Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1644

Chung Nhạc không ngừng gầm lên, tế khởi Thần đao, đao quang như mưa, chém lên trên tấm lưới lớn do Đạo văn Đại Đế hình thành kia. Hắn rất nhanh đã chém đứt Đế văn, Thiên Dực Cổ Thuyền nhất thời khôi phục lại như thường, gào thét bỏ chạy ra ngoài.

Tôn Đế linh kia có chút kinh ngạc, ba cái đầu nhao nhao niệm tụng Đạo âm. Không gian đột nhiên trở nên vô cùng sềnh sệt. Không gian sở dĩ gọi là không gian, là vì không có vật chất. Mà không gian bốn phía trở nên sềnh sệt, là do hoa văn đại đạo của hắn dung nhập vào trong không gian. Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào trong đó, tốc độ càng lúc càng chậm.

- Thần thông như Thần a!

Mặc Ẩn đang ở đằng xa quan sát, nhìn thấy một màn này cũng không khỏi thở dài, cảm thán nói.

Năm tôn Đế linh này, bất luận một tôn nào cũng đều cường hoành hơn Đế linh của Hoàng Đình thị rất nhiều. Mỗi một người đều có tuyệt kỹ độc đáo của hắn. Cho dù Chung Nhạc cũng có thể xưng là thần thông quảng đại, nhưng so với những tồn tại có thể trấn áp cả một thời đại như bọn họ bậc này, hắn vẫn còn vô cùng non nớt.

Bốn tôn Đế linh từ phía sau đuổi tới, mắt thấy Ngũ Đế đã sắp sửa vây kín đám người Chung Nhạc. Đột nhiên, không gian phụ cận Thiên Dực Cổ Thuyền chợt không ngừng ba động giống như sóng gợn vậy, rất nhanh mở rộng ra ngoài.

Tôn Đế linh thứ năm khẽ di một tiếng, vươn tay chụp về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Chỉ thấy chiếc Cổ thuyền kia vỗ cánh bay về phía bàn tay đang bắt tới của hắn, mắt thấy sắp sửa rơi vào trong lòng bàn tay của hắn. Nhưng trong lúc bất chợt, chiếc Cổ thuyền này đã phá vỡ tầng tầng lớp lớp không gian, xông vào trong Hư Không Giới.

- Không nên đuổi theo!

Mặc Ẩn vội vàng cao giọng quát lớn.

Thanh âm của hắn còn chưa dứt, tôn Đế linh thứ năm kia dĩ nhiên đã phóng người bay lên, nhảy vào Hư Không Giới. Sắc mặt Mặc Ẩn đại biến, thở dài nói:

- Không lưu được Dịch Quân Vương rồi!

Bàn Kê nghi hoặc không hiểu. Đúng lúc này, Thiên Dực Cổ Thuyền một lần nữa xuất hiện, gần như quỷ mị dịch chuyển, lái ra khỏi thông đạo Hắc Vực. Mà ở sau lưng Cổ thuyền, tôn Đế linh thứ năm kia nhanh chóng đuổi tới, nhưng thủy chung vẫn kém một tia mới có thể bắt được chiếc Cổ thuyền.

Chiếc Cổ thuyền này xuyên qua từng tầng từng tầng không gian, tránh né sự truy sát của năm tôn Đế linh. Vừa rồi tôn Đế linh thứ năm kia đuổi vào Hư Không Giới, không còn ngăn chặn lối ra của thông đạo Hắc Vực, đây chính là cơ hội duy nhất, cơ hội chỉ lóe lên một cái liền biến mất.

Phương diện lĩnh ngộ đối với đại đạo Không Gian, Chung Nhạc mặc dù không dám nói là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, nhưng lại dám nói cho dù là Thiên Đế của Bàn Hồ thị cũng xa xa không bằng hắn. Chỉ cần tôn Đế linh thứ năm di chuyển, hắn sẽ có thể bắt lấy cái cơ hội này.

Phía sau, năm tôn Đế linh biến thành bản thể Bàn Hồ thân rồng bốn chân, phát lực phóng như điên, truy kích về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Nhưng chiếc Cổ thuyền kia chỉ cần chạy ra vòng vây, bọn họ liền không có khả năng đuổi theo.

Trên Cổ thuyền, Chung Nhạc nhìn xuống phía dưới, ánh mắt rơi xuống trên người Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương, khẽ mỉm cười. Lúc này, hai người kia cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía chiếc Cổ thuyền, trên mặt mang theo thần sắc ảo não.

Bàn Kê hiện đang triệu tập tộc nhân đi chỉnh lý Tế đàn. Hiển nhiên lần này vây giết Chung Nhạc thất bại, cũng khiến cho hắn bị sự đả kích thật lớn.

Đột nhiên, sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, lẩm bẩm:

- Nữ tử Bàn Hồ Thần Tộc này…

Đám nữ nhân Âm Phần Huyên, Kim Hà Hề nghe hắn nói vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Chung Nhạc. Chỉ thấy bộ dáng Chung Nhạc thất hồn lạc phách, linh hồn phảng phất như đã bị câu đi mất vậy. Trong lòng đám nữ nhân không khỏi giận dữ.

- Phu quân, nàng nữ tử Bàn Hồ Thần Tộc này làm sao vậy?

Âm Phần Huyên nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Ngươi từ khi nào đã có một vị hồng nhan tri kỷ Bàn Hồ thị vậy?

Sắc mặt Chung Nhạc âm tình bất định, đột nhiên phóng người bay lên, nhảy ra khỏi Thiên Dực Cổ Thuyền, gấp gáp nói:

- Ta nhất định phải bắt nàng nữ tử Bàn Hồ này đi! Phu nhân, các vị, các ngươi đi trước một bước a!

Các nữ nhân nhất thời giận tím mặt:

- Hắn quả nhiên là đã có gian tình với nữ tử Bàn Hồ thị cưỡi rồi, hiện tại lại muốn mạo hiểm cướp người đem về nhà!

Âm Phần Huyên, Kim Hà Hề đang muốn nhảy ra Thiên Dực Cổ Thuyền đuổi theo, nhưng Chung Nhạc đã vươn tay điểm một cái lên mi tâm, quát lớn:

- Bất Diệt Thần Thức! Tật!

Thanh âm của hắn vừa dứt, Thiên Dực Cổ Thuyền nhất thời gia tốc, cực nhanh phóng thẳng về phía Phá Thiên Quan.

Chung Nhạc quay đầu lại, nhìn về phía năm tôn Đế linh Bàn Hồ thị đang đuổi tới kia, đột nhiên lắc mình lóe lên, bảy đạo quang luân sau đầu xoay tròn, thân hình hắn nhất thời biến mất khỏi không gian.

- Sao Dịch Quân Vương không chịu đào tẩu, ngược lại quay trở lại rồi?

Đám người Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương không khỏi kinh ngạc. Hiện tại Chung Nhạc đã chạy ra khỏi vòng vây, bất cứ kẻ nào cũng không thể lưu hắn lại, cho dù là năm tôn Đế linh cũng không có khả năng kiên trì quá lâu, tất nhiên sẽ vì lực lượng tế tự hao hết mà quay trở về Hư Không Giới. Huống hồ, tốc độ của Thiên Dực Cổ Thuyền kinh người, ngay cả năm tôn Đế linh cũng không thể đuổi kịp hắn.

Nhưng Chung Nhạc lại chủ động nhảy xuống khỏi chiếc Cổ thuyền kia, đây rõ ràng là hành vi tự tìm đường chết.

Bàn Hồ Thiên Nhãn trên mi tâm mười lăm cái đầu của năm tôn Đế linh kia mở ra, Thần quang lập tức lan tỏa tầng tầng không gian, quét nhìn trên trời dưới đất, tìm kiếm tung tích của Chung Nhạc.

Thần Nhãn thứ ba của Bàn Hồ thị mặc dù không bằng Phục Hy thị, nhưng cũng không tầm thường, dưới sự chiếu rọi của Thần Nhãn bọn họ, không gian cũng biến thành tầng tầng lớp lớp, nhìn thấu vô cùng rõ ràng.

- Không có ở đây?

Năm tôn Đế linh khẽ kêu một tiếng kinh dị, nhao nhao tản ra. Thầng quang trong ba con mắt không ngừng quét nhìn khắp nơi. Bọn họ thậm chí còn bay tới từng khỏa từng khỏa Tinh cầu, xốc khỏa Tinh cầu lên, nhìn xem Chung Nhạc có ẩn nấp bên dưới hay không.

Năm tôn Đế linh sưu tầm khắp nơi, nhưng vẫn không hề nhìn thấy tung tích của Chung Nhạc. Trong lúc bất chợt, một tôn Đế linh vô tình ngẩng đầu nhìn về phía Hư Không Giới, không khỏi mỉm cười, nói:

- Hóa ra là đã trốn vào Hư Không Giới!

Bốn tôn Đế linh còn lại nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Hư Không Giới, cũng vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười, nói:

- Vị tiểu đạo hữu hậu thế này thật sự tinh quái bướng bỉnh, vậy mà đã trốn vào trong sào huyệt của chúng ta. Cũng được! Đi vào Hư Không Giới bắt hắn a!

Năm tôn Đế linh nhao nhao bay thẳng lên không trung, tiến vào Hư Không Giới. Bọn họ vừa mới tiến vào, đã thấy vô số quái vật rợp trời ngập đất lao thẳng về phía bọn họ. Hình dáng đám quái vật này giống như một cái đầu lớn mọc đầy tay chân và khuôn mặt, cực kỳ quái dị đáng sợ.

- Trong khoảng thời gian chúng ta ngủ say này, Hư Không Giới đã xảy ra chuyện gì? Đám quái vật này từ đâu ra?

Năm tôn Đế linh cả kinh thất sắc, vội vàng xuất thủ chống cự. Đám Thực Linh Thú kia không có nhục thân chân chính, hoàn toàn là do Linh cấu thành, khuôn mặt trên thân thể cũng tuyệt không phải là khuôn mặt của bọn chúng, mà là mỗi khi nó ăn tươi một cỗ Linh, trên thân thể sẽ mọc ra gương mặt của cỗ Linh đó.

Thực lực của đám Thực Linh Thú này cực kỳ cường đại, giống như tre già măng mọc tầng tầng lớp lớp nhào tới, bám sát trên thân thể năm tôn Đế linh không ngừng cắn xé. Vừa mới bắt đầu, năm tôn Đế linh còn có thể chống lại, nhưng đám Thực Linh Thú này càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã hoàn toàn bao phủ bọn họ.

- Bọn chúng đang hấp thực lực lượng tế tự của chúng ta!
Bình Luận (0)
Comment