Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 31

Thượng Quan Lưu Ý ném chiếc khăn lên giường, trừng hai mắt nghiến răng nghiến lợi nói. "Ngươi!"

"Ưm, khó chịu..." Long Kỳ Thiên nhắm mắt rên rỉ, dưới ánh sáng của ngọn đèn leo lét, gương mặt của hắn phiếm hồng, khóe miệng co giật, hơi thở hổn hển, vùng xung quanh chân mày nhăn lại, có vẻ như hắn thực sự rất khó chịu. Vì vậy Lưu Ý lại có chút không đành lòng. Mặc dù y không thích Long Kỳ Thiên nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn đau đớn.

Dưới ánh sáng chập chờn, Thượng Quan Lưu Ý trên người chỉ khoác duy nhất một kiện xiêm y màu trắng, tóc dài buông xuống khỏi thắt lưng, y vén mái tóc ra sau tai, động tác tuy rất đỗi bình thường nhưng Long Kỳ Thiên lại cảm thấy đặc biệt thú vị.

Trong phòng ngoài tiếng thở dốc của Long Kỳ Thiên thì chỉ có âm thanh lèo xèo phát ra từ ngọn lửa. Thời khắc này, biểu tình của Thượng Quan Lưu Ý cực kỳ bình thản, ngón tay lạnh băng khẽ lướt trên cơ thể nóng hổi của Long Kỳ Thiên khiến hắn thỏa mãn phát ra tiếng ngâm khe khẽ. Không hiểu sao Long Kỳ Thiên cứ như vậy mà mê muội ngắm nhìn Thượng Quan Lưu Ý, cho dù hình ảnh không quá rõ ràng, tinh thần của hắn cũng không được tỉnh táo nhưng hắn lại nhớ rất rõ xúc cảm khi ngón tay của y lướt trên da thịt.

Thượng Quan Lưu Ý vừa tắm xong, trên người còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, hương thơm như có như không trêu chọc khiến cho tâm tình của Long Kỳ Thiên càng thêm nhộn nhạo.

Long Kỳ Thiên nóng đến lợi hại, cơ thể hắn vốn đã không khỏe, thời điểm bị nhốt trong xe tù bởi vì lo lắng cho tình hình của Long Vân Trại nên vẫn cố gắng chống chọi. Sau khi ra khỏi lãnh địa của Long Vân Trại, vết thương chuyển biến xấu đi mới khiến cho hắn sinh bệnh.

"Ưm..." Trong mơ màng, Long Kỳ Thiên chuyển mình rên rỉ, hắn đột nhiên cảm thấy lạnh, tựa hồ như bị ai đó thả vào giữa hầm băng, toàn thân không ngừng run rẩy, cơ thể càng lúc càng co lại, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch, đôi môi tím tái.

Thượng Quan Lưu Ý vì quá mệt nhọc nên mới gục bên đầu giường ngủ thiếp đi, một lúc sau tỉnh lại đã thấy Long Kỳ Thiên biến thành bộ dạng này, y nhất thời hoảng sợ.

"Long... Ngươi vì sao vẫn còn nóng như vậy? Làm sao bây giờ..." Thượng Quan Lưu Ý biết bệnh tình của hắn đang chuyển biến xấu nhưng ở nơi đại mạc hoang vu này muốn tìm được đại phu quả thật còn khó hơn lên trời, bộ dạng Long Kỳ Thiên lại vô cùng khó coi.

Làm sao bây giờ? Thượng Quan Lưu Ý tay chân luống cuống, y siết chặt chiếc khăn đang cầm trong tay.

"Thượng...ưm, Thượng Quan..." Long Kỳ Thiên mơ hồ bắt đầu nói sảng.

"Ta ở đây." Thượng Quan Lưu Ý lên tiếng trả lời, trên mặt tràn đầy lo lắng, y hận không thể đánh cho hắn tỉnh lại, người này sao lại khó hầu hạ như vậy, chi bằng cứ để cho hắn nóng đến chết đi.

Tuy miệng nói vậy nhưng Thượng Quan Lưu Ý vẫn không tự chủ được mà tiến lại gần nghe xem Long Kỳ Thiên muốn nói gì. Nhưng vừa mới nghiêng người tới thì Long Kỳ Thiên đã lập tức ôm lấy hông y, vùi đầu vào bụng y cọ cọ vài cái.

"A!" Thượng Quan Lưu Ý vừa kinh ngạc vừa luống cuống, vùng bụng là nơi cực kỳ mẫn cảm, bị cái đầu của hắn dụi vào liền sinh ra một loại cảm giác khác thường, vừa ngứa ngáy lại vừa nhột nhạt, không biết phải diễn tả thế nào, nói chung là rất khó chịu.

"Ưm ~ Ngươi mau buông!" Thượng Quan Lưu Ý nhịn không được phát ra một tiếng ngâm dụ hoặc. Y nhất thời vừa thẹn vừa giận, giơ tay muốn đánh vào đầu Long Kỳ Thiên nhưng lại không cách nào hạ thủ, biểu tình trên mặt càng thêm dữ tợn, dáng vẻ hệt như ma quỷ. Y thầm nhủ, chờ ngày mai ngươi khỏe lại coi ta làm sao trừng trị ngươi!

"Ý nhi, đau đầu." Long Kỳ Thiên vùi mặt vào vùng bụng mềm mại của Thượng Quan Lưu Ý, thanh âm mơ hồ không rõ, nhưng lúc hắn nói chuyện lại khẽ cử động khiến cho Thượng Quan Lưu Ý bị nhột đến lợi hại, thiếu chút nữa đã phát ra tiếng than. Thượng Quan Lưu Ý đành phải cắn chặt răng, lồng ngực vô cùng ngứa ngáy. Y cố tình muốn đẩy Long Kỳ Thiên ra nhưng không ngờ Long Kỳ Thiên tuy bị bệnh mà sức lực cũng thật kinh người, bất luận đẩy cách nào cũng không đi.

Cuối cùng Thượng Quan Lưu Ý đành phải tùy ý để mặc hắn ôm. Một hồi lâu sau, Long Kỳ Thiên vẫn ôm chặt không chịu buông tay, Thượng Quan Lưu Ý có chút không kiên nhẫn, duy trì tư thế ngồi lâu như vậy khiến y cực kỳ khó chịu.

"Ngươi xong chưa?" Thượng Quan Lưu Ý lạnh giọng mắng. "Còn không chịu ngồi dậy?"

"..."

Long Kỳ Thiên ậm à một tiếng, Thượng Quan Lưu Ý rất tinh tường, nhất thời nghi hoặc nói. "Hử?"

Long Kỳ Thiên lầm bầm, rõ ràng là đang nói. "Hung dữ."

Ngữ điệu vô cùng ai oán như thể đang bị ngược đãi, bộ dạng hết sức đáng thương, thiếu chút nữa đã khiến Thượng Quan Lưu Ý tức đến hộc máu.

"Tiểu tử ngươi..." Nhất thời không biết phải dùng từ ngữ nào thích hợp để mắng, Thượng Quan Lưu Ý nghiêng đầu suy nghĩ sau đó lạnh lùng nói. "Đê tiện!"

"Phụt..." Long Kỳ Thiên bật cười, cười đến thân thể co rúm.

"Không cho cười!" Thượng Quan Lưu Ý rất tức giận nhưng lại không biết phải làm thế nào.

"Thật thích ngươi!"

Thượng Quan Lưu Ý ngây ngẩn cả người, y vừa nghe được cái gì?

"Thích ngươi!" Long Kỳ Thiên thì thào, ngữ khí càng thêm kiên định. Thượng Quan Lưu Ý sững sờ, hai tay nhất thời không biết phải đặt vào đâu, đôi mắt mở to, con ngươi màu hổ phách hiện lên một tia kinh ngạc. Ngây ngốc một hồi, gương mặt y mới bắt đầu ửng đỏ, trái tim cũng đột nhiên co rút.

Thượng Quan Lưu Ý cũng không rõ tâm tình của y như vậy là sao nhưng lập tức liền cảm thấy chán ghét, y đưa tay đánh vào lưng của Long Kỳ Thiên, lạnh giọng mắng. "Còn ăn nói lung tung trêu chọc ta, ta sẽ cho ngươi biết tay!"

"..." Long Kỳ Thiên nhất thời không biết phải nói sao, vòng tay đang ôm thắt lưng của Thượng Quan Lưu ý lại càng siết chặt.

Thời gian ước chừng qua một chén trà, Long Kỳ Thiên lại thấy trong người khó chịu, hắn sợ lát nữa lại sốt cao mới bất đắc dĩ nói. "Ngươi đi nhờ người đun cho ta một ít nước ấm, ừm, nhớ nấu thêm một chén canh gừng!"

Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt, tỏ ra bất mãn vì bị sai bảo. Y đứng dậy đi ra ngoài, lát sau quay trở lại trong tay đã cầm thêm một tấm chăn thật dày, màu sắc hoa văn đỏ thẫm nhìn có vẻ rất ấm áp. Y vác tấm chăn nặng nề đặt lên người của Long Kỳ Thiên, trên mặt vừa giận dỗi lại vừa uất ức. Y còn chưa được ai chiếu cố như vậy, bây giờ ngược lại phải hầu hạ Long Kỳ Thiên, càng nghĩ càng thấy bất mãn.

"Ưm." Long Kỳ Thiên bị tấm chăn nặng như vậy đè lên thì phát ra một tiếng than khó chịu, hắn ngửi được mùi son phấn. Nghĩ cũng biết ở khách điếm bình dân này làm sao có thừa sẵn chăn mền, nhất định là y vừa mới tới phòng người khác đoạt lấy. Nghĩ tới bộ dáng Thượng Quan Lưu Ý đi đến phòng người khác cướp chăn, Long Kỳ Thiên liền cảm thấy thú vị, nhịn không được cong khóe miệng, mơ mơ màng màng mở mắt, quả nhiên trông thấy Thượng Quan Lưu Ý đang đen mặt, tựa hồ như hắn đang thiếu nợ y.

Thôi thì cứ coi như thiếu nợ y vậy, cùng lắm hắn sẽ dùng cả đời này để bù đắp. Long Kỳ Thiên vui vẻ nghĩ.

"Còn cười nữa ta sẽ cắt miệng của ngươi!"

"A, không được không được, không có miệng thì không thể ăn cơm, không thể nói chuyện, đây không phải là muốn ta chết đói hay sao?" Long Kỳ Thiên nói đùa, trong người hắn tuy rằng đang rất khó chịu, bất quá tâm trạng lại vô cùng tốt.

"Coi chừng ta giết chết ngươi!" Thượng Quan Lưu Ý mặt nhăn lại như cái bánh bao khiến Long Kỳ Thiên muốn cười cũng không dám.

"Tiểu nhị đang đun nước nóng, canh gừng thì không có." Thượng Quan Lưu ý nói.

Thượng Quan Lưu Ý bất mãn, đây là địa phương gì, thứ gì cũng không có. Tuy rằng y không hiểu vì sao ngã bệnh thì phải uống canh gừng. Đường đường là thiếu cung chủ đã quen được hầu hạ nên có rất nhiều thứ Thượng Quan Lưu Ý đều không biết. Sở dĩ Long Kỳ Thiên lo lắng y bị người ta bắt mất cũng không phải không có lý do.

"Hắt xì." Thượng Quan Lưu Ý bỗng nhiên hắt hơi một cái, thân thể có chút run rẩy, ban đêm ở đây trời rất lạnh.

"Lạnh sao?" Long Kỳ Thiên lo lắng hỏi.

Thượng Quan Lưu Ý bĩu môi, trong lòng thầm nói: là tại ai?

Long Kỳ Thiên vẫy vẫy tay, nửa thân trên trần như nhộng lui vào trong chăn chừa ra một chỗ trống rồi nói. "Vào đây cho ấm!"

Thượng Quan Lưu Ý có hơi mất tự nhiên, nửa muốn cự tuyệt nửa không, lại không biết từ đâu có một cơn gió lạnh thổi tới báo hại y cả người run rẩy. Y hiện tại đã không còn nội lực, thân thể dĩ nhiên không chịu được lạnh, vì vậy bất đắc dĩ bò lên giường, thân thể vặn vẹo hướng tấm chăn chui vào, động tác vô cùng đáng yêu, Long Kỳ Thiên nhịn không được lại muốn ôm, vì vậy mượn cớ mình là bệnh nhân, không nói hai lời liền vươn tay ôm chầm lấy y.

"Buông ra!" Thượng Quan Lưu Ý thân thể cứng đờ.

"Đừng động, ôm như vậy rất ấm!" Long Kỳ Thiên giả vờ vô tội nói. Đúng như hắn nghĩ, Thượng Quan Lưu Ý không từ chối. Thân thể mềm mại, hương thơm nhàn nhạt, Long Kỳ Thiên trước giờ vẫn chưa được thỏa mãn... ừm... được rồi, nếu có thể làm thêm chút chuyện chắc hẳn sẽ rất tuyệt.

Tiểu nhị ca quả thật là mệnh khổ, nửa đêm đang nằm mơ thấy cưới vợ thì đột nhiên bị người ta lôi ra khỏi tấm chăn ấm áp, còn dùng chủy thủ hù dọa hắn, báo hại hắn sợ đến tiểu cả ra quần... may là tấm chăn rất dày nên mới không bị phát hiện.

Sau đó hắn run run đi nấu nước, ngoài trời lạnh muốn chết. Xách nước nóng lên lầu, vừa đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy... hai vị khách quan trong phòng đang quấn lấy nhau. Tiểu nhị ca cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, hình ảnh này thật quá sức kinh động.

Thời điểm bước vào hắn nhìn thấy rất rõ vị Long công tử kia đang hôn vị công tử còn lại... hắn nhìn thấy Long công tử đầu lưỡi không ngừng liếm láp lên da thịt trắng mịn của người kia... loại tình cảnh ái muội này...

Tiểu nhị ca nhìn đến sững sờ, một lát sau lại thấy vị công tử xinh đẹp nhất thiên hạ hai tay quơ quào loạn xạ nơi đầu giường như muốn tìm kiếm vật gì đó.

"Rầm"_Chậu nước bằng gỗ bị hất xuống đất, nước bắn cả lên người hắn. Thế nhưng tiểu nhị biết rõ, ngoài trừ nước nóng bên ngoài còn có một dòng nước nóng hổi theo ống quần của hắn chảy xuống. Mất hết nửa ngày hắn mới khôi phục lại tinh thần... là nước tiểu.

"Hừ, lạnh quá! Đóng cửa!" Thượng Quan Lưu ý nỉ non rên một tiếng, thân thể trong chăn khẽ cựa quậy, tay chân quấn lên người của Long Kỳ Thiên, thỉnh thoảng ngón tay của mỹ nhân ở tại trên lưng và hông của Long Kỳ Thiên khẽ lướt qua, cảm xúc trơn trượt như có như không khiêu khích hắn, vùng bụng nhất thời dâng lên một trận sóng nhiệt, dưới chăn một mảnh xuân sắc kiều diễm... Long Kỳ Thiên khẽ mỉm cười.

Hết chương 31
Bình Luận (0)
Comment