Đột nhiên Long Phong Triệt xoay người lại, bay thẳng đến chỗ tháp Không Cảnh, mọi chuyện xảy ra thay đổi trong chớp mắt.
Sắc mặt Hiên Khâu Thiên Giác trầm xuống, lập tức tiến lên, ôm lấy Long Tiểu Chi, ánh mắt Long Tiểu Chi nhìn về phía vang lên tiếng gào, đó là nơi nàng vào thành.
Ánh mắt không ít người bị tiếng gầm thét kia hấp dẫn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một thân rắn khổng lồ toàn thân trắng muốt như ngọc phóng lên cao, uy áp thần thú mạnh mẽ lan đến, đôi cánh khổng lồ trên lưng bạch xà khiến không trung cuồn cuộn nổi gió, thành Linh Tịch lập tức vang lên tiếng gió xào xạc.
"Sư phụ! Đó là Đằng Xà sao?" Long Tiểu Chi kinh hãi, níu lấy tà áo Hiên Khâu Thiên Giác hỏi thăm, trong giọng nói có vẻ khó tin. Hình tượng trước kia của tiểu bạch xà mặc dù giống với Đằng Xà, thế nhưng hình thể thì không có sức uy hiếp, hơn nữa trên người ở tiểu bạch xà không có cảm uy áp của thần thú, chỉ có điều, hẳn là không có ai nghĩ rằng, thần thú thượng cổ lại còn tồn tại trên thế gian.
"Là tiểu bạch xà đó." Giọng của Hiên Khâu Thiên Giác rất thấp, trong lòng có dự cảm không hay, hình như có chuyện gì đó không bị khống chế sắp xảy ra, cảm giác hoảng loạn này đã quá lâu không trải qua.
Sau khi thất thần ngắn ngủi, trận chiến vẫn không dừng lại, có người thậm chí muốn thừa thời cơ này đánh lén Long Tiểu Chi, sương mù băng lam lượn lờ dưới chân Hiên Khâu Thiên Giác, đóng băng kẻ dám đánh lén, rồi tiện tay đánh nát.
Hành động này của Hiên Khâu Thiên Giác khiến những kẻ muốn đánh lén lần nữa phải cứng đờ, dù sao ai cũng không muốn biến thành một đống vụn băng.
Trong tháp Không Cảnh, hai mắt Long Phong Triệt đỏ tươi, vung đao đánh xuống, nhưng đã không kịp, tu vi Tần Tông Nguy cao cỡ nào, muốn tự bạo chỉ là chuyện trong nháy mắt, tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo nguyên thần, đủ để phá hủy một thành trì, cho dù là thành Linh Tịch, cũng không cách nào chịu nổi một tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo.
Đôi mắt Hiên Khâu Thiên Giác tối sầm lại, một tay nhanh chóng bấm pháp quyết, ánh sáng băng bỗng sáng lên, tạo ra một hình cầu bao bọc mình và Long Tiểu Chi lại, cơ hồ ngay lúc pháp quyết hoàn thành, một luồng linh lực khủng bố bộc phát từ trong tháp Không Cảnh ra, tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo, người ở khoảng cách gần thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Thành Linh Tịch, lấy tháp Không Cảnh làm tâm, ầm ầm vỡ vụn, nhưng lúc Tần Tông Nguy tự bạo, một màn nước màu lam dịu dàng bao trùm lên, bao phủ tháp Không Cảnh, ngăn cản làn sóng năng lượng khổng lồ do tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo mang đến, nhưng cho dù như thế, vẫn có không ít người thất khiếu chảy máu, thần hồn tổn hại.
Trong hình cầu băng lam, Long Tiểu Chi sững sờ nhìn tháp Không Cảnh biến mất mà trong chớp mắt không kịp phản ứng, Hiên Khâu Thiên Giác cũng không nói gì, chờ đợi năng lượng tự bạo của Tần Tông Nguy biến mất.
Ánh mắt ngây ngốc của Long Tiểu Chi đột nhiên sáng ngời, tháp Không Cảnh bị một bán cầu nước bao trùm, xuyên thấu qua màn nước có thể nhìn thấy tình hình bên trong, tháp Không Cảnh đã hóa thành hư ảo dưới linh lực cực lớn, bên trong trống rỗng, hình như mọi thứ đã biến mất, nhưng là nháy mắt tiếp theo, một bóng dáng khổng lồ đẩy một đống hoang tàn ra, nhảy vào giữa không trung.
Tu sĩ đứng gần Không Cảnh tháp hài cốt không còn trong một lần tự bạo kia, mà những tông môn đứng tại chỗ, không tiến lên vây công mặc dù chịu ảnh hưởng nhất định, lại không có nguy hiểm sinh mệnh, là màn nước kia cứu bọn họ.
Đột nhiên lúc trong màn nước nổi lên một bóng dáng khổng lồ lập tức hấp dẫn tâm thần bọn họ, bóng dáng kia bay lên trời, bay giữa không trung, một trảo nắm chặt, hình như đang bóp cái gì, nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, đó là một con rồng! Một con rồng màu đỏ sậm, hơn nữa còn có một đôi cánh màu đỏ sậm!
"Đó, đó là Ứng, Ứng Long sao?" Có người ngập ngừng hỏi thăm, con rồng mà có một đôi cánh? Từ xưa đến nay, chỉ nghe nói một loại, Ứng Long! Kinh hãi hôm nay quả thực quá nhiều, chỉ sợ có nhiều người cả đời cũng không rung động lòng người như thế.
Đầu tiên là một con thần thú Đằng Xà, sau có tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo, ngay lúc bọn họ cho rằng hẳn phải chết, một màn nước đột nhiên xuất hiện ngăn cản năng lượng tự bạo, ngay sau đó, lại xuất hiện một con Ứng Long, có phải bọn họ xuất hiện ảo giác hay không, hoặc là quay về thời kì thượng cổ, cho nên mới có cơ hội trong thời gian ngắn mà tận mắt nhìn thấy hai loại trong thập đại thần thú thượng cổ.
Sau khi tự bạo chấm dứt, màn nước dần dần trong suốt, cuối cùng biến mất, trên đống hoang tàn, thân rồng màu đỏ sậm khổng lồ biến mất theo, thay vào đó là Long Phong Triệt một thân hồng y, hắn bay bổng giữa không trung, tóc dài bay múa, hồng y như lửa, hình như hai mắt có ánh sáng rực rỡ đang chuyển động, tay phải bóp một nguyên thần cơ hồ trong suốt.
Tần Tông Nguy chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế, sau khi tự bạo, liều mạng giữ được một luồng thần thức, Tần Tông Nguy mừng như điên, ông ta thành công, ánh mắt mang theo vài phần sung sướng nhìn tới chỗ Long Phong Triệt, Long Phong Triệt lại hóa nguyên hình trong ánh mắt hoảng sợ của ông ta, Ứng Long! Thần thú Ứng Long! Long tộc vốn dĩ mạnh mẽ, huống chi huyết mạch thượng cổ, Tần Tông Nguy bất chấp nguy hiểm hồn phi phách tán mà tự bạo, giờ nhìn lại như thấy một truyện cười.
Long Phong Triệt tiến lên vài bước, chúng tu sĩ ở xa ngoài tháp Không Cảnh bên vô ý thức lui về phía sau, cho dù Long Phong Triệt còn cách bọn họ rất xa, cả người Long tộc toàn là trân bảo, nhưng đối mặt với một Ứng Long mạnh mẽ, không ai dám động một chút tâm tư, sợ hãi là tâm trạng duy nhất của bọn họ lúc này.
Long Phong Triệt cũng không thèm để ý, bởi vì hắn thấy bé con đã bay tới, sau lưng còn có Hiên Khâu Thiên Giác treo vẻ mặt cười giả đi theo, mặc dù Long Phong Triệt không muốn gặp Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng nếu như không có Hiên Khâu Thiên Giác, Long Tiểu Chi sẽ gặp phải vô số gian nguy.
"Vội vã tìm chết như thế à? Ta cho ngươi toại nguyện." Giọng nói trầm thấp của Long Phong Triệt vang lên, Tần Tông Nguy cơ hồ đã quên sợ hãi là cảm giác gì, lúc này lại được ôn lại, ông ta không tin Long Phong Triệt sẽ cho ông ta chết ngay, mà trên thực tế cũng đúng như ông ta đoán.
Đau đớn kịch liệt truyền đến từ linh hồn, cho dù là Tần Tông Nguy cũng muốn lăn lộn ra đầy, ông ta có cảm giác có thứ gì trong đầu bị hút ra, cảm giác xé rách mạnh mẽ xé rách quấy vỡ linh hồn đó đã không cách nào hình dung.
Long Phong Triệt sử dụng sưu hồn thuật với Tần Tông Nguy, dù sao mọi chuyện vừa nãy quá trùng hợp, sưu hồn xong, Tần Tông Nguy không nhúc nhích, dường như đã chết.
Long Phong Triệt cười lạnh một tiếng nắm chặt bàn tay trong nháy mắt, nguyên thần Tần Tông Nguy lập tức vang lên một tiếng rên rỉ khàn khàn, sau đó bắt đầu điên cuồng hô "Giết ta! Giết ta!"
"Thế nhưng không ngu xuẩn, cũng hiếm thấy." Long Phong Triệt ngoài ý muốn cảm khái một câu. Nguyên thần vốn là chỉ còn một luồng, hơn nữa sau khi hắn sưu hồn lại còn duy trì thần trí, Tần Tông Nguy này có thể trở thành người đứng đầu một tông cũng không phải không có nguyên nhân.
Long Phong Triệt vẫy vẫy tay, một nam tử nam tử y đến trước mặt Long Phong Triệt, Long Tiểu Chi còn nhớ người này, là thủ hạ của Long Phong Triệt, chắc cũng là một yêu tu. Long Phong Triệt tiện tay quăng ra, ném Tần Tông Nguy vào trong tay nam tử đó.
Nam tử hắc y duỗi tay ra đón, cúi đầu nhếch miệng cười với Tần Tông Nguy một tiếng, lộ ra một ngụm răng trắng hếu.
Long Phong Triệt lại ung dung mở miệng."Một ngày chỉ có thể ăn một miếng, không thể nuốt trọn, tùy tiện ăn một năm nửa năm, nguyên thần tu sĩ Độ Kiếp kỳ vô cùng hiếm có, phải biết nhấm nháp."
Nụ cười của hắc tử cứng lại, vẻ mặt rối rắm, một luồng nguyên thần nhỏ như thế, bỏ qua kẽ răng còn được, vậy mà một ngày chỉ có thể ăn một miếng.
Hai mắt Tần Tông Nguy tối sầm, nguyên thần không giống thân thể, chỉ cần nguyên thần bất diệt, thì thân thể có thể tái sinh, điều này cũng có nghĩa là ông sẽ còn sống nhưng bị ăn sạch từng chút từng chút, cho đến lúc nguyên thần không thể chống đỡ nổi, hồn phi phách tán, không còn kiếp sau.
Tần Tông Nguy giải quyết vấn đề, vẫn còn những vấn đề khác chưa giải quyết, tỷ như Thanh Tuế Nguyên và vài tu sĩ tu vi tương đối cao may mắn tránh được một kiếp trong tự bạo lúc nãy, bởi vì lui xa đúng lúc, chạy trốn ra ngoài phạm vi tháp Không Cảnh.
"Thanh môn chủ, ngươi run cái gì? Đã quên nói cho ngươi biết, Tần Tông chủ mà ngươi chờ đến thành Linh Tịch trước ngươi một bước, nếu Thanh Đan Môn và Thương Lan tông tình thâm nghĩa trọng như thế, bản tôn thành toàn cái danh trung nghĩa của ngươi nhé?"
Thanh Tuế Nguyên đổ mồ hôi lạnh liên tục, hai đùi run run, ai có thể ngờ bản thể Long Phong Triệt dĩ nhiên là thần thú Ứng Long, mà lại Tần Tông Nguy không có sức chống trả, Thanh Tuế Nguyên muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng hình như Long Phong Triệt đã lười phải lãng phí thời gian, phất phất tay, ra lệnh một tiếng, phần đông linh thú sớm đã nhìn chăm chú thèm thuồng đồng loạt xông lên.
Mặc dù mấy người bị thương thảm trọng tu vi không thấp, lại khó có thể ứng đối số lượng phần đông linh thú, chỉ chốc lát sau liền bị chia cắt hầu như không còn, nguyên thần cũng đồng dạng không chỗ có thể trốn.
Các tông môn dừng ở phía xa bị thủ đoạn hung tàn của Long Phong Triệt làm chấn động, không có ai dám tiến lên ngăn cản, cứ như vậy thì rất nhiều tông môn mạnh mẽ của Nam Cảnh sẽ thất thế, trong đó thậm chí bao gồm tông môn cao cấp nhất như Thương Lan tông và Thanh Đan Môn.
Chuyện của tháp Không Cảnh vừa mới kết thúc, chỗ cửa thành lại truyền đến một tiếng gầm thét, lúc này mọi người mới hoàn hồn từ một mảnh huyết sắc trước mặt, nhìn về phía cửa thành, bọn họ thiếu chút nữa đã quên, chỗ cửa thành còn có một con Đằng Xà kia kìa.
Long Phong Triệt không ngừng lại, lập tức đi về cửa thành, rõ ràng tiểu bạch đã bị chọc giận, vừa nãy sưu hồn đối Tần Tông Nguy, lại không có được tin tức có giá trị gì, người truyền âm cho Tần Tông Nguy rất có thể là kẻ đã chọc giận tiểu bạch xà.
Không chỉ có Long Phong Triệt, còn có những tu sĩ khác cũng về chỗ cửa thành, hành trình bí cảnh lần này xảy ra quá nhiều ngoài ý muốn, Thương Lan tông không ai sống sót, tông chủ Thất Linh Tông lại là người dân của thành Linh Tịch, lịch sử vạn năm trước cũng lật đổ nhận thức của bọn họ.
Tốc độ mọi người cực nhanh, còn chưa chờ tới gần cửa thành, xa xa đã nhìn đến tình hình chiến đấu chỗ cửa thành, trước cửa thành một mảnh hỗn độn, mà điều khiến người ta trợn mắt há hốc mồm là người đang giằng co với Đằng Xà, dĩ nhiên là tán tu Lạc Phong Tử kia! Một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ!
Không! Không đúng! Tu vi của người kia rõ ràng không phải là Xuất Khiếu kỳ, linh lực dồi dào đến mức cách xa như thế cũng khiến người ta cảm thấy áp lực, thậm chí đã có tu sĩ ngừng lại, bị uy áp bức bách, không thể đi về phía trước.
Lại là một trận tiếng vang nhà cửa sụp đổ nổ, kèm theo tiếng gầm phẫn nộ của Đằng Xà, Đằng Xà bị đánh rơi xuống, lăn lộn trong đống hoang tàn, kiên nhẫn xông tới, sau mấy hơi dây dưa, bị đánh bay lần nữa.
Từng tiếng nổ vang điếc tai kia nện trong lòng của mọi người, đây là thần thú đó! Làm sao có thể bị đè ép đơn phương! Đến tột cùng Lạc Phong Tử là ai! Đến tột cùng tu vi của ông ta là gì?
_hết chương 92_