Chung Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ngươi còn nhớ Lão đầu tử không?
Phong Hiếu Trung nhất thời ngẩn ngơ, khóe mắt run rẩy, cười lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi mang Lão đầu tử ra ta sẽ không giết ngươi!
- Năm xưa, lần đầu tiên ta gặp mặt Lão gia tử Phong Thường, hắn đang ở trong Ngọc Lâm của Kiếm Môn ta, đang điêu khắc một pho tượng ngọc!
Ánh mắt Chung Nhạc tràn ngập ôn nhu. Khoảnh khắc này, hắn không còn là một vị trí tướng vô song oai phong một cỏi, giẫm một cước thiên địa cũng phải run rẩy. Hắn phảng phất như đã quay về một ngàn năm trước. Khi đó, hắn vẫn còn là một gã thiếu niên, lần đầu tiên gặp được Lão Môn chủ Kiếm Môn Phong Thường.
Phong Thường triệu kiến hắn trong Ngọc Lâm, không nói một lời, đang dụng tâm điêu khắc pho tượng một nàng nữ tử. Nàng nữ tử kia lưng mọc hai cánh, lại là một nữ tử Hiếu Mang Thần Tộc, có ba cái đầu, khuôn mặt xinh đẹp, một khuôn mặt ôn nhu, một khuôn mặt lanh lợi, một mặt trang nghiêm.
- Lão đầu tử điêu khắc vô cùng nghiêm túc, ta vốn cho rằng hắn đang điêu khắc một vị Thần Nữ, về sau mới biết được, hắn chính là điêu khắc con dâu của chính mình!
Chung Nhạc tiếp tục nói:
- Khi đó, hắn hẳn cũng đã có ý muốn thả ngươi thoát khốn, nhưng lại lo lắng ngươi không thể khống chế được đạo tâm của chính mình, lâm vào điên cuồng, cho nên mới điêu khắc ngọc tượng của con dâu, đoán chừng là muốn để ngươi nhìn thấy pho ngọc tượng kia, nhớ tới người yêu trước đây của chính mình, có thể kéo ngươi từ trong điên cuồng trở về. Về sau, ngươi vẫn là đã đi rồi. Có lẽ Lão đầu tử biết rõ ta và ngươi sẽ có ngày gặp nhau, cho nên mới để cho ta nhìn thấy pho ngọc tượng kia!
- Ngươi muốn để nàng nữ tử này khống chế ta?
Trên mặt Phong Hiếu Trung mang theo sát khí nồng đậm. Khoảnh khắc này, Chung Nhạc cảm giác được sát khí của hắn khủng bố giống như nộ hải mênh mông vậy. Phong Hiếu Trung đã triệt để động sát tâm với hắn.
Phong Hiếu Trung là kẻ cầu đạo, một lòng cầu đạo. Trong lòng hắn chỉ có duy nhất hai sự ràng buộc. Một cái là vị phụ thân vô địch trong lòng hắn, Lão đầu tử Phong Thường, một cái còn lại chính là người yêu của hắn, nữ tử Hiếu Mang Thần Tộc Hiếu Tố Tâm, sớm đã bị Đại Tế ty Hiếu Mang Thần Tộc xử tử.
Phụ thân của hắn tượng trưng cho sự quan ái, mà người yêu của hắn chính là tượng trưng cho những gì tốt đẹp còn sót lại trong lòng hắn. Chung Nhạc đã móc ra phần tốt đẹp còn sót lại trong lòng hắn kia, theo như hắn thấy, đây chính là mạo phạm, chính là khống chế!
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Trong lòng ngươi thủy chung luôn có một đạo quan ải khó qua, đạo quan ải kia chính là khúc mắc của ngươi. Ngươi yêu nàng nữ tử Hiếu Mang Thần Tộc này! Hiện tại ta đã tìm tới cho ngươi một nàng nữ tử giống như đúc, nếu ngươi thật sự một lòng cầu đạo, vậy hãy giết nàng đi!
Phong Hiếu Trung nhất thời nổi giận, trong nhãn đồng toát ra thần sắc điên cuồng, lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta không dám sao? Kẻ nào dám ngăn cản ta cầu đạo, ta liền giết kẻ đó! Tuyệt không có ngoại lệ!
Bộ dáng hắn sát khí xung thiên, cất bước đi về phía Bàn Tố Tâm. Lúc này, Bàn Tố Tâm đang chạy ngược chạy xuôi trong Phá Thiên Quan, nỗ lực tìm đường bỏ trốn, hồn nhiên không để ý tới gã Sát Thần này đang tiếp cận chính mình.
Phong Hiếu Trung vừa mới tới gần, nữ tử này đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn. Trong lòng Phong Hiếu Trung cả kinh, sát khí nhất thời tản đi sạch sẽ, thần sắc điên cuồng trong mắt tan biến, ánh mắt không tự chủ được trở nên ôn nhu. Địa phương mềm yếu trong nội tâm hắn đã bị xúc động, nhớ lại tình yêu tốt đẹp của chính mình trước đây.
Cặp mắt Bàn Tố Tâm nhấp nháy, thấp giọng hỏi hắn:
- Vị sư huynh này, ngươi biết làm cách nào trốn khỏi nơi này không?
Trên khuôn mặt cứng ngắc của Phong Hiếu Trung cố nặn ra một tia tươi cười, thanh âm cũng bất giác trở nên ôn nhu, nói:
- Ngươi muốn rời khỏi nơi này à?
- Đúng vậy!
Bàn Tố Tâm thì thào nói:
- Gã Dịch Quân Vương kia thật là không nói đạo lý, mạnh mẽ bắt người ta tới đây, vây khốn ở nơi này, làm hại người ta có nhà cũng khó mà trở về! Phá Thiên Quan này thật sự quá lớn rồi, ta không tìm được đường trốn ra ngoài, đã chạy tới chạy lui mấy vòng vẫn không tìm được đường ra. Ngươi cũng là bị Dịch Quân Vương bắt tới đây sao?
Phong Hiếu Trung ma xui quỷ khiến gật đầu một cái. Ngữ khí Bàn Tố Tâm tức giận, nói:
- Gã Dịch Quân Vương này, thật sự là làm nhiều việc ác mà! Ngươi yên tâm! Ta sẽ bảo hộ ngươi, hắn tuyệt đối không dám đụng tới ngươi!
Phong Hiếu Trung lại gật đầu một cái, mỉm cười ôn nhu nói:
- Được! Vậy ngươi bảo hộ ta a!
Bàn Tố Tâm hết nhìn đông tới nhìn tây, lặng lẽ tiến về phía trước, nói:
- Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên đổi một thân y phục Thần binh Thần tướng, sau đó mới tiện chạy ra ngoài. Nếu bị bọn họ phát hiện, sẽ bắt chúng ta nhốt lại a!
Nàng còn chưa nói xong, thân hình Phong Hiếu Trung đột nhiên chớp động, bắt lấy hai gã Thần tướng ở xa xa, lột khải giáp trên người bọn họ xuống, sau đó quay trở lại bên cạnh nàng. Bàn Tố Tâm cũng không biết hắn đã vừa đi vừa về, chỉ thấy bàn tay hắn khẽ lật, trong tay đã có thêm hai bộ khôi giáp, vừa mừng vừa sợ, tán thưởng:
- Ngươi lại có được những thứ này! Xem ra ngươi đã chuẩn bị đào tẩu từ rất lâu rồi! Đúng rồi! Ngươi tên gì?
- Ta tên Phong Hiếu Trung!
Hai người mặc lên bộ khải giáp Thần tướng, Bàn Tố Tâm kéo mũ giáp che mặt xuống, che lại khuôn mặt, nắm lấy bàn tay Phong Hiếu Trung, nói nhỏ:
- Ngươi đi theo ta, chúng ta lẻn ra ngoài!
Phong Hiếu Trung đi theo nàng, nói:
- Đoạn đường này chỉ sợ nguy hiểm tầng tầng…
- Cho nên nhất định phải cẩn thận! Ngàn vạn lần không nên bị Dịch Quân Vương phát giác. Cái tên kia thần thông quảng đại, rất lợi hại!
Sắc mặt Bàn Tố Tâm ngưng trọng, nhỏ giọng nói:
- Lần trước ta rơi vào trong Lục Đạo Luân Hồi của hắn, đã chạy đi không biết bao lâu, cũng không thể chạy ra được. Nếu ngươi bị Lục Đạo Luân Hồi của hắn vây khốn, đoán chừng cũng sẽ chết lềnh bà lềnh bềnh rồi!
Phong Hiếu Trung liên tục gật đầu.
Bàn Tố Tâm dẫn theo hắn trốn Đông trốn Tây. Xích Tùng đang suất lĩnh quân đội tuần tra, nhìn thấy bộ dạng hai người lén lén lút lút, đang định tiến lên vặn hỏi. Phong Hiếu Trung hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, Xích Tùng vội vàng làm bộ không nhìn thấy, đi đường vòng lướt qua. Bàn Tố Tâm bị dọa cho toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, vỗ vỗ bộ ngực, nói:
- Nguy hiểm thật! May mà ta hồng phúc tề thiên! Tiểu Trung, ngươi đi theo ta xem như là theo đúng người rồi!
Đúng lúc này, một gã Thần tướng chợt từ xa đi tới, nói:
- Hai người các ngươi…
Bốp!
Phong Hiếu Trung đánh hắn nằm dài trên mặt đất, lâm vào hôn mê. Trái tim Bàn Tố Tâm cơ hồ nhảy lên tới cổ họng, nhìn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, tán thưởng:
- Tiểu Trung xuất thủ thật nhanh!
Phong Hiếu Trung nhất thời ngơ ngẩn, nhớ tới đoạn thời gian vui vẻ trước đây, ánh mắt ôn nhu. Đột nhiên, hắn nhìn về phía bóng lưng của Bàn Tố Tâm, ánh mắt lộ ra hung quang, chậm rãi giơ tay lên: