Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 20

Rất nhanh Hứa Huy đã yên tĩnh lại.

Không để ý đến Bạch Lộ, thậm chí cũng không để ý đến bản thân.

Lê bước đến bên bệ cửa sổ, dán lưng vào tường, ngồi tuột xuống.

Chân co lên, cánh tay gác trên đầu gối, cậu cúi đầu, vùi mặt giữa hai cánh tay.Bên ngoài trời đã tối.

Mưa hoàn toàn không có dấu hiệu ngơi nghỉ.

Bạch Lộ buông nắm cửa, xoay người quay lại vào nhà.Cô ngồi cạnh bên Hứa Huy.

Cảm giác này hơi kỳ lạ.

Cách cơ thể mình mười mấy cen-ti-mét, là cơ thể của một người khác, tựa như mang hơi ấm, và hơi thở phảng phất.

Bạch Lộ khoanh tay bó gối, không cảm nhận được cái lạnh của mặt đất.

“Bạn tôi đều nói không trách tôi……” Không biết qua bao lâu, Hứa Huy mở miệng.

Giọng của cậu bị vây dưới hai cánh tay của mình, trầm thấp, bướng bỉnh.

“Trách.” Bạch Lộ giản lược.

Hứa Huy nhếch đầu qua, vòng tay xuất hiện một con mắt đã ngà ngà say, lờ đờ, nhìn xuống mặt đất.

“Không trách tôi……Trách bản thân bọn họ……”

Mắt của Bạch Lộ đảo một vòng, sau cặp mắt kính cực to là một cặp mắt lạnh như được rửa bằng nước mưa.

“Cậu vẫn chưa trả lời mình.”

“…… Cái gì.”

“Cậu đối xử với em trai của cậu có tốt hay không.”

Hứa Huy lại quét đầu trở về, không nói một lời.

Bạch Lộ bảo: “Bằng không mình hỏi cách khác, cậu đã từng đối xử tốt với em cậu chưa?”

Mặt của Hứa Huy càng vùi sâu hơn, cậu khẽ vặn vẹo thân hình, tựa một chú chim non muốn chui lại vào trong vỏ trứng.

“……Đã từng đối xử tốt đúng không.” Bạch Lộ ngó cậu, nói từng câu một.

“Nếu không bọn họ sao lại yêu thích cậu như thế……Bám dính cậu, muốn ở bên cậu, nhớ rõ từng câu nói của cậu.”

Hứa Huy bó gối, bàn tay siết chặt thêm chút, hơi thở nặng nề thêm chút.

Phần cổ lộ ra ngoài của cậu, khớp xương hằn lên, da thịt trắng nõn như băng tuyết.

Bạch Lộ lẳng lặng nhìn, nói: “Cậu biết rõ ràng bản thân cậu khác người.”

Hứa Huy cười lạnh một tiếng, cơ thể khẽ cựa quậy, chậm rãi ngồi thẳng lên.

Nụ cười lạnh trên mặt còn chưa tan đi.

Cậu hờ hững nói: “Khác thế nào, tôi có hai cái đầu?”

Giọng nói của Bạch Lộ rơi trên hàng lông mi hơi rũ xuống của Hứa Huy.

“Cậu biết rõ ràng người khác sẽ dễ dàng đem lòng yêu thích cậu như thế.”

Hứa Huy ngẩn người.

Cồn rượu đã làm cho khuôn mặt của cậu trông ôn hoà đi rất nhiều, trong lúc trầm lặng ngẩn ngơ, như bị vây trong nỗi mịt mờ.

Bạch Lộ: “Muốn lấy thì lấy, muốn vứt thì vứt, có từng quay đầu nhìn lại không?”

Hứa Huy gục đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, bỗng dưng nổi cơn.

“Cô đừng nói gì với tôi.”

Bạch Lộ cũng cong cổ xuống, thử tìm cách nhìn vào mắt cậu. Hứa Huy không để cho cô được toại nguyện, một giây trước đó đã ngoảnh phắt đầu đi.

Ánh mắt của Bạch Lộ đuổi bám theo sát cậu, thân hình cũng nghiêng qua, giọng nói không lớn, nhưng mỗi chữ xoáy vào tai của Hứa Huy.

“Cậu đã từng quay đầu lần nào chưa, dẫu không làm bất cứ gì khác, chỉ để nhìn xem bọn họ bây giờ ra sao.”

Hứa Huy bất chợt lớn giọng, ngẩng đầu trừng cô.

“Không nhìn! Tôi lấy cái gì nhìn, không dính dáng gì tới tôi, toàn tự tìm!”

Bạch Lộ mắt không chớp nhìn cậu, Hứa Huy bị cô nhìn đến càng thêm kích động.

“Tôi bảo họ thích tôi à? Tôi bắt nó đi đưa quà sinh nhật cho tôi à? Tôi cái gì cũng chưa từng chấp nhận, nó tự muốn, xảy ra chuyện thì dựa vào cái gì oán trách tôi.”

“Sao cậu lại có thể ở chung một chỗ với cậu ta chứ! Cậu ta là người như thế nào cậu còn không rõ sao, Tương Như bị cậu ta cho ăn một vố đau như thế nào cậu còn không nhớ rõ? Uổng công tớ còn giúp cậu giấu thầy Bao!”

Bạch Lộ lắc đầu, “Cậu nghĩ quá nhiều rồi.”

“Tớ nghĩ cái gì mà gọi là nghĩ qua nhiều rồi? Đó là buổi đêm, cậu từ nhà cậu ta bước ra, cậu bảo tớ làm cách nào nghĩ bớt đi?”

Bạch Lộ lẳng lặng nhìn cậu ta, ánh mắt của Ngô Hãn Văn dần dần sắc bén.

“Cậu giải thích đi?”

Bạch Lộ: “Vẫn là cậu nên giải thích một chút đi.”Ngô Hãn Văn thoáng sửng sốt, “Tớ giải thích? Tớ giải thích cái gì?”

Bạch Lộ: “Vì sao lại đi quan tâm chuyện của tớ đến thế?”

Ngô Hãn Văn bỗng chợt như bị nghẹn một miếng bánh bao, ánh mắt tán loạn, lúng ba lúng búng.

“Tớ, tớ chỉ là, chỉ là hỏi một chút.”

“Hỏi kiểu vầy?”

“…….Cậu dù sao cũng là bạn cùng bàn với tớ.”

“Cảm ơn.”Ngô Hãn Văn ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt của Bạch Lộ, “Cảm ơn cậu quan tâm đến tớ.”

Trong lời nói của cô không mang bất cứ giọng điệu mỉa mai nào, Ngô Hãn Văn dần dần bình tĩnh lại.

“Cậu……”

“Không phải giống kiểu cậu nghĩ.”

Ngô Hãn Văn đón lấy ánh mắt của Bạch Lộ, cuối cùng có thể tìm lại được giọng nói của mình.

“Tớ nghĩ giống kiểu nào?”

Bạch Lộ ngước mắt, “Kiểu đó.”

“Nhưng cậu cũng không thể vô duyên vô cớ đi——“ Nói đến giữa chừng, Ngô Hãn Văn bỗng dưng ngưng bặt, ánh mắt của cậu ta vụt loé sáng.

Bạch Lộ đã từng trông thấy biểu tình này trên mặt của cậu ta rất nhiều lần, đó là vẻ mặt chỉ xuất hiện ở khoảnh khắc vừa giải được một bài toán khó.

“Bởi vì Tương Như.”

Lúc Ngô Hãn Văn đang đoán còn có vẻ hơi do dự, nhưng ngay khi lời vừa nói xong, chợt quả quyết.

“Bởi vì Tương Như, đúng không?”

Một hồi lâu sau, Bạch Lộ nhẹ nhàng hít một hơi, giọng điệu cảm khái, “Lợi hại thật.”

Ngô Hãn Văn vừa được khen đang thấy lâng lâng, lại bỗng nhớ ra hiện giờ không phải đang làm bài tập. Tay chống nạnh, Ngô Hãn Văn đi tới đi lui, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ không biết bắt đầu từ đâu.

Bạch Lộ không nhịn được, hỏi: “Không chóng mặt sao?”

“Không!” Ngô Hãn Văn trừng mắt, tiếp tục đi.

“Vậy tớ đi trước đây.”

“Đứng lại!”

Bạch Lộ quay người, “Muộn nữa sẽ ăn không kịp.”

Ngô Hãn Văn trừng mắt: “Cậu còn có bụng dạ để ăn!”

“Cậu không đói sao?”

“Tớ ——“

Bạch Lộ nghếch đầu qua lại, “Nào, tớ mời cậu ăn.”

Ngô Hãn Văn đứng yên tại chỗ. Bạch Lộ lại hối thêm một câu, Ngô Hãn Văn câm nín không nói gì, gãi đầu bước theo.

Hai người cùng đi vào căng tin, Bạch Lộ: “À……”

“Cậu đừng có mong nghe ngóng thêm tin tức về Hứa Huy!” Ngô Hãn Văn quạt cho cô một mách.

Bạch Lộ mới vừa hé miệng giữa chừng, ngạc nhiên nhìn Ngô Hãn Văn, “Cái gì?”

Vẻ mặt của Bạch Lộ khiến cho Ngô Hãn Văn cảm thấy mình như một kẻ tính toán chi li, cậu ta hơi xấu hổ nói: “Ồ không, sao nào?”

Bạch Lộ: “À, cậu muốn ăn gì?” Nói rồi cười cười, “Đừng mắc quá, xin hạ thủ lưu tình”

“Yên tâm!” Ngô Hãn Văn nhanh nhảu nói: “Một đợt mì cắt sợi!”

Ngô Hãn Văn bắt đầu nói cho cô nghe chuyện bài thi đợt sau.

Cúi đầu bước lên bậc thềm, Bạch Lộ nghe Ngô Hãn Văn nói, miệng mím lại, màu môi tai tái.
Bình Luận (0)
Comment