Năm ấy, Trần Nhiên mười sáu tuổi, chỉ vừa học đến cấp ba, sống cùng với cha của hắn, hai cha con nương tựa lẫn nhau mà sống cho qua ngày, vốn mẹ hắn đã mất vì cơ bạo bệnh từ lâu, để lại đứa con đầu lòng lại cho chồng của bà.
Gia cảnh nhà hắn không tệ, chỉ có điều cha Trần Nhiên thường tập trung vào công việc thành ra hai cha con ít khi gặp nhau, có lẽ cũng bởi vì thế mà hắn ít khi thấy cha mình thể hiện ra vẻ tiếc thương trên khuôn mặt, hắn từng nghĩ rằng cha là một con người coi trọng tiền bạc hơn là tình cảm.
Một đêm nọ, hắn ôn thi vào cấp 3 thực vất vả, vừa đi xuống phòng uống một ngụm nước, chợt lọt vào mắt là cảnh cha hắn lặng lẽ ngồi ngoài ban công phòng thờ mà châm thuốc, khói thuốc tàn vào màn đêm hư ảo...
Lúc ấy, Trần Nhiên biết mình sai rồi.
Cha hắn chưa bao giờ quên đi vợ của mình, chỉ có điều vì chăm sóc đứa con thơ của mình mà ông đành phải gạt nước mắt chú tâm vào công việc.
Nhưng ông vẫn nhớ, nhớ rằng vợ mình không thích khói thuốc nên mới ra ngoài ban công, một người một điếu... hút thuốc, có thể có hại nhưng nó giúp nỗi nhớ của ông ấy vơi bớt hơn, kìm nén đến trong con tim của mình. Tình cảm của người trưởng thành rất dễ bị chôn vùi xuống tận đáy lòng, nhưng nó vẫn luôn in hằn dấu vết trong trái tim họ, mãnh liệt và thiết tha hơn bao giờ hết.
"Cha, mẹ... hi vọng hai người kiếp sau sẽ gặp lại nhau, con trai bất hiếu, không thể báo được ân nghĩa này..."
Trở lại hiện tại, Trần Nhiên đã ra khỏi quán ăn từ lâu, ngồi trước ngôi mộ ấy, hắn thở dài mà nói.
Ngày cha hắn mất trong một vụ tai nạn, cũng là ngày mà Trần Nhiên xuyên không.
Mười năm... giờ hắn cũng đã hai mươi sáu tuổi, không còn là cậu thiếu niên yếu ớt ngày xưa nữa, nhưng vẫn chưa một lần báo hiếu cho cha.
Người đời nói tiên phải bỏ thất tình lục dục, toàn căn thanh tịnh mà rời xa hồng trần, nhưng Trần Nhiên không làm thế được, bởi vì chỉ khi còn tình cảm, hắn mới biết được mình đang sống, vì vậy nên hắn không tiến thêm được bước nào nữa.
Một ngày làm cha, cả đời không dứt bỏ.
Vào lúc này, chợt một giọng nói đầy thăng trầm vang lên ở cách đây không xa:
"Nam à... cỏ xung quanh mộ bà ấy ngày càng tươi tốt, có phải vợ ta đang chờ không?"
Trần Nhiên quay đầu nhìn, người vừa nói chuyện chính là một ông lão đầu tóc bạc phơ, tuổi đã già nhưng sống lưng thẳng tắp, mơ hồ có khí thế của người lãnh đạo phát ra, nhưng lúc này khuôn mặt ông ta dường như có vẻ vui buồn lẫn lộn, tựa như người hùng đã xế chiều.
Sau lưng ông lão là người đàn ông trung niên khoảng tầm ba mươi tuổi đi theo, người này lông mày rậm, mắt to, dáng người to lớn lực lưỡng mà toát ra khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết võ nghệ phi phàm.
Nghe được lời nói của ông lão, khuôn mặt người đàn ông trung niên hơi thay đổi, sau đó cười trừ mà nói:
"Lão thủ trưởng, ngài suy nghĩ nhiều rồi! Lấy tố chất thân thể của ngài, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận ắt thân thể sẽ có chuyển biến tốt!"
Ông lão cười khổ, đáp lại:
"Nam, cháu làm người thành thật, ai dạy cách nịnh nọt người khác vậy? Cơ thể là của ông thì ông biết rõ hơn chứ, ngay cả những chuyên gia ở thủ đô cũng phải bó tay, làm sao mà ở bệnh viện trung tâm thành phố nhỏ bé này có thể chữa được?"
Người đàn ông trung niên được gọi là Nam bị vạch trần, khuôn mặt hơi tỏ ra xấu hổ nhưng rồi lại bị ông lão khoát lấy tay áo, cắt ngang:
"Không bàn chuyện này nữa! Lấy cho ông một điếu xì gà đi"
"Nhưng cơ thể của ông..."
Người đàn ông trung niên lo lắng nói, mà ông lão cười ha hả:
"Không sao, hút chục điếu nữa ta vẫn chưa chết nổi!"
"Vâng! Được rồi!"
Ông lão vừa châm lấy thuốc, khẽ phì phèo hai ngụm khói thuốc, nhưng dường như có gì đó xảy ra, chợt ông thở dốc có vẻ mệt mỏi mà ngồi xuống.
"Ông ổn chứ ạ?"
Người đàn ông trung niên lo lắng hỏi, mà ông lão khoát tay hút một hơi và ngồi xuống:
"Ổn, ổn-"
Thật bất ngờ, ông vừa ngồi xuống, đột nhiên toàn thân run rẩy, hơi thở tệ hơn và khuôn mặt cực kỳ nhợt nhạt.
"Thủ trưởng!"
Người đàn ông trung niên đột nhiên hô nhẹ một tiếng, nhanh chóng rút ra lọ thuốc nhỏ từ trong người, đang muốn nhét vào trong miệng lão già. Tuy nhiên tiếp theo, một cánh tay chợt giữ lại cổ tay mình.
Ông ta quay đầu lại nhìn, hoá ra là Trần Nhiên vừa rồi còn ngồi cách đó tám mét.
"Cậu định làm gì???"
Người đàn ông trung niên tức giận và có vẻ sốc, ông không ngờ được một người trẻ tuổi lại có thân thủ không tồi như vậy. Trong lúc ông không đề phòng đã bị bắt lại cổ tay, rốt cuộc là sát thủ nơi nào phái tới ám sát lão thủ trưởng?
Ông nghĩ thầm và có vẻ hối hận với sự bất cẩn của mình, thủ thế bảo vệ lại lão già.
Nhưng Trần Nhiên làm sao biết người đàn ông trung niên nghĩ gì? Chỉ thấy hắn nhàn nhạt nói:
"Ông ấy trên người mang theo bệnh nặng, thuốc có thể tạm thời kiềm chế nó nhưng mang lại tác dụng phụ rất lớn, có thể dẫn đến lâm vào tình trạng người thực vật!"
"Sao cậu biết? Cậu làm ở bệnh viện trung tâm?"
Người trung niên khẽ giật mình hỏi lại, bởi vì những điều mà Trần Nhiên nói không khác xa gì Dược Đồ và các bác sĩ trung tâm thủ đô nói, nhưng cậu chỉ vừa mới quan sát qua mà?
Trần Nhiên không trả lời, sau đó hắn cười nhẹ lại gần lão già, đưa tay ấn xuống huyệt đan điền.
Y như tiểu thuyết, ba cái bệnh phàm trần này làm gì được hắn cơ chứ? Phen này được báo đáp cũng kiếm lời cực kỳ!
Sau đó, nụ cười trên mặt hắn cứng lại.
Bỏ mẹ rồi...
Luồng khí quỷ dị chạy xung quanh thân thể ông lão, có vẻ kỳ dị mà bao lấy trái tim, lúc này đang bóp chặt lại, nó tựa như máu của ông lão, không thể rút ra dễ dàng được.
Cái này là Cửu Tộc Nguyền Ấn, đặt lời nguyền lên tổ tiên thì cho đến chín đời sau vẫn sẽ còn, cực kỳ khó để xoá bỏ, và kẻ thi triển ắt hẳn cũng đạt đến cấp độ đỉnh cao của thế giới này từ lâu.
Đây là thế giới bình thường mà??? Thế quái nào lại có nguyền pháp thời thượng cổ ở đây???
Thôi xong rồi, gáy sớm ăn gì đây các bà con?
Hắn khẽ ho khan, sau đó nghiêm mặt đứng dậy nhìn người đàn ông trung niên:
"Người thực vật chỉ là vấn đề sau này, điều cấp bách là cứu sống ông ấy đã, cho ông ta uống thuốc đi!"
Người trung niên ngẩn ra, có vẻ không tải kịp hành động của hắn, đôi mắt bây giờ nhìn hắn như nhìn một thằng đần.
Nhưng lúc đầu là hắn ta cản ông mà?
Nhận thấy ánh mắt thô thiển của người trung niên, Trần Nhiên xấu hổ giục:
"Kìa, cho ông ta uống thuốc đi chứ?"
Cuối cùng, thuốc vẫn được cho vào miệng của lão già ấy. Hồi lâu sau, lão được uống thuốc cũng có vẻ ổn hơn nhiều, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt hẳn đi, chỉ ít ông ta cũng đứng dậy được. Người đàn ông trung niên đỡ lấy, lo lắng nói:
"Thủ trưởng, chúng ta mau về gặp Dược Đồ thôi, bệnh tình chuyển biến xấu rồi!"
Lão thủ trưởng khẽ lắc đầu, sau đó cười lấy và quan sát Trần Nhiên một hồi từ đầu đến chân, nói:
"Cháu có học qua y hả?"
"Vâng..."
Trần Nhiên xấu hổ đưa tay gãi má, tuy rằng tuổi của hắn đã rất lớn, nhưng nếu đã giả làm người thường (có chút tài năng) thì không cần nhất thiết phải làm kì kèo vậy...
"Cháu rất có thành tựu, tương lai sẽ tiền đồ vô lượng đấy"
Lão thủ trưởng cảm thán mà khen, chỉ bằng việc cậu ta vừa nhìn đã nói rõ bệnh tình của ông đã chứng tỏ tài năng ấy, cho dù không chữa được bệnh đi chăng nữa.
Được khen dù cho bị bể dĩa, Trần Nhiên cười trừ nhưng vẫn lễ phép đáp lại:
"Vâng ạ, ông quá lời rồi"
Người trung niên khẽ rút ra một tấm danh thiếp đưa cho hắn, sau đó có vẻ trầm ổn nói:
"Hôm nay gặp nhau xem như cũng có duyên phận, có gì sau này có thể gọi chúng tôi giúp đỡ một hai"
Thân thủ tốt, y thuật cũng có vài điểm sáng, người này cũng được xem là một nhân tài nhỏ, nên tranh thủ chiêu mộ về tập đoàn của dòng họ Diệp thì tốt hơn.
Nhìn thấy người ta khách khí như vậy, Trần Nhiên cũng cười và tiếp lấy danh thiếp, đáp:
"Vâng vâng, có gì em sẽ cân nhắc ạ"
Không trang bức được nhưng cũng tạo điều kiện lập mối quan hệ, xem như kết quả trọn vẹn đi. Còn về mất mặt hay không... không quan trọng. Chỉ cần da mặt bạn đủ dày thì đến ông trời cũng phải nhún nhường.
Hồi lâu sau, người trung niên mang lão thủ trưởng đi về, mà Trần Nhiên lại lâm vào suy tư.
"Bây giờ mình còn chưa học xong cấp ba, không có mấy người quen, nhà thì cũng..."
Hắn lẩm bẩm, đi đến đón xe taxi mà ngồi vào trong, tiện thể nói ra địa chỉ của mình. Tài xế cũng làm rất đúng chức trách của mình, chỉ gật đầu rồi lái xe đi, không bắt chuyện gì nữa.
Nhìn khung cảnh xung quanh có nhiều đổi thay, bóng dáng của mười năm trước cũng đã mài mòn theo thời gian, chỉ còn lại thực tế phũ phàng mà sống mũi Trần Nhiên chợt cay dần.
Cảnh còn người mất, bao giờ cũng mang theo sự tiếc nuối của quá khứ đến như vậy...
...
Đến một khu xóm nhỏ, xe dừng lại trước một toà nhà hai tầng có vẻ khá cũ kỹ, rêu mọc và bám đầy hàng rào, cây cối trong sân cũng héo hẳn đi do không được ai chăm sóc, vài ba chỗ cửa kính bị vỡ, tường đã phai màu từ bao giờ.
Trần Nhiên trả tiền xong thì chiếc xe taxi cũng chạy đi, hắn thở nhẹ sau đó đẩy cổng sắt ra, âm thanh chói tai do bị rỉ sét vang lên.
Kétttttt!
Hắn chợt bưng chậu hoa lên, lấy ở bên dưới nó ra một chiếc chìa khoá mà tra vào ổ trên cửa, hơi khó để xoay qua bởi vì thời gian đã bào mòn cả chìa lẫn ổ khoá.
Ba Trần Nhiên ngày xương thường xuyên đi làm thâu đêm không về, nên ông thường nhắc nhở hắn và làm chiếc chìa khoá sơ cua mà giấu bên dưới chậu hoa đó.
Giống như ngày thường, sau khi đi học về hắn bước vào nhà.
Nhưng lần này khác, bởi vì thế giới này đã trôi qua mười năm, Trần Nhiên cũng không còn là người học sinh ngây ngô yếu đuối, mà người thân trong ngôi nhà này cũng không còn.
Hắn kéo rèm cửa sổ ra, xắn tay áo lên và thở dài, bắt đầu lau chùi đại khái khắp cả căn nhà và quét dọn, vừa làm vừa suy tính việc tiếp theo.
Không có bằng tốt nghiệp cấp ba chứ đừng nói là đại học, hắn không thể kiếm việc làm, càng không nói gì đến giàu sang phú quý.
Làm bảo an cho nữ tổng giám đốc? Bảo vệ quèn này nọ ư? Không thực tế chút nào, nữ tổng giám đốc có phải rau cải trắng đâu, hơn nữa thông thường không có nữ tổng giám đốc xinh đẹp nào cần bảo vệ bởi kẻ không đáng tin cậy như trong tiểu thuyết.
Hôn phu? Nhà hắn lúc trước cũng không phú quý, làm sao mà có hôn ước với vị tiểu thư nào? Mà nếu có thì... ha ha.
Một thằng đần mất tích mười năm chợt chui ra bảo mình cưới hắn, có mà bị ăn tát.
Đổ thạch? Cờ bạc? Lại càng viễn vông hơn, Bán Yêu Nhãn bị sư tỷ bạo lực móc ra, Trần Nhiên không tin vận khí của hắn có thể đánh đâu trúng nấy, nếu vậy hắn đã bước đến cảnh giới cao hơn từ lâu.
Y thần? Dẹp! Dẹp đi! Từ việc hồi chiều hắn đã mất mặt lắm rồi, có gan gì mà làm nữa? Hơn nữa việc này dễ gây chấn động đến tu luyện giả ở thế giới này, không ổn.
Bói toán ư? Sơ Thiên Kính cũng bị sư tỷ đập thành tro bụi, nếu dùng thì hắn phải trả ra đại giới bởi Thiên Đạo trong thế giới này, nhòm ngó số mệnh không dễ ăn đến như vậy!
Trần Nhiên:...
Chả lẽ mình vác cái xác của thằng đực 26 tuổi đi đến trường cấp ba học? Con mẹ nó... nhưng chỉ còn cách như vậy...
Hắn nghĩ thầm, chợt nhận ra mình đang dọn dẹp phòng của bản thân, tiện tay rút ra cuốn sách vật lý 11 phủ đầy bụi xuống, lật ra và chép miệng:
"Nếu vậy thì chắc chắc mình sẽ trở thành học bá của trường cấp ba mất, ha ha-"
Công thức dày đặc đấm vào mặt hắn, hắn đọc hiểu được từng chữ! Từng chữ! Nhưng ghép lại một câu... Trần Nhiên chả hiểu gì cả, chứng tỏ bây giờ đừng nói là học bá, hắn lên lớp hay không cũng là một vấn đề...
"Thực ra bốc vác gạch cũng không tệ mà? Nam thần bốc vác, ha ha ha..."
Giọng nói của một tên mất niềm tin vào năng lực của bản thân vang lên khắp cả căn phòng.