Khuôn mặt Phong Vô Kỵ giãn ra, mỉm cười nói:
- Ta là ca ca của ngươi! Ngươi và ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ!
Sắc mặt Phong Hoài Ngọc khẽ biến:
- Ta biết ngươi! Ngươi là Hiếu Vô Kỵ! Ta nghe sư tôn nói, ngươi, ngươi…
- Ta cực kỳ không chịu nổi, có đúng không?
Phong Vô Kỵ khẽ mỉm cười, nói:
- Hắn còn nói với ngươi, ta vô cùng nguy hiểm, có đúng không? Ha hả… ta biết rõ ý nghĩ của hắn. Hắn đối với một vài hành vi của ta có chút không chịu được. Đây là do lý niệm của ta và hắn bất đồng. Suy nghĩ của ta là nếu không thể phản kháng được cái thời đại này, vậy thì nỗ lực tiếp nhận cái thời đại này. Nếu đánh không lại đối thủ, cần gì phải phản kháng? Trực tiếp gia nhập đối phương, không phải sẽ có thể giải quyết rồi rồi? Mà hắn lại là một con lừa cứng đầu, chết sống cũng không chịu thay đổi lý tưởng của hắn!
Phong Hoài Ngọc nghe hắn nói Chung Nhạc là một con lừa cứng đầu, không khỏi nở nụ cười.
Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:
- Ngươi và ta là huynh đệ, ta sẽ không hại ngươi! Bất quá, ngươi đi theo hắn sẽ không có tiền đồ, hắn chính là đang chơi với lửa. Kẻ chơi với lửa sớm muộn gì cũng sẽ bị lửa thiêu chết. Chỗ dựa của hắn mặc dù vững chắc, nhưng lại không thể chống lại đại thế thiên hạ. Ngươi đi theo ta, ta tìm cho ngươi một vị sư phó càng tốt hơn chỉ dạy ngươi!
Phong Hoài Ngọc im lặng không đáp.
Phong Vô Kỵ tiếp tục nói:
- Ta được Thiên xem trọng, thu làm đệ tử. Ngươi hẳn là biết được, Thiên là cái gì? Tồn tại cấp bậc Đạo Thần! Lực lượng của hắn có thể nói là…
- Ca ca, sao ngươi không mang họ Phong?
Phong Hoài Ngọc đột nhiên cắt đứt lời hắn, hỏi.
Phong Vô Kỵ nhất thời ngẩn ngơ, sắc mặt khẽ trầm xuống:
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Phong Hoài Ngọc tiếp tục nói:
- Phụ thân ta họ Phong, gia gia ta họ Phong, ta cũng họ Phong, sao ngươi không họ Phong?
- Phục Hy! Lại là một tên Phục Hy!
Phong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng:
- Họ Phong là họ của Phục Hy! Sao ta lại mang họ của một chủng tộc đã bị diệt tuyệt? Phục Hy thị đã không còn, hiện tại chỉ có Nhân Tộc, Nhân Tộc ti tiện mà thôi! Bất quá, huynh đệ chúng ta bất đồng với Nhân Tộc, chúng ta có huyết mạch càng thêm cao quý. Chúng ta có huyết mạch của Hoàng tộc Bàn Hồ thị, còn có huyết mạch của Hoàng tộc Thiên Phượng, huyết thống của Thần Vương Thái Cổ! Chúng ta càng tôn quý hơn…
Sắc mặt Phong Hoài Ngọc bình tĩnh, nói:
- Ca ca, ta họ Phong!
Phong Vô Kỵ bị cắt ngang lời nói, giận quá hóa cười:
- Gian ngoan bất linh! Ngươi đã bị Chung Sơn thị dạy hư rồi! Ta dẫn ngươi đi gặp Thiên, theo hắn tu luyện!
Phong Hoài Ngọc cũng có chút tức giận, lắc đầu nói:
- Không đi! Những gì Thiên có thể dạy ta, sư tôn cũng có thể dạy ta, ta cần gì phải bỏ gần tìm xa? Nếu ngươi là ca ca ta, vậy thì quay đầu lại, đi theo phụ thân hoặc là sư tôn tu luyện!
- Bảo ta đi theo Chung Sơn thị tu luyện?
Phong Vô Kỵ nhất thời nổi giận, cười nhạo nói:
- Năm đó chính là ta đã dẫn dắt hắn tiến vào đường tu luyện! Ngươi tên tiểu gia hỏa này căn bản không biết trời cao đất rộng! Lời nói không hợp nửa câu nhiều, chúng ta đi thôi!
Hắn đang muốn dẫn người rời đi, đột nhiên một gã Thần tướng dưới trướng hắn chợt lộ ra nụ cười quỷ dị, nói:
- Vô Kỵ Thiên Vương đã quên phân phó của Lão thiên gia rồi sao?
Da đầu Phong Vô Kỵ nhất thời tê dại, đột nhiên xoay người lại nhìn hắn. Chỉ thấy gã Thần tướng kia chính là kiện tướng đắc lực do một tay hắn cất nhắc lên, ở trong cuộc chiến Thiên Đình đã lập ra công lao, bởi vì do một tay hắn cất nhắc, cho nên đối với hắn vô cùng trung thành và tận tâm.
Mà lần này Thiên phân phó hắn tới làm việc, chuyện này ngoại trừ hắn và Thiên ra, không một người nào khác biết được, sao gã Thần tướng này lại biết được?
Cần cổ Phong Vô Kỵ nhúc nhích, hiện ra hai cái đầu Bàn Hồ hung ác dữ tợn, răng rắc một tiếng, đã cắn rơi cái đầu của gã Thần tướng kia, nuốt luôn vào trong bụng, ngay cả Nguyên thần cũng bị hắn cắn nuốt mất.
- Chuyện của ta, không cần ngươi xen miệng vào!
Ngữ khí Phong Vô Kỵ hung ác nói.
Phong Hoài Ngọc thấy bộ dáng hắn dữ tợn như vậy, cũng bị dọa cho sợ hết hồn, không biết vì sao hắn tức giận, vậy mà lại tàn bạo như vậy.
Phong Vô Kỵ ăn tươi Nguyên thần của gã Thần tướng này, xoay người rời khỏi, khóe mắt không ngừng nhảy lên:
- Chúng ta đi thôi!
Lại có một gã Thần tướng trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, nhẹ giọng nói:
- Vô Kỵ Thiên Vương, chuyện mà Lão thiên gia phân phó ngươi, ngươi định không làm sao?
Cước bộ Phong Vô Kỵ dừng lại, quay đầu nhìn lại, đột nhiên thân hình bạo khởi, một chưởng vỗ nát gã Thần tướng kia, khuôn mặt vặn vẹo, cười lạnh nói:
- Ta từng nói qua, chuyện của ta, không cho phép các ngươi xen miệng vào!
Những Thần tướng còn lại câm như hến. Đột nhiên, lại có một nàng nữ Thần tướng khuôn mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, nói:
- Lão thiên gia phẫn nộ, ngươi có thể gánh nổi sao?
Phong Vô Kỵ một tay chụp tới, nhấc nàng nữ Thần tướng kia tới trước mặt chính mình, khuôn mặt dữ tợn:
- Ngươi lặp lại lần nữa?
- Lão thiên gia…
Phong Vô Kỵ lập tức xé nát thân thể nàng Nữ Thần Tướng kia.
Lại có một gã Thần tướng nở nụ cười quỷ dị, nói:
- Ha hả… ngươi cưỡng lại Thiên mệnh, mạo phạm Thiên uy…
Răng rắc!
Phong Vô Kỵ vặn gãy cần cổ hắn, hai tay dâng lên liệt hỏa hừng hực thiêu đốt gã Thần tướng kia thành tro bụi.
Những Thần tướng còn lại cũng không người nào đào tẩu, trái lại nhao nhao lộ ra biểu tình quỷ dị, một người tiếp một người nói:
- Hãy hoàn thành sự phân phó của Lão thiên gia, ngươi vẫn còn là đệ tử của hắn!
Phong Vô Kỵ không ngừng thống hạ sát thủ, chỉ cần có Thần tướng nào lên tiếng liền giết chết kẻ đó, không lưu tình chút nào.
Từng gã từng gã Thần tướng đi theo hắn tới đây lần lượt bị hắn đánh chết. Khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể. Nhưng những Thần tướng còn lại vẫn như cũ một người tiếp theo một người lần lượt lộ ra biểu tình quỷ dị, nói với hắn là phải tuân theo Thiên mệnh, không được chống lại.
Phong Vô Kỵ cơ hồ phát điên, lắc mình hiện ra chân thân Bàn Ngao ba đầu, nửa thân dưới lại là chân thân Phục Hy đuôi rắn, không ngừng thống hạ sát thủ, đại khai sát giới. Nhưng vẫn không có một gã Thần tướng nào đào tẩu, tất cả đều đồng thanh nói:
- Ngươi đã khiến cho Lão thiên gia thất vọng rồi! Hiện tại cho dù ngươi có làm hay không, tương lai cũng sẽ phải làm!
Ầm ầm!
Phong Vô Kỵ đánh một gã Thần tướng cuối cùng thành một bãi bùn nát, phù phù thở hổn hển. Từng cỗ từng cỗ thi thể trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra, nở nụ cười quỷ dị, nói:
- Vô Kỵ Thiên Vương, hãy hoàn thành sứ mạng Thiên giao cho ngươi!