Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1616

Họ lập tức phát hiện Thiên Bàn có thể đồng thời duy trì vài chục phép suy đoán khác nhau, vô cùng thần kỳ. Khả năng suy đoán khủng khiếp này thậm chí khiến các Đế Quân như Lâu Chính Sư, Bàn Kê cũng phải động tâm, tiến lên trước thử mượn khả năng đó của tv hoàn thiện công pháp của mình, bổ khuyết những điểm còn hổng để tiến thêm một bước.

Chung Nhạc xuống khỏi Thiên Thần Tế Đàn, để cho mọi người tự nhiên, phía dưới Thiên Bàn vô cùng náo nhiệt.

- Đây là Dịch tiên sinh muốn mượn trí tuệ của chư đế để luyện bảo đúng không?

Đột nhiên, Huyền Cơ ở bên cạnh nghiêng người cười, hỏi.

Chung Nhạc nhìn hắn, thoải mái thừa nhận, cười nói:

- Không sai, bảo vật này vẫn chưa được luyện thành hoàn toàn. Chỉ sợ ta tu luyện thành đế cũng không thể hoàn thiện được bảo vật này. Có lẽ vi trí tuệ của ta có hạn, nhưng nếu trí tuệ của chư đế tương lai cùng tham gia, để Thiên Bàn giúp họ tham ngộ công pháp thần thông, Thiên Bàn có thể thu thập trí tuệ của họ, không ngừng hoàn thiện. Huyền Cơ huynh, Thiên Toàn Xa của huynh luyện thành thế nào vậy?

Huyền Cơ lắc đầu:

- Không phải ta luyện, cỗ xe này là do trời ban. Nó đã đạt tới cực hạn, không thể tăng cường thêm nữa.

Chung Nhạc nghiêng người:

- Có thể lấy ra cho ta xem chút không?

Huyền Cơ tế Thiên Tuyền Xa lên, cười:

- Mời tiên sinh quá mục.

Chung Nhạc đi quanh Thiên Tuyền Xa mấy vòng kiểm tra kỹ lưỡng, tán thưởng:

- Đúng là bảo bối tốt, món bảo vật này hơn ta quá nhiều, ta không nhìn ra được bất cứ huyền cơ gì.

Huyền Cơ cười:

- Bảo vật trời ban mà Dịch tiên sinh nhìn ra được huyền cơ thì tiên sinh là Đạo Thần rồi. Ngươi còn rất xa mới luyện thành được Thiên Bàn, cho dù luyện thành thì cũng chỉ lợi cho kẻ khác mà thôi. Vì đây là bảo vật của trời, không phải thứ thần ma thế tục có thể nắm giữ.

Chung Nhạc cười hà hà:

- Dễ nói thôi. Trời muốn lấy đi thì cứ lấy.

Huyền Cơ ánh mắt lay động, nói:

- Dịch tiên sinh, chắc ngươi biết mục đích tới của ta đúng không? Thứ ngươi có được trong Phục Hy thị Tổ Đình, trời cũng cần, mong Dịch tiên sinh giao ra đây!

Chung Nhạc ồ một tiếng, hàm tiếu nói:

- Không biết Huyền Cơ huynh học được bao nhiêu loại đế cấp công pháp của Phục Hy thị rồi?

Huyền Cơ mỉm cười:

- Thứ ngươi biết ta cũng biết. Thứ ngươi không biết ta cũng biết.

Chung Nhạc nửa cười nửa không:

- Nếu ngươi đã biết cả rồi thì hà tất phải bảo ta giao ra thứ đó?

Huyền Cơ cười:

- Dịch tiên sinh không giao ra thì ta rất khó xử.

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Nếu trời cái gì cũng biết thì ta không giao ra có sao đâu?

Huyền Cơ cười càng tươi hơn, khẽ nói:

- Hà tất phải nạp mạng?

Chung Nhạc tế Tiên Thiên Dịch Đạo lên, nói:

- Ta có một tấm gương, Huyền Cơ huynh có soi chút không?

Huyền Cơ cười ha ha, Chung Nhạc cũng cười ha hả.

- Dịch tiên sinh đúng là thích đùa.

Huyền Cơ cười lắc đầu:

- Đùa nhiều quá cũng chết người đấy.

Chung Nhạc mặt đầy hồng quang, cười:

- Cũng không ít thần ma bị ta đùa chết, thêm một người cũng không sao. Huyền Cơ huynh không thấy những vị cường giả cổ xưa đồng hành cùng huynh trong Tổ Đình đều bị ta đùa chết đó sao?

- Ha ha ha...

Hai người nhìn nhau cười lớn, không khí vô cùng hòa hợp.

Y Uyển Quân khó hiểu, không biết họ đang cười cái gì, định tiến tới thì thấy Chung Nhạc tuy đang cười nhưng cơ mặt vô cùng cứng nhắc, không có chút ý cười nào. Còn trong tấm gương mà Tiên Thiên Dịch Đạo biến thành có hiện gương mặt của nam tử kia, không mắt, không mũi, không mồm, không tai, không mũi, không có nụ cười, không biết tiếng cười phát ra từ đâu.

Y Uyển Quân giật mình, vội ngăn Thạch Âm Cơ đang định tiến tới lại, chìa môi về hướng tấm gương, Thạch Âm Cơ thấy người vô diện trong gương cũng giật mình đứng lại.

Hai người nhìn qua nhìn lại giữa Huyền Cơ và tấm gương. Họ thấy gương mặt hắn vô cùng phổ thông, không có điều gì đặc biệt, nhưng khi nhìn trong gương thì hắn không có mặt!

- Chung lang động sát tâm rồi!

Y Uyển Quân nói nhỏ:

- Nhìn chàng cười thế kia, càng có vẻ vui thì sát tâm càng nặng. Nhưng người vô diện bên cạnh khiến chàng vô cùng dè chừng. Có nghĩa là thực lực của người vô diện kia rất mạnh, Chung lang không có tự tin.

Thạch Âm Cơ đánh giá một lúc, gật đầu nói nhỏ:

- Tên nam vô diện kia có lai lịch thế nào?

Y Uyển Quân nói:

- Sao biết hắn là nam? Hắn không phải nam.

Thạch Âm Cơ khựng người, kêu lên:

- Lẽ nào hắn là nữ tử?

- Cũng không phải nữ tử.

Y Uyển Quân lắc đầu:

- Thiên Lăng thần tộc bọn ta tinh thông làm y phục, cũng luyện được một đôi tuệ nhãn, là nam hay nữ nhìn là biết. Người này không phải nam nhân cũng không phải nữ tử. Hắn không có giới tính.

Thạch Âm Cơ trợn mắt, một thần ma không có giới tính, không có gương mặt, thế gian có chủng tộc này sao?

Mấy tháng qua đi, đại bộ phận các thần ma có mặt ở đây đều đã tiến tới, dùng khả năng thần kỳ của Thiên Bàn để giải quyết những vấn đề còn chưa rõ, nâng cao đẳng cấp của công pháp thần thông, bổ khuyết điểm thiếu sót trong công pháp, luyện chế thần binh thêm hoàn mỹ.

Món thiên đạo chi bảo này đều giải quyết được mọi điều mọi người chưa hiểu, thể hiện khả năng suy đoán gần như vô địch!

Thậm chí ngay mười mấy vị Tiên Thiên thần ma cũng động tâm, đều tiến tới dùng khả năng suy đoán cường đại của Thiên Bàn để cường hóa bản thân.

Còn Thiên Bàn có được trí tuệ của chư đế tương lai, trên bê fmặt xuất hiện thêm nhiều đồ đằng văn phức tạp hơn, khiến tiềm lực của nó càng ngày càng mạnh, càng ngày càng thêm hoàn hảo!

Đại đạo của một vạn bảy nghìn chư đế tương lai, công pháp của họ, đế binh của họ, đều thông qua Thiên Bàn suy đoán. Thiên Bàn cũng có được lạc ấn của số công pháp thần thông, đế binh này, tương đương với hấp thụ trí tuệ của chư đế tương lai, giúp Thiên Bàn mạnh hơn lúc mới luyện thành nhiều lần!

Thiên uy từ Thiên Bàn càng thêm đậm đặc, vượt xa tầng thứ mà Chung Nhạc có thể luyện được, đây chính là lợi ích khi tập trung trí tuệ của chư đế!

Chung Nhạc thu Thiên Bàn lại, Phá Thiên Quan vô cùng náo nhiệt, chư đế tương lai thảo luận đạo pháp thần thông, thỉnh thoảng lại có người lên Thiên Thần Tế Đàn tranh hùng.

Chung Nhạc đánh giá Thiên Bàn, ánh mắt lay động. Trong Thiên Bàn chứa công pháp thần thông của chư đế tương lai, tài trí của hơn một vạn bảy nghìn chư đế, suy nghĩ thiên tài của họ, tu hành của họ, tuyệt đối là tài sản không gì sánh được!

Hắn tế Thiên Bàn lên cho chư đế mượn để hoàn thiện công pháp của họ, không phải âm mưu mà là dương mưu đường đường chính chính, nếu không muốn cống hiền tài trí cho hắn thì chỉ cần không tiến tới là được.

Nhưng nếu dựa vào Thiên Bàn thì sẽ để lại lạc ấn của công pháp thần thông và thần binh của mình trong Thiên Bàn, có thể giúp Thiên Bàn tăng cường trí tuệ.

Một người trí tuệ ít, nhiều người trí tuệ nhiều, tập trung sở trường của mọi người, đó mới là mục đích của Chung Nhạc khi tổ chức đại hội chư đế tương lai này.

Huyền Cơ cũng nhìn ra ý đồ của hắn, nhưng không thể ngăn cản. Cho dù hắn cho chư đế biết Thiên Bàn hấp thụ trí tuệ của họ để trở thành thiên đạo chi bảo mạnh hơn thì có lẽ mọi người vẫn tiến tới.

Vài tháng sau, trong Thiên Đình đại doanh, Đế Minh Thiên Đế đột nhiên đứng dậy, nói với Đế Hậu nương nương:

- Tử Đồng, có thể đi rồi.

Đế Hậu nương nương đứng dậy, nói:

- Bệ hạ, Dịch Quân Vương giết ái nữ của chúng ta, lần này tới đại hội chư đế tương lai...

- Không.

Đế Minh Thiên Đế sắc mặt tĩnh như nước, nắm tay nàng cùng tới Phá Thiên Quan, vô cùng bình tĩnh nói:

- Mục tiêu của chúng ta lần này không phải hắn. Dịch Quân Vương tự nhiên sẽ có người xử lý, hơn nữa lai lịch người này còn rất lớn. Mục tiêu của chúng ta chỉ có một.

Hắn ngẩng lên nhìn trời, ánh mắt thâm sâu, xuyên qua hư không.

- Mục Tiên Thiên!
Bình Luận (0)
Comment