U Ám Phủ, một buổi đại yến thịnh soạn. Chung Nhạc, Khâu Cấm Nhi và gã Bạch Vô Thường kia ngồi ở thượng tịch, mười tám vị Phủ phán bồi tiếp. Đám Thần quan, Thần tướng, Quỷ quan, Quỷ tướng to to nhỏ nhỏ của mười tám phủ Địa Ngục ngồi ở bên dưới. Ai nấy cũng đều ăn uống linh đình, ca múa thái bình, chuyện trò vui vẻ, vui tươi hớn hở.
Rất nhiều Thần Nữ Địa Ngục xinh đẹp hai ống tay áo phiêu phiêu, nhẹ nhàng đi tới đi lui, dâng lên các loại kỳ trân dị thú, gan phượng mật rồng, Nguyên đan Yêu Thần, Thần tâm Thần nhục… hết thảy đều là những món ăn của yến hội, vô cùng xa xỉ.
Trên bàn thậm chí còn đặt một đám Thần Linh, được đặt trong những cái mâm Thần Kim sang trọng, xem như là mỹ vị dâng lên.
Đám Thần Linh trong những cái mâm Thần Kim này ngây ngô đần độn, không có hồn phách, đã bị luyện tới kích thước chỉ chừng ba tấc, ngâm tẩm hương liệu, hương thơm xộc mũi, Thần quang nhân uân.
Một vị Phủ phán tay cầm cái nĩa, xiên lên một tôn Thần Linh, nhét vào trong miệng, nhai nuốt giòn giã.
- Mỹ vị! Thật sự là mỹ vị a!
Vị Phủ phán kia không ngừng tán thán.
Trong lòng Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi bất an, thật sự khó có thể hạ khẩu. Mặc dù Chung Nhạc sớm đã nghe Tân Hỏa từng nói qua, trên Thần Yến ở thời kỳ Thượng Cổ, có rất nhiều Yêu Thần bị móc ra Nguyên đan, xem thành thức ăn để cho tân khách thưởng thức. Không nghĩ tới ngày hôm nay hắn rốt cuộc cũng gặp được đại yến bậc này. Chỉ là không ngờ ngay cả Thần Linh cũng bị xem thành thức ăn, hơn nữa còn là Thần Linh vẫn còn sống. Cái này khiến cho hắn không thể tiếp nhận nổi.
Khâu Cấm Nhi trước giờ mặc dù tham ăn, vẫn luôn xem mỹ thực như mạng, nhưng để cho nàng ăn một tôn Thần Linh còn sống sờ sờ, nàng cũng là không dám hạ khẩu.
- Đừng khách sáo a! Ba vị Thượng sứ Thiên Cơ, Bất Ngữ, Thiên Chính, cùng ăn đi! Ăn đi!
Mười tám vị Phủ phán nhao nhao cười nói, không ngừng đốc thúc ba người ăn.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi liếc nhìn nhau một cái. Chung Nhạc truyền âm cho Khâu Cấm Nhi, nói:
- Cấm Nhi, không thể không ăn a! Nếu không ăn, chúng ta chính là địch nhân của bọn họ, chỉ có thông đồng làm bậy với bọn họ, bọn họ mới sẽ yên tâm đối với chúng ta!
Trong lòng Khâu Cấm Nhi cũng ngầm hiểu chuyện này. Đám Phủ phán này không một ai là hoàn toàn sạch sẽ cả, đều là hạng người ăn hối lộ làm trái pháp luật. Bọn họ bày ra Thần Yến phong phú như vậy chính là muốn lôi ba người Chung Nhạc cùng xuống nước, thông đồng làm bậy với bọn họ, cũng sẽ có nhược điểm rơi vào trong tay bọn họ.
Nếu đám người Chung Nhạc trở lại Thiên Đình, dám can đảm đúng theo sự thật hồi báo, bọn họ cũng sẽ tiết lộ nhược điểm này ra, để cho ba vị Tuần Sát Sứ Chung Nhạc này cũng không tốt được bao nhiêu.
Đương nhiên, đây chính là tâm cơ thủ đoạn, mọi người cũng không vạch trần mà thôi.
Hiện tại, là địch là bạn, chính là muốn xem Chung Nhạc, Khâu Cấm Nhi và gã Bạch Vô Thường kia có chịu ăn hay không, có chịu cầm hay không, có chịu đòi hay không, có chịu lấy hay không.
Nếu là chịu ăn chịu cầm chịu đòi chịu lấy, đó chính là bạn. Nếu là không ăn không cầm không đòi không lấy, bày ra bộ dạng thanh cao thanh liêm, đó chính là địch, đừng nghĩ có thể còn sống rời khỏi Địa Ngục.
Ba chuyện phía sau trong ăn cầm đòi lấy này, đối với Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi chính là không có chút gánh nặng nào trong lòng. Nhưng trực tiếp ăn sống Thần Linh, cái này thật sự có chút khiến cho bọn họ khó xử.
Chung Nhạc nhìn về phía gã Bạch Vô Thường kia. Mười tám vị Phủ phán gọi hắn là Thiên Chính, đây chắc cũng là một cái tên giả. Trên mặt Thiên Chính cũng lộ ra thần sắc chần chờ.
- Hắn rốt cuộc là Địa Ngục Tuần Sát Sứ chân chính, hay cũng là một kẻ giả mạo?
Trong lòng Chung Nhạc vẫn là có chút hoài nghi đối với thân phận của kẻ này.
Mười tám vị Phủ phán ngoài miệng càng lúc càng nhiệt tình mời mọc, nhưng đều là mắt lạnh nhìn nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo khởi giết người.
- Các vị đồng liêu, ta chỉ thích ăn chín!
Thiên Chính có chút khó khăn nói.
Vị Phủ phán thân sư tử, chính là Phủ phán Bích Lạc Phủ, vỗ bàn gọi lớn:
- Người đâu! Mau mang tới một cây xiên lớn, xiên mấy tên Thần Linh này lên, đốt lên Minh Hỏa, nướng chín cho Thiên Chính lão huynh!
Lập tức có mấy tên Quỷ tướng tiến lên, khiêng theo một cây đại cương xoa, xâu ba tôn Thần Linh lên trên mũi xoa, cắm vào trên Minh Hỏa Thần Lô bắt đầu nướng. Chỉ trong chốc lát đã nướng cho ba tôn Thần Linh kia không ngừng kêu la thảm thiết, vẫn còn chưa chết.
Phủ phán Bích Lạc Phủ cầm cây cương xoa lên, đưa tới trước mặt Bạch Vô Thường Thiên Chính, mỉm cười nói:
- Nướng nửa sống nửa chín, ăn vào tư vị càng ngon hơn!
Bạch Vô Thường Thiên Chính kiên trì ăn xong một tôn Thần Linh, quay sang cười nói với Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi:
- Ta sức ăn yếu, hai tên còn lại liền để cho hai vị đồng liêu hưởng dụng đi thôi!
Chung Nhạc nghiêm mặt nói:
- Ta ăn chay!
Soạt soạt soạt!
Từng đạo từng đạo thanh âm rút đao vang lên. Rất nhiều Thần tướng, Quỷ tướng, Thần quan, Quỷ quan bên dưới nhao nhao rút đao, đao quang sáng như tuyết, đằng đằng sát khí.
Trong lòng Chung Nhạc âm thầm kêu khổ. Trong lòng Bạch Vô Thường Thiên Chính lại âm thầm thoải mái:
- Cuối cùng cũng có kẻ làm bạn rồi…
- Các vị cần gì bày ra trận hình lớn như vậy chứ?
Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, nói:
- Ta không quen ăn Thần Linh! Bất quá, Nguyên đan Thần Linh thật ra là ăn rất thuận miệng. Chẳng biết có được không…
Phủ phán U Minh Phủ khẽ gật đầu một cái. Đám Thần tướng, Quỷ tướng, Thần quan, Quỷ quan bên dưới nhao nhao cười nói:
- Thượng sứ, chúng ta chỉ là chơi đùa với ngươi một chút mà thôi!
Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mở miệng ăn trọn một khỏa Nguyên đan Thần Linh. Khâu Cấm Nhi cũng yên lòng, gắp lên một khỏa Nguyên đan bỏ vào miệng ăn, lại quay sang nói với Bạch Vô Thường Thiên Chính:
- Thiên Chính huynh, chúng ta quả thật không quen ăn Thần Linh. Hai tên Thần Linh này vẫn là Thiên Chính huynh hưởng dụng đi thôi!
Sau khi cơm nước no nê, ca vũ thỏa mãn, Phủ phán Diêm La Phủ vỗ tay một cái, cao giọng nói:
- Sau khi ăn xong nên tới lúc lấy rồi! Hiến bảo bối!
Một đám Thần tướng Quỷ tướng khệ nệ mang vào rất nhiều bảo vật bảo bối, chồng chất thành từng đống lớn dưới đài.