Trần Nhiên nhìn chằm chằm chị gái kia một lúc, cô ấy vẫn mỉm cười bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra, phảng phất rằng mình chỉ là người khách ghé thăm quán này dùng bữa cơm như bình thường.
Hắn tránh ánh mắt của chị ấy, sau đó đi vào trong bếp, nhẹ đáp và bắt đầu nấu nướng, cố gắng giữ vững sự bình tĩnh của mình:
"Vâng, chị chờ em một chút ạ"
Chị ấy cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng vén tóc và mở máy ra đọc báo trong khi chờ đợi. Mà Trịnh Chí Bình và người thiếu nữ kia chỉ liếc qua chị ta có một lần mà chú tâm thưởng thức bữa ăn, anh ta còn nhắc nhở:
"Ăn nhanh đi, nhớ đề phòng tình huống dị thường xảy ra khi chúng ta đến gần địa điểm xảy ra dị biến đấy"
Này này, thứ dị thường nhất đang ngồi cách hai người chưa đầy năm mét đấy, làm ăn kiểu gì vậy hả? Tu chân giả bây giờ đều có tinh thần cảnh giác kém cỏi như vậy ư?
Trần Nhiên nghĩ thầm, nhưng chả lẽ hắn lại bước tới vỗ vai Trịnh Chí Bình và hí hửng nói "Này anh trai, chị gái đằng kia hôm qua "xực" hai người tại nhà em đấy" như vậy? Kiểu đấy thì chỉ có bị xem là thằng điên, hoặc chị ta sẽ "xực" thêm ba người trong quán làm món khai vị.
Hồi sau, hai chú cháu kia cũng tới trả tiền và rời khỏi quán, lúc bị Trịnh Chí Bình kéo lên xe cô bé ấy còn rất có vẻ mặt như sắp phải chứng kiến một thử thách khó khăn... Nhưng bởi hai người kia rời đi, cho nên...
Trong quán chỉ còn lại Trần Nhiên và chị ấy, vô cùng yên tĩnh.
Trần Nhiên:...
"Đồ ăn của chị đây ạ, mời chị dùng bữa ngon miệng"
Cuối cùng hắn cũng nấu xong, bưng đồ ăn dọn ra bàn mà tim đập thình thịch, nở một nụ cười gượng gạo mà nói, để tăng thêm độ thành thật cho bản thân, hắn còn cúi cả đầu xuống trong khi nói.
Chị gái ấy mỉm cười nhìn xuống bàn ăn với ba món thịt, rau và canh, cô chợt bâng quơ cất tiếng lên:
"Em ơi, quán có cung cấp dịch vụ ở trọ không hả em? Chứ mấy ngày nay chị muốn tìm nơi nào đó ở lại mà không được..."
Đến rồi, cốt truyện về một mỹ nữ ở trọ với nhân vật chính trong tiểu thuyết, sau đó trong vô tình sẽ xảy ra vài tình huống "da chạm da, thịt chạm thịt" rồi nâng cao tình cảm, cuối cùng cô ấy trở thành phần tử vinh quang trong dàn hậu cung đông đảo của nam chính.
Nhưng đây không phải là truyện, mẹ nó! Người ta có khi là ma, quỷ tu rành rành đấy! Ở chung có khi Trần Nhiên bị ăn sạch sành sanh không còn một mẩu xương nào...
Xin lỗi chị gái, em biết chị rất xinh đẹp, còn dịu dàng, nhưng cái sở thích ăn uống của chị thực sự làm con tim bé nhỏ của em rung rinh, cho nên...
Chị biến ra khỏi nơi này đi, làm ơn!
Trần Nhiên gượng cười và lắc đầu, đáp lại:
"Chị ơi, nhà em không có dư chỗ để ở đâu, mong chị thông cảm ạ"
Nhưng chị ta vẫn cứ mỉm cười dịu dàng nhấm nháp món ăn, động tác lộ ra vẻ ưu nhã mà quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, đôi mắt nhìn hắn như thể xem thấu cả những ý nghĩ trong lòng hắn lúc này:
"Lạ thế hả em? Sao đêm qua chị thấy em còn một căn phòng ngủ trống mà?"
Chị ơi là chị, chị ăn xong chị còn tâm tư đi xét nhà em hả chị? Tâm lý của chị như này thì đi theo con đường ma đạo chả uổng phí chút nào cả.
Lặng lẽ nhổ một bãi nước bọt trong lòng, Trần Nhiên gắng giữ bình tĩnh và niềm nở đáp:
"Cái đó em định lắp đặt tủ lạnh, với cả làm thành nhà kho đựng nguyên liệu nấu ăn rồi ạ"
Nghe thế, chị ta lặng lẽ thưởng thức món trứng ốp, một chút dầu đọng lại trên khoé môi lại tăng thêm sức khêu gợi vốn đã ma mị của chị thêm nữa, cười khúc khích:
"Thế thôi thì chị ở dưới cái tầng hầm mà mình đào xuống cũng được em ạ"
Trần Nhiên ngớ ra, đầu óc của hắn chợt đứng lại.
Chị gái, chị còn lắp thêm một cái tầng hầm trong nhà em? Thế quái nào em không biết đấy? Tiên sư nhà chị... hoá ra mình bị người ta tính kế từ ban đầu rồi...
Thấy hắn còn đang đứng hình, chị ấy còn tốt bụng bổ sung thêm:
"Cái này không phải chị cố ý, mà do Huyết Tế Chân Thân cố định sẵn ở nơi này từ ngàn năm trước, chị cũng không sửa được"
Trần Nhiên:...
Mả mẹ nó? Nhà hắn chọn đất kiểu quái gì mà trúng ngay trận pháp của yêu ma quỷ quái đặt thế? Người ta chọn đất xem phong thuỷ tốt lành, chứ chưa có ai chọn trúng cái nơi đầy tà khí như vậy cả.
Như có vẻ mất kiên nhẫn trước hắn, chợt áp lực nổi dậy mạnh mẽ, mang theo hương máu và dày đặc sát khí khắp quán, cửa đột nhiên đóng lại, phát ra âm thanh đanh gọn.
Cạch!
Xong, cái này có phải là báo hiệu cho việc "Ta chán cãi cọ lắm rồi, chết đi" không? Moá! Phải làm gì đó!
Hắn nhìn chị ta, sau đó run rẩy quỳ xuống, mặt sắp chạm đất, rất thành khẩn:
"Đại năng tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù có tai như điếc có mồm như câm, xin để cái mạng chó này lại của tiểu nhân ạ!!!"
Chị gái: ???
Cô chưa động gì đến người thanh niên trước mắt đã tự động quỳ xuống rồi?
Nam tử hán đại trưởng phu đây? Liêm sỉ đâu rồi???
Tuy nhả rãnh như vậy, nhưng không thể không phủ nhận rằng kẻ này biết co biết duỗi, nhanh chóng thức thời nhận ra vị trí của mình, rất phù hợp với sở thích của cô.
Chị ta nhàn nhã thưởng thức từng món ăn, sau đó mỉm cười một cách yêu dị:
"Đừng lo, ta sẽ không ra tay với ngươi... Ngươi hiểu trù đạo chứ?"
"Vâng vâng, tiểu nhân có nghiên cứu qua ạ"
Trần Nhiên gật đầu liên tục, khuôn mặt thành thật nhìn chị ta, sau đó nịnh nọt cười xun xoe đáp lại.
Bộp!
Một xấp tiền dày cùng với túi linh thạch đặt ra trước mắt hắn, cô gái bình thản đứng dậy bước vào trong nhà, nói:
"Phục vụ cho ta, cái mạng của ngươi sẽ được bảo toàn. Còn có... sau này gọi ta là Huyết Du"
Huyết Du... Huyết Du Tà Quân!?
Trần Nhiên chợt hiện ra một suy nghĩ, sau đó lồng ngực hắn phập phồng lên, trong lòng ào ào dậy sóng.
Huyết Du Tà Quân, huyết tu nổi danh vang dội, lấy máu vạn địch tế Huyết Thần Ma Kiếm, trong vòng vạn năm tiến vào cảnh giới Thất Bộ Tầm Đạo Giả, đạo lữ của Thất Giới Ma Quân.
Người xưa kể rằng ngày xưa cả hai người cùng nhau đột phá tại Thượng cổ bí cảnh, nhằm bước vào cảnh giới Bát Bộ Sơ Đạo Giả, nhưng đến lúc đi ra chỉ có Thất Giới Ma Quân, từ đó cũng chưa từng thấy Huyết Du Tà Quân xuất hiện nữa, nghe đồn nàng ta đã chết do không vượt qua tâm ma, lại có tin đồn khác nàng vị Thất Giới Ma Quân mà hi sinh thân mình.
Vả lại, còn có tin đồn không chính thống khác rằng nàng rất biết thưởng thức cao lương mỹ vị, cho dù là quán ăn nhỏ nhưng phù hợp với khẩu vị của nàng đã đủ cho Huyết Du để mắt tới.
Nhưng... không phải nàng ta đã chết rồi sao? Hay chỉ là trùng hợp?
Hắn đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo Huyết Du, lúc này lấm tấm mồ hôi ở trên trán.
Xong, đi đến Nhân Giới đụng phải hư hư thực thực đại năng, còn bị kéo lên thuyền một đi không trở lại.
Trần Nhiên ơi là Trần Nhiên, kiếp trước mày làm ăn kiểu gì mà bây giờ nghiệp quật đầy mặt, số xui kéo tới dồn dập thế hả? Đội trưởng đội bảo hộ loli ơi, chú báo tin này trễ quá... tôi gặp con mẹ nó hai vị đại năng luôn rồi...
Ầm!
Đột ngột, sàn phòng ngủ hắn mở ra, bên dưới là một tầng hầm to bằng căn nhà hắn, tầng bậc thang đá hướng xuống, ở giữa có một vòng tròn đỏ thẫm với những cổ ngữ kỳ lạ được khắp trên đó, lúc này nó đang phát sáng nhè nhẹ, toả ra hương vị của máu và tà khí chết chóc.
Có thể thấy được, trình độ kiến thiết một công trình ẩn như vậy rất cao minh, cũng như việc... Đây là một trận pháp chuyển sinh, khiến cho người thi triển có một thân xác mới, sở thích của các vị đại năng khi bị hạ sát.
Trần Nhiên:...
Hỏng, thế quái nào cả đêm qua hắn ngủ trong này mà chả nhận ra điều gì nhỉ?
Xoẹt!
Một ngón tay đâm vào ngực Trần Nhiên, cảm giác nóng rát truyền đến thân thể hắn, kèm theo đó là dấu ấn đỏ thẫm mang đầy cổ ngữ như trên trận pháp ấy.
Trần Nhiên khẽ run người, hắn cười khổ lùi ra xa nhìn lấy cô ta, sau đó lòng khẽ nhảy lên.
Đừng nói... là Nguyền Ấn...
Huyết Du thu tay lại, nhè nhẹ liếm máu còn dính trên ngón tay và mỉm cười:
"Ta đã đặt một nguyền ấn lên đó, nhưng nó chỉ nhằm để ngươi không nói ra bí mật của ta thôi, đương nhiên, nếu gặp nguy hiểm ngươi cũng có thể thông qua nó để liên lạc cho ta đấy"
Xong... lần này không thoát ra nổi được rồi...
Trần Nhiên giật nhẹ khoé mắt, sau đó hắn nuốt nước bọt lên nhìn cô ta, lắp bắp:
"N- nhưng... tôi t-tưởng ngài đã chết rồi?"
Huyết Du cười nhẹ, sau đó cô đưa tay đóng cửa tầng hầm lại, quay lưng rời khỏi đây, nói:
"Đúng đấy, ta đã chết"
---
Đọc đến chương này, hẳn các bạn đọc phải rất kiên nhẫn bởi lối văn phong cứng và chắp vá như của Bò Hầm, nhưng cũng nhận ra đây không phải một bộ tiểu thuyết đô thị sảng văn như bình thường.
Dù sao thì... người ta đã trốn khỏi Tiên Giới, toàn tâm toàn ý sống một cuộc sống bình thường, cớ gì phải chạm mặt gây gổ với đám công tử nhà giàu, tranh chấp mỹ nữ chứ? Bò Hầm chỉ muốn viết nên bộ tiểu thuyết sinh hoạt, nhẹ nhõm.
Về lịch ra chương, có thể sẽ là mỗi ngày 1500-4000 từ tuỳ theo công việc ngày hôm đấy của Bò Hầm, mỗi lượt đọc và bình luận về truyện cũng đã là nguồn cổ vũ tốt nhất cho mình, xin cảm ơn các bạn đã ghé qua bộ truyện này nhé.