Vạn vật trong thiên địa, ai rồi cũng trải qua sinh tử bệnh lão, mang theo tiếc nuối mà rời khỏi thế gian này, ấy là đạo trời.
Mà kẻ không cam chịu những điều đó, quyết định dày công tu đạo, hưởng thiên tài địa bảo, phá vỡ gông cùm giềng xích của xác phàm mà thoát khỏi sinh tử, thọ cùng thiên địa.
Nhưng phàm kẻ muốn trèo lên cao, tất gặp muôn vàn hiểm trở, trời cao vô tình, dưới ngàn vạn tia sét ùa ra như thác, người thất bại thì xương cốt không còn, linh hồn tiêu tán, kẻ thành công thì vĩnh hằng bất tử.
Này, gọi là Tiên.
Kỳ thực cũng là một cái hố sâu không đáy...
Bà con xem thử xem, mình an an ổn ổn sống qua ngày, hết một đời thì đến kiếp sau sống tiếp khoẻ hơn không? Tự dưng lụm được quyển bí kíp gì đó, hay có cái ông già nào bay xuống bảo "Tiểu tử, ngươi căn cốt kỳ mạch-", có khi còn bay cái Hệ Thống tu tiên này nọ to chà bá vào mặt... Nghe không hề đáng tin chút nào, mà vẫn có kẻ làm theo.
Sau đó phải trải qua việc tu luyện khó nhằn, kiếm linh thạch bằng cái mạng nhỏ này, có bảo vật, hàng ngon thì kẻ thù lăm le, tâm ma muốn thì tấn công thẳng tắp... người ta cũng chỉ có một mạng, tu tiên thì cái lợi không thấy đâu, nguy hiểm đến hàng vạn điều.
So với vậy, có lẽ Trần Nhiên thấy vẫn cứ là sống như một người thường, cưới vợ sinh con, về già sinh hoạt thật bình đạm là tốt nhất, mình không đủ tâm cảnh tu tiên nên không cần phải gắng.
Vì thế...
Nhìn những toà tháp, những kiến trúc cổ đại lơ lửng trên không trung, bóng người đạp kiếm bay qua bay lại, những cây cổ thụ to lớn, vài ba cái không thua gì một quả núi lớn đấy mà xem!
Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, phá bỏ những định lý thông thường mà các nhà khoa học dành cả đời để phát hiện ra, vượt ra mọi hiểu biết phàm tục của nhân loại, là nơi mà những người tu luyện đều muốn hướng tới!
Nơi này là Tiên Giới, sau khi người tu luyện Vượt Thác phi thăng sẽ đến đây.
Nhưng giờ không liên quan gì tới hắn!
Lúc này, Trần Nhiên mang áo sơ mi trắng quần đen, tóc cắt ngắn, khuôn mặt bình thường, không có một chút khí thế gì. Bộ dáng như một gã nhân viên công sở, hoàn toàn không hợp chút nào với bầu không khí xung quanh hắn.
"Tạm biệt Tiên Giới, hẹn không bao giờ gặp lại!"
Nhiều năm bế quan khổ tu cũng không bỏ công, với tư chất thường thường của hắn giờ cũng có thể tự mở ra thông đạo không gian, bay về quê hương nếu dùng hết linh lực phá toái hư không.
Hắn phất tay, không gian từ từ nứt ra tạo thành lỗ hổng nối thông đến Lục Cầu, Trần Nhiên cười nhẹ và bước vào bên trong nó.
Kết thúc một câu chuyện...
---
Tại một thung lũng vắng bóng người, trên bầu trời chợt xuất hiện hiện tượng quái lạ.
Ầm! Ầm!
Bầu trời bỗng nứt ra làm đôi, từng luồng khí đen dày đặc từ từ chui ra từ đó, như muốn thôn phệ hết tất thảy những gì nó chạm vào, tiếng sấm dội liên hồi vang lên, như thể báo hiệu cho hồi kết của thế gian.
Không có người nào ở thung lũng vô danh này, vậy mà tại khắp nơi trên thế giới, từng kẻ chợt hốt hoảng, không thiếu những người đã tu luyện hàng ngàn năm.
"T- tà khí này... Bổn toạ tu luyện hai ngàn năm cũng không dám so đo, là vị đại năng nào từ thượng giới hạ phàm ư???"
"A di đà phật... xem ra lần này nếu có tà vật xuất thế, bần tăng không thể không hi sinh cái mạng già này để độ hoá rồi..."
"Trích Tiên hạ phàm? Tại sao lão phu không bói ra được bất kỳ điều gì? Rốt cuộc là tai họa lớn đến ngần nào đây?"
Có thể thấy, việc vừa xảy ra ắt sẽ gây chấn động lớn đến Lục Cầu, tưởng rằng sau nhiều năm phát triển, khoa học kỹ thuật dần dần tiến bộ đã góp phần để những thế lực thần bí ẩn sâu vào trong bóng tối.
Mà hôm nay, tỉnh dậy!
Những chuyện này, chỉ do một kẻ gây ra...
Tất nhiên, nó chẳng liên quan gì đến Trần Nhiên cả.
Hắn khom người, bước qua cái vết nứt không gian nhỏ như cái ổ chó được tạo ra nhằm tiết kiệm linh lực, khẽ vươn vai:
"Chà, nơi này là Lụ..."
Còn chưa dứt lời, một con mắt khổng lồ chậm rãi hé ra từ trong khe nứt, lạnh lùng nhìn xuống hắn, không gian xung quanh như muốn ngưng đọng hẳn, cảm giác áp bách trồi lên trên thân thể của Trần Nhiên như muốn đè bẹp hắn.
Trần Nhiên:...
Hắn ngơ ngác nhìn ra, sau đó giật lấy khoé miệng đối lấy con mắt đó.
Mẹ ơi? Cái gì đang xảy ra vậy?
Biết là không có thời gian, nhưng xin hỏi bà con...
Trốn khỏi Tiên Giới, gặp ngay đại năng hạ phàm thì phải xử lý ra sao???
Hơn nữa vị đại năng này còn có vẻ không dễ trò chuyện giảng hoà cho lắm... Nhìn một đống hắc khí kia, đủ để đè bẹp hắn vài trăm ngàn lần.
Bình tĩnh, bình tĩnh... Bình tĩnh cái què!
Chả khác gì đối phương vác khẩu Bazooka, còn bạn chỉ có con dao gọt hoa quả trên tay, lúc đấy có hai trường hợp xảy ra.
Một, bạn lao vào, sau đó banh xác.
Hai, bạn chạy trốn, sau đó banh xác.
So sánh cả hai, thì cái nào cũng banh xác, chỉ khác là bạn chạy về đối phương hay chạy ra xa thôi.
Nhưng thân làm một người tu luyện với thời gian dài dằng dặc, hắn đã tiếp xúc với vô số tiên, thần, phật, ma, coi như đối phương trước mắt là Thất Giới Ma Quân, Trần Nhiên cũng không dễ chết đến như thế!
Chỉ thấy ngay lập tức, hắn xuất thủ!
"Tiểu nhân không có mắt, dám chui lỗ chó trước mặt ngài, mong ngài tha cho cái mạng chó của tiểu nhân!"
Trần Nhiên quỳ gối xuống mà khom người, đầu cúi xuống sát mặt đất, âm thanh hèn mọn vang lên mà đáp, động tác tiêu chuẩn như thể đã làm qua hàng ngàn, hàng trăm lần, dứt khoát mà không có vẻ ương ngạnh, hiện rõ phong thái khiêm tốn của người này.
Thậm chí, hành động của hắn gọn gàng đến mức đối phương cũng phải tròn mắt ra.
Kinh, bây giờ mấy con giòi trên Tiên Giới hết bộ dáng chính khí, liều mạng giành lấy tôn nghiêm rồi ư?
Nó nhìn lấy mà còn phải than thở rằng mình không là gì so với con giòi trước mặt, nhìn xem cách hai gối tên kia quỳ xuống đi, dập nát cả lòng tự trọng luôn rồi!
Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, hài...
Nhận thấy vị đại năng ấy đang "khinh thường" nhìn mình, Trần Nhiên khẽ run rẩy.
Cái này còn chưa được ư? Chết tiệt! Xem ra hắn tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn! Phải làm gì để bảo toàn "mạng chó" của mình đây?
Hồi sau, khe nứt dần dần hồi phục lại như cũ, bầu trời cũng khôi phục vẻ trong xanh vốn có của nó, mây trôi nhè nhẹ thực yên bình, áp lực vốn đè ép trên lưng Trần Nhiên cũng biến mất, cho thấy vị đại năng đó đã rời đi.
Trần Nhiên thở phào, sau đó hắn hơi suy tư.
Vị đại năng đó hình như chỉ quan sát một vòng thế giới này, sau đó rời đi, chứng tỏ hắn đang tìm kiếm một thứ/ người gì đó nên không để tâm đến hắn cho lắm.
Nhưng như vậy cũng đủ gây chấn động đến khắp Lục Cầu rồi, tựa như con người mở nắp ra xem chuột trong hũ.
Lần này là may mắn rồi, phải tu luyện mới được... Không không! Không phải tu tiên mà là tu luyện thế quỳ, cách đưa hối lộ và phong cách nói hèn mọn. Thế sẽ bảo toàn mạng sống hiệu quả hơn nhiều.
Nghĩ xong, hắn bất đắc dĩ đứng dậy, sau đó chợt đơ người ra, nhìn lấy khung cảnh xung quanh và hoang mang lẩm bẩm:
"Khoan, nơi này là đâu? Không phải mình tính mở ra vết nứt không gian tại thủ đô của Bách Việt quốc sao???"
Hình như vụ rối loạn không gian là do vị đại năng lúc nãy nhòm ngó lấy thế giới này...
Đại năng ơi là đại năng, ngài đưa tiểu nhân đến nơi nào thế này? Như vậy thì bỏ mẹ rồi... linh lực dùng để phá vỡ không gian xài hết rồi còn đâu?
Hắn khổ não vắt óc lên, và rồi chỉ có thể bước đi về một phía mà Trần Nhiên chọn đại.
Không sao! Chỉ ít thể lực của hắn hoàn toàn vượt xa người thường, chả có gì phải lo lắng cả!
Đấy là Trần Nhiên nghĩ thế...
Vài ngày sau...
"Thưa quý vị và các bạn, theo thông tin của bộ y tế, thì sự kiện xảy ra tại thung lũng gần thành phố Chu Tinh là do hiện tượng tương tự như cực quang, xét theo... thì... nguyên nhân... ABCXYZ..."
Tại một quán ăn nhỏ, người đàn ông béo phì mang áo ba lỗ, râu rậm, thân thể đầy dầu mỡ có vẻ suy tư nhìn lên ti vi, ngẫm nghĩ gì đó.
Chợt, có tiếng bước chân vang lên làm gã béo bừng tỉnh, đưa mắt nhìn ra cửa:
"Xin chào quý- Hả? Cậu ổn không đấy???"
Người thanh niên mang khuôn mặc hốc hác, thân thể gầy gò khẽ run rẩy, kéo ghế ra và ngồi xuống, thoi thóp nói:
"Ô- ổn mà, c-cho một phần ă- ăn..."
Trần Nhiên muốn khóc lắm rồi, rốt cuộc là hắn thực sự đi bộ nhiều ngày liên tiếp... thế quái nào không có một bóng xe đi qua nơi đó vậy?
Bách Việt Quốc, một trong năm cường quốc của Lục Cầu hiện tại, đứng song song với Mễ Quốc, Hoa Quốc,... Phát triển từ đất nước nhỏ lẻ và vươn tới trở thành cường quốc năm châu nhờ vào tinh thần đoàn kết của nhân dân và tinh thần vệ quốc bất diệt.
Đó là những điều Trần Nhiên khắc cốt ghi tâm từ khi hắn còn là sinh viên đại học, sau đó bùm! Hắn xuyên không.
Xuyên đến thế giới võ hiệp, sau đó dấn vào tu võ, phi thăng thành tiên, rồi về lại Lục Cầu.
Giờ hắn về, có thể nói là làm giàu không khó với những món bảo vật mà hắn tranh thủ hốt theo bên người.
"Xem nào, đầu tiên là Tiểu Thọ Đan, uống vào tăng 20 năm tuổi thọ cho người thường..."
Trần Nhiên vừa gắp mì cho vào miệng ăn như hổ đói, mở ba lô lôi ra túi vải, hào hứng lấy hộp gỗ và mở.
Bên trong không có gì cả, cũng không có ánh sáng bảy màu chói rọi.
Trần Nhiên: ???
"Sơ Thiên Kính, bói toán thần khí thì sao?"
Hắn vội vàng kiểm tra lấy, cảm giác bất an dấy lên trong lòng.
Chỉ có vài mảnh kính vỡ nát, còn bị ai đó bóp thành vụn phấn...
"Bán Yêu Nhãn, thấy xuyên qua đồ vật thường, bảo khí mua tem, chơi đổ thạch, cờ bạc???"
Bị móc ra... con mẹ nó...
Tiểu Linh Đan, Đại Bổ Đan, Linh Tuyền, Linh Khê... đều biến mất, chỉ có một tờ giấy trên đó.
Trần Nhiên run rẩy cầm tờ giấy lên đọc, mặt tái mét, thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng che miệng cười hả hê của người viét.
[Oa ha ha ha, sư đệ ngu ngốc! Tưởng sư tỷ ta đây không biết hả? Kế hoạch trốn gà mờ lắm! Ngu thì chết khóc lóc cái-]
Toác! Tờ giấy bị hắn xé toác ra, đưa tay ôm mặt.
Xong rồi trời ơi... giấc mơ mộng tưởng dàn harem mỹ nữ, trang bức đánh mặt của hắn tan nát rồi... Lại bị chính tay người sư tỷ của mình đạp đổ...
Quả nhiên phòng ngoài phòng trong tuyệt không thể thiếu cái nào!