Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 600

- Thường Khanh huynh, ta quả thật đã bị thương! Sao ngươi lại không làm kẻ đầu tiên xuất thủ với ta?

Thường Khanh cười gượng một cái, không nói thêm gì nữa. Xích Tình đột nhiên nói:

- Hắn và Xích Tuyết là hai kẻ đầu tiên lên bờ! Trong tay hai người bọn họ tất nhiên là có Bàn Đào Thần Quả, chỉ là không biết có bao nhiêu quả. Có thể là một quả, cũng có thể là hơn mười quả, thậm chí là mấy chục quả!

Trong lòng đông đảo cường giả nhất thời đại động, trong mắt tràn ngập tham niệm. Chung Nhạc và Xích Tuyết quả thật là hai kẻ đầu tiên bước lên bờ sông, Xích Tuyết còn bày bố trên bờ sông một đám các thần thông cấm chế, khiến cho không ít cường giả đã vượt qua Táng Thần Hà, nhưng lại bị bẫy chết trên bờ sông. Thường Khanh đột nhiên cười nói:

- Đám Luyện Khí Sĩ chúng ta tổng cộng chỉ đạt được bốn quả Bàn Đào, còn phải đánh sống đánh chết với nhau. Mà bọn họ thì không biết đã lấy được bao nhiêu Bàn Đào Thần Quả. Không khỏi có chút quá bất công a?

Sắc mặt Xích Tuyết nhất thời ngưng trọng, đang muốn tiến về phía Chung Nhạc, đột nhiên lại bị Phù Tư Hương ngăn cản lại, cười khanh khách, nói:

- Tuyết Công chúa, ngươi đạt được nhiều Bàn Đào Thần Quả như vậy, sao không phân cho tiểu muội một vài quả chứ?

Xích Tuyết nở nụ cười ngọt ngào, nói:

- Hương Hương, Bàn Đào chính là ở chỗ này của ta, có bản lĩnh ngươi tới lấy!

Trong mắt hai nàng tràn ngập sát cơ, mỗi người đều tế khởi ra Thần binh Ma Thần binh của chính mình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát động một kích trí mạng.

Thường Khanh khẽ nhíu mày, đảo mắt nhìn bốn phía. Vẫn không có kẻ nào can đảm xuất thủ với Chung Nhạc. Bởi vì cho tới lúc này, Chung Nhạc vẫn chưa lộ ra bất luận sơ hở gì. Kẻ nào cũng không muốn trở thành khối gạch ném dò đường kia.

- Khụ khụ… các vị, qua không bao lâu nữa, sợ rằng Đại lục Quy Khư sẽ quay trở về hắc động. Sư môn chúng ta sẽ truyền dẫn chúng ta quay lại lãnh địa mỗi người!

Xích Tình cất tiếng nhắc nhở. Nhưng vẫn không có bất kỳ kẻ nào dẫn đầu động thủ. Mà ở trung tâm vòng vây, Chung Nhạc đối với bọn họ lại làm như không thấy, vẫn như cũ quan sát bản thân chính mình, sưu tầm nguyên nhân chính mình trở nên cường đại.

- Nguyên đan của ta chỉ mới luyện tới chuyển thứ bảy, không có khả năng là do Cửu Chuyển Nguyên Đan. Cho dù ta có tu thành Cửu Chuyển Nguyên Đan, Cực cảnh cũng chỉ có sáu cái. Chỉ khi nào tu thành Thiên Địa Tá Pháp, mới là bảy cái. Bảy đại Cực cảnh, ta mới có thể đạt được chiến lực như hiện tại. Chẳng lẽ là nguyên nhân ta đã quan tưởng Lục Đạo Luân Hồi sau đầu Luân Hồi Đại Thánh Đế?

Chung Nhạc nhắm mắt lại, quan sát Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình. Tôn Thần Nhân Bàn Cổ đã mở ra bốn cánh tay. Bốn cánh tay này mơ hồ nâng lên bốn đại Bí cảnh Âm Dương, Thần Tài, Vạn Tượng, Ngũ Hành, khống hợp lực lượng của bốn đại Bí cảnh. Mà bốn đại Bí cảnh hiện tại đã trở nên vô cùng vững chắc, tràn ngập cảm giác thần thánh, giống như bốn đạo trong Lục Đạo Luân Hồi vậy.

Mà mỗi một lần ấn pháp của Thần Nhân Bàn Cổ biến hóa, đều mang tới cho hắn một loại cảm ngộ mới, một loại cảm ngộ huyền diệu khó giải thích, khiến cho hắn thời thời khắc khắc đều nằm bên trong một loại tâm cảnh lĩnh ngộ thông thấu. Đây cũng chính là căn nguyên khiến cho hắn trở nên càng cường đại hơn.

Trải qua Bàn Đào Mẫu Thụ chỉ điểm, tìm hiểu Lục Đạo Luân Hồi của Luân Hồi Đại Thánh Đế, khiến cho hắn đứng trên một loại độ cao siêu nhiên. Chúng sinh, cho dù là Thần Ma đi chăng nữa, cũng đều là nằm trong Lục Đạo. Mà hiện tại hắn đã chưởng khống bốn đạo trong Lục Đạo, đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn trở nên cường đại.

Đột nhiên, thiên địa trong Quy Khư chợt chấn động kịch liệt, phảng phất như tòa Đại lục đang cao tốc phi hành đột nhiên dừng lại trong vũ trụ trong giây lát vậy. Núi non ầm ầm run rẩy, huyết hà không ngừng phun trào, đại địa run rẩy kịch liệt. Tất cả mọi người trong Quy Khư nhất thời cả kinh:

- Quy Khư dừng lại rồi!

Thiên địa đột nhiên trở nên bình tĩnh lại. Ngay sau đó, dưới lòng đất chợt vang lên thanh âm nổ vang ầm ầm. Đại lục Quy Khư lại một lần nữa chậm rãi di chuyển, không phải là di chuyển ra xa khỏi hắc động, mà là đã bị hắc động bắt giữ, từ từ bay về phía hắc động.

Tòa Côn Lôn Thiên Đình cổ xưa này đang chậm rãi gia tốc, cái này chính là đại biểu Quy Khư sắp sửa trôi vào trong hắc động, không bao lâu nữa sẽ bị hắc động thôn phệ, chờ thêm một ngàn năm nữa mới lại nhìn thấy ánh mặt trời. Hơn nữa, theo như rất nhiều Thần dược suy đoán, Đại lục Quy Khư có thể lại thấy ánh mặt trời nữa hay không, cũng còn chưa biết được. Vô cùng có khả năng lần này tiến vào hắc động, sẽ bị hắc động triệt để thôn phệ.

Xích Tình bật cười khanh khách, nói:

- Rất nhanh, sư môn chúng ta sẽ truyền dẫn chúng ta trở về! Các vị, các ngươi thật sự muốn đợi thêm nữa sao?

Chung Nhạc đảo mắt nhìn bốn phía. Lúc này, quần hùng đã rục rịch xuất động. Ánh mắt Thường Khanh chớp động, trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu ta tế khởi Nguyệt Giám, kích hạ sát thủ về phía hắn, dùng Nguyệt Giám phản chiếu công kích của hắn, nói không chừng có thể ngăn cản được đòn phản công của hắn, từ đó có thể dẫn động đám cường giả còn lại vây công…

Hắn vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên một đạo thân ảnh đã lao thẳng về phía Chung Nhạc, trong miệng hét lớn:

- Các ngươi chít chít méo mó quá lâu rồi, để ta tới giết hắn!

Trong lòng Thường Khanh nhất thời vui vẻ:

- Là tên gia hỏa không có đầu óc nào đứng ra chịu chết? Tốt! Tốt! Đỡ cho ta phải tự mình đi mạo hiểm!

Đạo thân ảnh kia có tám đầu tám tay tám chân, khí tức cực kỳ cuồng dã, thực lực cường đại không gì sánh được. Chính là gã nam tử tướng mạo thanh kỳ trong bốn gã cường giả trẻ tuổi của Côn Lôn Cảnh. Kẻ này không biết có lai lịch gì, nhưng thực lực lại là một trong những chí cường giả trong các Thần Ma thiếu niên đã được công nhận.

Chỉ thấy gã thiếu niên này phóng nhanh mấy bước đã xông tới bên cạnh Chung Nhạc, tám cái đầu đồng thời rống lớn, tám cánh tay nhất tề oanh kích về phía Chung Nhạc. Thân thể Chung Nhạc khẽ động, cũng hiện ra tám cánh tay. Tám bàn tay mở ra, tám mặt Thần Ma Thái Cực Đồ xuất hiện trong tám lòng bàn tay, mạnh mẽ va chạm với tám bàn tay đang oanh kích xuống kia. Gã thiếu niên tám đầu kia nhất thời há miệng ho ra máu, tám cái đầu không ngừng kêu la thảm thiết.

Mà lúc này, từng đạo từng đạo thân hình nhao nhao phóng, nhất tề công kích về phía Chung Nhạc. Khoa Phụ Đỉnh tiến một bước về phía trước, giết tới sau người Chung Nhạc.

- Hậu Thổ Sơn Hà Đỉnh!

Khoa Phụ Đỉnh há miệng rít gào. Đúng lúc này, Chung Nhạc đột nhiên xoay người lại, mà gã thiếu niên tám đầu kia cũng đồng thời dời bước, hai người mười tám cánh tay không ngừng tung bay, nhất tề oanh kích lên trên người Khoa Phụ Đỉnh. Khoa Phụ Đỉnh lập tức thổ huyết, thân thể bay thẳng về phía sau, trong lòng mờ mịt không hiểu:

- Đã xảy ra chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment