- Hai vị phu nhân trước khoan hãy nổi giận, chuyện này, thật ra phải nhắc lại những tao ngộ trước đây của ta ở trên Tổ Tinh!
Hắn tinh tế nói lại một phen. Âm Phần Huyên và Kim Hà Hề đều mười phần kinh ngạc. Âm Phần Huyên lẩm bẩm nói:
- Lại còn có chuyện tình bậc này?
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Ta cũng cảm thấy vô cùng trùng hợp, không ngờ trên thế gian lại có người giống nhau tới như vậy. Cho nên ta mới mạo hiểm bắt nàng tới đây. Bất quá, ta đã tra xét qua hồn phách của nàng, hẳn không phải là sinh linh trên Tổ Tinh ta chuyển thế luân hồi!
Kim Hà Hề nói:
- Đại thiên thế giới không gì không có, nói không chừng thật sự có hai người giống hệt nhau như vậy!
Thấy hai vị phu nhân không nổi giận nữa, Chung Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Trước tạm lưu Bàn Tố Tâm lại nơi này, mọi việc cứ đợi sau này hãy nói!
Âm Phần Huyên gật đầu, nói:
- Chỉ có thể như thế! Phu quân thật sự muốn đợi ba mươi năm, rồi mới tấn công Thiên Đình sao?
Chung Nhạc trầm giọng nói:
- Thiên Đình cũng không phải cứ muốn công sẽ có thể phá được. Mặc dù ba mươi sáu bộ Thiên Đình đã bị ta đánh cho tàn phế chín bộ, nhưng vẫn còn lại hai mươi bảy bộ. Cho dù những Đế tộc khác có thể quấn lấy đại quân bốn, năm bộ Thiên Đình, nhưng vẫn còn hơn hai mươi bộ. Lực lượng của Thiên Đình vẫn là lực lượng cường đại nhất thế gian hiện tại. Ta đang đợi một cái chuyển cơ. Ta không tin Kim Thiên Đế, Thanh Hà Đại Đế, Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế sẽ mãi luôn nằm yên bất động!
Kim Hà Hề nói:
- Đám người Ương Tôn Đế vẫn luôn chưa có hành động gì cụ thể, bọn họ hẳn là đang đợi chúng ta và Thiên Đình lưỡng bại câu thương, bọn họ mới nhân cơ hội thu thập tàn cục, nhất cử làm kẻ thắng lớn!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Các ngươi yên tâm! Bốn tôn Đế này tuyệt đối sẽ không khoanh tay nhìn Đế Minh Thiên Đế và Đế Hậu nương nương tu thành Bí cảnh thứ bảy. Bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội có động tác, không để cho Thiên Đế và Đế Hậu thuận lợi mở ra Bí cảnh thứ bảy. Trong ba mươi năm này, hẳn là sẽ có nhiều đại biến cố phát sinh. Ừm! Phong sư huynh trở lại rồi!
Âm Phần Huyên và Kim Hà Hề cùng nhau lui ra. Chung Nhạc tiến nhanh về phía trước. Chỉ thấy Phong Hiếu Trung bình thản đi vào Phá Thiên Quan, sắc mặt vẫn như cũ ung dung, không nhìn ra hắn truy kích Huyền Cơ rốt cuộc có thu hoạch gì hay không.
- Sư huynh có bắt được Huyền Cơ không?
Chung Nhạc hỏi.
Phong Hiếu Trung lắc đầu, nói:
- Hắn thần thông quảng đại, đã trốn thoát rồi!
Trong lòng Chung Nhạc có chút thất vọng. Phong Hiếu Trung tiếp tục nói:
- Bất quá, ta đã lưu lại chút đồ vật từ trên thân thể hắn. Thứ này vô cùng kỳ quái, phi thường kỳ lạ!
Tinh thần Chung Nhạc đại chấn, vội vàng hỏi:
- Là đồ vật gì vậy?
- Ta cắt được một miếng thịt từ trên người hắn!
Trên đỉnh đầu Phong Hiếu Trung hiện ra một tòa Động thiên, nói:
- Một miếng thịt rất nhỏ, còn dính chút máu! Mặc dù rất nhỏ, nhưng đã đủ để ta nghiên cứu loại sinh mệnh thể kỳ diệu này rồi!
Chung Nhạc có chút nghi hoặc, nói:
- Trước đây ta cũng nỗ lực thu lấy máu huyết của hắn, bất quá cổ quái chính là, máu huyết của hắn vừa ly thể sẽ liền héo rũ, biến thành tro bụi. Sư huynh, sao ngươi lấy được thịt và máu của hắn vậy?
- Rất đơn giản! Ta sử dụng chính là thủ đoạn của ngươi. Ta dùng đại đạo Không Gian cắt đứt huyết nhục của hắn, thời điểm này, mặc dù huyết nhục của hắn bị ta cắt xuống, nhưng thật ra vẫn còn tương liên với thân thể hắn!
Phong Hiếu Trung nói:
- Sau đó ta dùng Trụ Quang Động Thiên, định trụ thời gian, phong ấn khối huyết nhục này ở trong đó!
Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, có chút không biết nói gì. Phong Hiếu Trung quả thật đã sử dụng thủ đoạn của hắn, đại đạo Không Gian và đại đạo Trụ Quang.
Trước đây Chung Nhạc đã truyền thụ sở học sở ngộ của chính mình trong Tổ Đình lại cho Phong Hiếu Trung, trong đó cũng kể cả Bí cảnh Không Gian và Bí cảnh Trụ Quang.
Phong Hiếu Trung một đường truy sát Huyền Cơ, nhất định là đã năm lần bảy lượt thí nghiệm, phát hiện không thể bảo lưu được huyết dịch của Huyền Cơ, lúc này mới sử dụng tới đại đạo Trụ Quang và Không Gian của Chung Nhạc.
Chung Nhạc vẫn chưa đạt tới cảnh giới Tạo Vật, không thể sử dụng Động thiên. Hắn còn cần phải trải qua hai cảnh giới Thần Hoàng và Thần Hầu, mới có thể thi triển ra loại Vũ Trụ Động Thiên này. Mà cảnh giới của Phong Hiếu Trung càng cao hơn, đã có thể vận dụng Động thiên. Chỉ là khiến cho hắn không ngờ chính là, Phong Hiếu Trung lại sử dụng tuyệt học của hắn để giải quyết vấn đề mà hắn không thể giải quyết được.
- Sư huynh thật là Thiên Nhân a!
Chung Nhạc tán thán một câu, sau đó ánh mắt chớp động, nói:
- Sư huynh, ta ngẫu nhiên tìm được một nữ tử, muốn mời sư huynh nhìn nàng một chút!
Phong Hiếu Trung kinh ngạc, nói:
- Ngươi sử dụng thời gian và tinh lực trên nữ sắc quá nhiều rồi, sư đệ! Như vậy sẽ trì hoãn tiến cảnh tu vi của ngươi, ảnh hưởng tới đạo tâm của ngươi. Nếu ngươi giống như ta vậy, trong lòng không tạp niệm, thành tựu hiện tại của ngươi sẽ không chỉ như vậy rồi!
Chung Nhạc cười hắc hắc, chỉ tay về phía xa xa, nói:
- Tình cũng là Đạo, sao lại không thể tận tình vui thích chứ? Mời sư huynh nhìn xem, nữ tử này đang ở đó!
Phong Hiếu Trung men theo ngón tay của hắn nhìn lại, ánh mắt rơi xuống trên người Bàn Tố Tâm, thân thể đột nhiên đại chấn, trong khoảnh khắc hắn tựa hồ đã quên mất Đạo của chính mình, trong lòng chỉ còn lại ngàn vạn nhu tình mà thôi.
Nhưng sau một khắc, trên mặt Phong Hiếu Trung tràn ngập sát khí, lạnh lùng nói:
- Sư đệ, sao ngươi biết được dung mạo của thê tử ta? Ngươi tìm nàng tới đây, là muốn phá hoại đạo tâm của ta sao?