Hộ Việt Quân đã nắm được thông tin về dị biến xảy ra hai ngày trước, dưới sự bàn bạc và nghiên cứu kỹ lưỡng, họ biết được lúc này cần nhanh chóng tiến hành do la về tung tích việc này, vì vậy nhanh chóng đưa ra một hành động: cử một tu chân giả và ma pháp sư đến xem xét động tĩnh ở thung lũng bên cạnh thành phố Quảng Trì.
"Lần này bởi vì tính chất thần bí không thể thăm dò của dị biến, cho nên mới cử hai người có thiên hướng điều tra như chúng ta để nắm bắt tình hình, rõ chưa?"
Lúc này, một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi, anh ta đưa tay xoa chiếc cằm lởm chởm những râu, nghiêm túc nói với người thiếu nữ tóc tím trước mặt, vừa nói vừa giảng giải để cho cô ấy hiểu được tính chất của Hộ Việt Quân.
Nhưng mặc cho sự tận tâm của anh ấy, thiếu nữ chỉ đưa tay bụm miệng lại, lảo đảo xuống xe ra, khuôn mặt tái nhợt cùng với hai mắt hoa hoa mà nói:
"Chú Bình... cháu buồn nôn quá, chú gọi cơm trước cho cháu... Ự!"
Nói rồi, cô chạy nhanh vào quán cơm Mê Say, càng ăn càng mê, càng ăn càng say, hối hả đưa mắt quan sát một vòng quanh quán.
Lọt vào mắt cô là bên trong gọn gàng, ngăn nắp với bàn ghế sạch sẽ, có một người thanh niên mang áo thun quần dài, khuôn mặt cực kỳ bình thường, hình như là chủ quán thì phải.
Cô nghĩ thầm, sau đó run rẩy đưa tay đập lên bàn:
"Anh ơi... cho em hỏi nhà vệ sinh..."
"Em rẽ trái, đi thẳng là thấy"
Trần Nhiên vừa tắt máy xong, hắn ngẩng đầu nhìn người thiếu nữ mang bộ váy tím có vẻ trẻ trung và xinh xắn, đôi mắt to tròn mang màu tím nhạt- cùng màu với mái tóc nổi bật của cô, nhưng khuôn mặt ấy lúc này đang tái nhợt lại, cô ấy gật đầu và bước đi nhanh đến nỗi gần như chạy:
"Vâng! Cảm ơn anh ạ!!! Hự!"
Trần Nhiên:...
Hắn cũng không ngờ vị khách đầu tiên sẽ đến mà nôn ra ngay tại quán luôn đấy...
Trái với cô ta, người đàn ông đi cùng có vẻ thong dong, anh ta khẽ đóng cửa chiếc xe Audi trắng xám lại mà bước vào quán, ngồi lên một góc bàn trong quán và cười nói:
"Cho hai phần cơm lớn nhé chủ quán"
"Vâng"
Trần Nhiên gật đầu, sau đó hắn đi vào trong bếp, bắt đầu nấu nướng. Cùng lúc ấy người thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm đi ra khỏi nhà vệ sinh, xem chừng là đã "thanh lý" được hậu quả khi ngồi ô tô đường dài.
Cô ngồi đối diện người đàn ông, sau đó mệt mỏi than thở:
"Chú à... lần sau để cháu ngồi xe đò cũng ổn mà..."
"Không, cô nương đừng đòi hỏi này nọ. Xe của Hộ Việt Quân có gắn hệ thống kết nối định vị với trụ sở, thêm vào nữa là các tính năng chống đạn, hỗ trợ truy tìm dấu vết nên phải tất yếu sử dụng nó khi đi làm nhiệm vụ... người nhà quê cũng phải học cách sử dụng chứ"
Anh ta đáp lại, có vẻ không phiền lắm khi bị gọi là chú, đưa tay lên gõ từng nhịp, từng nhịp lên bàn, chợt chuyển lái vấn đề bằng một cách thần kỳ nào đó:
"Hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề không hả cháu? Nó là vấn đề toàn cầu đấy! Như việc cây xanh bị khai thác bừa bãi, hay lỗ thủng của tầng Ozon... Vì vậy trước chuyện đó thì hai kẻ chúng ta không thấm vào đâu được, nên cố gắng hết sức là-"
Một tràng dài thuyết giảng bay ra từ miệng người tiền bối khiến thiếu nữ không kìm được mà đưa tay lên che mất một tai, dù chuyện đó chẳng giúp được mớ thông tin vừa rồi bay ra khỏi tai cô chút nào.
"Ừm ừm, cháu hiểu cháu hiểu mà...
Hai người giao lưu với nhau rất nhỏ tiếng, nên một người cho dù có đứng ở bên cạnh cũng khó mà nghe thấy, dưới sự kỹ lưỡng của bọn họ, cho nên...
Trần Nhiên nghe không sót từ nào cả.
Ừ thì, hắn cũng có chút tài lẻ chứ, nghe lén nhìn trộm hái hoa... Khụ khụ!
Theo những thông tin mà hắn thu thập được, người đàn ông đó là Trịnh Chí Bình, tu chân giả đạt đến cấp độ Nhị Bộ Kết Thuỷ đỉnh phong, còn thiếu nữ đó là ma pháp sư nhị cấp sơ hạ.
Có ngàn vạn thế giới thì cảnh giới tu tiên cùng có vô số loại khác nhau, nhưng nếu dung hợp lại thì cũng chỉ có mười cấp bậc.
Mà ở Nhân Giới, tu chân chỉ bao gồm có bốn cảnh giới, theo thứ tự là Nhất Bộ Tụ Khí, Nhị Bộ Kết Thuỷ, Tam Bộ Tạo Hồ, Tứ Bộ Khê Xuyên, mỗi cảnh giới là có các bước nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ, đỉnh phong. Trịnh Chí Bình đã đạt đến Nhị Bộ Kết Thuỷ đỉnh phong cũng xem như là thiên tài hiếm có.
Ma pháp sư gồm bốn cấp, nhất cấp nhập môn, nhị cấp sơ, tam cấp trung, tứ cấp cao, mỗi cấp nhỏ lại phân thành hạ, thượng. Thiếu nữ đó mới mười sáu, mười bảy tuổi đã là nhị cấp sơ, càng có thể nói là thiên tài chú trọng bồi dưỡng của một tổ chức lớn.
Hả? Khó hiểu quá ư?
Vậy tổng quan bao gồm cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn, mà Trịnh Chí Bình là cấp hai cao, thiếu nữ đó ở cấp hai thấp. Thế cho dễ hiểu.
Và hai người này có vẻ đang phục vụ tổ chức gì đó trực thuộc nhà nước đến điều tra hậu quả do vị đại năng nào đó gây ra hôm trước.
Trần Nhiên giả vờ như không biết gì cả mà chăm chú nấu nướng, hắn biết vị đại năng đó không còn trong thế giới này nữa, nên hai người này đành tay trắng trở về cũng như không gặp được bất cứ nguy hiểm gì khác.
Hồi lâu sau, khi đã chắc chắn hai người không nói gì về chuyện tư mật nữa, hắn mới cố ý va thân thể vào cửa để tạo một tiếng động. Mục đích là để báo cho họ rằng "Này này, sắp có người bình thường tới nên đừng trò chuyện tư mật nữa!"
Quả nhiên, khi thấy Trần Nhiên làm như vậy, cuộc trò chuyện của hai người lại rẽ sang hướng khác, chủ yếu là...
Trịnh Chí Bình: nên không có xe đò này nọ, ô tô!
Thiếu nữ: cháu sẽ nôn mất!
Trịnh Chí Bình: nam tử hán, thanh niên nôn hai ba lần cũng không sao!
Thiếu nữ: cháu là nữ!
Xem chừng vấn đề đi ô tô hay không đối với hai người đó còn quan trọng hơn nhiều lắm...
"Đồ ăn của hai người đây"
Trần Nhiên đặt cơm và đồ ăn xuống, dọn xong hết ra cả bàn thì hắn bèn nói và đứng dậy định bỏ đi vào quầy, chợt hai người đó nhìn về phía bản thân.
Chợt bị cả hai chú ý, lòng hắn khẽ nhảy lên giật thót, nhưng khuôn mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Trong đầu hiện lên những suy đoán trong mơ hồ.
Không thể nào? Chả lẽ mình bị phát hiện rồi ư? Hơn nữa hai người họ đều có thiên hướng điều tra khá mạnh...
"Cậu thấy ai đời có ô tô không đi lại bắt xe đò chưa?"
Trịnh Chí Bình vỗ đùi, sau đó hướng Trần Nhiên mà hỏi. Thấy thế, thiếu nữ vẫn không chịu mà cố cãi:
"Ơ, nhưng giờ cháu không quen... lần nào đi cũng buồn nôn"
Với cả sau này cô trở thành ma pháp sư nhị cấp sơ thượng là có thể bay mà? Cần gì phải phiền đến vậy???
Trần Nhiên:...
Hắn khẽ thở phào và im lặng một hồi, sau đó lộ ra một nụ cười miễn cưỡng và đáp lại:
"Tôi chưa từng đi ô tô, hai người hỏi nhầm rồi"
Nói xong, hắn nhanh chóng đi vào trong quầy, không muốn lằng nhằng thêm tí nào về vụ này nữa. Nhưng tiếng Trịnh Chí Bình vẫn còn vang lên đằng sau:
"Cháu thấy không? Người ta còn không có ô tô để đi, không thể tin được là có người còn kén chọn như vậy đấy!"
Dường như đã chết lặng vì biết mình không nói đạo lý lại thế hệ 9X này, thiếu nữ chỉ nhìn xuống bàn ăn, ngạc nhiên một hồi và sau đó khẽ nuốt nước bọt.
Cơm trắng ngần như bông tuyết, hơi khói nhè nhẹ bốc lên mờ ảo, trứng vàng óng và căng mịn, tưởng như có thể vỡ oà những lòng đỏ bên trong bất cứ lúc nào, kể cả công phu xắt thịt nữa, từng miếng, từng miếng thịt dê mỏng như cánh ve đã đủ chứng minh kỹ thuật nấu nướng của người này tốt đến đâu rồi.
Nhận thấy ánh mắt của con bé không hề để ý đến mình nữa, Trịnh Chí Bình nới lỏng cà vạt ra, lấy đũa, thìa lau chùi và cảm thán:
"Xem ra quán này cũng không tệ đâu, bề ngoài của thức ăn không thể nào chê vào đâu được"
"Ngon lắm chú ạ, chú cũng thử đi"
Người thiếu nữ sáng mắt lên gắp ăn, thoáng chốc đã động đũa đến toàn bộ các món được bày ra trên bàn mà đáp lại. Mà Trần Nhiên nghe thấy thế, khoé miệng hắn không nhịn được mà khẽ co giật, rồi trong lòng mặc niệm cho cô bé ấy.
Ăn no rồi đi ô tô là một thứ rất đáng sợ cho những người say xe...
Trịnh Chí Bình cũng từ từ thưởng thức bữa ăn, nhấm nháp từng món và chép miệng:
"So với một quán ăn bình dân thì đúng là ngon hơn nhiều thật..."
Nhìn hai người thưởng thức bữa ăn, nếu không biết gì sẽ nghĩ đó chỉ là những người bình thường, có thể vui vẻ chỉ với một vài món ăn đơn giản. Trần Nhiên rất thích lấy điều này.
Rất nhiều năm về trước, khi hắn lần đầu tiên bước vào tu châ, trong cái thế giới thực lực vi tôn ấy, chỉ có sức mạnh quyết định tất cả, kể cả tính mạng của người khác làm cho Trần Nhiên không thể không liều mạng bước vào con đường tu luyện để bảo toàn sinh mạng của mình, âm mưu trùng trùng điệp điệp, thiên kiêu tầng tầng lớp lớp, cuối cùng đạt đến đỉnh cao chẳng còn mấy ai. Lúc ấy nếu muốn tận hưởng cảm giác bình phàm như thế này, trong lòng buông lỏng thực sự khó vô cùng.
Hắn đã từng cúi đầu thấp hèn dưới kẻ mạnh, cũng đã từng đem kẻ yếu đạp xuống dưới chân, mang theo cảm giác kiêu hùng năm ấy, hưởng vô số thiên tài địa bảo. Nhưng cho đến tận cuối cùng... Cái cảm giác ngồi vắt chân nhàn nhã chờ người đến quán, làm vài món ăn đơn sơ, nhìn từng thực khách hài lòng thưởng thức bữa ăn vẫn chưa từng xuất hiện.
Chợt, một người phụ nữ bước vào quán, cô mang mái tóc dài mượt đến hông, khuôn mặt lại mang theo sự dịu dàng pha lẫn nét sắc sảo, thân hình đẫy đà dưới lớp áo sơ mi ấy, vẻ đẹp tựa như siêu sao, diễn viên này...
Cô cười nhu hoà, dịu dàng giơ tay lên và híp mắt cất giọng:
"Chủ quán, cho một phần cơm nhỏ, nhiều cay vào nhé"
Lúc ấy, Trần Nhiên biết... mình sai rồi.
Trần Nhiên:...
Nhàn nhã cái beep!
Bình phàm cái beep!
Cái giọng này hắn không thể nào quên được, là của chị gái đã từng dùng bữa ăn đêm tại nhà mình!
Xin phép hỏi bà con, ma quỷ không những ghé qua nhà mình, còn rất nhiệt tình ủng hộ quán ăn mới mở phải xử lý ra sao??? 'A'