủy sư Âm Khang thị, mà ở dưới nước là Tinh thú và Chiến hạm đang liều chết chém giết, huyết lãng dâng trào cuồn cuộn.
Mà ở càng phía sau, Thủy sư Thiên Đình cũng đang gào thét giết tới.
Phía đối diện, pháo quang lóe sáng ngất trời. Trong phút chốc, chiếc lâu thuyền này đã trăm ngàn lỗ thủng. Âm Phó Khang há miệng rống lớn, tốc độ của chiếc thuyền nát nhất thời tăng lên, lao thẳng về phía Kỳ hạm của đối phương. Hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị trên Soái hạm kia cười ha hả, tế khởi Thần binh, công kích về phía hắn.
Ầm ầm!
Chiếc lâu thuyền của Âm Phó Khang va chạm thẳng với Kỳ hạm của Bàn Hồ thị, nhất thời chia năm xẻ bảy. Chung Nhạc phóng người nhảy lên, nhảy lên trên chiến hạm Bàn Hồ thị, cao giọng nói:
- Đừng quên bảo hộ ta!
Hắn mạnh mẽ trùng kích về phía trước. Hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị kia thoáng ngẩn người một cái, ba cái đầu đột nhiên nhất tề giãy dụa, cùng nhìn về phía tiểu hài tử mập mạp khiêng đại kỳ đang run lẩy bẩy trên bả vai Chung Nhạc.
- Bảo bối tốt a!
Trong mắt hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị đại phát tinh quang, bỏ mặc Âm Phó Khang, vươn tay chụp về phía tiểu hài tử mập mạp trên bả vai Chung Nhạc.