Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 19

Ngoài song mưa đang rơi, trên tường quả lắc của đồng hồ đong đưa.

Đầu nón tay mảnh mai gõ từng nhịp từng nhịp xuống mặt bàn, gió thổi lật trang sách trong cuốn vở.

Mẹ bước vào phòng đóng cửa sổ lại.

“Mưa rồi, con cũng không biết đóng cửa sổ, mưa hắt vào phòng thì biết làm sao.”

Bạch Lộ đứng lên từ chiếc bàn học, ngáp một cái.

Mẹ lại nói: “Buồn ngủ à, đừng học nữa, đi ngủ đi.”

“Dạ không buồn ngủ.”

“Mắt đã mở hết nổi rồi, còn nói không buồn ngủ.” Mẹ chủ động thu dọn sách vở trên bàn học, “Ngày nghỉ không cần phải học muộn như vậy.”

Bạch Lộ: “Cha mẹ con người ta đều muốn con cái lo học chứ.”

Mẹ cười ân cần, cảm thấy hiếm khi được khoảnh khắc ấm áp như vậy, xoa đầu của Bạch Lộ, nói: “Học hành không quan trọng bằng sức khoẻ, sức khoẻ là tiền vốn của cách mạng mà…… ủa, cái gì đây?”

Khoé mắt của mẹ quét thấy một vật nằm trên bàn học, vươn tay cầm lên.

“Ồ, dây chuyền, đẹp quá.” Trên bàn có gương, mẹ cầm sợi dây chuyền thử ướm lên cổ mình. Da dẻ của cả hai mẹ con đều trắng, đeo dây chuyền bằng bạc trên cổ trông đặc biệt trang nhã.

“Tự mua à?”

Bạch Lộ không trả lời, mẹ coi như cô ngầm xác nhận.

“Tốt lắm, học hành cực khổ, ngày thường phải tự thưởng cho bản thân một chút.” Mẹ buông dây chuyền xuống, “Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai còn phải về lại trường nữa.”

Mai là mùng ba tháng Mười, mốt đi học lại. Bạch Lộ là học sinh nội trú, cần phải về trường sớm một ngày.

Nằm xuống giường, mẹ còn giắt chăn cho Bạch Lộ. Tắt đèn xong, mẹ ra khỏi phòng.

Gần như cùng một lúc, di động của Bạch Lộ rung lên.

Là tin nhắn của Hứa Huy. Cậu gửi đến một tấm hình, dưới trời đêm, cậu đứng bên bờ sông, mặt sông hơi gợn sóng, những đốm đèn của nhà nhà loang loáng in trên nước.

Lưng của Hứa Huy tựa vào lan can bằng đá, áo thun quần jean, một góc của chiếc áo và tóc mái cùng bị gió sông thổi bay bay.

Bên mình là một cô gái, cười đến lộ liễu, một tay khoác quanh thắt lưng thon gọn của cậu.

Trời đã vào thu, cô ta vẫn còn mặc quần đùi siêu ngắn, lộ ra một cặp chân dài nõn nà trắng như tuyết.Bạch Lộ đổi tư thế, nằm nghiêng đầu.

Cậu đã gửi rất nhiều ảnh kiểu này, bắt đầu từ hôm qua.

Kỳ nghỉ 1 tháng 10, Hứa Huy theo bạn bè ra ngoài chơi, hôm 30 cậu đã kêu Bạch Lộ đi cùng, nhưng Bạch Lộ không đồng ý.

Cách thức Hứa Huy biểu lộ sự bất mãn rất bộc trực.Bạch Lộ gõ: “Đã ăn cơm chưa?”

Điện thoại rất nhanh gọi tới, Hứa Huy lười không buồn nhắn tin.

“A lô?”

“Ừ……”

“Âm thanh nhỏ như vậy, em đang làm chuyện xấu gì à?”

“Không, người nhà đang ngủ.”

Trong di động là tiếng gió, bến sông gió lớn, thổi khiến cho giọng nói của cậu nghe xa xôi.

Cô nghe sóng nước vỗ bờ, nghe lá cây xào xạc, cũng nghe thấy tiếng con gái cười rộ lên cách đó không xa.

Bạch Lộ nói: “Đã ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

Ngừng một chút, Hứa Huy nói một cách thờ ơ: “Em thì sao.”

“Cũng ăn rồi.”

“À.”

Im lặng một hồi, Hứa Huy hỏi một câu: “Em không có gì muốn hỏi tôi à?”

“Có.”

Đến lượt Hứa Huy thoáng khựng lại, sau đó thay đổi giọng điệu, khẽ cười, nói: “Hỏi đi, muốn hỏi điều gì?”

“Lạnh không?”

“……. Cái gì?”

“Chỗ mình đổ mưa rồi, trời đã trở lạnh. Cậu vẫn còn mặc áo ngắn tay, bến sông không lạnh sao?”

“À.” Hứa Huy lầm bẩm, “Cũng không sao, không lạnh lắm.” Nói xong, lại không nhịn được, nói, “Không có gì khác muốn hỏi?”

Bạch Lộ: “Mai về sao?”

“……Đúng vậy.” Giọng nói của Hứa Huy có chút xao động, đốt một điếu thuốc, cách chiếc di động, Bạch Lộ vẫn có thể cảm nhận được cậu đang hít sâu vào một hơi, lúc thở ra thì ngược lại bật cười.

“Em đó…….”

Bạch Lộ: “Sao?”

Hứa Huy thì thầm: “Em cứ giả bộ cho tôi xem đi.”

Bạch Lộ chớp chớp mắt, “Cái gì?”

Hứa Huy rẩy tàn thuốc, “Đó là bạn của tôi, cùng đi chơi chung, bạn học bình thường.”

“Mình biết.”

“Em biết?”

“Gọi là Tiểu Diệp, bộ dạng rất đẹp, giọng nói rất to.”

Im lặng khá lâu, Bạch Lộ nghe thấy âm thanh trong di động đã nhạt dần đi, bản thân Hứa Huy bên kia đã đi đến một nơi yên tĩnh.

Một chân của cậu giẫm lên thành của một bồn hoa thấp, biếng nhác cảm khái: “Con gái thật đáng sợ.”

Bạch Lộ: “Sao thế?”

Hứa Huy ngẫm nghĩ, cười, bảo: “Có phải hôm bữa lúc tôi gọi điện thoại? Giọng của cô ta đúng là rất to, xuyên qua điện thoại em còn nghe ra nữa à.”

Bạch Lộ nằm trong căn phòng tối đen, chăn đắp đến miệng, giọng nói bị lấp: “Có lẽ còn sớm hơn khi đó nữa.”

“Vậy tôi không nhớ nổi.” Hứa Huy một tay chống hông, hơi cúi đầu, khẽ cười, nói: “Trước đó cũng từng gọi điện thoại chăng, không nhớ rõ nữa. Trông em ngày ngày không hỏi này cũng không hỏi kia, thì ra đều nhớ hết.”

Giọng điệu của cậu thoải mái, Bạch Lộ cũng cười.

“Đúng vậy, mình đều nhớ hết.”

“Mai tôi về, buổi tối cùng nhau ăn.”

Bạch Lộ nói: “Được.”

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, lại vẫn mưa. Mưa hè uể oải, mưa thu đằng đằng.

Bắt đầu từ sáng sớm tinh mơ, bầu trời bên ngoài đã u ám nặng nề.

“Hay là trễ hơn một chút nữa.” Ăn xong bữa trưa, mẹ nhìn khí trời bên ngoài, “Trời quá tệ, lại còn đổ mưa, đợi mưa nhỏ một chút hẵng đi nhé.”

“Không sao ạ.” Bạch Lộ cầm dù, mang giày vào bên cửa.

“Vậy……” Mẹ do dự một chút, “Gọi xe đưa đi.”

“Dạ không cần.” Bạch Lộ lại đeo cặp lên lưng, chào cha mẹ, “Con đi đây.”

“Đi đường cẩn thận.”

Mưa quá to, giao thông rất xấu, xe buýt bị kẹt đường gần hai tiếng đồng hồ cũng còn chưa về đến trường.

Khách tới lui trên xe khiến cho xe dầm dề nước mưa, mùi xăng, mùi khói xe, cộng với mùi tanh của bùn đất tràn ngập khoang mũi, Bạch Lộ cảm thấy muốn say xe tới nơi, xuống xe trước ba trạm.

Cuốc bộ đến nhà của Hứa Huy.

Đầu của cô vẫn còn hơi nhức, uể oải trì trệ, lúc đứng trước cửa nhà Hứa Huy, có một khắc cô có ảo giác, tựa như thời gian đã chảy ngược.

Cậu đã tắm rửa, đầu tóc vẫn chưa hoàn toàn lau khô, mặc một chiếc áo thun với quần dài, chân trần xỏ giày. “Lần này là tới trễ nhá.” Cậu dựa lưng bên khung cửa, cúi đầu nhìn cô, giơ cổ tay lên. “Tôi còn đeo đồng hồ nữa này.”

Bạch Lộ nhìn một cái, khẽ bảo: “Không chuẩn.”

Hứa Huy khẽ cười, “Đừng học tôi chứ.”

Sau đó lại im lặng.

Bạch Lộ không biết có phải cậu cũng đang nghĩ đến cảnh lần đầu tiên họ gặp nhau hay không.

Còn đang nghĩ thế, cậu chợt nói: “Có chút giống như hôm đó……”

Bạch Lộ ngước đầu.

Hứa Huy ra ngoài chơi hai hôm trông có chút mệt mỏi.

Sự mệt mỏi nảy sinh hồi ức, cậu cũng đang nhớ đến hôm ấy.

“Cứ tựa như đã qua rất lâu rồi……” Cậu vừa lẩm bẩm vừa lách mình, “Vào đi, chắc chưa ăn cơm hả, có đói không.”

Bạch Lộ theo Hứa Huy vào nhà.

Còn chưa kịp ngồi xuống ở phòng khách, Hứa Huy đã kéo cô tới nhà bếp.

“Em coi rồi làm đi.”

Bạch Lộ nhìn bệ bếp, cảm thấy càng thêm đau đầu.

Chắc Hứa Huy vừa mới đi chợ về, trên túi ny lông còn đọng nước mưa. Cậu mua đến mấy bao rau củ và thịt thà rõ to, còn có các loại hải sản và trái cây, cộng thêm bia và thức uống.

Bạch Lộ ngoái đầu, “Cái gì đây?”

“Thức ăn đó.” Hứa Huy dựa vào khung cửa bếp, “Em nấu cơm cho tôi.”

Bạch Lộ cúi thấp đầu, “Vì sao muốn mình nấu cho cậu.”

Hứa Huy nói: “Em không muốn nấu cho tôi?”

Bạch Lộ cười cười, quay đầu nhìn cậu, nói: “Làm món gì cậu cũng ăn sao?”

Hứa Huy vừa định gật đầu, nhớ đến gì đó, đổi cách nói: “Tôi mua nhiều đồ như vậy, em tốt xấu gì cũng nấu món ra hồn một chút, đừng làm chén cơm chiên trứng qua mặt tôi.”

“Quá cầu kỳ mình không biết nấu.”

“Không cần cầu kỳ, em liệu rồi làm.”

Bạch Lộ lặng lẽ lấy thức ăn ra, chọn vài thứ tiện lợi nhanh chóng, đặt vào trong bồn để rửa sạch.

Lúc Bạch Lộ đứng làm cơm, Hứa Huy cứ yên lặng đứng ở phía sau nhìn. Cuối cùng cô làm cải bắc thảo nấu dấm, cà tím xào, và một con cá.

Chỉ có lúc Bạch Lộ làm cá là Hứa Huy mở miệng một lần, khi Bạch Lộ mở một chai bia.

Hứa Huy hỏi: “Làm gì thế?”

“Làm cá.”

Hứa Huy nhướn mày, “À.”

Từ lúc đó trở đi, Hứa Huy có vẻ như nóng lòng muốn thử. Y như rằng, dọn cơm lên bàn xong, Hứa Huy đã lôi ra mấy chai bia.

“Mình không uống rượu.”

“Đều lớn cả rồi.”

Bạch Lộ lắc đầu, “Mình không uống rượu.”

Hứa Huy cũng không ép cô, “Được, em không uống tôi uống được chứ gì.”

Một bữa ăn gia đình bình thường, hai người ăn rất yên tĩnh.

Ăn cơm xong, Hứa Huy móc thuốc ra theo thói quen.

Lúc bỏ vào miệng, lại nhớ gì đó, tay ngừng lại, quay đầu ngó Bạch Lộ.

Bạch Lộ cũng đang nhìn cậu.

“Lần này không ngăn tôi?”

Cậu đã uống hai chai bia.

Bạch Lộ không biết tửu lượng của cậu ra sao, chỉ biết cậu uống không bị đỏ mặt.

Mặt càng lúc càng trắng, đôi mắt càng lúc càng sáng, nhưng giọng nói thì càng lúc càng khẽ……

Tựa như đang lẩm bẩm một mình với những hạt bụi.

Bạch Lộ nói: “Mình ngăn cũng ngăn không được.”

“Lần trước không phải đã ngăn được sao.”

Bạch Lộ cười, “Cậu lừa ai?”

Khí trời ẩm ướt khiến cho khuôn mặt của cô như bị bao trùm trong một lớp sương mù.

Tốc độ chớp mắt của Hứa Huy cũng chậm lại, sau đó cúi thấp đầu, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu, “Ồ, em nhìn thấy hả……”

“Mình phải đi rồi, đợi chốc nữa sẽ quá muộn.”

Hứa Huy nhìn về hướng cô, “Hôm nay cũng phải đi làm?”

“Có việc.” Phải thu xếp ở ký túc xá, còn có mấy cuốn tập luyện thi chưa ôn xong.

“Rốt cuộc em thiếu bao nhiêu tiền, em gái em phải phẫu thuật vì sao lại cần em đi gom tiền? Bố mẹ em thì sao, họ không có tiền?”

Bạch Lộ sựng người, xoay đầu, “Cái gì?”

Hứa Huy không ngồi trên ghế sô pha, ngồi bệt xuống đất ngay bên cạnh bàn trà, co chân dựa vào sô pha.

Cậu ngáp một cái, không nghe thấy lời Bạch Lộ vừa mới nói.

Mưa ngoài cửa sổ càng nặng hạt, bóng tối bao trùm, mưa nện xuống mái hiên cửa sổ, khiến cho bầu không khí trong phòng càng thêm bít bùng.

“Cậu có anh chị em không?” Bạch Lộ nhìn Hứa Huy, khẽ hỏi.

“Hả?”

Hiện giờ Bạch Lộ xác định, Hứa Huy đã ngà ngà say.

Cậu thích uống rượu, nhưng tửu lượng không tốt chút nào.

“Cậu có em trai không?” Cô hỏi càng thẳng thừng hơn.

Nút thắt giữa hai hàng lông mày của Hứa Huy hơi trùng xuống, “Cô hỏi gì?”

“Cậu rõ ràng đã nghe đấy thây.”

Hứa Huy hít sâu một hơi, nhìn đi chỗ khác, Bạch Lộ đứng dậy, cậu lại tức tốc quay đầu lại.

“Có phải trước đó tôi đã nói gì.”

Bạch Lộ không trả lời, Hứa Huy lại nói: “Buổi tối hôm đó, cái lần tôi uống say gọi điện thoại cho em, có phải tôi đã nói gì.”

Bạch Lộ vẫn không trả lời.

“Con mẹ nó em rốt cuộc có biết nói hay không!?” Hứa Huy từ dưới đất bật dậy, do quá nhanh, đầu óc hơi choáng váng, cậu lảo đảo một cái.

“Coi chừng.” Bạch Lộ khẽ nói.

Hứa Huy lấy tay xoa mặt, ngoài cửa sổ mưa tuôn xối xả, trong nhà hơi lạnh và bóng tối lan tràn.

“Tôi nói có đúng không, hay là em biết được từ chỗ nào khác.”

Tuổi trẻ vốn rất dễ bị kích thích, chất cồn lại đốc thêm vào.

Hơi thở của Hứa Huy dần dần ổn định, không đợi Bạch Lộ nói gì, bản thân cậu đã liên tục gật đầu.

“Phải, phải…….Em cái gì cũng nhớ, chuyện nhỏ hơn em đều nhớ cả. Ở bệnh viện lần đó cũng tình cờ gặp gỡ, mấy thứ này rất dễ đoán, em hỏi cũng có thể hỏi ra.”

Bạch Lộ: “Cậu có đối xử tốt với em trai của cậu không?”

“Im mồm!” Hứa Huy trừng mắt, “Em coi tôi là ai, khoa chân múa tay với tôi.”

Bạch Lộ cúi thấp đầu, “Không có.”

Hứa Huy chỉ ra cửa, khẽ gầm lên, “Cút.”

Bạch Lộ gật đầu, “Được.”

Tiếng mưa gió át tiếng bước chân của cậu, Bạch Lộ đi đến trước cửa, bả vai bỗng bị xoay trở lại, giật bắn cả mình.

Cô bị cậu ghim vào cửa.

Hứa Huy cúi đầu nhìn cô, lúc này mặt cậu mới hơi ửng đỏ, do bị khích động tạo thành.

“Em dựa vào đâu mà như thế này? Dựa vào đâu mà thái độ thế này?”

Trông Bạch Lộ có vẻ mờ mịt, “Thái độ gì của mình?”

“Chính là thái độ này——!” Hứa Huy chỉ vào cô, nghiến răng, “Em biết chuyện của tôi đúng không? Em như thế này có nghĩa là gì? Trách tôi? Hay là oán tôi? Có liên quan gì đến em ——“

“Hứa Huy.”

Bạch Lộ ngắt lời cậu.

Cô nhìn cậu chăm chú, nói rất nhẹ nhàng:

“Mình không có can thiệp chuyện cậu, mình chỉ hỏi có một câu, cậu đối xử với em trai của cậu có tốt không?”

Cô hỏi xong câu này, Hứa Huy đứng ngẩn ngơ ra đó.

Ánh mắt của cậu không ở trên người cô, cũng không biết rơi đến phương nào. Nương theo ánh sáng lạnh lẽo của bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu, Bạch Lộ trông thấy hốc mắt của Hứa Huy hoe đỏ.
Bình Luận (0)
Comment