Tất cả thần ma vội đứng dậy, Phủ Nhai Đế Quân cũng không dám chậm trễ vội vàng đứng dậy, Chung Nhạc cúi người:
- Bệ hạ!
Tiên Thiên Đế Quân nhẹ nhàng nói:
- Dịch quân, ta đích thân tới nói hộ cho Phong Thần Vĩnh. Phong Thần Vĩnh dù sao cũng là Đế Quân đại viên mãn, thượng cổ đại thần thông giả, giết không bằng dùng họ…
Chung Nhạc đột nhiên nói:
- Bệ hạ còn nhớ Tiên Thiên Cung bái tướng năm đó, ta có vài yêu cầu không?
Tiên Thiên Đế Quân khựng người, gật đầu:
- Ta nhớ.
- Ta cần có quyền sinh sát, cho lấy!
Chung Nhạc trầm giọng:
- Ta cần có quyền “tướng tại ngoại không nghe quân mệnh”. Ta làm bất cứ việc gì Tử Quang cũng không được hỏi. Ta làm bất cứ việc gì không cần phải bẩm báo bệ hạ trước. Bốn yêu cầu này, sau khi bệ hạ đồng ý đã bái ta một bái trước triều, lúc ấy ta mới nhận binh phù thụ ấn nhận chức trách, dẫn trăm vạn thần ma, giành được giang sơn như hiện nay!
Tiên Thiên Đế Quân gật đầu:
- Dịch quân công lao to lớn, có thể nói là tay trắng dựng cơ đồ. Nhưng Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Chính vô cùng quan trọng với chiến lực của Tiên Thiên Cung. Họ sù sao cũng là thượng cổ đại thần thông giả, thần thông quang đại, nếu giết rồi…
- Bệ hạ nghĩ có thể sai khiến chúng? Chúng có thể phản bội Phục Hy thị, tại sao sẽ không phản bội bệ hạ? Nếu không phải ta có thủ đoạn bắn được chúng thì lúc này bệ hạ nhìn thấy thi cốt của ta, năm nghìn vạn thần ma cũng bồi táng, Trấn Thiên Quan đã đổi chủ rồi.
Chung Nhạc lấy ra binh phù, thụ ấn, tháo mũ, cởi đai, đặt sang một bên, khẽ nói:
- Nế bệ hạ muốn tin những tên phản đồ kia thì hãy nhận lại những thứ này. Bệ hạ hãy tìm người cao minh khác trấn thủ Trấn Thiên Quan.
Tiên Thiên Đế Quân nhíu mày:
- Dịch quân hãy giữ lại những thứ này. Ta đã hạ lệnh cho Phục Bảo Điền mang thư tay của ta tới để ngươi thả người. Tướng ở bên ngoài không nghe quân mệnh, nhưng quân mệnh đã hạ, cũng không thể thu về, Dịch quân tự suy nghĩ.
Thân người hắn đột nhiên tan thành một làn khói xanh.
Phủ Nhai Đế Quân nhíu mày, nói nhỏ:
- Đế Quân tức giận rồi. Dịch tiên sinh không suy nghĩ lại chút sao?
Đa Âm Đế Quân gật đầu:
- Đế Quân động nộ, nếu Dịch tiên sinh vẫn cứ làm theo ý mình thì là không giữ thể diện cho Đế Quân trước mặt mọi người, thần tử bất vi.
Chung Nhạc phất tay áo, ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Tiếp tục hành hình!
Nanh Hoàng nuốt nước bọt, vận pháp lực, tiếp tục chém xuống.
Nanh Hoàng chém liền mấy chục đao, cuối cùng cũng chặt được đầu Phong Thần Vĩnh, hắn không khỏi sững người, vội nói:
- Chúa công, không có máu!
Huyết nhục nơi cổ Phong Thần Vĩnh động đậy, lại mọc ra một cái đầu khác, vẻ mặt đầy chế giễu.
- Để ta!
Chung Nhạc đứng bật dậy sải bước tiến tới, tâm niệm khẽ động, một đạo bạch quang bắn lên không biến thành một thanh thần đao. Một đao chém xuống, đầu Phong Thần Vĩnh rơi xuống, máu chảy ra từ cổ.
Một đao này khiến xung quanh sững sờ. Phủ Nhai, Đa Âm và Âm Phó Khang đều kinh ngạc, đứng phắt dậy, nhìn Trảm Thần Đài đầy kinh hãi.
Một đao này là Chung Nhạc tham ngộ được từ đao trảm Phong Trấn lão tổ. một đao chém xuống có thể chặt đứt đại đạo đồ đằng trong nhục thân, ngay nhục thân của cường giả đế cấp cũng không chịu nổi, huống hồ là Phong Thần Vĩnh?
Chung Nhạc thu đao, quay lại chỗ ngồi, trầm giọng nói:
- Máu đã chảy, tiếp tục hành hình!
Huyết nhục trên cổ Phong Thần Vĩnh động đậy, lại mọc ra cái đầu nữa, trên mặt hắn lộ vẻ kinh hoàng và hoảng loạn, nhìn đao của Nanh Hoàng chém xuống.
Hắn đã không còn thản nhiên ung dung như trước, sự chế giễu trên mặt cũng không còn, một đao vừa rồi của Chung Nhạc đã chém đứt đại đạo đồ đằng của bất tử chi thân của hắn, thậm chí nguyên thần cũng bị chặt, khiến bất tử chi thân của nguyên thần và nhục thân của hắn mất công hiệu!
Lúc này, thần huyết trong người hắn chảy ra, kích phát uy năng của Trảm Thần Đài. Hắn cảm thấy sức mạnh thần huyết của mình biến thành vũ khí chống lại hắn. Trảm Thần Đài giống như có vô số cái móc móc chặt các loại đại đạo trong cơ thể hắn, móc chặt nguyên thần, nhục thân, pháp lực, tinh thần hắn.
Nanh Hoàng là đỉnh cấp Tạo Vật Chủ, đao trong tay hắn được luyện từ móng vuốt, đặt trong cơ thể ôn dưỡng vạn năm, chủng tộc thiên phú cảu hắn là chuyên trảm nguyên thần hồn phách!
Phong Thần Vĩnh nhìn đao này chém xuống, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng lúc này bỗng hắn liếc nhìn thấy một thân ảnh bay tới, ánh mắt kinh hãi đột nhiên lóe lên sự vui mừng và hy vọng.
- Phục Bảo Điền tới rồi! Đem theo thủ dụ của Tiên Thiên Đế Quân tới cứu ta rồi. Nếu ta thoát được chắc chắn sẽ vạch trần bí mật của tên tiểu tử này, cho hắn biết thế nào là hối hận, thế nào là tự tìm chỗ chết…
Bên ngoài thành, khí tức Phục Bảo Điền chấn độn, tiếng nói oang oang:
- Dịch Quân Vương tiếp chỉ!
Nanh Hoàng vội dừng tay, Trảm Hồn Ma Đao lơ lửng trên đầu Phong Thần Vĩnh, nhìn Chung Nhạc, Chung Nhạc mặt tối lại:
- Chém cho ta!
Nanh Hoàng sợ sệt:
- Nhưng chúa công…
Chung Nhạc lướt người tới bên cạnh hắn, giằng lấy đao, đao quang lóe lên, đầu Phong Thần Vĩnh rơi đất!
Nanh Hoàng kinh hãi, nhưng thấy Chung Nhạc quay người, Tràm Hồn Ma Đao lại quay về tay hắn.
- Ngươi!
Phục Bảo Điền giận dữ quát lớn.
Chung Nhạc cúi người:
- Thần, tiếp chỉ.
Phục Bảo Điền trợn mắt, cầm thủ dụ của Tiên Thiên Đế Quân, người run lên, sững sờ nhìn Trảm Thần Đài, thấy trên đó máu chảy như thác, Phong Thần Vĩnh một thân đầy máu, máu chảy thành dòng xuống Oan Hồn Trì phía dưới.
Nhục thân của hắn bị chém, hồn phách trong nguyên thần cũng bị một đao chém chết, không thể chết hơn được nữa!
- Dịch Phong to gan!
Phong Bảo Điền quát lên phẫn nộ, chỉ Chung Nhạc:
- Đế Quân hạ lệnh cho ngươi thả Phong Thần Vĩnh nhưng ngươi lại chém chết hắn. Ngươi thật to gan! Hôm nay trên Trảm Thần Đài này phải có đầu của ngươi!
Chung Nhạc đứng thẳng dậy, cười ha ha:
- Thượng sứ nói vậy là sao? Ngài đã tuyên chỉ chưa?
Phục Bảo Điền sững người, hừ lạnh:
- Chỉ ý của Đế Quân là gì ngươi biết rõ! Ngươi làm trái chỉ ý của Đế Quân, đầu ngươi cũng không giữ được!
Chung Nhạc cười vô cùng hiền hòa:
- Phục sư huynh, huynh có thấy binh mã của ta hùng tráng không?
Phục Bảo Điền nhìn quanh, thấy năm nghìn vạn thần ma chỉnh tề như một, đúng là có thể gọi là một đội hùng binh!
- Phục sư huynh có thấy tướng quan của ta uy vũ không?
Chung Nhạc lại hỏi.
Phục Bảo Điền quan sát các thần quan, thấy có tới năm mươi sáu vị Tạo Vật Chủ, cộng với cường giả Âm Khang thị là có gần trăm Tạo Vật Chủ, còn có các Đế Quân như Âm Phó Khang có mặt ở đây!
Chung Nhạc chỉ lên trời, mỉm cười nói:
- Phục sư huynh lại nhìn xem bảo vật của ta có đủ nhiều không?
Khóe mắt Phục Bảo Điền co giật, nhìn trên không trung là các tòa chư thiên tỏa sáng.
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Tại sao Phục sư huynh không ngồi xuống uống chén trà đã rồi đi?
Phục Bảo Điền tươi cười ha hả:
- Dịch Quân Vương chấp pháp xử trí phản đồ, rất vừa ý ta! Giết hay lắm, giết hay lắm, đám nghịch tặc này tạo phản làm loạn, nên chém làm đôi. Đúng rồi, Phù Bảo Chính đang ở đâu?
- Trời xanh có mắt, nghịch tặc Phù Bảo Chính đã bị luyện chết rồi. Ta đang chuẩn bị treo đầu của hai lão tặc này lên cổng thành thị uy đây.
Chung Nhạc ân cần:
- Phục sư huynh uống chén trà rồi đi chứ?
- Thôi, thôi khỏi!
Phục Bảo Chính vội vàng xua tay, cười:
- Tuy ta rất muốn uống dăm chén với Dịch Quân Vương nhưng công vụ bận rộn, còn phải về Tiên Thiên Cung, bẩm báo tin tốt lành hai tên phản tặc Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Chính đã phải chịu tội. Cáo từ, cáo từ!
Chung Nhạc đứng dậy, cười:
- Sư huynh rảnh thì thường xuyên tới nhé.
- Nhất định, nhất định! Dịch Quân Vương dừng bước, mau dừng bước.
Phục Bảo Điền rời đi, tốc độ của Đế Quân đại viên mãn cực nhanh, chắc hẳn không lâu là sẽ về tới Tiên Thiên Cung. Chung Nhạc quay lại Trảm Thần Đài, Nanh Hoàng đang kiểm tra Oan Hồn Trì của Trảm Thần Đài:
- Chúa công, năng lượng trong Oan Hồn Đài rất dồi dào, lần sau chém Đế Quân nữa thì sẽ không phiền phức thế này.
Âm Phó Khang hừ lạnh một tiếng, cười hề hề:
- Cô gia xây Trảm Thần Đài này không tồi, ngay đầu của Đế Quân đại viên mãn cũng chém được. Đầu của cô gia đặt trên đó chém chắc cũng nhanh lắm.
Chung Nhạc cười:
- Nhạc phụ!
- Thôi đi!
Âm Phó Khang giận dữ:
- Đến thể diện của Tiên Thiên Đế Quân ngươi cũng không giữ. Hắn tới cầu tình, ngươi tốt xấu gì cũng nên nhẹ tay, thả quách Phong Thần Vĩnh đi, đằng này ngươi lại cứ muốn chém!
Phủ Nhai Đế Quân và Đa Âm Đế Quân cũng sợ hãi nhìn nhau rồi cùng cáo từ. Chung Nhạc đứng dậy tiễn, quay lại thì Âm Phó Khang vẫn cười khảy không thôi. Chung Nhạc cười:
- Nhạc phụ, ta còn có ngoại viện, Tiên Thiên Đế Quân tạm thời sẽ không động tới ta.
Âm Phó Khang cười khảy:
- Mục Tiên Thiên muốn động ngươi thì Âm Khang thị ta cũng không bảo vệ ngươi được.
- Kim Ô thị cộng với Âm Khang thị, có bảo vệ được ta không?
Chung Nhạc hỏi.
Âm Phó Khang khó hiểu:
- Kim Ô thị? Tại sao Kim Ô thị lại bảo vệ ngươi?
Chung Nhạc vội kéo tay hắn, tươi cười nói:
- Nhạc phụ không biết Kim Ô Thần Đế nói muốn liên hôn với nhà chúng ta. Người xem, việc tốt như vậy tới tận cửa rồi!
- Liên hôn? Kim Ô thị là thần tộc ở vũ trụ cổ xưa, ở đó thần ma không đội trời chung, Kim Ô thị lại là đế tộc, chắc chắn sẽ không liên hôn với Âm Khang ma tộc ta…
- Nhạc phụ nghĩ đi đâu thế? Người ta nhìn chúng con rể của người cơ!
Chung Nhạc mặt tươi tỉnh, cười hà hà:
- Kim Ô Thần Đế muốn gả đệ tử xuất sắc nhất cho cô gia nhà người, đó không phải là hai nhà liên hôn hay sao?
Âm Phó Khang khựng người, trợn mắt nói:
- Kim Ô thị gả đồ đệ cho cô gia nhà ta? Cô gia nào mà to gan lấy con gái Âm Khang thị rồi mà còn lấy thêm vợ? Lão tử sẽ cắt của quý của hắn!
Chung Nhạc bối rối, ngập ngừng:
- Cái này…
Âm Phó Khang chợt hiể:
- Ngươi có mấy nhạc phụ?
Âm Phó Khang cười khảy.
Chung Nhạc rụt rè:
- Có lẽ là còn một vài…
Âm Phó Khang đại nộ, trừng mắt nhìn hắn một lúc mới nản lòng:
- Thôi, lão tử không nói ngươi nữa. Cả đời này lão tử lấy vô số thê tử, không có tư cách nói ngươi. Nhưng lão tử là tộc trưởng, nhiều thê tử như vậy là để sinh sôi cho chủng tộc, lưu truyền huyết mạch ưu tú nhất cho Âm Khang thị. Tiểu tử ngươi..
Chung Nhạc nói:
- Ta cũng là tộc trưởng, hơn nữa còn là hạt giống nữa!
Âm Phó Khang trợn mắt, xua xua tay nói:
- Ngơi muốn bảo ta nói hộ ngươi với Huyên Nhi? Lão tử không đi, việc của ngươi tự ngươi giải quyết! Ta nghĩ Mục Tiên Thiên còn chưa chét ngươi thì Huyên Nhi đã chém ngươi trước rồi. Ngươi tự lo liệu đi.
Chung Nhạc đau dầu, mục đích của hắn là nhờ Âm Phó Khang đi nói hộ hắn, nhưng lão hồ ly này đã nhìn ra quỷ kế của hắn, vì thế dứt khoát từ chối.
- Nếu đợi đến khi của hồi môn của Kim Ô thị tới mới cho Phiền Huyên biết thì chắc chắn nàng sẽ không vui, sự việc sẽ càng rắc rối lớn.
Chung Nhạc nghĩ ngợi một lúc, nghiến răng, cuối cùng quyết định tự đi giải thích với Âm Phiền Huyên.
- Kim Ô thị muốn gả đệ tử cho phu quân?
Âm Phiền Huyên kinh ngạc một lúc, đột nhiên cười:
- Đó là việc tốt, phu quân có cánh tay trợ lực Kim Ô thị thì đương nhiên như hổ thêm cánh. Hơn nữa chủng tộc của phu quân chỉ còn một hai người, nếu thiếp thân vì đố kỵ mà không cho phu quân nạp thiếp thì không phải sẽ tuyệt giống Phục Hy thần tộc hay sao?
Chung Nhạc thấy nàng không có bất cứ biểu hiện gì giận dữ thì vô cùng kinh ngạc, cười:
- Phu nhân hiểu được thì tốt quá. Ta không phải người tham luyến mỹ sắc, không có tình cảm với Kim Hà Hề.
- Kim Hà Hề?
Âm Phiền Huyên hỏi:
- Phu quân đã biết Kim Ô thị muốn gả ai rồi?
Chung Nhạc ho sặc sụa, vội đổi chủ đề:
- Của hồi môn cảu Kim Ô thị tới Trấn Thiên Quan có lẽ tầm ba bốn năm nữa…
Bỗng một vị thần tướng tới bẩm báo:
- Chúa công, bên ngoài có một đội ngũ nói là sứ giả của Kim Ô thị, cầu kiến chúa công. Trong đó có một vị nương nương, nói là thê tử của chúa công!
Âm Phiền Huyên nửa cười nửa không:
- Đúng là tình cờ thật. Vị Hà Hề muội muội này đã coi mình là nương nương rồi. Sao phu quân không ra đón, cũng để thiếp thân gặp vị nương nương này chút?
Chung đại quân nhân cười ha ha, trong lòng chán nản:
- Không phải Kim Ô Thần Đế nói chỉ đưa của hồi môn tới sao? Sao lại đưa cả Kim Hà Hề tới rồi? Mà lại còn nhanh như thế nữa!