Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 32

"Ưm... Đừng!" Thượng Quan Lưu Ý vặn vẹo sống lưng, phát ra một tiếng rên rỉ khó nhịn. Y ngửa cổ tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt nhưng hành động này lại vô tình đem xương quai xanh dâng đến bên miệng của Long Kỳ Thiên, mặc hắn hôn liếm.

"Ưm." Thượng Quan Lưu Ý hai tay bấu chặt đệm giường, đầu ngón chân cuộn tròn, cảm giác cơ thể như có một đàn kiến đang bò loạn, cắn y đến vô cùng ngứa ngáy. Y cắn chặt răng, ý đồ muốn đem tiếng rên đã tràn đến bên miệng nuốt trở lại, thế nhưng tâm tình lại vô cùng kích động, hô hấp dồn dập, tiếng ngâm bất ngờ vụt ra khỏi cuống họng, yết hầu không ngừng nhấp nhô.

Long Kỳ Thiên một đường hôn xuống, hàm răng khẽ cắn lên cổ của Thượng Quan Lưu Ý khiến cho người nào đó ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, sợ hắn sẽ tăng thêm lực đạo, đồng thời bởi vì hoảng sợ mà thân thể có chút co rúm, cho dù y đã cực lực khống chế cũng vô pháp che giấu.

Một tiếng cười khẽ mang theo âm mũi chợt phát ra từ miệng của Long Kỳ Thiên, nghe có vẻ phi thường quyến rũ, y thoáng chốc cảm thấy cả người tê rần.

Thượng Quan Lưu Ý mím môi, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ, nét mặt vừa giận dữ lại vừa xấu hổ, chỉ hận không thể thiên đao vạn quả người kia. Y rốt cục không nhịn được nữa kêu lên. "Ngươi, ngươi mau cút đi cho ta!"

Long Kỳ Thiên ngẩng đầu, khóe miệng tươi cười càn rỡ, ánh mắt của hắn đã bị tình dục che mờ, tầm nhìn nóng bỏng rơi vào trên người của Thượng Quan Lưu Ý như muốn ăn tươi nuốt sống cả người trước mặt. Biểu tình lưu manh xảo quyệt mang theo vài phần cuồng ngạo đắc ý, tựa hồ như muốn khoe khoang về hành vi của chính mình.

Thượng Quan Lưu Ý nhất thời không kiềm được tức giận, y thực sự đã quá nhân từ, tại sao đêm qua không thừa dịp giết chết người nam nhân này? Lại đi chăm sóc hắn, nghe lời hắn sai bảo, vừa giúp hắn lau người còn giúp hắn kêu nước nóng...

"Đồ vong ân bội nghĩa!" Thượng Quan Lưu Ý kêu ầm lên. Giọng nói của Thượng Quan Lưu Ý không khàn khàn thô ráp như nam nhân cũng không dịu dàng mềm mại như nữ nhân, âm điệu vừa trong trẻo lại mang theo vài phần băng lãnh, như trúc lộ nhỏ giọt, ngân vang mà thanh duyệt.

Loại âm thanh này ở thời điểm bị tình dục xâm chiếm, tiếng rên rỉ nỉ non mang theo giọng mũi, rơi vào tai liền khiến người ta tâm tình nhộn nhạo, toàn thân một trận khô nóng.

Long Kỳ Thiên thật không dám nghĩ, thanh âm này nếu rơi vào trong tai kẻ khác thì sẽ khiến cho họ trở nên điên cuồng mê luyến đến mức nào? Hắn không thể chịu đựng được. Vì vậy hắn liền nhếch khóe miệng, ánh mắt mang theo tình dục nồng đậm, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc cằm của Thượng Quan Lưu Ý, giọng điệu không đứng đắn nói. "Làm người của ta được không?"

Mặc dù là một câu hỏi nhưng ngữ khí lại vô cùng độc đoán, mang theo vài phần khí phách ngạo thị thiên hạ, nhưng đồng thời cũng rất thành khẩn.

Lồng ngực của Thượng Quan Lưu ý khẽ run, mơ hồ có vài phần khẩn trương, y nín thở nhìn người nam nhân trước mặt, trong lòng có vài phần tin tưởng hắn mang huyết thống của Hoàng thất.

Tuy nhiên vào ngay lúc nam nhân còn đang đắc ý, Thượng Quan Lưu Ý đã giơ tay đánh vào trán hắn, một tiếng vang giòn giã khiến người nghe cũng cảm thấy đau rát. Thượng Quan Lưu Ý cũng không quan tâm, y nhấc chân đá vào ống quyển của Long Kỳ Thiên. Vị trí kia đừng nói là vận dụng hết sức lực đá vào, cho dù vô tình đụng tới cũng đã đau đến lợi hại.

Long Kỳ Thiên hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt lộ ra biểu tình đau đớn.

"Vong ân bội nghĩa, vô sỉ hạ lưu!" Thượng Quan Lưu Ý mắng xong thì cắn chặt môi, bộ dáng vừa tức giận lại vừa uất ức, y thở hổn hển, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo trở lại.

Long Kỳ Thiên bật cười hai tiếng, biểu tình cưng chiều tựa như đang đối mặt với một hài tử quấy khóc không chịu nghe lời. Hắn mỉm cười ôm cả người lẫn chăn vào lòng, vỗ vỗ lên lưng y trấn an. "Được rồi, được rồi, là ta không tốt, là ta vong ân bội nghĩa, Ý nhi chăm sóc ta cả buổi tối đã vất vả lắm rồi có đúng không?"

Thượng Quan Lưu Ý tức giận cắn chặt quai hàm, hai mắt mở to, đáy mắt có hơi phiếm hồng, y cảm thấy người nam nhân này da mặt thật dày, mà bộ dáng của chính mình cũng quá đỗi chật vật yếu thế đi.

Đang lúc Thượng Quan Lưu Ý tự nhận mình yếu thế, suy nghĩ muốn nói cái gì đó để lấy lại khí phách thì tiểu huynh đệ còn đang ngẩng đầu của Long Kỳ Thiên lại từng chút từng chút ở trên đùi của y cọ tới cọ lui. Hô hấp của Thượng Quan Lưu ý lại nặng thêm vài phần, không khí nhất thời trở nên vô cùng ái muội.

Lúc Thượng Quan Lưu ý kịp nhận ra thì toàn bộ gương mặt đều đỏ cả lên, mà lúc này Long Kỳ Thiên lại mạnh mẽ lao đến đè y xuống, chế trụ hai tay của y sang hai bên, không chút cố kỵ mà khinh bạc người dưới thân. Nhìn hắn cử động vùng eo, phát ra từng tiếng khàn khàn thở dốc khiến người đỏ mặt, Thượng Quan Lưu Ý cảm giác như có một dòng nước xiết từ bàn chân chảy tràn lên bụng, nhiêt lưu cuồn cuộn, toàn thân nhất thời trở nên cứng nhắc.

Loại chuyện này... Thượng Quan Lưu Ý cũng không phải con nít mười ba mười bốn tuổi. Từ mấy năm trước cô cô đã ném vài ả thị nữ vào phòng y, nếu không phải y có tính khiết phích nghiêm trọng không chừng bây giờ đã sinh được mấy hài tử. Y đâu phải loại người dễ dàng làm ra những chuyện này. Gương mặt đỏ ửng gợi lên dáng vẻ phong tình mị hoặc khiến Long Kỳ Thiên nhìn thấy mà tâm tư ngứa ngáy.

"Sáng sớm..." Long Kỳ Thiên thở dốc, thái độ có chút ngượng ngùng. "... rất dễ sản sinh ra loại phản ứng này."

Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng nhưng cảm giác giống như y đang làm nũng, không hề mang đến tác dụng.

"Ngươi, ngươi mau đứng lên!" Thượng Quan Lưu Ý nói, y có chút kinh hãi, trên đùi truyền tới nguồn nhiệt ngày càng nóng hổi, hơn nữa kích thước cũng... nếu còn tiếp tục như vậy y nhất định sẽ chịu thiệt.

Vì vậy y bất ngờ hạ thủ, động tác vừa lưu loát lại tàn độc, toàn nhắm vào cổ họng và những chỗ hiểm, ngón tay cũng vô cùng sắc bén, liên tục điểm vào mấy nguyệt chí mạng, kinh mạch của Long Kỳ Thiên nhất thời nghịch chuyển, ngũ tạng không ngừng bị công kích khiến hắn mãnh liệt ho khan vài tiếng, suýt nữa thổ huyết.

Long Kỳ Thiên thầm kinh hãi, nếu không phải nội lực của Thượng Quan Lưu Ý bị phong bế thì lúc y điểm vào mấy huyệt đạo trên chẳng khác nào ra tay lấy mạng hắn.

Long Kỳ Thiên giữ lại được cái mạng nhỏ mới nhận ra mỹ nhân cho dù không có nội lực cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Trải qua kinh hách, nhiệt hỏa trong người hắn cũng phần nào giảm bớt.

Tay của Thượng Quan Lưu Ý vẫn siết chặt cổ hắn không buông, y đen mặt lạnh lùng nói. "Còn dám đối với ta làm ra loại chuyện này, ta sẽ giết chết ngươi!"

Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải tạm thời còn phải nhờ vào sự bảo hộ của Long Kỳ Thiên thì y quả thật chỉ muốn giết chết hắn.

"Đừng đừng đừng, ngươi hiện tại vẫn còn ở trong phạm vi thế lực của Long Vân Trại, lúc nào cũng có thể..."

"Đừng tưởng nói vậy thì uy hiếp được ta, cùng lắm thì liều chết!" Thượng Quan Lưu Ý cắn môi, biểu tình vô cùng phẫn uất.

"Ý nhi, ta cũng không phải muốn khi dễ ngươi." Long Kỳ Thiên có chút đau lòng, người này sao lại làm ra vẻ mặt như vậy? Có điều bộ dáng mỗi khi tức giận cũng rất đáng yêu. Mặc dù y bản tính hung ác, tùy thời đều có thể ra tay giết người nhưng trên người y lại luôn tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ, nhìn vô cùng xinh đẹp.

"Đừng gọi ta!" Thượng Quan Lưu Ý quắc mắt. "Ta và người còn chưa thân thiết tới mức đó đâu."

"Hả.." Long Kỳ Thiên lộ ra vẻ mặt không dám tin, không nói chuyện vừa nãy, lần trước khi ở doanh trại cũng suýt chút nữa là làm tới bước sau cùng, trong lòng hắn Thượng Quan Lưu Ý đã là người của hắn, sao y lại lạnh nhạt như vậy? Long Kỳ Thiên có chút mất mát.

"Ý nhi, ngươi vẫn không tin tưởng ta?" . truyện kiếm hiệp hay

"Tin cái gì? Ngươi là tên vô lại!" Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên tát một cái vào mặt của Long Kỳ Thiên, lạnh lùng nói. "Trả lại cho ngươi."

Long Kỳ Thiên kinh ngạc, vừa định há mồm liền bị tát thêm một cái. Hắn lập tức hồi phục tinh thần, vội vàng che mặt, thật hung dữ!

"Hừ!" Thượng Quan Lưu Ý xoay lưng về phía Long Kỳ Thiên, biểu tình trên mặt vô cùng dữ tợn, mười phần sát ý. Y chưa từng bị kẻ nào khi dễ như vậy. Họ Long, ngươi chờ đó, sớm muộn gì ta cũng giết chết ngươi!

Thượng Quan Lưu Ý không hề tỏ ra thương cảm.

Long Kỳ Thiên nhìn theo bóng lưng của Thượng Quan Lưu Ý, xiêm y trắng tuyết như tản ra ánh sáng, y vén lên mái tóc đen tuyền để lộ ra vùng cổ cong cong. Long Kỳ Thiên thoáng nhìn, phần da thịt lộ ra bên ngoài cổ áo ẩn hiện phượng hoàng vân nhìn vô cùng sống động, nhất thời làm tăng thêm vài phần mị hoặc lẳng lơ.

Hình ảnh phút chốc biến cả phòng tràn ngập xuân sắc.

Long Kỳ Thiên thân thể cường tráng, ngủ một đêm thì bệnh tình cũng chuyển biến khá hơn, trên người tuy vẫn còn nóng nhưng đã không vấn đề gì. Vì vậy rất nhanh đã mặc xong quần áo, mở cửa xuống lầu hô một tiếng gọi người mang nước nóng lên.

Thượng Quan Lưu Ý rất tỉ mỉ, mặc quần áo so với hắn càng chậm rãi. Long Kỳ Thiên sau khi gọi người đem nước nóng lên thì đứng tựa cửa nhìn y thay đồ, tư thế mặc quần áo cũng thật tao nhã, xinh đẹp động lòng người.

Dùng xong điểm tâm, trời cũng không còn sớm, nếu không xuất phát thì phải tiếp tục nán lại đây thêm một ngày nữa. Vì vậy bọn họ liền đánh xe vào trung nguyên, sa mạc bão cát cuồn cuộn, một lúc sau xe ngựa đã mất hút giữa cát vàng mờ mịt.

Thượng Quan Lưu Ý trong lòng không được thoải mái, ở trong xe ngựa cũng không chịu để yên cho Long Kỳ Thiên, y dùng ánh mắt hung ác buộc hắn phải ngồi nép vào một góc, riêng bản thân lại chiếm hết không gian trong xe, trường sam bạch y rườm rà lộng lẫy càng làm tôn lên khí chất cao quý, Thượng Quan Lưu Ý ngưng mi cười nhạt, khóe miệng cong cong, phong tình vô hạn. Đầu ngón tay gõ gõ lên chiếc bàn nhỏ trong xe, mang theo vài phần mị hoặc.

Giờ khắc này, toàn bộ tâm tư của Long Kỳ Thiên đều bị y chiếm cứ, không còn để ý gì đến bên ngoài. Hai người ở bên trong xe cũng không biết, Toản Địa Thử đang đánh xe nhưng toàn thân cao thấp đều là mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay áo lên lau mồ hôi, thậm chí lòng bàn tay của hắn cũng ướt đẫm, rõ ràng là đang có tật giật mình.

Cặp mắt của hắn ở trong hoang mạc đảo tới đảo lui, tựa hồ muốn tìm cái gì đó, mà cũng có thể là người nào đó. Nhìn bộ dạng hắn khẩn trương như vậy cho thấy sự việc cũng không hề đơn giản. Hết thảy đều là do tối hôm qua, Hoa Hòa Thượng có đến tìm hắn... thân thế về phượng hoàng đã được hé mở, Vương gia hiện đang muốn bắt người.

Hết chương 32
Bình Luận (0)
Comment