- Chủ công, cái gì quả nhiên là vậy?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Sao Đại Tư Mệnh lại cố ý đi tới nơi này? Sao lại tuyển chọn chiến trường ở nơi này? Hiện tại ta đã suy nghĩ cẩn thận, hắn một là muốn giết chết rất nhiều đối thủ ở nơi này, hai là muốn mượn cơ hội này, phục sinh cố hữu của hắn. Hắn chưởng khống Đại đạo Sinh Mệnh, âm thầm động tay chân với Khởi Nguyên Chi Địa. Tôn Khởi Nguyên Thần Vương này đã được Đại Tư Mệnh phục sinh trở lại. Chỉ sợ Khởi Nguyên Thánh Địa cũng sẽ hồi phục lại, trở thành một tòa Thánh địa chân chính!
Trong lòng Táng Linh Thần Vương đại chấn.
- Đại Tư Mệnh không tầm thường a!
Chung Nhạc tán thán một tiếng. Lúc trước hắn vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận vì sao Đại Tư Mệnh lại tuyển chọn chiến trường ở nơi này, nhưng hiện tại Khởi Nguyên Thần Vương phục sinh, khiến cho hắn nhất thời hiểu được.
- Khởi Nguyên đạo huynh, có thể xuất hiện gặp mặt một lần không?
Chung Nhạc chắp tay thi lễ với sâu bên trong Khởi Nguyên Chi Địa, ngữ khí vạn phần chân thành nói:
- Ta muốn nghiên cứu một chút Chư Thiên Vô Đạo, kính xin đạo huynh vui lòng chỉ giáo!
Sâu bên trong Khởi Nguyên Chi Địa không có bất cứ động tĩnh gì.
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nói:
- Kính xin đạo huynh hiện thân chỉ giáo!
Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Táng Linh Thần Vương nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ đã được Đại Tư Mệnh đón đi rồi?
Chung Nhạc chờ đợi hồi lâu, cũng không thấy có bất cứ động tĩnh gì, chỉ đành cùng với Táng Linh Thần Vương rời khỏi.
Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, sâu bên trong Khởi Nguyên Chi Địa, một tôn Thần Vương nhục thân đổ nát, ánh mắt âm u, nhìn theo bóng dáng Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương rời đi.
- Một tôn Hậu Thiên Thần Thánh… trước đó không lâu còn tới cướp đoạt Thánh địa của ta, thiếu chút nữa ngay cả thi thể của ta cũng dọn đi. Nếu ta hiện thân, chỉ sợ sẽ bị hắn ngay cả xương cốt cũng vớt đi mất!
Tôn Thần Vương này có chút nghi hoặc, lẩm bẩm:
- Sao gã Thần Vương hậu bối kia lại tuyển chọn đi theo một tôn Hậu Thiên Thần Thánh? Thật sự làm nhục uy danh của Tiên Thiên Thần Vương a! Đại Tư Mệnh, ta đã sớm nói với ngươi rồi, không nên dung túng sinh linh Hậu Thiên như vậy, khiến cho bọn họ càng lúc càng làm càn! Hiện tại ta đã phục sinh rồi, đã đến lúc lập lại trật tự, trợ giúp Đại Tư Mệnh quay trở lại đoạn tuế nguyệt quang huy của Tiên Thiên Thần Vương ta, cái thời đại hoàng kim kia rồi!
- Phụ thân!
Trong Tổ Đình, Phong Hiếu Trung khẽ nhíu mày, nhìn Phong Vô Kỵ suất lĩnh rất nhiều Thần binh Thần tướng của Thiên Đình đi tới. Hàng trăm hàng ngàn Thần binh Thần tướng Nam Thiên Môn khí thế nguy nga, toàn thân Thần quang lập lòe, kim quang chói mắt, vô cùng uy phong.
Phong Vô Kỵ tiến lên phía trước, phốc một tiếng quỳ xuống đất, lễ bái một phen, đứng dậy mỉm cười, nói:
- Phụ thân, hiện tại hài nhi chính là đứng đầu Tứ Đại Thiên Vương của Nam Thiên Môn Thiên Đình. Ta đi tới nơi nào, chư hầu các nơi cũng phải đích thân tới gặp mặt thăm hỏi, ra vào đều là Thần sơn Thánh địa. Ta vung cánh tay hô lên, kẻ ứng lời tập hợp nhiều như mây! Hài nhi có uy phong không?
Phong Hiếu Trung gật đầu một cái, nói:
- Uy phong! Ngươi tới đây làm gì?
- Hài nhi tới đây là muốn thăm đệ đệ một chút!
Phong Vô Kỵ đảo mắt nhìn quanh bốn phía, uy phong bát diện, mỉm cười nói:
- Ta nghe mấy tồn tại Thiên Đình đi tới đây phó hội nói lại, ta đã có một đệ đệ, cho nên mới tới đây để huynh đệ gặp mặt! Phụ thân, đệ đệ của ta ở đâu?
Phong Hiếu Trung nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn hắn, nói:
- Đệ đệ ngươi hiện đang đi theo thúc phụ ngươi tu luyện, lúc này đang lịch luyện trong Cấm khu do thúc phụ ngươi sáng tạo ra. Bản thân ngươi tự đi tìm đi!
Phong Vô Kỵ nhìn hắn một cái, có chút không vui, nói lớn:
- Sao phụ thân không nhìn ta một chút?
Phong Hiếu Trung trầm mặc không nói lời nào.
Trong lòng Phong Vô Kỵ nhất thời tức giận, hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời đi.
- Trở về đi!
Phong Hiếu Trung đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi trở về, theo ta tu luyện! Trước đây ta không biết làm một phụ thân như thế nào, hiện tại ta đã biết rồi! Ta nắm chắc trong thời gian một ngàn năm khiến cho ngươi thành Đế!
Phong Vô Kỵ dừng bước lại, xoay đầu nhìn hắn, thoáng do dự một chút, cười lạnh nói:
- Phụ thân, vị tồn tại ta đang đi theo kia không biết cao minh hơn ngươi bao nhiêu lần, cần gì phải đi theo ngươi khổ tu? Nửa điểm vui vẻ cũng không có!
Dứt lời, liền dẫn người rời đi. Phong Hiếu Trung thở dài một tiếng.
Phong Vô Kỵ dẫn người đi tới một tòa Cấm khu do Chung Nhạc lưu lại, từ xa nhìn lại, chỉ thấy trận pháp không ngừng biến hóa, sát cơ tầng tầng. Một gã thiếu niên đang lúc phá giải trận pháp do Chung Nhạc lưu lại, cảm ngộ ảo diệu bên trong, lúc này không sai biệt lắm đã sắp sửa đi ra sát trận.
- Đó chính là đệ đệ của ta?
Phong Vô Kỵ nhìn về phía gã thiếu niên kia, cảm thấy dung mạo gã thiếu niên này có chút giống chính mình. Đột nhiên, gã thiếu niên kia chợt gặp nạn. Trong lòng Phong Vô Kỵ cả kinh, đang định xông ra cứu giúp, chỉ thấy Phong Hoài Ngọc ngộ tính kinh người, đã dùng trí tuệ của chính mình phá giải sát trận, thành công đi ra.
Phong Vô Kỵ tiến lên phía trước, hai người đối nhãn. Ánh mắt Phong Hoài Ngọc nghi hoặc, hỏi:
- Ngươi là người phương nào?