Hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị cách Chung Nhạc rất gần, một trảo chụp xuống, Chung Nhạc căn bản không thể chạy thoát. Sợ rằng một tia lực lượng của hai tôn Đế Quân đánh xuống sẽ có thể trảo chết hắn. Chỉ là tâm thần của hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị này đã bị tiểu hài tử mập mạp Bệ Ngạn mê hoặc, lo lắng sẽ trảo chết tiểu gia hỏa khỏe mạnh kháu khỉnh này, bởi vậy lực lượng trong bàn tay bọn họ đều là ngưng tụ mà không phát.
Âm Phó Khang đột nhiên lách người nhảy vào giữa hai tôn Đế Quân, tế khởi một cây đòn gánh, hai đầu đòn gánh mỗi đầu đều treo một cái móc câu. Cây đòn gánh quất ngang một cái, đánh bay một tôn Đế Quân Bàn Hồ thị trong đó.
Phù Lê rống lớn một tiếng, cây gậy xương lớn hung hăng quét lên trên người một tôn Đế Quân khác. Tu vi của hắn khá kém, nhưng lực lượng nhục thân lại cường hoành tới cực điểm, có thể so với Tạo Vật Chủ đỉnh cấp của Lôi Trạch thị. Một kích thần thông này ngược lại không lợi hại bao nhiêu, nhưng lực lượng vô cùng bá đạo, đẩy lùi tôn Đế Quân kia.
Hai tôn Đế Quân vừa mới bị đánh lui, đã thấy không biết bao nhiêu Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị trên chiếc Soái hạm này đã giống như nước thủy triều lao thẳng về phía Chung Nhạc.
- Bảo bối của ta!
- Đó là bảo bối của ta!
- Đại Linh Đan! Nhục Linh Đan vô thượng thành Đế!
- Cho ta cắn một cái a!
- Kẻ nào dám giành với ta, ta liền giết kẻ đó!
- Thánh dược thành Đế của ta!
- …
Da đầu Phù Lê và Âm Phó Khang một trận tê dại. Một màn này thật sự quá điên cuồng. Đám Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị đã phát điên rồi rồi, vừa không ngừng tuôn trào về phía Chung Nhạc, vừa tự giết hại lẫn nhau. Chỉ trong nháy mắt, vô số cái đầu đã rơi xuống đất, so với tốc độ hai người bọn họ tàn sát còn nhanh hơn rất nhiều.
Trong Thức hải của hai người bọn họ có tiêu âm do Âm Phần Huyên lưu lại, trợ giúp bọn họ trấn trụ tâm linh, cũng không cảm giác được dị trạng. Nhưng đối với đám Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị kia, tiểu hài tử mập mạp kháu khỉnh trên bả vai Chung Nhạc quả thật chính là một khỏa Nhục Linh Đan vui vẻ hoạt bát đang tản mát ra Thần quang vô tận, sức dụ dỗ vô tận.
Nhìn thấy Bệ Ngạn, liền phảng phất như đã nhìn thấy tương lai bọn họ thành Đế, nghịch chuyển Tiên Thiên, bất lão bất tử bất diệt.
Bách Thế Thánh Liên đã trở thành tiểu hài tử Bệ Ngạn, hiện tại sự mê hoặc không còn là mùi hương mê người kia nữa, mà chính là bản thân Bệ Ngạn.
Hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị kia cũng tự mình nhào tới, đại khai sát giới với đồng tộc bên cạnh chính mình, không lưu tình chút nào. Bọn họ thậm chí còn mở ra cái miệng to như chậu máu, một ngụm thôn phệ mấy gã đồng tộc, bộ dạng hung tàn khiến cho ngay cả Phù Lê cũng không khỏi liên tục rùng mình mấy cái.
Trên bả vai Chung Nhạc, tiểu hài tử Bệ Ngạn không ngừng run rẩy, hai chân là hai cái long trảo, lợi trảo đâm thật sâu vào cơ nhục bả vai Chung Nhạc, hai tay vẫn là hổ trảo, vẫn đang ôm lấy cây đại kỳ kia.
- Cách xa ta một chút, bằng không tự gánh hậu quả!
Chữ viết trên lá cờ tung bay phiêu đãng, khiến cho tiểu hài tử này lộ ra vô cùng kiêu ngạo.
- Đuổi theo ta!
Chung Nhạc nhịn xuống cơn đau trên bả vai, Tuyên Cổ Bất Động Ấn bảo vệ tâm linh, chợt quát lớn một tiếng, giết về phía trước. Phù Lê và Âm Phó Khang theo sát phía sau. Âm Phó Khang thân là Ma Tộc, thủ đoạn cực kỳ quỷ dị. Móc câu trên đòn gánh thỉnh thoảng lại móc chết một gã Thần Ma Bàn Hồ thị trên lưỡi câu.
Mà hắn xuất thủ lại càng tàn nhẫn hơn. Toàn thân hắn bốc lên ma khí cuồn cuộn, chui vào trong tai mắt mũi miệng từng gã từng gã cường giả Bàn Hồ thị. Ma khí như mãng như xà, sau khi tiến vào trong cơ thể đối phương, thân thể đối phương lập tức khô quắt lại, nhục thân tinh huyết bị thôn phệ sạch sẽ, Nguyên thần cũng trở nên héo rũ.
Nguyên đan của hắn bay ra, hình thành một đạo Lực tràng Ma đạo, trên đỉnh đầu còn treo cao một tòa Động thiên, trong Động thiên thỉnh thoảng bắn ra một đạo Ma quang, đánh chết những cường giả đang nhào tới.
Trong đám cường giả Bàn Hồ thị cũng không thiếu tồn tại cấp bậc Tạo Vật Chủ, Thần Hoàng, tu luyện công pháp Đế cấp của Bàn Hồ thị, thực lực cực kỳ cường đại, đối với hắn cũng có lực uy hiếp rất lớn, khiến cho hắn không thể không toàn lực ứng phó.
Mà Phù Lê thì đơn giản hơn rất nhiều. Hắn trực tiếp dùng cây gậy xương lớn đập tới, dùng lực lượng phá vỡ hết thảy thần thông, Thần binh của địch nhân từ bốn phương tám hướng vọt tới. Đột nhiên, không biết bao nhiêu Thần Ma Bàn Hồ thị nhao nhao phóng vọt tới, bao phủ lấy hắn, nhào lên trên người hắn, không ngừng há ra cái miệng lớn cắn xé.
Phù Lê bị cắn tới mức toàn thân máu chảy đầm đìa, thân thể đột nhiên rung lên một cái, vô số Tiên Thiên Long Lân phun trào ra bốn phương tám hướng. Vô số mảnh lân phiến giống như những tấm đại thuẫn sắc bén tới cực điểm, xoay tròn xung quanh toàn thân hắn. Không biết bao nhiêu cái đầu nhao nhao rơi xuống.
Hai người Âm Phó Khang và Phù Lê bảo vệ Chung Nhạc chém giết từ đầu thuyền tới đài chỉ huy, lại từ đài chỉ huy chém giết tới đuôi thuyền. Toàn bộ đám Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị trên chiếc Soái hạm này đều bị hấp dẫn tới.
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt tế khởi một đạo ánh đao, chặt đứt dây thừng của phi kiều, tế khởi từng mảnh từng mảnh cầu gỗ, trải ra trên Thiên Hà, tạo thành một đạo phi kiều. Ngay sau đó, hắn đạp trên cầu gỗ, lao thẳng về phía một chiếc Chiến hạm Bàn Hồ thị khác.
Khoảng cách giữa hai chiếc Chiến hạm khá xa, cầu gỗ không thể trải tới trên boong thuyền Chiến hạm đối diện. Chung Nhạc đột nhiên phóng người nhảy lên thật cao, dốc hết toàn lực nhảy về phía chiếc Chiến hạm đối diện.
Cũng trong nháy mắt hắn nhảy lên, vô số Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị sau lưng hắn cũng giống như đã đánh mất lý trí vậy, nhao nhao theo hắn nhảy lên. Tinh quang, xạ tuyến và Nguyên Từ Thần Quang khủng bố của Thiên Hà nhao nhao kéo không biết bao nhiêu Thần Ma Bàn Hồ thị vào trong Thiên Hà.
Rào! Rào! Rào!
Vô số thanh âm rơi vào trong dòng sông không ngừng vang lên. Những cường giả Bàn Hồ thị rơi vào trong nước Thiên Hà này căn bản không có năng lực một lần nữa nhảy lên, rất nhanh đã bị Thiên Hà thôn phệ, ngay cả một mảnh xương cũng không lưu lại.
Chung Nhạc cũng bị Nguyên Từ Thần Quang trói buộc. Hắn quát lớn một tiếng, hai chân bạo phát pháp lực, liên tục giẫm chân trên hư không, thi triển ra Cửu Bộ Phá Thiên Cương, liên tục bước ra chín bước, rốt cuộc hàng lâm tới trên Chiến hạm đối diện.
Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị trên chiếc Chiến hạm kia sớm đã dựng thẳng lên từng cây từng cây trường mâu, vô số trường mâu như rừng đâm thẳng về phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc giơ tay tế đao, chặt đứt vô số cây trường mâu. Đám Thần Ma Bàn Hồ thị phụ cận lập tức bị tiểu hài tử trên bả vai hắn mê hoặc, mê thất tâm trí, liều mình vong ngã lao thẳng về phía hắn.
Phù Lê và Âm Phó Khang cũng bám sát sau lưng Chung Nhạc, một trái một phải, bảo vệ hắn giết về phía trước.
Mà ở sau lưng ba người, từng tôn từng tôn Tạo Vật Chủ, Thần Hoàng cũng nhao nhao theo sau nhảy tới. Hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị kia cũng giết lên trên chiếc Chiến hạm này. Vô số Thần Minh, Thiên Thần, Chân Thần, Thần Hầu còn lại thì đều rơi cả vào trong Thiên Hà, trên cơ bản chính là toàn quân bị diệt.