Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 601

Bao cổ tay của Khoa Phụ Đỉnh là một cấu kiện của Hậu Thổ Sơn Hà Đỉnh, có thể tùy tâm sở dục xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào trên toàn thân, ngăn cản công kích của địch thủ. Bất quá, Khoa Phụ Đỉnh chỉ có một cái bao cổ tay, mà Chung Nhạc và gã thiếu niên tám đầu kia lại có tới mười sáu cánh tay, một cái bao cổ tay làm sao có thể chống đỡ nổi?

Khoa Phụ Đỉnh văng thẳng ra xa, ầm một tiếng đập thẳng lên trên mặt đất, lâm vào hôn mê. Mãi tới khi lâm vào hôn mê, trong lòng gã tuyệt đại cường giả Pháp Thiên Cảnh này vẫn còn nghi hoặc:

- Ta tựa hồ đã bị hai tên gia hỏa xấu xa kia ám toán rồi!

Thân hình Chung Nhạc và gã thiếu niên tám đầu kia giao thoa với nhau, nghênh đón công kích của Dư Huy của Thiên Tẫn Thánh Tộc. Dư Huy nhất thời bị đánh bay lên thật cao, xương cốt trong lồng ngực toàn bộ bị đánh nát.

- Con mẹ nó! Hai tên gia hỏa này là đồng bọn!

Dư Huy hạ xuống đất, cố gắng đứng vững thân mình, mở miệng rống lớn, ngay sau đó thẳng tắp ngã xuống, toàn thân ầm ầm nổ tung, không biết bao nhiêu vết thương trên thân thể tuôn máu ào ạt.

- Làm tốt lắm!

Chung Nhạc mở miệng khen ngợi. Gã thiếu niên tám đầu kia cười gian một tiếng, giơ tay lên vỗ tay chúc mừng một cái với Chung Nhạc. Mười bốn bàn tay còn lại đánh về phía Tước Yên Nhi đang phóng tới. Nàng thiếu nữ Ma Tộc này ra sức chống cự, nhưng song quyền khó địch mười bốn tay, bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Chung Nhạc đá ra một cước, gã thiếu niên tám đầu kia thì đá ra bảy chân. Tám bàn chân nhất tề đạp lên lồng ngực và trên mặt nàng thiếu nữ Ma Tộc, đá cho Tước Yên Nhi thẳng bay ra ngoài. Gã thiếu niên tám đầu kia cao hứng bừng bừng nói:

- Đối nghịch với hai huynh đệ… Không đúng! Là chín huynh đệ chúng ta, các ngươi chính là muốn chết!

Khuôn mặt Tước Yên Nhi cơ hồ bị hai tên gia hỏa này đạp bẹp, thân thể ở giữa không trung không ngừng lăn lộn, xoay tròn không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng ầm một tiếng cắm đầu xuống đất, chỉ còn có một cặp chân thon dài lộ ra bên ngoài, thỉnh thoảng lại rung lên một cái, chứng tỏ chính mình vẫn chưa chết.

Một vị Cự bá Chân Linh Cảnh Ma Tộc khác vừa mới lao tới, nhìn thấy ba tuyệt đại cao thủ trong đám cường giả trẻ tuổi Khoa Phụ Đỉnh, Dư Huy và Tước Yên Nhi này chỉ vừa đối mặt đã bị đánh trọng thương như vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi, xoay người muốn bỏ chạy. Tại thời điểm hắn vừa mới xoay người còn chưa kịp lui lại, Chung Nhạc đã tế khởi Quỳ Long Thần Cổ. Hai người mười sáu bàn tay nhất tề đánh ra, oanh kích lên Quỳ Long Thần Cổ, chấn cho vị Cự bá Ma Tộc kia thất khiếu chảy máu, chỉ thấy nhục thân bị tiếng trống kia oanh kích tới mức không ngừng bành trướng.

Hắn vội vàng lui về phía sau, nhưng nhục thân lại càng lúc càng trướng lên, bành trướng lên giống như một quả bong bóng được thổi khí vậy. Thân thể hắn trong chớp mắt đã biến thành hơn ngàn trượng, siêu việt cực hạn của thân thể hắn.

Đông! Đông! Đông!

Tiếng trống càng thêm kịch liệt vang lên, hai tròng mắt vị Cự bá Ma Tộc kia trợn tròn, nhục thân ầm một tiếng nổ tung, bị tiếng trống thổi bạo, chết oan chết uổng. Mà rất nhiều cường giả hai tộc Thần Ma công kích tới bốn phía chung quanh cũng bị tiếng trống chấn cho té trái ngã phải, lung lay loạng choạng giống như say rượu vậy. Tiếng trống cũng không có dừng lại, mà càng lúc càng vang dội, càng lúc càng dày đặc hơn. Chung Nhạc rõ ràng là muốn dùng uy năng của Thần Cổ chấn bạo hết thảy bọn họ.

Thường Khanh kêu rên một tiếng, vội vàng tế khởi Nguyệt Giám, chống cự tiếng trống trùng kích. Âm ba của tiếng trống vừa vọt tới, đã bị Nguyệt Giám dội ngược lại, ầm ầm công kích về phía Chung Nhạc và gã thiếu niên tám đầu kia, nhưng lại bị tiếng trống kế tiếp tràn tới chấn vỡ.

Thường Khanh bị tiếng trống chấn cho rên lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tươm máu, bay ngược về phía sau. Thân thể còn chưa rơi xuống đất, Thường Khanh đột nhiên gầm lên một tiếng, trên mặt hiện ra sáu con mắt, thân thể xoay một vòng trên không trung, tứ chi mở ra, giống như một con cóc lớn nằm sấp trên mặt đất.

- Mãng cổ!

Phần cổ dưới cằm hắn đột nhiên bành trướng lên, sau đó rất nhanh thu nhỏ lại, giống như con cóc đang hô hấp vậy, trong miệng vang lên thanh âm giống như tiếng cóc rống lớn vậy, chấn vỡ tiếng trống của Quỳ Long Thần Cổ đang oanh tới kia.

- Nguyệt Diệu Linh Thể!

Ánh mắt Chung Nhạc quét tới, trong lòng nhất thời kinh hãi.

Mà đôi nam nữ Huyền Vũ Thần Tộc kia cũng nhanh chóng hợp thể, biến thành một tôn Thần Nhân Huyền Vũ. Bất quá, tôn Thần Nhân Huyền Vũ này bị tiếng trống chấn cho lập tức tách ra. Đôi nam nữ này mặc dù rơi vào hiểm cảnh, nhưng cũng không hoảng loạn chút nào. Hai người song kiếm hợp bích, kiếm quang vẫy loạn như mưa về phía trước, đánh ra tầng tầng sóng âm. Ngay sau đó, thân thể hai người bị chấn cho bắn lên thật cao, nhất tề phun ra một ngụm máu tươi.

Thân hình hai người ở giữa không trung giao thoa với nhau, lại hợp thể làm một, biến thành một tôn Thần Nhân Huyền Vũ. Trước mặt tôn Thần Nhân này hiện ra một tấm đại thuẫn, dưới sự oanh kích của tiếng trống không ngừng lui về phía sau.

Thời điểm tiếng trống oanh kích tới, Tu Đà Di trực tiếp cầm lên Tu Vô Cực che lại trước người chính mình, chen người giết tới bên cạnh Chung Nhạc và gã thiếu niên tám đầu kia. Thân thể Tu Vô Cực bị tiếng trống chấn vỡ nát, nhưng Tu Đà Di thì bình yên vô sự, tay trái một thanh Ma đao, tay phải một khối cự ấn sơn hình, đồng thời thống hạ sát thủ về phía Chung Nhạc và gã thiếu niên tám đầu kia.

Thân hình Chung Nhạc và gã thiếu niên tám đầu kia giao thoa lướt qua. Thanh Ma đao vốn là công kích về phía gã thiếu niên tám đầu kia, sơn hình đại ấn đập về phía Chung Nhạc, trong lúc bất chợt đã biến thành Ma đao va chạm với kim kiếm bằng vũ của Chung Nhạc, sơn ấn lại nghênh đón Bát Thủ Thiên Ngô Tôn của gã thiếu niên tám đầu kia.

Bốn kiện Thần binh nhất tề nở rộ uy năng. Tu Đà Di bị chấn cho thổ huyết, đột nhiên xoay người một cái, sau lưng lại xuất hiện thêm một khuôn mặt nữa, hình dáng giống như cái đầu gà trống, dưới nách lại xuất hiện thêm hai cánh tay, đều cầm lấy hai kiện Thần binh bất đồng giết thẳng về phía Chung Nhạc và gã thiếu niên tám đầu kia.

- Hai mặt bốn tay? Một chính một phản?

Chung Nhạc một tay cầm Quỳ Long Thần Cổ, một tay cầm kim kiếm bằng vũ, đón đỡ công kích của Tu Đà Di. Thân hình Tu Đà Di lại khẽ xoay chuyển, bên trái cũng xuất hiện thêm một khuôn mặt, cái đầu giống như hùng ưng, lại mọc ra thêm hai cánh tay, hai tay cầm hai kiện Ma Thần binh. Mà bên phải hắn cũng xuất hiện thêm một khuôn mặt, cái đầu giống như đầu chim hạc, lại mọc ra hai cánh tay, hai tay cầm hai kiện Ma Thần binh, nhất tề công kích về phía gã thiếu niên tám đầu kia.

Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời ngưng trọng. Tên Tu Đà Di này vậy mà cũng là một Luyện Khí Sĩ nhiều mặt nhiều tay. Những Khuyện Khí Sĩ khác, cũng không thiếu tình huống chân thân có nhiều đầu nhiều tay. Ví dụ như Thiên Ngô Thần Tộc là tám đầu tám chân tám tay, Yêu Thần Minh Vương là tám tay, Khoa Phụ Thần Tộc là ba đầu sáu tay, Giao Thanh Đồ thì là Cửu Thủ Kim Long.

Phần đầu của chân thân đám Luyện Khí Sĩ, Thần Ma này đại đa số đều chĩa về những phương hướng khác nhau, đề phòng công kích đến từ những vị trí khác nhau, nhưng đại bộ phận các cánh tay đều là hướng về phía trước, thời điểm thi triển về phía sau sẽ bị nhiều hạn chế.

Mà tên Tu Đà Di này cũng mọc ra bốn cái đầu, mỗi cái đầu nhìn ra một hướng khác nhau, mà mỗi một hướng đều mọc ra hai cánh tay, mỗi cặp tay lại chĩa về hướng khuôn mặt nhìn tới. Điều này có ý nghĩa hắn có thể đồng thời ứng đối công kích tới từ bốn phương tám hướng, cũng có thể đồng thời công kích ra bốn phương tám hướng. Loại chân thân Ma Thần cổ quái này, Chung Nhạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn có chút nghi hoặc hỏi:

- Vị sư huynh Ma Tộc này, ngươi có nhiều chân không?

Tu Đà Di nhất thời ngẩn ra. Chung Nhạc đột nhiên đá một cước về phía đũng quần hắn. Tu Đà Di vội vàng nhấc chân lên đón đỡ một cước này. Mà lúc này, gã thiếu niên tám đầu kia cũng một chân đứng vững, bảy chân còn lại liên hoàn đá ra.

Bành! Bành! Bành!

Đũng quần Tu Đà Di liên tục trúng bảy cước, há miệng phát ra một tiếng kêu la thảm thiết kinh thiên động địa. Thét tới cuối cùng, thanh âm cũng trở nên bén nhọn, cả bốn khuôn mặt đều trở nên tím ngắt, tám cánh tay biến thành bốn cánh, vỗ cánh bay ra khỏi vòng chiến. Sau khi đáp xuống mặt đất, hai chân vẫn không ngừng run rẩy, không biết thứ nằm trong đũng quần có bị đá nát hay không.

- Ngươi là người phương nào?

Thường Khanh giận dữ quát lớn, nhìn chằm chằm gã thiếu niên tám đầu kia. Đám địch nhân bốn phía đã bị quét sạch không còn, Chung Nhạc và gã thiếu niên tám đầu kia cũng đều dừng tay lại. Một cái đầu của gã thiếu niên tám đầu kia cười ha hả, nói:

- Ngươi nói sai rồi! Ngươi cần phải hỏi các ngươi rốt cuộc là ai mới đúng. Ta gọi là Thiên Nhất!
Bình Luận (0)
Comment