Nửa ngày đã trôi qua, đêm cuối cùng cũng kéo đến, mà Trần Nhiên đã dọn dẹp xong sơ bộ căn nhà nhỏ này.
Hai tầng lầu, tầng dưới là phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh, tầng trên gồm hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh và một phòng thờ, bố cục tuy hơi lạ nhưng sinh hoạt vẫn không có vấn đề gì cả, mà Trần Nhiên cũng không tính thay đổi kiến trúc đã gần mười năm, xem như là gia sản mà cha hắn để lại.
Hắn rút ra một cái phong bì cũ kỹ, đã hơi ố vàng và có vẻ dày trong phòng ngủ của cha mình ra, thở dài một hơi tiếc nuối mà mở nó ra.
"Cha, tiền này xem như vô dụng rồi, giờ để con giữ đi"
Bên trong có ba trăm triệu Bách Việt Đồng, cộng thêm hai trăm triệu từ bảo hiểm nhân thọ của cha, năm trăm triệu là số tiền không tệ.
Dù sao nếu không dùng cho mục đích mua dược liệu luyện đan, luyện khí phải động tay một cái vài trăm triệu thì có thể tiêu xài rất lâu, hơn nữa bây giờ Trần Nhiên còn có ý định mở một gian hàng buôn bán kiếm thêm thu nhập.
Ngã lên giường, hắn đặt xấp tiền dưới gối, sau đó khẽ co khoé miệng lên mà chìm vào giấc ngủ, còn lầm bầm một câu khá thô bỉ:
"Hắc hắc... giàu rồi... kiếm một chị gái dịu dàng..."
Cứ như vậy, đêm đầu tiên của hắn ở trái đất đã qua.
Mà từ khi nào, viên ngọc châu đen tuyền đã ở trong túi quần của hắn một cách bí ẩn mà không ai hay biết.
Nửa đêm, Trần Nhiên chợt mở mắt ra, sau đó hắn nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa phòng.
Không phải tức cảnh sinh tình như Lý Bạch, mà là tiếng mở cửa truyền đến từ tầng dưới làm hắn tỉnh giấc.
Phải rồi, căn nhà này đã bỏ hoang nhiều năm, có khi còn là địa điểm ở lại cho mấy người vô gia cư hay xấu hơn là địa bàn buôn bán ma tuý, chơi đồ này nọ..
"Đại ca, con hàng này ngon phết ấy ạ, anh xài xong cho em hốt ké với nhé!"
"Tất nhiên chứ! Khà khà, lừa nó cũng dễ ra phết đấy chứ? Ba cái ly rượu là say như điếu đổ rồi"
Tiếng trò chuyện của hai người đàn ông vang lên, kèm theo âm thanh kéo lê của thứ gì đó trên sàn truyền xuống.
Trần Nhiên: ._.
Vãi hai tên này, hết nơi để chọn rồi à???
Mịa, làm ngay trong nhà của mình, cái quái gì vậy???
Hắn nghĩ thầm, nhíu mày tỏ vẻ chán ghét đứng dậy, hé mở cửa ra... Sau đó thành thật ngồi xổm xuống mà quan sát, động tác lão luyện vô cùng, còn lẩm bẩm thô bỉ lên:
"Cảnh nóng, cảnh nóng!"
E he he... Chỉ xem đến cảnh cởi đồ rồi ra cứu cũng không muộn...
Dù sao trong tiểu thuyết, lần nào người con gái bị cởi gần hết áo quần mới đến lượt nam chính ra trang bức các thứ mà!
Lọt vào mắt hắn là cảnh hai người đàn ông, một gầy một béo đang bế theo người phụ nữ có vẻ xinh đẹp, hai gò má cô trắng hồng, mi ngọc khẽ nhắm lại như đang ngủ, thân thể đầy đặn và vô cùng hấp dẫn đằng sau bộ áo quần công sở ấy, vẻ đẹp này thậm chí còn tốt hơn cả các nữ diễn viên, siêu mẫu, cô ta đang bất tỉnh mà để hai gã kia kéo theo.
Tên gầy xoa xoa hai bàn tay nhìn về phía cô ấy bằng đôi mắt tham lam, cười thô bỉ:
"Đem con điếm này bán đi chắc cũng được ối tiền đại ca nhỉ?"
"Một, hai tỷ là ít đấy mày, đủ ăn chơi xả láng luôn chứ"
Tên béo vừa cởi áo quần ngoài cô gái đó ra, cười đến chảy dãi tí tách ra sàn nhà làm Trần Nhiên cảm thấy khó chịu.
"Mẹ... sàn nhà ông vừa lau chùi đấy!"
Nhưng rồi, nhìn thấy hành động tiếp theo của bọn chúng thì hắn liền đứng dậy, sau đó đưa tay định mở cửa ra mà ngăn lại chuyện này.
Không phải bởi vì hắn đột ngột nổi tinh thần hành hiệp trượng nghĩa, mà là hai tên kia định chơi qua quần đầu tiên, Trần Nhiên không hề muốn có mấy thứ bân bẩn dây ra sàn nhà.
Nhưng rồi...
Phốc!
Âm thanh xuyên qua da thịt vang lên, máu bắn tung toé lên khắp căn phòng.
Chợt, cô gái đó chợt đưa tay ra đâm xuyên họng gã béo, máu bắn ra, hai mắt gã trợn trắng lên, thân thể vô lực ngã xuống mà dần dần teo tóp lại thành bộ xương khô.
"C-cái gì... Hự!"
Tên gầy còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta đã há miệng ra, chiếc lưỡi dài lao đến túm lấy cổ hắn, siết mạnh.
Crắck!
Âm thanh bẻ giòn vang lên, chấm dứt sinh mệnh của cả hai tên này trong chưa đầy ba giây, vô cùng chuyên nghiệp và không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô gái nhẹ xoa mái tóc và rút lưỡi lại, khinh bỉ giơ chân ra đạp hai tên này, sau đó đưa tay ra đâm vào tim của tên gầy, khiến hắn cũng đi theo số phận thây khô của đại ca mình.
Trần Nhiên:...
Cái này! Éo! Giống! Trong! Tiểu thuyết!
Má ơi, gặp phải yêu ma quỷ quái đi săn mồi rồi, à không phải...
Má ơi, yêu ma quỷ quái kéo đến nhà con!
Hắn đưa tay khép cửa lại, rón rén bò lên giường, nín thở lại trốn đi. Không phải vạn bất đắc dĩ, Trần Nhiên không muốn ra tay thể hiện thực lực của bản thân... Đấy là hắn dán vàng lên mặt mũi mình!
Nhưng dường như tuân theo định luật của phim kinh dị, tiếng bước chân chậm rãi vang lên trên sàn nhà, dần dần đi đến cầu thang và đứng trước cửa phòng, bóng người hiện ra đằng sau nó.
Cạch!
Cửa mở ra, cô gái liếm môi lên, kiều mị nhìn về phía giường nằm, sau đó cất giọng với âm thanh vô cùng khêu gợi khiến hắn cho dù không chứng kiến mặt mũi cũng biết là cô ta rất xinh đẹp:
"Ta biết ngươi ở đó"
Trái tim Trần Nhiên khẽ giật lên, nhưng vẫn cố thở từng hơi thở đều đều, sau đó hắn nằm yên trong chăn mà nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ.
Em không biết, nãy giờ em ngủ, chị vui lòng vác hai cái thây khô đó đi, làm ơn!!!
Mẹ nó! Tại sao có cảm giác trần gian còn nguy hiểm hơn so với Tiên Giới vậy? ('A')/
Chợt, cảm giác mềm mại truyền đến trên người hắn, sau đó là một cái lưỡi ướt át di chuyển mà luồn khắp khuôn mặt, kèm theo đó, hơi thở nhè nhẹ phả qua tai:
"Ta đưa tiền, ngươi xem như không có gì xảy ra, hiểu chưa?"
Trần Nhiên run rẩy gật đầu, sau đó cảm giác ấy biến mất, kèm theo đó là tiếng cửa phòng đóng lại. Bầu không khí chìm vào yên tĩnh...
Cạch!
Một đêm này... Trần Nhiên không ngủ được...
---
Thời gian thấm thoắt trôi, thoáng chốc đã đến sáng hôm sau.
Ánh ban mai chiếu thoáng qua cửa sổ, tiếng ve inh ỏi kêu lên như báo hiệu một ngày hè lại đến rồi, bầu không khí thoáng lên sự tích cực đến nỗi dường như có thể đánh thức dậy những con sâu ngủ dai dẳng nhất!
Trần Nhiên cũng không ngủ nữa, nhưng không phải là do bầu không khí bừng sáng ấy, mà do một pha "chào đón" của chị gái xinh đẹp ngày hôm qua... Đã thế người ta còn dùng bữa ăn đêm ngay trong nhà của hắn.
Nhưng có điều an ủi hắn, đó là sáng hôm nay, bên đầu giường xuất hiện một xấp tiền dày nằm trên đó, Trần Nhiên sáng mắt lên mà hí hửng cầm lấy, bắt đầu đếm:
"Ba trăm triệu? Giàu to giàu to! Đúng chuẩn tiền bịt mồm luôn này!"
Đúng là cho dù ở thế giới nào, mấy công việc không nên để cho nhiều người biết đều kiếm ra bộn tiền, người ta một lần ra tay đều hao tổn bằng công sức mà ba hắn làm việc suốt nhiều năm trời.
Bây giờ nên mở một quán ăn là lựa chọn tốt nhất nhỉ?
Trần Nhiên cười nhẹ, xếp lại những xấp tiền cho vào trong phong bì, dường như điều này nhắc hắn nhớ đến lý do rất nhiều năm trước...
Vì tán tỉnh một người công chúa, hắn mất công nâng cao khả năng trù nghệ của mình để đi vào trái tim của nàng. Bây giờ nghĩ lại lúc đó mình dại gái thực sự, đúng là nhiệt huyết khi bước vào giới tu tiên, ai cũng có cả.
Hắn nghĩ thầm mà mở cửa đi xuống tầng, chị gái kia thế mà tốt bụng ra phết! Dọn dẹp hết tất cả "bữa ăn" của chị ta để lại trong đêm hôm qua.
Vậy là một buổi sáng bận rộn bắt đầu, tốn thêm tiền thu dọn khắp cả mặt tiền của ngôi nhà, cuối cùng thì nó cũng nhìn không tệ cho lắm nếu đem ra làm ăn thì cũng có thể xem là tạm ổn.