Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 32

Sau một hồi phát điên đóng băng toàn bộ hang động, Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng thu tay về, ánh mắt hắn nhiều thêm sự kinh hỉ, sức mạnh trong người không giảm đi mà còn tăng lên gấp bội.

Hắn nhắm mắt lại. Ở đâu đó trong linh hồn tồn tại một vùng đất đen tối, giữa vùng đất đó, ánh sáng xanh lam dần dần phóng ra khắp nơi, soi sáng toàn bộ ngóc ngách của vùng đất, mang theo cảm giác mát lạnh dễ chịu lạ thường. Nhưng khoảnh khắc này chỉ duy trì được trong chốc lát, rồi ánh sáng kia tắt hẳn, vùng đất lại trở về trung thành với màu đen xám xịt u ám tịch mịch.

[Tế đàn.]

[Tế đàn. . .]

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong đầu Vương Tuấn Khải. Hắn cười nhạt, lẩm bẩm trong tiềm thức.

[Ngươi còn có thể nói chuyện được sao, Thi vương?]

Bên tai vang lên tiếng hét la không cam lòng, Vương Tuấn Khải lạnh lùng phóng khí áp đè linh hồn kia văng xuống đất, túm lấy nó kéo xềnh xệch trong không khí.


[Dẫn ta tới tế đàn.]

Khi Vương Nguyên đuổi tới nơi, y giật bắn người, vội hình thành tấm chắn chặn hàn khí xâm nhập vào cơ thể y. Vương Nguyên run rẩy kéo chặt áo khoác, hiển nhiên không tốt hơn là bao. Phía sau y, Thiên Tỉ trầm ngâm đi tới, đốt một ngọn lửa sinh linh sưởi ấm hang động.

Lửa sinh linh không phải là lửa từ Hỏa linh căn anh mượn của Lưu Chí Hoành mà là ngọn lửa bản thể của Chu Tước. Loại lửa này tuyệt đối là hàng hiếm, không chỉ bởi vì Chu Tước chỉ có một, mà còn là lửa chân thân Chu Tước, một khi ngọn lửa đốt lên, tất cả mọi thứ bị nó đốt đều tàn lụi, ngay cả thần minh mình đồng da sắt bất tử vạn niên cũng sẽ không thoát khỏi số phận bị thiêu cháy linh hồn. Có điều cái gì cũng có hai mặt, nếu lửa sinh linh gặp phải khắc chế của nó mà vẫn cố tình muốn đối đầu với khắc chế, chính bản thân Chu Tước sẽ bị thương.


Cho nên không phải thời điểm quan trọng, Thiên Tỉ tuyệt không lôi lửa sinh linh ra.

Anh đem ngọn lửa đó ấn vào đầu Vương Nguyên, tức thời y mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Ngư Vương phức tạp nhìn anh, lành lạnh nói: "Lửa sinh linh của ngươi không còn nhiều."

Anh mỉm cười: "Đành vậy. Dù sao thì nó cũng sẽ phục hồi trở lại, tuy rằng thời gian có hơi chậm chạp." Chu Tước là loài bất tử hồi sinh từ cái chết mà.

Thiên Không Vương luôn như thế. Xử lí mọi chuyện hết sức bình thản, không như không phải chuyện của anh, anh chỉ là người đứng bên đường nhìn vào câu chuyện.

Nhưng đó là trước khi gặp mộng hành nhân.

"Sau khi kết thúc mọi chuyện, ta sẽ tìm một nơi nghỉ ngơi." Để bù đắp vào giấc ngủ đã thiếu sót hơn năm trăm năm nay. Ừ, nếu chiếm chỗ ngủ của Bạch Hổ cũng không tệ, nghe nói ở Tây Tạng có trà bơ khá ngon.


"Còn Lưu Chí Hoành thì sao?"

"Ngươi đoán?"

Cứ mỗi lần Vương Nguyên nhìn thấy cái nụ cười cùng biểu cảm chết tiệt này, y chỉ còn biết hừ lạnh, dứt khoát quên đi.

Có lửa sinh linh hộ thể, Vương Nguyên đi sâu vào hang động, càng vào càng kinh ngạc, nơi này kết toàn băng tầng trong suốt, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài sinh vật không kịp chạy trốn, bị kẹt cứng trong tảng băng không thể nhúc nhích.

Ai có thể gây ra hiện tượng kết băng kinh khủng như vậy?

"Nơi này trước kia có vẻ là một hồ nước." Thiên Tỉ sờ sờ "mặt đất" trong suốt dưới chân: "Đúng hơn là cách đây vài phút nó vẫn còn trong trạng thái lỏng."

"Là. . .hắn làm?"

"Ngươi đoán?"

". . ."

Vương Nguyên bỗng nhiên hồi hộp, y vội vàng đứng dậy, chạy sâu vào hàng động. Cát sỏi va chạm phát ra tiếng lộc cộc, động vật bóng đêm và côn trùng rối rít chạy trốn.
Hang động về sau càng mở lớn, lối đi rộng ra, phía trên lốm đốm vào tia sáng. Thiên Tỉ thả lửa châm những ngọn đuốc hai bên bùng cháy, cả hang động nháy mắt sáng rực. Hai bên vách tường hang động là những bức thạch bích miêu tả rất sống động một câu chuyện viễn cổ. Thạch bích đá cứng rắn, nét điêu khắc lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ, dường như người thợ tài hoa tạo ra nó đã dồn hết tâm huyết của mình vào bức thạch bích, muốn câu chuyện này trở thành giai thoại lưu truyền về sau.

Bức tranh đầu tiên vẽ khoảng đất trống trải, trên khoảng đất đó chỉ có cát bụi và phù du, hình ảnh một con người nhỏ bé xuất hiện trong tranh đối lập với khoảng đất, sau lưng người nọ là bảy đốm sáng lập lòe xoay thành một vòng tròn, đáng tiếc là trên thạch bích không thể vẽ màu sắc.
Bức tranh thứ hai, bảy đốm sáng biến mất, thay vào là bảy đoàn người đông đúc đứng cạnh nhau, nam thanh nữ tú cười nói rạng rỡ, vị trí trung tâm vẫn là cái người đầu tiên kia.

Bức tranh thứ ba, trên bầu trời lúc này đã xuất hiện tứ thần thú oai phong lẫm liệt, so với Thanh Long bễ nghễ trầm ổn và Huyền Vũ thần thần bí bí, Chu Tước cùng Bạch Hổ đều ở trong hình dáng nửa người nửa thú, vây quanh bảy đoàn người, ở trung tâm bây giờ lại có ba, bốn kẻ quỳ dưới đất, một trong số đó là nhân ngư xinh đẹp thống khổ bị dây trói thần siết chặt, nằm rạp xuống không cách nào nhúc nhích.

Vương Nguyên hờ hững liếc bức tranh này một cái, lơ đãng đi qua.

Bức tranh thứ tư, thứ năm, thứ sáu. . .đều miêu tả những cuộc chiến của ma vật với người của Thất đại gia tộc. Cho đến khi Hắc Ám Si Mị tham dự vào tranh chấp.
Thời khắc diệt vong của Thất đại gia tộc, bắt đầu từ đây.

Vương Nguyên khựng lại.

Bức tranh thứ bảy miêu tả một cảnh tượng mà y không bao giờ quên được.

Một người ôm lấy nhân ngư, chú văn trên cơ thể người nọ chuyển hết sang nhân ngư, sức mạnh bị phong ấn, linh hồn bị rút cạn, cuối cùng người nọ giam nhân ngư trong một căn nhà cổ cũ kĩ, tạo kết giới để không ai phát hiện ra nhân ngư này.

Bức tranh cuối cùng, chỉ có độc một người đứng giữa thế giới hoang tàn, sau lưng người này chia thành hai cái bóng, một cái đen ngòm vặn vẹo dữ tợn, phía trên đầu có hai chiếc sừng cong nhọn hoắt biểu thị thân phận ma vật. Cái bóng còn lại nhỏ hơn một chút, nhìn có vẻ yếu thế hơn, nhưng lại sẫm màu hơn, hình dáng hoàn toàn bình thường. Sau đó hai cái bóng gần như tách ra, chiến đấu kịch liệt với nhau như kẻ thù không đội trời chung, cuối cùng đồng quy vu tận, cùng nhau chết ở nơi hắc ám.
Cho dù là nét điêu khắc, nhưng chỉ dùng ngón tay để suy nghĩ thì cũng dễ dàng nhận ra, người này chính là kẻ đã xuất hiện ở bức tranh đầu tiên.

Thần Sáng Thế.

. . .Chí Tôn Giả.

. . . . . .Lam Vương.

"Lam Vương. . ."

Vương Nguyên vô thức gọi cái tên này, ngây ngốc trong chốc lát. Theo như nội dung của thạch bích nói, Hắc Ám và Lam Vương cơ bản chính là hai bản thể tách ra từ Thần Sáng Thế, là hai nhân cách đối chọi nhau cho đến chết. Cho nên đây là lý do hắn giam y lại, sau đó nói là phong ấn Hắc Ám, thực chất là cùng gã biến mất?

Vậy. . .

Sự tồn tại của Vương Tuấn Khải phải giải thích như thế nào?

"Vương Nguyên." Thiên Tỉ thình lình đặt tay lên vai y, trầm giọng nói: "Những gì ngươi nhìn thấy chưa chắc là sự thật."

Đúng.

Vương Nguyên hít sâu một hơi, loại bỏ các thông tin tiêu cực y vừa tiếp thu trong đầu, nhấc chân: "Đi thôi."
Hắn là ai cũng không quan trọng.

Ta chỉ muốn nhìn thấy hắn, ngay bây giờ.

. . .

Huyết chú dày đặc bao trùm lấy tế đàn, từng bậc thang cũ kỹ dính đầy bụi màu đen, trong không khí vương vấn mùi rêu mốc, phả ra từng hơi lạnh trầm thấp như tiếng thở dài của bóng đêm.

Tế đàn nằm trên đỉnh một tòa tháp cao bảy tầng, muốn lên đến tế đàn phải chiến đấu với thử thách trong bảy tầng đó, nếu thông qua, ngươi sẽ là Thần của tế đàn, nếu thất bại, kết cục chỉ có một con đường.

Trên tế đàn tối om giống như có sinh mệnh, không ngừng kêu gọi Vương Tuấn Khải đến đây. Hiện tại khi đứng dưới chân tháp rồi, sự triệu hồi kia vẫn không dừng lại, kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyết mạch trong người hắn sôi trào.

Vương Tuấn Khải đứng ngửa đầu nhìn tế đàn cao tít tắp, trầm ngâm suy tư: "Nếu phá hủy toàn bộ tòa tháp. . ."
Hắn vừa dứt lời, hàng loạt mũi tên bay ra hướng hắn phóng tới, mặc dù chưa đến gần đã bị linh khí hất văng ra ngoài nhưng chúng cũng không dừng lại, điên cuồng lao vun vút như thể cơ quan tuần hoàn khởi động, không có điểm dừng. Vương Tuấn Khải chần chừ một chút, kéo linh hồn vặn vẹo của Thi vương đến hỏi chuyện:

"Bảy thử thách là do Thất đại gia tộc bày ra?"

[Grừ grừ grừ]

Hắn siết chặt tay, trên linh hồn phủ một tầng sương giá. Thi vương đã lạnh lắm rồi, nó đành phải gật đầu, trong mắt đều là lửa giận.

"Ai là kẻ tạo ra cái tháp?"

[Thần Sáng Thế.]

"Đó là ai?" Vương Tuấn Khải lẩm bẩm, túm theo Thi vương vẫn đang giãy giụa bước vào cửa đầu tiên. Cánh cửa mở ra, trong tầng một chỉ có mảnh đất cằn cỗi hoang vu, im lìm không tiếng động. Chẳng có sinh vật nào tồn tại được trên mảnh đất này, dường như nó thuộc về vùng đất chết, ánh sáng thiếu hụt, ngay cả không khí cũng rất ít ỏi.
Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm một ụ đất gồ lên giữa xung quanh bằng phẳng, hắn lấy thanh băng ra cắm xuống. Ụ đất chuyển động. Sau đó, trên mặt đất xuất hiện ngày càng nhiều ụ đất, bắt đầu tấn công hắn. Chúng di chuyển rất nhanh, lồi lõm ngang dọc, đất bị xới tung lên, địa hình rung động dữ dội, hệt như một đàn chuột chũi đang đào đất di cư vậy, vô cùng hỗn loạn.

Hắn vừa tránh né đòn của ụ đất, vừa tìm ra mấu chốt thoát khỏi thử thách này. Nếu có Đô Đô ở đây thì hay rồi, ít nhất nhóc đó biết phải làm gì.

Vương Tuấn Khải đột nhiên thất thần, tình hình của hắn, Vương Nguyên có biết không?

Nhờ một giây thất thần này, những ụ đất gộp thành một con thổ quái lớn, hình dạng mang cá có vài chỗ giống rồng, chắp vá đủ chỗ, xông tới cắn Vương Tuấn Khải. Hắn giương thanh băng ra chặn ngang miệng thổ quái, hắn muốn chém chết nó, nhưng hắn biết rất rõ sau khi gϊếŧ xong thì con quái này cũng sẽ tự động hợp lại. Thổ quái nhận thấy đối phương trả đòn, bèn tập hợp nhiều ụ đất hơn nữa, cuối cùng lấy cả mảnh đất ở tầng một mà đánh với Vương Tuấn Khải. Hắn chân chính bị vây trong cái lồng đất, ngước mặt nhìn bức tường đất xung quanh mình ngày càng cao lên.
Thật sự là coi thường trí não của nhân loại quá.

Vương Tuấn Khải vung tay, thanh băng biến mất, thay vào đó là một sợi roi nước vô cùng mềm dẻo, lấy tốc độ nhanh nhẹn bò lên người con quái, sau đó kết băng. Với phương pháp này, nước trong sợi roi cuồn cuộn trào ra, ướt đẫm mảnh đất cằn cỗi, lại kết băng, chẳng mấy chốc đã biến vùng đất âm u đen ngòm thành một nơi trong suốt sáng rực, thậm chí có thể soi gương được.

Vương Tuấn Khải co nắm tay, toàn bộ bề mặt băng vỡ nát, đất cũng không thoát khỏi số phận tan tành. Thổ quái méo mó, rơi ầm ầm xuống đất.

Sau khi băng tan đi, một mầm non nhú lên.

Nguyên tố Mộc.

����������������������������������������������������������������������������������������������������������������BCBM
Bình Luận (0)
Comment