- Thần La Đoạn do Thiên Nữ của Thần Tang Tộc dệt thành, mỗi người ba mươi tấm!
- Thần bì Thiên Chương của Chương Tử Đảo Thần Châu, mỗi người ba mươi tấm!
- Nhánh sông Minh Hà, mỗi người một nhánh!
- Minh Vương Thần Châu, mỗi người chín khỏa!
- Huyền Âm Ma Châu, mỗi người ba khỏa!
- Thiên Đình Ngọc Lộ, mỗi người mười bình!
- Cửu U Ma Lộ, mỗi người mười bình!
- Nguyên đan Thần Linh, mỗi người ba ngàn khỏa!
- …
Một tôn Quỷ tướng cao giọng đọc lên danh xưng các loại bảo vật, mỗi một loại bảo vật đều chia ra làm ba phần bằng nhau. Chung Nhạc, Khâu Cấm Nhi và Thiên Chính mỗi người một phần. Các loại bảo vật này đọc tới thời gian một khắc đồng hồ mới đọc xong.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đều nghe tới mức đầu óc choáng váng. Đám bảo bối này thật sự rất nhiều, hơn nữa cũng đều là cực phẩm trong cực phẩm. Lần này mười tám vị Phủ phán thật sự là đại thủ bút rồi. Chỉ sợ cho dù là Thiên Thần, Thần Hầu cũng không cầm ra được nhiều tài phú như vậy.
Chức vị Phủ phán Địa Phủ này quả thật là một công việc béo bở, mập đầy dầu mỡ. Bất luận một tôn Thần Ma nào nghĩ muốn chuyển thế tới một xuất thân tốt đều cần phải hối lộ bọn họ. Quyền lợi của bọn họ thật sự quá lớn, làm sao có thể không mập được?
Chung Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy mấy vị Phủ phán đều là cười dài không nói, nhưng đám Thần tướng Thần quan Quỷ tướng Quỷ quan còn lại chính là đằng đằng sát khí. Nếu hắn không chịu cầm, tuyệt đối sẽ liền trở mặt giết người.
- Chúng ta cũng không phải là Địa Ngục Tuần Sát Sứ chân chính, cầm thì cầm, cũng chẳng có vấn đề gì! Địa Ngục này sớm đã thối nát tận gốc rồi, cũng không quan hệ gì với ta!
Chung Nhạc khẽ nháy mắt một cái với Khâu Cấm Nhi, hai người lập tức tiến lên, mỗi người tự thu lấy một phần bảo vật. Bạch Vô Thường Thiên Chính cũng tiến lên, thu lấy phần bảo vật của chính mình.
Đám người trong trường nhất thời cười ha hả, thu hồi đao binh, bộ dáng thân như huynh đệ vậy, hoan ca tiếu ngữ thật lâu mới nghỉ.
- Ba vị Thượng sứ dự định khi nào trở về phục mệnh, báo cáo công tác?
Phủ phán U Hồn Phủ mỉm cười, hỏi.
Chung Nhạc, Khâu Cấm Nhi và gã Bạch Vô Thường Thiên Chính kia liếc mắt nhìn nhau một cái. Chung Nhạc thay mặt trả lời:
- Nếu bây giờ chúng ta lập tức trở về báo cáo công tác, thượng cấp nhất định sẽ biết rõ chúng ta đã bị các vị thu mua, cho nên chúng ta còn muốn ở lại một đoạn thời gian nữa, sau đó mới có thể trở về phục mệnh. Còn nữa! Các vị đồng liêu, ba người chúng ta không có khả năng tay không trở về. Nếu trong đám thuộc hạ của các vị có kẻ nào nhìn không vừa mắt, vậy thì giao cho chúng ta, cứ nói hắn ăn hối lộ làm trái pháp luật, định cho hắn một cái tội ác tày trời!
- Thiên Cơ huynh suy nghĩ chu đáo!
Đám Phủ phán nhao nhao tán thưởng.
Sau đó, đám Phủ phán an bài ba người Chung Nhạc ở lại U Hồn Phủ, mỗi khi ra ra vào vào đều có mấy gã Thần tướng Quỷ tướng đi theo hai bên, như hình với bóng, chính là đeer giám thị động tĩnh của bọn họ.
Mười tám vị Phủ phán vẫn là không yên lòng bọn họ, lo lắng bọn họ sẽ lại sinh ra sự cố, cho nên ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến, một phủ tiếp theo một phủ tổ chức đại yến. Ba người Chung Nhạc từ U Minh Phủ một đường ăn tới phủ thứ mười tám, A Tỳ Phủ.
Mấy ngày nay, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cơ hồ đã ăn khắp các loại kỳ trân dị thú, Thần dược Thần đan, các loại mỹ vị thế gian, tu vi cũng là điên cuồng gia tăng. Tu vi Khâu Cấm Nhi nhanh chóng đề thăng, mà tu vi Chung Nhạc cũng rất có tinh tiến, chỉ là cách thức tỉnh Nhật Nguyệt Song Linh và Tiên Thiên Chân Hồn vẫn còn một đoạn cự ly nữa. Nhưng Khâu Cấm Nhi lại cách thức tỉnh Mộc Diệu Chân Linh gần hơn một chút.
Một ngày này, yến hội A Tỳ Phủ vừa mới kết thúc, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi có chút hơi say, cùng mấy gã Thần tướng Quỷ tướng kết bạn vân du khắp nơi. Bọn họ đứng trên tường thành A Tỳ Phủ, dõi mắt quan sát khắp nơi. Chỉ thấy bên dưới A Tỳ Thành là một mảnh Tinh vân như biển, mênh mông hạo hãn. Trong đó có vô số ngôi sao giống như nước chảy chìm nổi lên xuống trong Tinh vân.
Từ xa nhìn lại, mảnh Tinh vân này giống như một cái đài cao thật lớn, nhưng thật sự cực kỳ vĩ ngạn, hùng vĩ kỳ bí. Tòa A Tỳ Thành khổng lồ ở trước tòa Tinh đài này cũng lộ ra bé nhỏ không đáng kể. Mà tòa quang kiều Nại Hà Kiều kia kéo dài qua tinh không mà tới, xuyên qua mười tám tòa Địa Phủ. Vô số linh hồn tiến vào trong tòa Tinh đài kia, mà Nại Hà Kiều tới đây cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Tòa Tinh đài này cực kỳ bao la hùng vĩ, vô số ngôi sao sắp hàng thẳng tắp, từ xa nhìn lại giống như một tòa trận pháp văn lộ Đồ đằng thật lớn. Chung Nhạc dõi mắt nhìn về phía xa xa, trong lòng đột nhiên khẽ động:
- Trận pháp văn lộ Đồ đằng do những ngôi sao Tinh vân cấu thành này, giống như một tòa Trận pháp Truyền tống vậy, nhưng cũng có bất đồng, vô cùng kỳ lạ!
- Hẳn là Đại trận Truyền tống Linh Hồn a!
Tân Hỏa ở trong Thức hải của hắn thấp giọng nói:
- Dùng ngôi sao Tinh vân làm ký hiệu, bày ra Đại trận Truyền tống Linh Hồn, thật là một thủ bút hùng vĩ!
Trong lòng Chung Nhạc chấn động, quay sang hỏi một gã Thần tướng bên cạnh:
- Nơi này là nơi nào?
- Chuyển Sinh Đài!
Gã Thần tướng kia cười nói:
- Tất cả linh hồn đều sẽ chuyển sinh ở chỗ này, tiến về các nơi trong Lục Đạo Giới. Bất luận là Thiên Giới, Địa Giới, Thần Giới hay là Vạn Tượng Giới, Ngũ Hành Giới và Ngục Giới, chỉ cần là linh hồn, đều phải thông qua nơi này chuyển thế trọng sinh. Mời Thượng sứ xem bên kia. Phiến hải dương bên kia chính là Minh Hải! Linh hồn của tất cả các sinh linh đều phải đi qua Minh Hải, tẩy đi ký ức linh hồn, sau đó mới có thể chuyển sinh!
Chung Nhạc thuận theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một phiến Minh Hải bao la hùng vĩ, so với Tinh vực còn mênh mông rộng lớn hơn, đang phiêu phù trong tinh không của Địa Ngục Luân Hồi.
Nước biển của Minh Hải cũng thật sự là nước, nhưng lại không phải là phàm thủy, mà là Thần thủy, Ma thủy do tồn tại cực kỳ cường đại luyện chế ra. Bất kỳ kẻ nào chỉ cần tiến vào trong đó, cho dù chỉ dính phải một giọt nước, cũng đều sẽ bị tẩy đi ký ức. Thần Ma có thể thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, nhưng phàm phu tục tử thì không được rồi, không có khả năng thức tỉnh ký ức kiếp trước.
- Vị Ngục Hoàng kia hẳn chính là đang ẩn nấp trong Minh Hải này a?
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
- Trấn Ngục Thâm Uyên lại là ở đâu?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi.
- Trấn Ngục Thâm Uyên là ở chỗ này!
Gã Thần tướng kia chỉ về phía một chỗ xa xa. Chung Nhạc dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy một đầu quang lộ kéo dài về phía một địa phương hắc ám. Địa phương hắc ám kia phảng phất như không thể phóng xuất ra bất cứ một tia quang mang gì, cho dù là ánh sáng cũng bị thôn phệ. Từ xa nhìn lại liền giống như một cái vực sâu cô độc đứng sừng sững trong tinh không.
Cũng may ngoài mặt vực sâu có từng cái từng cái ký hiệu Đồ đằng thật lớn không ngừng sáng lên, khiến cho nó có thể bị nhìn thấy.
- Nơi đây mặc dù tốt, từng tràng từng tràng đại yến, ngày ngày tặng lễ, các loại bảo vật hiếm quý, nhưng chúng ta dù sao cũng không phải là Địa Ngục Tuần Sát Sứ chân chính, lưu lại chỗ này thời gian càng lâu, sẽ càng dễ bại lộ hơn. Khi đó, cho dù có muốn chạy cũng chạy không xong rồi!
Chung Nhạc lặng lẽ truyền âm cho Khâu Cấm Nhi, nói:
- Bệ và Ngạn bảo chúng ta đi tới nơi này giải cứu tên gia hỏa trên mặt viết mấy chữ ‘Ta là bại hoại’, vậy chúng ta hãy đi nơi đó một lần, sau đó quay trở về Lục Đạo Giới!