Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 33

Nguyên tố Mộc vừa xuất hiện, Vương Tuấn Khải giơ chân đạp chết nó. Mầm cây cong queo bẹp dí một lúc, dưới tác dụng của nước, lại hồi sinh.

Vương Tuấn Khải đen mặt, hắn đã quên rằng, Thủy sinh Mộc, nước đối với nó chỉ có nghĩa vụ hỗ trợ mà thôi.

[Khặc khặc khặc]      

Tiếng cười đắc ý của Thi vương lẩn quẩn bên tai, biểu thị nó đang rất đắc chí, cuối cùng thì kẻ này cũng gặp rắc rối rồi. Vương Tuấn Khải không buồn đếm xỉa đến nó, hắn rút thanh băng ra, đâm đâm chọt chọt vào mầm cây.

Mầm cây thình lình lớn hơn chút nữa.

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Bà mẹ nó!

Hắn âm trầm nhìn mầm cây, vươn tay ngắt bẻ con người ta trụi lủi, còn cố tình bóp nát bét ra, nhưng chỉ cần một mảnh tế bào còn sót lại là mầm cây lại mọc lên, so với lần trước còn nhanh hơn mấy lần.


Làm cách nào để giải quyết một thứ dai dẳng chướng mắt có khả năng tái sinh liên tục?

Vương Tuấn Khải cúi đầu trừng trừng mầm cây, hận không thể ăn luôn cho bõ tức. . .Từ từ, ăn sao? Ăn chính là hình thức xử lí sinh vật đơn giản nhất, nguyên thủy nhất, sao hắn lại không nghĩ ra sớm nhỉ?

Hắn liếm liếm môi, cười gian ác, chộp lấy mầm cây cho vào miệng nhai nhóp nhép. Một vị đắng chát lưu lại trong cổ họng, kèm theo sự tê dại lan tràn tứ chi. Vương Tuấn Khải phải mất vài phút đồng hồ để định thần lại, thì nhìn thấy trên đầu rơi xuống một giọt nước.

Lộp bộp. Lộp bộp.

Nước mưa ào ào đổ ập bất ngờ, hắn bị dội cho ướt sũng, toàn thân trên dưới dâng lên cảm giác buốt rát như kim châm. Vương Tuấn Khải tạo lá chắn thủy khí, phát hiện nước này không gì khác chính là xút ăn da chân chính trong hóa học. Để trung hòa vị đồng chí bazo vô cùng khó tính này mà không cần khắc tinh acid, hắn chỉ có thể tuồn ra một đống nước ý đồ hòa loãng xút, giảm thiệt hại xuống mức số âm. Tuy nhiên cách này cũng không mấy khả quan, bởi vì bầu trời lúc này ngoài mưa xút ra thì còn có sấm chớp ầm ầm.


Trong lòng hắn, hàng vạn con ngựa đực đứt cương chạy rầm rầm qua, lần thứ hai Vương Tuấn Khải có xúc động chửi thề. Nguyên tố Thủy kết hợp với nguyên tố Kim, chơi nhau à! Một thứ đối phó đã không ổn, double-kill làm sao hắn chịu nổi!

Hắn vẫn rất nghi ngờ, có khi nào lên tầng cao hơn nữa sẽ có màn Killing Spree (gϊếŧ ba một lúc) không đây? Hắn muốn AFK!!!!!

(AFK: away from keyboard: rời khỏi game tạm thời hoặc vĩnh viễn)

Tình hình hiện giờ là còn phải đối mặt với mưa xút. Vương Tuấn Khải cắn răng gia tăng phòng ngự để xút không ăn mòn cơ thể hắn, một bên chà xát da thịt đỏ ửng, nhìn như con tôm luộc. Kỳ quái là, quần áo trên người hắn vẫn bình thường không có chuyện gì xảy ra, ngay cả một nếp nhăn cũng chẳng thấy.

Cái tháp này thực chất chỉ là trò chơi khảo nghiệm, hoàn toàn hư cấu.


Một đạo sét vàng óng sáng chói rơi xuống, đất bằng tung tóe văng lên, bắn lên mặt Vương Tuấn Khải.

Mặc dù hư cấu, nhưng cũng rất chân thật. Vương Tuấn Khải nhíu mày, bước đến gần cái hố vừa bị đánh. Một đoạn kim loại dài bằng nửa thân người yên lặng nằm trong hố, phía trên còn lập lòe mấy tia sét chưa tắt hẳn. Vương Tuấn Khải sờ sờ lòng bàn tay, giương móng vuốt cầm lấy đoạn kim loại.

Hắn dễ dàng rút đoạn kim loại này lên, để trong tay ngắm nghía. Là vibranium nguyên chất, phía trên còn mài giũa thêm kim cương và vài loại khoáng thể không rõ tên gọi, nhưng có thể nhìn ra đây là vũ khí hạng nặng mà các BOSS trong phim huyền huyễn hay dùng.

Nguyên tố Kim. . .tặng hắn?

Vương Tuấn Khải nghi ngờ nhìn lên "bầu trời" giả tạm đen thùi giần giật sấm chớp, muốn tìm ra cái bản mặt thân thiện của nguyên tố Kim, chẳng qua thân thiện đâu không thấy, chỉ thấy một đạo sét chói lóa lại chém xuống, nhắm ngay đoạn kim loại kim mà đánh.
Vương Tuấn Khải không kịp thả tay ra, bị giật đến run rẩy. Bàn tay cầm kim loại của hắn bốc cháy hừng hực, lại không thấy nóng. Vương Tuấn Khải vung vẩy tay một chút, sấm sét trên "bầu trời" theo cử động của đoạn kim loại mà vặn vẹo, cuối cùng dung nhập thành một đạo sét lớn, điên cuồng phóng điện.

Dĩ nhiên là hắn không chơi dại lần thứ hai rồi. Có điều hắn không bỏ đoạn kim loại xuống được, nhưng hắn có thể bỏ chạy. Tia sét đuổi theo bước chân của hắn, đánh tới tấp, để lại một chuỗi dấu vết nông sâu hỗn loạn phía sau đôi giày, cho đến khi tắt hẳn hoàn toàn, không còn đánh được nữa.

Mưa xút dừng lại.

Vương Tuấn Khải thở phì phì, bổ sung thủy linh khí điều hòa nhịp thở, sau đó cứng người.

Hắn ra sức hít sâu hít sâu, cảm nhận không khí đang loãng dần loãng dần, nếu không có thủy linh khí hỗ trợ thân thể, có lẽ hắn đã không thở được nữa.
Từ xa xa cuộn lên một trận cuồng phong mịt mù, đất cát bị gió thổi tung lên không trung. Cảnh vật xung quanh vốn rất hoang tàn giờ càng thêm mù mịt, từng đợt gió gào thét xuyên qua không gian, chia thành nhiều tia nhỏ đâm thẳng vào Vương Tuấn Khải.

Phong tộc.

. . .

Phong tộc từ xưa tôn thờ Phong Thần, coi gió là tín ngưỡng, lấy gió làm niềm tin, thân là vật dẫn, máu là huyết khế, đời đời tôn sùng Phong Thần, truyền thụ cho con cháu ma thuật điều khiển gió.

Vương Nguyên nhìn căn phòng quen thuộc của thư viện trường học, đôi mày thanh tú nhíu thành chữ xuyên, tiện tay rút một quyển trên giá sách xuống, nhìn chằm chằm tiêu đề đỏ chói khảm trên bìa sách vàng ươm: [Kết hợp các nguyên tố. Phong thuật]

"Nơi này là Tàng Thư Viện của Phong tộc sao?"

Thiên Tỉ ngửa đầu ngó hàng loạt các dãy sách chồng chất nối dài típ tắp, độ cao độ sâu và chiều rộng so với sân golf còn rộng hơn rất nhiều, tùy tiện liếc mắt một cái có thể bị số lượng sách khổng lồ dọa cho giật mình, mà việc tìm kiếm một quyển sách lấy tư liệu cũng như mò kim đáy bể.
Bọn họ đang đứng trong tòa tháp tầng đầu tiên, giống như bất kỳ người nào khác trải qua khảo nghiệm của tháp, hai người bị vứt vào không gian ảo mà tòa tháp tạo ra, tìm được chìa khóa thoát khỏi thử thách, lên đến tế đàn.

"Ngươi nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ lên tế đàn sao?"

"Ta có linh cảm như thế." Vương Nguyên trầm ngâm nhìn hàng sách vô tận mịt mùng, ánh mắt không rõ cảm xúc: "Hắn thậm chí sẽ phá hủy cả tòa tháp nếu cần."

Bởi vì hắn là người tạo nên tòa tháp, cho nên quyền quyết định sự tồn tại của nó cũng là của hắn.

Thử thách trong tòa tháp dựa theo ý thức về thế giới quan của người lên tháp mà diễn ra. Đối với Vương Tuấn Khải, thế giới chỉ gồm bảy nguyên tố cấu thành, thuở sơ khai cũng chỉ có bảy nguyên tố này. Điều Vương Nguyên không rõ nhất là, vì sao y lại lọt vào không gian của Thất đại gia tộc ngày xưa?
Thiên Tỉ vốn không phải người yêu sách, chỉ nhìn một chút đã thấy không có hứng thú. Anh tò mò đi lòng vòng xung quanh, sờ sờ lại rờ rờ vài cái: "Cửa ra của Tàng Thư Viện này nằm ở đâu thế?"

"Trong số những quyển sách này."

". . ." Tức là phải đọc hết mới biết ấy hả?: "Phong tộc thật là đặc biệt."

Vương Nguyên lững thững đi tới nơi mà thủ thư ngồi, kéo áo hoodie che kín đầu, chỉ để lộ sống mũi thẳng tắp và làn môi anh đào mấp máy nhỏ nhẹ: "Xin hỏi ai đã mượn quyển "Phong Thần Sử"?"

Thủ thư là một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, nghe thấy câu này, ông ta dùng động tác cấp tốc tra qua tư liệu rồi ngẩng đầu trả lời: "Là Đại nhân Hạ Quyên Khắc."

"Người nọ hiện giờ đang ở đâu?"

"Tầng ba, phòng số chín."

Vương Nguyên để lại một mảnh tinh thạch màu lục nhạt trên bàn thủ thư, sau đó cùng Thiên Tỉ đi tìm cái người tên là Hạ Quyên Khắc kia.
Tầng ba, phòng số tám. Y chăm chú nhìn bảng tên trên cửa phòng, mắt nheo lại. Không có phòng chín.

"Xem ra Hạ Quyên Khắc không muốn gặp người khác." Thiên Tỉ cười nhẹ, mắt loan loan thoạt nhìn rất dịu dàng: "Chỉ tiếc gấp khúc không gian chính là sở trưởng của ta."

Anh gõ gõ vào không khí, một cột sáng nhỏ xuất hiện trước mặt, Thiên Tỉ chọn một điểm trên cột sáng, bấm gãy nó, không gian bên phải anh vặn vẹo lay chuyển, nứt ra một cái khe hẹp màu đen. Từ khe hẹp nhỏ này, Thiên Tỉ mở rộng thành cái cửa ra vào, từ trong đó túm một người kéo ra ngoài.

Hạ Quyên Khắc đẩy kính trên mặt, có chút mê mang nhìn hai người khách không mời mà tới này. Một trái một phải dồn hắn vào góc thư viện, nhìn chẳng khác nào côn đồ sắp giở trò cướp giật. Vương Nguyên biết rất rõ Hạ Quyên Khắc là ai, khi cậu còn là thiếu chủ Phong tộc thường xuyên nghe nói đến một vị chủ nhiệm thư viện vô cùng thần bí. Hạ Quyên Khắc tồn tại tương đương với một trụ cột, tất cả sách ở đây đều là của hắn mang về, thư viện cũng do hắn thành lập, cửa ra vào đương nhiên hắn phải biết. Có điều muốn gặp hắn còn khó hơn lên trời, không chỉ vì Hạ Quyên Khắc thuộc hàng cao nhân đắc đạo đi mây về gió, hành tung bất định mà còn bản tính lì lợm mắc chướng ngại giao tiếp của hắn. Bình thường hắn sẽ không chủ động ra ngoài mà chỉ trốn trong thư viện, ngươi biết hắn ở đâu cũng chưa chắc tìm được. Hạ Quyên Khắc được mệnh danh là thần long thấy đầu không thấy đuôi, biệt tại thiên bẩm là ấn nấp bí mật. Hắn trốn trong quyển sách, trốn trong ngăn bàn, hay ngủ trên bóng đèn, ngủ trong tờ giấy đăng ký mượn sách của thủ thư. . .hoặc tỷ như sống trong gấp khúc không gian như vừa rồi chẳng hạn.
Hạ Quyên Khắc là một cái bách khoa toàn thư sống hùng mạnh nhất. Tìm thấy hắn, đồng nghĩa với việc có thể ra khỏi tòa tháp chứ đừng nói là thử thách tầng một.

Bằng biện pháp uy hiếp sẽ để lộ vị trí của Hạ Quyên Khắc cho người khác biết, hai người nhanh chóng được hắn cho biết lối ra, tuy rằng phải phá hủy một phần bảy sách về Phong tộc ở Tàng Thư Viện, nhưng Hạ Quyên Khắc cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, hắn ghét bị làm phiền mà.

Trên đường ra khỏi Tàng Thư Viện, Thiên Tỉ hiếu kỳ hỏi: "Sao ngươi biết hắn cầm "Phong Thần Sử"?"

"Quyển sách ấy chưa viết xong." Vương Nguyên nhớ tới hình ảnh gì đó, khóe môi cong lên: "Hạ Quyên Khắc muốn hoàn thành nó."

Tác giả của quyển sách kia, là y.

"Còn có một chuyện. . ." Vương Nguyên cau mày liếc nhìn cảnh vật, lời nói ra có hơi thấp thỏm: "Chúng ta không phải đang ở trong thử thách của cái tháp. . Mà là sống trong thế giới thật của Thất đại gia tộc."
"Hửm?"

Lúc nãy khi Hạ Quyên Khắc đưa Phong Thần Sử cho y, Vương Nguyên phát hiện bề dày của nó đã tăng gấp năm lần, chữ viết cũng nhiều hơn, số trang và dữ liệu tăng vọt khiến y nảy sinh nghi ngờ, hỏi Hạ Quyên Khắc. Hắn nói, năm nay là Chí Dương thứ 1570, mà năm Vương Nguyên rời đi là Chí Dương thứ 811.

"Thất đại gia tộc không bị diệt tộc mà tìm một thế giới khác sinh sống sao. . .Thú vị." Thiên Tỉ gật gù: "Vậy hiện tại ngươi muốn làm gì?"

"Tìm Phong chủ hỏi."

Hai người song hành đi trên con đường lớn dẫn ra nội thành Phong tộc, bị người khác dòm ngó vài lần. Vương Nguyên dọc đường dừng chân mua bản đồ, sau đó tỉ mỉ đánh giá: "Hiện tại chúng ta đang đứng ở Không thành, cách trung tâm Phong tộc hai trăm dặm. . ."

Y bỗng nhíu mày, nhìn về phía phát ra tiếng xôn xao, một đám người vây quanh thông báo vừa dán lên tường thành, chen lấn xô đẩy.
[Khe núi phía Nam xuất hiện vết nứt không gian, đề nghị mọi người cẩn thận. Nếu có dị vật từ vết nứt xâm nhập địa bàn Phong tộc, lập tức báo ngay cho thành chủ Không thành.]

Bình Luận (0)
Comment