Một tôn Đế linh Bàn Hồ thị thất thanh nói. Lại có một tôn Đế linh Bàn Hồ thị hét lớn:
- Huyết thực và lực lượng tế tự mà chúng sinh tế tự cho chúng ta đã bị bọn chúng đoạt đi rồi!
- Trong Hư Không Giới từ khi nào đã có thêm đám quái vật này?
- …
Trong tràng cảnh hỗn loạn, một con Thực Linh Thú đột nhiên tách đàn, xông ra khỏi đám Thực Linh Thú đông nghẹt, sau đó biến thành bộ dáng Dịch Quân Vương, bay ra khỏi Hư Không Giới.
- Là tên tiểu quỷ kia!
Năm tôn Đế linh Bàn Hồ thị vừa sợ vừa giận, ra sức đánh giết, nghĩ muốn lao ra vòng vây của đám Thực Linh Thú. Nhưng đám Thực Linh Thú này thật sự rất nhiều, bọn họ trong lúc nhất thời một khắc cũng không thể thoát thân được.
Chung Nhạc thoát khỏi năm tôn Đế linh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẻn vào trong tầng tầng không gian, tiếp cận một nàng thiếu nữ Bàn Hồ thị.
- Giống! Thật sự rất giống!
Ánh mắt Chung Nhạc xuyên qua tầng tầng không gian, nhìn về phía nàng thiếu nữ kia, trong lòng không ngừng tán thán, không khỏi than thở tạo hóa thần kỳ, trên thế gian lại có hai nàng nữ tử giống nhau tới như vậy.
Nàng thiếu nữ Bàn Hồ thị kia đang đứng ở đó, không chút cảm giác. Đột nhiên, mấy vị Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ Bàn Hồ thị nhao nhao nhúc nhích đầu mũi. Một lão giả Bàn Hồ thị lớn tiếng quát lên:
- Việc lớn không tốt! Dịch Quân Vương đang ở phụ cận!
Thanh âm của hắn vừa dứt, đột nhiên một bàn tay từ trong không gian chợt vươn ra, trực tiếp bắt đi một nàng nữ tử từ trong đại quân của Bàn Hồ thị.
Vô số Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ Bàn Hồ thị nhao nhao giết tới. Chỉ thấy bàn tay kia sau khi bắt lấy nàng nữ tử kia liền rút trở về trong không gian, khiến cho công kích của bọn họ nhao nhao thất bại.
- Tế Đế binh!
Lúc này, Bàn Kê từ đằng xa giết tới, lớn tiếng quát lên.
Ông!
Đế binh của Bàn Hồ thị bay thẳng lên không trung, tổng cộng có tới bốn kiện. Hiển nhiên vẫn còn một kiện Đế binh nữa đã lưu lại trong Thiên Hà Chi Châu, tránh cho bị người khác nhân cơ hội xâm phạm.
Bốn kiện Đế binh nhất tề đánh về phía hư không. Một cỗ chấn động kịch liệt từ sâu bên trong không gian truyền tới. Chung Nhạc ánh mắt lạnh lẽo, một tay ôm lấy nàng nữ tử kia, một tay điểm lên mi tâm của chính mình, quát lớn:
- Tế!
Tiên Thiên Thần Đao bay thẳng lên không trung, chém về phía một kiện Đế binh đang oanh tới. Hai kiện bảo vật va chạm với nhau, ba động khủng bố thổi quét ra bốn phía. Chung Nhạc rên lên một tiếng, khóe miệng tươm máu, khoanh tay bảo vệ nàng nữ tử kia trong lồng ngực, toàn thân bị ba động do Tiên Thiên Thần Đao va chạm với Đế binh sản sinh ra đánh văng ra ngoài.
Chung Nhạc há miệng ho ra máu, thu hồi Tiên Thiên Thần Đao, chém một đao về phía sau lưng. Một đao này vừa rơi xuống, không gian nhất thời nứt ra, chặt đứt cảm ứng giữa hắn và bốn kiện Đế binh kia.
Chung Nhạc lắc mình bỏ đi. Nàng nữ tử Bàn Hồ thị trong ngực hắn kia chợt cảm thấy trên mặt ướt sũng, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy khóe miệng Chung Nhạc không ngừng chảy máu, trong lòng không khỏi hoảng loạn:
- Sao hắn lại muốn bắt ta? Sao lại còn che chở cho ta như vậy?
Đột nhiên, không gian ầm ầm nổ tung, một tôn Đế linh Bàn Hồ thị từ trên Hư Không giới hàng lâm. Khí tức của tôn Đế linh này cực kỳ suy nhược, hẳn là đã bị Thực Linh Thú thôn phệ đi không ít năng lượng, không thể dừng lại trong thế gian quá lâu.
Ánh mắt Chung Nhạc lạnh lẽo, cất cao giọng nói:
- Tiền bối Bàn Hồ thị, mọi người đều là Hoàng tộc, cần gì đuổi tận giết tuyệt như vậy? Hôm nay cao tay đánh khẽ một chút, tương lai còn có thể dễ dàng gặp lại!
Tôn Đế linh Bàn Hồ thị kia mỉm cười, nói:
- Ngươi là Phục Hy thị a? Năm xưa ta và tổ bối của ngươi đều là Thiên Đế của Thời đại Địa Kỷ, cũng từng có giao tình với Phục Hy thị các ngươi, hơn nữa còn là không cạn. Chỉ là thời gian biến thiên, xưa đâu bằng nay. Có câu gọi là Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà! Tiểu đạo hữu, ta nể tình xưa, cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi thúc thủ chịu trói, ta sẽ không tổn thương tới ngươi!
Chung Nhạc ném nàng nữ tử Bàn Hồ thị kia vào trong Bí cảnh Nguyên thần, giơ cao ra trường đao, cười hắc hắc, nói:
- Thúc thủ chịu trói? Tiền bối đã từng gặp qua Phục Hy thúc thủ chịu trói sao?
Ầm ầm!
Quanh người hắn đột nhiên dâng lên Thánh hỏa hừng hực, chính là mượn tới lực lượng của Hỏa Linh, mạnh mẽ đề thăng linh hồn chính mình lên cấp Đế Quân.
- Linh của Thời đại Hỏa Kỷ?
Tôn Đế linh Bàn Hồ thị kia khẽ nhíu mày, hòa nhã nói:
- Như vậy đi! Nếu ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, ba chiêu mà không chết, ta sẽ thả ngươi đi!
- Đại Lục Đạo Luân Hồi!
Chung Nhạc há miệng rống giận, thân thể lay động, thiên địa đại biến, thời không thay đổi, Quỷ hỏa âm u phiêu phù khắp nơi trong thiên địa. Quang luân giống như Tinh kiều, dẫn dắt linh hồn tử nạn luân hồi chuyển sinh. Mà Chung Nhạc thì giống như một vị Quỷ Thần Đại Đế, chưởng khống lực lượng vô biên vô tận của phiến thiên địa này.
- Hửm? Ngươi kéo Quỷ Thần thiên hạ vào trong Luân Hồi của ngươi, chưởng khống lực lượng Quỷ Thần? Có chút thú vị!
Tôn Đế linh Bàn Hồ thị kia kinh ngạc, chậc chậc lấy làm kỳ lạ nhìn từng đạo từng đạo Tinh kiều kia. Chỉ thấy trên Tinh kiều có hơn một ức oan hồn Thần Ma đang đi đi lại lại trên Tinh kiều, đi về phía luân hồi.
Chung Nhạc ngửa mặt lên trời rít gào, mười một thanh Thần đao hợp nhất, chém về phía tôn Đế linh Bàn Hồ thị kia.
Ở trong Đại Lục Đạo Luân Hồi, hắn chính là Quỷ Thần Đại Đế. Càng huống chi, trong Luân Hồi của hắn còn ẩn chứa hơn một ức oan hồn Thần Ma, cộng thêm lực lượng của một trăm tôn Hỏa Linh Thời đại Hỏa Kỷ, hắn tin tưởng chính mình đủ để chống lại Đế linh.
- Không tệ! Khó trách phải mời năm tôn Đế linh chúng ta hạ giới đối phó ngươi!
Tôn Đế linh Bàn Hồ thị kia giơ tay lên, thần thông tự nhiên tạo hóa, phảng phất như đại đạo thiên thành, mạnh mẽ đón đỡ Thần đao của Chung Nhạc.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang kinh thiên động địa. Chung Nhạc kêu rên một tiếng, Thần đao trong tay vỡ nát, thân thể đụng thẳng về phía sau, liên tục đụng nát từng cái từng cái Bí cảnh, lúc này mới dừng lại.
- Đây là chiêu thứ nhất!
Tôn Đế linh Bàn Hồ thị kia cất bước đi tới, mỉm cười nói:
- Còn hai chiêu nữa!