Mà lúc này, một cuộc trò chuyện khác cũng đang diễn ra.
"Thủ trưởng không còn nhiều thời gian, bây giờ lão phu chỉ có thể tăng mạnh dược liệu, tuy mang phong hiểm trở thành người thực vật không nhỏ nhưng đó là biện pháp duy nhất rồi"
Một ông già mang áo vải xám khẽ ho, ngón tay ông bắt lên mạch của lão thủ trưởng, khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng mà than thở:
"Tiếc thay cho một lão binh cả đời hiến công cho quốc gia, lão phu cũng không thể kéo dài tính mạng khỏi số trời hơn nữa"
Nhưng đáp lại ông, lão thủ trưởng chỉ cười hào sảng lên, không có vẻ gì là bi thương hay tuyệt vọng trước cận kề cái chết bởi tuổi già cả:
"Dược Đồ tiên sinh làm được đến thế này mà tôi không có gì báo đáp, chứ nói gì đến đòi hỏi thêm chứ? Cả đời của tôi xem như đã cực kỳ viên mãn lắm rồi"
Dược Đồ nghe thế, ông cũng kính trọng chắp tay lại, có vẻ kính nể trước người cựu binh mà cảm thán:
"Tâm cảnh của thủ trưởng thật không thể xem thường, lão phu xin kính một chén trà!"
"Ngài quá khen, quá khen... Tôi cũng đã hơn tám mươi, con cháu nay cũng đã lớn, còn được chứng kiến quốc gia hưng thịnh phồn vinh, còn gì tốt hơn nữa chứ?"
Lão thủ trưởng khiêm tốn cười và lắc đầu, sau đó chợt nhớ về người trai trẻ ngày hôm qua, ông bèn hỏi mà chuyển hướng đề tài:
"Dược Đồ tiên sinh, liệu có người khác chẩn đoán ra bệnh tình của tôi mà không cần kiểm tra bằng các thiét bị y tế chứ?"
Dược Đồ nghe thế, ông khẽ đưa tay vuốt ve bộ râu dê và suy tư hồi lâu, sau đó đáp lại:
"Có thể, nhưng không thể là người thường được. Bệnh của thủ trưởng là bệnh di truyền theo thế hệ, hơn nữa lão phu đã nói rồi.
Đó là nguyền rủa từ thời xa xưa, có thể gia tộc họ Diệp đã đắc tội vị đại năng nào đó"
Nhưng tung tích của vị đó vẫn hoàn toàn là một ẩn số, nên có thể chắc chắn là người ta đã qua đời từ lâu.
Vậy chả lẽ người thanh niên kia có thủ thuật gì đó? Hay cũng là một người không bình thường?
Lão thủ trưởng nghe thế bèn nghĩ thầm, rồi ông không kìm được một tiếng thở dài, lẩm bẩm:
"Ngày xưa khi chinh chiến, tôi đã được biết đến về Hộ Việt Quân, thậm chí còn chứng kiến một thành viên trong đó thi triển các loại kỳ môn độn giáp mà đối chiến vạn địch..."
"Vâng, thủ trưởng nên nghỉ ngơi đi, lão phu cũng đã luyện thuốc cho ngài, bây giờ cần an tĩnh một lúc"
Nhưng đột ngột Dược Đồ ho khù khụ, sau đó đứng dậy mà chậm rãi đi vào bên trong, cũng thể hiện ý của ông rằng "Người thường đừng đào sâu vào bên trong việc này".
Lão thủ trưởng nhìn theo bóng dáng già nua ấy, khẽ cười khổ lắc đầu mà đứng dậy bước ra:
"Cũng sắp gần trời xa đất, tò mò của lão vậy mà Dược Đồ không chịu giải đáp"
Hộ Việt Quân, một bộ phận tập trung những người tu đạo, ma pháp sư, võ giả,... hoạt động nhằm mục đích bảo hộ đất nước Bách Việt khỏi những thế lực kì bí từ bên ngoài, thậm chí là những sự việc dị giới gây ra.
Được thành lập từ vào khoảng 320 năm trước, kéo dài cho đến tận bây giờ vẫn giữ vững hoạt động, có thể nói bí mật về Hộ Việt Quân hoàn toàn giữ kín đối với quốc gia, không ai có thể ra lệnh cho họ ngoài chính họ, cho dù là chính quyền đi chăng nữa.
Bởi vì mục đích của Hộ Việt Quân xuất phát từ lòng yêu nước, và nó không cần một mệnh lệnh bất kỳ gì để hoạt động cả.
---
Trần Nhiên không hề biết lúc này đã có người chú ý tới hành tung của hắn, bởi vì hắn có công việc quan trọng hơn cần phải làm!
"Xê xê sang bên trái chút em ơi, đúng đúng rồi, thế cho nó dễ nhìn"
Lúc này, hắn đang thuê người lắp đặt một tấm biển được thiết kế vô cùng đơn giản với nội dung [Quán cơm Mê Say, ăn càng mê uống càng say!].
Nghe rất cool, rất ngầu đúng không? Cái tên ấy hắn vắt óc nghĩ ra khi đi đăng ký giấy phép kinh doanh đấy! Nhìn vào thì chắc chắn cũng phải muốn thử ăn một lần cho biết mùi vị quán này nó thế nào.
Nhưng có vẻ chỉ có một mình Trần Nhiên nghĩ thế, bởi vì anh chàng kia khẽ chỉnh tấm biển, mặt đơ ra đọc lại toàn bộ một lần nữa, thì thầm:
"Không thể tin được có người lại đặt cái tên kỳ hoa đến vậy..."
"Được rồi! Cảm ơn em nhé, anh trả tiền luôn"
Trần Nhiên gật gù, hắn tạm biệt anh chàng tốt bụng đã thiết kế tấm biển theo đúng yêu cầu tuyệt phẩm của mình mà lại khuyến mãi thêm việc thiết kế thực đơn, mỉm cười nhìn toàn cảnh nơi này.
"Tuy chỉ có ba, bốn bộ bàn ghế nhưng cũng không tệ, thế này là bắt đầu kinh doanh được rồi"
Phải biết năm xưa Trù Thần tổ chức Đại Hội Tiên Trù, hắn mặt dày chui vào ăn uống mới phát hiện được mỗi hai bộ bàn ghế, còn bị người ta phát hiện mà túm cổ lôi ra.
"Nhiên?"
Chợt, âm thanh già nua ngỡ ngàng vang lên sau lưng mà cắt đứt suy nghĩ của hắn. Trần Nhiên sững sờ, sau đó từ từ quay lại:
"Bà Hồng?"
Đối diện hắn, một bà lão với tuổi đã già, mái tóc bạc phơ nhưng hai má hồng hào, bà cười hiền hậu, có vẻ vui mừng mà nói, toát lên vẻ của người dân bản địa:
"Cái thằng ni... Từ khi cha mi mất mi mất tăm mô rứa? Làm tao lo thấy chết!"
Bà... vẫn còn sống... Cứ tưởng người xưa của xóm này đã chuyển nhà hoặc dời công tác, không ngờ vẫn gặp lại bà.
Khoé mắt hắn hơi cay cay, Trần Nhiên khẽ chớp mắt sau đó đưa tay lên gãi gãi má, cười mà đáp lễ phép:
"Bà à... cháu được bạn của ba đem về quê nuôi, giờ mới có điều kiện về nhà mở mối làm ăn ạ"
Bà Hồng là hàng xóm của hắn, lúc ấy tóc bà vẫn còn đen mà giờ đã bạc cả rồi, bà Hồng thường được ba hắn nhờ nấu cơm, chăm sóc hắn khi Trần Nhiên còn nhỏ, tính bà cũng ham vui nên rất tận tâm. Bởi lẽ người sống một mình, con gái đi làm ăn xa xứ cũng cảm thấy cô đơn và thèm bế cháu, nên thành ra hai bà cháu cũng không kém gì ruột thịt.
Bà quan sát hắn một lúc, đưa tay lên lau khoé mắt đầy nếp nhăn và móm mém trách cứ, vậy mà bên trong giọng nói không kìm nén được sự vui mừng:
"Cha cái thằng, mi không báo cho tao một tiếng làm tao lo sốt sắng... Đi, đi qua nhà tao thịt con heo sữa mà thết mi!"
Nói rồi, không kịp để Trần Nhiên từ chối, bà đã kéo tay hắn đi, bàn tay gân guốc và chai sạn, làn da vốn đã nứt nẻ từ lâu dưới tuổi già.
"V- vâng, làm phiền bà rồi ạ..."
Trần Nhiên ngại ngùng gãi đầu mà bước đi theo bà, hành động ấy làm cho lòng của hắn ấm lên khi gặp được người thân quen của mình sau nhiều năm xa cách.
Thoáng chốc, một buổi trưa cứ thế trôi qua. Bà Hồng nói rất nhiều điều với hắn, hoá ra bẵng một thời gian, đất trong xóm này chợt trở thành "đất vàng" khiến người mua kéo đến như suối, chỉ có bà là vẫn ở lại xóm này bơ vơ một mình.
"Chộ mi khoẻ mạnh rứa là tao mừng rồi, có gì cứ qua nhà tao chơi hầy"
"Vâng ạ, cháu cảm ơn bà"
Trần Nhiên đáp lại, sau đó hắn thở ra mà bước về phía quán ăn và ngồi xuống ở ngoài quầy, thảnh thơi chờ có mối khách nào.
Hắn rất tự tin vào khả năng nấu nướng của mình, nên chắc chắn có thể làm hài lòng kể cả thực khách khó tính nhất của trần gian. Nhưng mà...
Hai tiếng trôi qua, trời cũng đã gần chiều, ánh nắng oi ức chiếu xuống khiến bầu không khí còn nóng nực hơn nữa.
Nhưng, vẫn không có khách tới!
Trần Nhiên:...
"Cứ chờ đi, làm ăn chuyện này phải kiên nhẫn chứ"
Tự trấn an bản thân, hắn lấy ra chiếc điện thoại cũ của mình, nếu so với thế hệ mới chắc chả khác gì điện thoại thông minh dành cho người già cả. Nhưng chỉ ít nó có thể lên mạng tốt.
Trần Nhiên vẫn không có ý định thay mới, dù sao nó cũng vẫn có thể sử dụng tốt, chủ yếu là hắn không có thừa tiền...
Trên Tiên Giới, không những không cổ đại mà còn có các thiết bị khoa học tiên tiến, điện thoại là một trong số đó. Tuy rằng có thể dùng linh lực truyền âm, nhưng điện thoại làm được nhiều hơn thế, như ghi chép tài liệu và bảo mật đám mây, tạo nhóm chat, gọi điện mà không hao phí gì cả, thậm chí còn có cả công pháp có tên là Sạc Điện Thuật, có thể trong vòng năm phút sạc đầy máy, một số kẻ có tu vi cao thâm có thể tốn chưa đầy một giây.
Quả nhiên... cho dù nơi nào thì khoa học kỹ thuật cũng phát triển nhỉ...
Ting!
Đột ngột, thông báo tin nhắn mở đến, Trần Nhiên thở ra, sau đó hắn ấn mở ứng dụng nhắn tin, tìm đến group chat [Hội trai xinh gái đẹp ở Tiên Giới].
"Mỗi lần nhìn cái tên này lại muốn vả cho chủ group một cái..."
Trên màn hình, hàng đống tin nhắn bắt đầu chảy dài như thác.
Đệ nhất phóng viên Tiên Giới: Tin nóng! Tin nóng! Bởi vì quá mức phế vật, đệ tử chân truyền bị đích thân sư phụ đuổi xuống Nhân Giới!
Sau đó là bức ảnh Trần Nhiên chui lỗ chó xuống nhân gian.
Tuyệt Thế Mỹ Nam tên Nhiên: ??? Mình bị đuổi thế quái nào mình không biết???
Tuyệt Thế Mỹ Nữ Tên Duyên: Đấy thấy không? Tư chất không tốt, không cố gắng thì kết cục như vậy đấy.
Đội Trưởng đội bảo hộ loli: ... thôi toang rồi bạn Nhiên ơi
Tuyệt Thế Mỹ Nam tên Nhiên: tôi txuống mấy má ạ! Đừng nghe cái tên xàm nhảm đó! Giờ tôi từ bỏ tu tiên rồi
Đội Trưởng đội bảo hộ loli: Nhân giới bây giờ tụ tập nhiều ẩn thế cao nhân lắm, nghe đồn hôm trước còn có một đại năng ma tu đến thăm... Chú đừng có vô duyên chọc đến người ta đấy.
Nhìn thấy tin nhắn đầy lo lắng của đối phương, Trần Nhiên khẽ che mặt, lầm bầm:
"Đã chạm mặt..."
Từ khi xuống Lục Cầu, gặp đại năng phải co chân quỳ gối, gặp lão già bị bệnh lại trang bức không thành, gặp chị gái xinh đẹp còn bị doạ lại đến đau tim.
Mỹ nữ như mây đâu??? Trang bức đánh mặt đâu rồi??? Nếu có tên tác giả ngu đần nào viết truyện "thực tế" thế này thì hắn nhất định phốt ngàn lần không tha.