Chung Nhạc trầm mặc, tóm lấy Phong Thần Vĩnh trong tay, ngẩng lên nhìn Phục Thương, khẽ nói:
- Cái nhà tù này đã không nhốt được ngươi lâu rồi, ngươi có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Nhưng lúc nào ngươi mới ra khỏi được nhà tù tâm linh?
Thân thể Phục Thương run lên, ngẩng lên nhìn thế giới bên ngoài Lục Đạo Giới Châu:
- Ra ngoài?
- Đúng, ra ngoài, giống như một Phục Hy vậy.
Sự sợ hãi trong mắt Phục Thương càng thêm rõ rệt, vội lắc đầu:
- Ta không ra ngoài. Ta không muốn ra ngoài! Bên ngoài toàn là thi cốt! Toàn là ma quỷ! Ma quỷ đợi ăn máu thịt của ta! Họ biết là ta đã hại chết họ, ta không ra!
Chung Nhạc nhíu mày, bên ngoài toàn là ma quỷ?
Là ma quỷ trong tim hắn mới phải?
Trong lòng hắn hối hận, hối hận chính là quỷ trong tim hắn, hắn áy náy hối hận, thế giới bên ngoài chính là quỷ đòi mạng hắn.
- Trâu giống của Chung Sơn thị, tên hoàng thái tử này hết cách cứu rồi.
Tân Hỏa thất vọng vạn phần, lắc đầu nói:
- Ngươi tặng những tên phản đồ Phục Hy này cho hắn để đánh thức huyết tính trong hắn, chỉ là vô ích mà thôi. Đạo tâm của hắn tan tành rồi, không quay lại được nữa.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Không phải ta muốn hắn quay lại, mà là Phục Hy thần tộc cần hắn trở lại, cần hắn phấn chấn lên.
Phong Thần Vĩnh nghe được những lời đó, trong lòng chấn kinh:
- Tên tiểu tử này quả nhiên là Phục Hy dã tính kia. Thoát khỏi đây, chỉ cần thoát khỏi đây là có thể bán tin tức này với giá cao, vinh hoa phú quý trong tay ta! Cả Trấn Thiên Quan, ngoài Phục Thương thì không có ai có thể giết được ta, vì thế ta vẫn còn cơ hội!
Trấn Thiên Quan, màn trời màu bạc dần tan ra, Thiên Hà trở lại bình thường, đông đảo thần ma đang quét dọn chiến trường, xửa lại thuyền chiến và thần binh bị hư tổn, có một số đang phải trị thương.
Lần này Chung Nhạc để họ nghênh chiến hai Đế Quân đại viên mãn, hai vị thượng cổ đại thần thông giả, có thể nói thật sự đã kích phát tinh thần chiến đấu của họ. Trước kia chẳng ai có thể nghĩ họ có thể tranh cao thấp với thượng cổ đại thần thông giả, nhưng giờ họ đang cảm nhận được đấu trí vô biên!
Đương nhiên đế kích chi thuật của Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Chính oanh phá đại trạn của họ, cũng thể hiện được vĩ lực kinh thiên động địa của thượng cổ đại thần thông giả.
Nhưng dù sao họ cũng là thượng cổ đại thần thông giả, trận chiến này tuy bại nhưng vẫn vinh quang, hơn nữa Chung Nhạc một đao tách hai người, chặt đứt đuôi rắn, phá đế kích chi thuật của họ, như vậy đã vô cùng khiến lòng người phấn chấn rồi!
Quân tâm khả dụng.
Hai mươi tám tòa chư thiên trên cao, chư thiên chi lực cuồn cuồn tràn xuống. Một tòa Trảm Thần Đài đã được dựng lên, trên đó có chư thần đang dẫn động chư thiên chi lực, không ngừng tế tự tòa thần đài này, đã sắp kết thúc rồi.
Chung Nhạc đã truyền lệnh sẽ chém đầu một trong hai vị đại thần thông giả trên Trảm Thần Đài này để thị uy!
Chém đầu một thượng cổ đại thần thông giả để thị chúng?
Việc này sẽ chấn động lòng người thế nào?
- Tiên sinh, việc này có cần thông báo cho phụ thần của ta không?
Mục Tô Ca thấy Chung Nhạc nhấc cổ Phong Thần Vĩnh tiến tới thì vội tới hỏi.
Chung Nhạc cười:
- Có lẽ bệ hạ giờ đã biết rồi. Nhưng hai tên phản đồ này là do bệ hạ phái tới, đúng là nên thông báo cho bệ hạ một tiếng. Điện hạ, ngài phái sử giả hoặc dùng đồ đằng thần trụ liên lạc với bệ hạ là được.
- Cha ta đã biết rồi?
Mục Tô Ca khựng người, lập tức sực hiểu, ý của Chung Nhạc là trong Trấn Thiên Quan có thân tín ẩn mình của Tiên Thiên Đế Quân, lúc này đã thượng báo cho Tiên Thiên Đế Quân rồi.
Mục Tô Ca có phần lo lắng, vội nói:
- Tiên sinh, phụ thần ta…
Chung Nhạc xua tay, cười:
- Quân thần tuy thân thiết nhưng cũng phải đề phòng, bệ hạ để lại tai mắt bên cạnh ta cũng là chuyện bình thường, Tô Ca điện hạ không cần phải bận lòng.
Mục Tô Ca yên tâm, nói:
- Ta không biết giờ nên bẩm báo thế nào, nhưng ta chắc chắn sẽ báo cáo đúng sự thật.
Chung Nhạc gật đầu, Mục Tô Ca vội lấy đồ đằng thần trụ, nói:
- Vậy giờ ta liên lạc với phụ thần ngay.
Chung Nhạc nhấc Phong Thần Vĩnh tiến về Trảm Thần Đài, Phong Thần Vĩnh cuống cuồng, định há mồm nói nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì, trong lòng kinh hãi:
- Phục Thương phong ấn mọi thứ của ta rồi!
Hắn không thể phát ra tiếng nói, không thể điều khiển nguyên thần, không thể dùng tinh thần pháp lực, càng không thể động đậy.
Trên Trảm Thần Đài, Chung Nhạc nhìn quanh, thấy đông đảo các Tạo Vật Chủ đang khắc đồ đằng văn lý vô cùng phức tạp tạo thành rãnh dẫn máu trên đài.
Một vị Tạo Vật Chủ tiến về phía trước, là Nanh Hoàng của Nanh tộc, cúi người dẫn Chung Nhạc tới trước tù đài, nói:
- Mời chúa công xem, đây là nơi chém đầu, trù đài mở ra là có thể đè phạm nhân bên trong, khóa chặt nhục thân nguyên thần hắn, khóa hết mọi thần thông biến hóa của hắn.
Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát, thấy trên dưới tù đài đều có đại đạo đồ đằng văn phức tạp quỷ dị, thâm sâu khó hiểu, có lẽ là một loại phong ấn pháp môn, cho dù là hắn thì cũng không thể nhìn ra ngay sự ảo diệu trong đó được.
Nanh Hoàng cười:
- Khi đao đầu tiên chém đứt đầu thần ma máu chảy ra, máu tươi sẽ chảy vào những đường rãnh này, kích phát đồ đằng văn trên đài, móc lấy nguyên thần và nhục thân của phạm nhân. Có những thần ma thần thông quảng đại, đao đầu tiên chưa chắc chém chết được, đầu chém rồi lại mọc cái khắc, còn máu của hắn chảy ra sẽ ích phát đồ đằng văn, có thể khắc chế bất tử chi thân và bất tử nguyên thần của hắn. Đến khi nhục thân mọc ra cái đầu khác, đao chém lần nữa sẽ giết được cả nguyên thần và nhục thân.
Chung Nhạc tán thưởng:
- Không hổ là Nanh tộc, Trảm Thần Đài đúng là kỳ diệu. Nếu đao thứ hai vẫn không giết được hắn thì sao?
- Vậy thì tới đao thứ ba!
Nanh Hoàng cười gằn:
- Đao thứ ba thì không tầm thường. Mời chúa công nhìn bên này.
Hắn đi xuống, ra mặt sau Trảm Thần Đài, thấy phía đó là một cái hồ rất lớn, trong hồ không có nước, đáy hồ và thành hồ cũng được khắc vô số đồ đằng văn phức tạp.
- Đây là Oan Hồn Trì, oan hồn thần ma chết ở thần đài sẽ được tích tụ ở trong hồ này. Tinh khí, huyết nhục khi còn sống của chúng sẽ biến thành dưỡng phần cho hồ. Đao thứ ba vung lên sẽ điều động năng lượng trong Oan Hồn Trì, bạo phát công kích hủy diệt nguyên thần linh hồn!
Nanh Hoàng cười hề hề, gương mặt càng thêm hung ác:
- Nanh tộc ta và Tranh tộc tuy bản lĩnh không mạnh lắm nhưng các đời Thiên Đế tạo Trảm Thần Đài đều dùng người của hai tộc ta. Ngay Thiên Công thần tộc cũng không thể sánh được. Trong Nanh tộc ta còn giữ bản vx Trảm Thần Đài, nếu có Tranh tộc trợ giúp thì càng hoàn hảo.
Chung Nhạc tim khẽ động, Tranh tộc là chủng tộc dưới trướng Hạo Anh thị. Khi hắn gặp Phục Bảo Sơ lợi dụng Tranh tộc hại chết Phục Bảo Sơ, Tranh tộc cũng chết một vị lão tổ tông.
Nhưng Hiếu Anh thị là đế tộc, lôi kéo họ có lẽ không dễ dàng gì.
- Công pháp thần thông của Tranh tộc là chuyên phá nhục thân, đao được luyện từ sừng của Đế Quân họ, cho dù là nhục thân của Đế Quân cũng bị một đao chém chết. Còn đao được luyện từ móng vuốt của Nanh tộc ta chuyên trảm nguyên thần, bất cứ nguyên thần nào cũng sẽ bị chém đứt! Đương nhiên thượng cổ đại thần thông giả thì hơi khó.
Nanh Hoàng nói:
- Giờ trong Oan Hồn Trì không có oan hồn nào, cũng không có tinh huyết tích tụ. Nếu là Trảm Thần Đài của Thiên Đình, có Tranh Hoàng ở đây, ta và hắn liên thủ thì có thể chém chết tên này.
Hắn phấn khích nói:
- Dùng máu của đại thần thông giả huyết tế Trảm Thần Đài, uy năng chắc chắn sẽ cường hãn tới mức đáng sợ!
Chung Nhạc gật đâu:
- Ngươi áp giải hắn lên, triệu tập tướng sĩ Trấn Thiên Quan!
Nanh Hoàng lĩnh mệnh, áp giải Phong Thần Vĩnh lên đài, trói chặt hắn trên thềm đá, khóa mọi thần thông biến hóa của hắn.
Các bộ đại quân Trấn Thiên Quan tập trung dưới Trảm Thần Đài, các lộ thần tướng đứng sừng sững hai bên, thậm chí ngay ma thần của Âm Khang thị cũng tới xem. Âm Phó Khang và các vị tộc lão cũng tới.
- Cô gia, hắn là do Tiên Thiên Đế Quân phái tới. Ngươi giết hắn thì ăn nói thế nào với Tiên Thiên Đế Quân?
Âm Phó Khang hỏi.
- Chỉ cần bẩm báo một tiếng, không cần phải ăn nói gì.
Chung Nhạc cười.
- Cô gia bá khí!
Âm Phó Khang dựng ngón tay cái, tán thưởng:
- Bá khí tới mức sắp làm cung chủ của Tiên Thiên Cung rồi! Nếu Tiên Thiên Đế Quân chém đầu ngươi thì lão tử không giúp ngươi đâu!
- Nhạc phụ nghĩ nhiều rồi.
Chung Nhạc bật cười, truyền lệnh:
- Đao phủ đâu?
Nanh Hoàng tiến ra:
- Đao phủ tại đây!
Chung Nhạc gật đầu:
- Phong Thần Vĩnh có ý mưu phản…
- Khoan!
Đột nhiên một tiếng nói từ bên ngoài Trấn Thiên Quan vọng vào:
- Dịch Quân Vương khoan đã!
Chung Nhạc nhìn theo hướng tiếng nói, thấy một vị thần tướng toàn thân mặc khải giáp bước vào trong Tinh Hà, nói lớn:
- Khoan hãy xuống tay!
Chung Nhạc đứng dậy, lệnh mở cổng thành, cười:
- Thì ra là đại đô thốngcủa Tả Dực Lũy Bích Quan. Thất kính, thất kính! Không biết đại đô thống tới có việc gì?
Vị thần tướng đó là một vị Đế Quân, đạo hiệu Đa Âm Đế Quân, ôm một cây đàn Tì Bà, tươi cười nói:
- Phó đô thống, là phó đô thống! Giờ chưa phải đại đô thống, đại đô thống vẫn còn sống mà!
Phạm vi thế lực Trấn Thiên Quan có song dực nhất thủ, thủ là Trấn Thiên Quan, song dực Tả Dực Lũy Bích Quan và Hữu Dực Ngự Thiên Quan. Đa Âm Đế Quân là phó đô thống Tả Dực, Chung Nhạc từng gặp một lần ở Tiên Thiên Cung.
Chung Nhạc cười:
- Đại đô thống không phải đã già rồi sao? Sớm muộn gì ngươi cũng tiếp nội vị trí của hắn, trở thành đại đô thống.
Đa Âm Đế Quân tươi như hoa, vội nói:
- Tiên sinh khách sáo rồi. Tiên sinh, ta được Đế Quân truyền tin, bảo ngươi hãy thủ hạ lưu tình. Đế Quân nói, ngài đã biết chuyện Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Chính tạo phản. Là ngài suy nghĩ không chu đáo, nhưng tội của chúng không tới mức phải chết, mong tiên sinh thủ hạ lưu tinh. Đế Quân đã cho sứ giả lên đường, không lâu nữa sẽ mang ý chỉ của ngài tới, bảo ta tới trước thông báo.
Chung Nhạc mời Đa Âm Đế Quân ngồi, nói:
- Sư huynh không biết đấy thôi, Phù Bảo Chính ngu muội vô tri, đã phục pháp bị ta luyện chết rồi.
Đa Âm Đế Quân trợn mắt, giật mình thất thanh kêu lên:
- Đã có một đại thần thông giả bị luyện chết rồi?
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Hai tên nghịch tặc này nói muốn tạo phản làm loạn, muốn lấy mạng ta và thần ma toàn Trấn Thiên Quan, dâng lên cho Thiên Đình để lấy công tiến thân. Ác đồ như vậy, ai dám giữ?
Đa Âm Đế Quân khó xử nói:
- Đế Quân muốn giữ hắn.
- Sư huynh cứ ngồi quan lễ, bệ hạ cứ để ta nói chuyện.
Chung Nhạc hạ lệnh:
- Đao phủ, hành hình!
Nanh Hoàng há mồm, rút ra một thanh ma đao, ma đao vừa xuất hiện âm phong nổi lên, hắn tiến về phía Phong Thần Vĩnh.
- Thủ hạ lưu tình!
Bên ngoài có tiếng hét lớn, Chung Nhạc nhíu mày, đứng dậy nhìn, Đa Âm Đế Quân cũng đứng dậy, cười:
- Phủ Nhai Lão Đạo tới rồi!
Một vị lão giả vội vàng vượt Tinh Hà, chính là đại đô thống của Ngự Thiên Quan, cuống cuồng nói:
- Tiên sinh, đao hạ lưu tình, đao hạ lưu tình! Đế Quân truyền tin cho ta, bảo ngươi đừng giết họ vội. Sứ giả của ngài đã lên đường rồi. Ủa tiên sinh, ngươi đã chém chết một người rồi sao? Chỉ còn lại một?
- Sư huynh, mời ngồi!
Chung Nhạc vội mời Phru Nhai Đế Quân ngồi, nói:
- Hành hình!
Phủ Nhai Đế Quân vừa ngồi xuống, nghe thế lập tức nhảy dựng lên, Chung Nhạc xua tay:
- Sư huynh có thấy tướng sĩ của ta ở đây người đầy vết thương không? Thấy Trấn Thiên Quan đã nhiều thêm mộ phần không? Hai tên nghịch tặc này suýt chút nữa đã giết sách năm nghìn vạn thần ma Trấn Thiên Quan, không giết chúng thì ta sao có thể khiến các tướng lĩnh thần phục? Huynh cũng là danh tướng dẫn quân, chắc hiểu đạo lý này.
Phủ Nhai Đế Quân nghe vậy, thở dài, không nói gì.
Nanh Hoàng vung đao chém xuống, trên không trung, hai mươi tám tòa chư thiên đều bắn ra một chùm sáng lên thanh Trảm Hồn Ma Đao đó. Đao quang chém xuống, keng một tiếng, giống như chém lên kim thạch, uy năng của hai mươi tám tòa chư thiên giúp uy năng ma đao bạo tăng. Ma đao lập tức chém xuống ba tấc trên cổ Phong Thần Vĩnh.
Nanh Hoàng lại vung đao chém xuống, nhưng lúc này Mục Tô Ca lưỡng lự nói:
- Tiên sinh, phụ thân ta muốn nói chuyện với tiên sinh.
Hắn tế đồ đằng thần trụ, nhưng đột nhiên nổ tung, đồ đằng văn bay ra, tự tạo thành hình dạng Tiên Thiên Đế Quân:
- Dịch quân, thủ hạ lưu tình!