Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 93

Lạc Phong Tử cũng cảm thấy mọi người đến gần, nóng lòng đến gần Nhan Uyên đứng bất động gần cửa thành như một tượng đá, nhưng lúc nào cũng bị Đằng Xà ngăn cản tay chân, mặc dù Đằng Xà không địch lại Lạc Phong Tử, nhưng vẫn là thần thú, huống chi vẫn còn trong trạng thái nổi điên, muốn đánh chết trong nháy mắt là điều vô cùng khó khăn.

Long Phong Triệt cấp tốc chạy đến, hành động của Lạc Phong Tử đã giải thích rõ người này không đơn giản, nhưng dù là vì  thành Linh hay là vì tiểu bạch xà, hắn cũng không thể không ra tay.

Hai mắt Đằng Xà màu trắng đã chuyển sang màu đỏ tươi, vẻ hung ác khiến đôi mắt gần như không nhìn thấy gì nữa, như chỉ còn lại ý thức công kích, dù bị đánh bay ra ngoài bao nhiêu lần, lại luôn nhào lên trong chớp mắt, trong lòng Lạc Phong Tử đang trù tính thu phục Đằng Xà thế nào, lại nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên trong thành, hoàn hồn nhìn lại, thì thấy một con rồng màu đỏ sậm đang bay đến nhanh như điện xẹt, hung hăng đụng lên.

Dù dưới tình thế như thế, Lạc Phong Tử cũng không lùi bước, một tay phòng ngự, trong nháy mắt Ứng Long bay đến, một lường linh lực cực lớn bùng nổ giữa hai người, mặt đất xung quanh rạn nứt, giằng co trong chốc lát, Ứng Long lui ra ngoài, hóa thành một bóng người màu đỏ.

Long Tiểu Chi thấy thế lập tức vỗ cánh bay về trước, muốn đón lấy Long Phong Triệt, nhưng không ngờ rằng, sức lực đánh lui Long Phong Triệt quá mạnh mẽ, mặc kệ Long Tiểu Chi vỗ cánh thế nào cũng không cách nào ngăn cản xu thế lùi lại của Long Phong Triệt, cuối cùng vẫn là Hiên Khâu Thiên Giác đi lên, kéo hai người xuống.

Tu sĩ sau ào ào im lặng, Long Phong Triệt dùng bản thể xông lên, lại bị một bàn tay của Lạc Phong Tử cản lại! Dự cảm không tốt bao phủ bọn họ, thực lực của Lạc Phong Tử đã vượt qua hiểu biết của bọn họ, mà bọn họ phát hiện bí mật của Lạc Phong Tử rồi, nếu như Long Phong Triệt và Hiên Khâu Thiên Giác bại, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ chết ở đây.

Long Phong Triệt xoay người một cái, mượn linh lực của Hiên Khâu Thiên Giác trung hòa sức mạnh của Lạc Phong Tử, đồng thời ôm bé con sau lưng vào trong lòng, vừa mới Long Tiểu Chi pằng một cái đã đụng vào, tốc độ của hắn quá nhanh, hắn rất sợ mình đè bẹp Long Tiểu Chi. "Tiểu Chi không sao chứ?"

"Không có việc gì." Long Tiểu Chi bỏ tay khẽ nâng lên xuống, nghiêm túc trả lời.

Hiên Khâu Thiên Giác nghiêng đầu nhìn lại, cái mũi nhỏ của Long Tiểu Chi đỏ hồng, rõ ràng là vừa nãy đã bị đụng vào, hai mắt cũng ngập sương mù mịt mờ, nghe thấy Long Phong Triệt hỏi thăm thì lại không biến sắc nén nước mắt về. Trong lòng Hiên Khâu Thiên Giác khẽ chua xót, nhưng chỉ trong chớp mắtngắn ngủi, sau một khắc, Hiên Khâu Thiên Giác đã chậm rãi tiến lên, áo trắng mờ mịt khẽ bay lên, ngăn cản trước người Long Phong Triệt và Long Tiểu Chi.

Long Tiểu Chi đưa tay mập ra, muốn níu lấy quần áo đang tung bay của Hiên Khâu Thiên Giác.

"Sư phụ?" Trong lòng Long Tiểu Chi vô cùng bất an, sư phụ có phải đối thủ của Lạc Phong Tử không? Bản thể của Long Phong Triệt cũng không đánh lại Lạc Phong Tử, hai đại thần thú Đằng Xà, Ứng Long đều không làm gì được nhân vật này, vậy trên đời này ông ta còn có địch thủ sao?

Mặt Lạc Phong Tử không chút biểu cảm nhìn Hiên Khâu Thiên Giác, lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói cũng không có tâm trạng gì, chỉ có trần thuật sự thật."Ngươi không phải là đối thủ của ta."

Giọng nói nhẹ nhàng của Hiên Khâu Thiên Giác vang lên."Ta biết rõ."

Lạc Phong Tử mở to mắt, hình như cảm thấy ngoài ý muốn về sự thẳng thắn của Hiên Khâu Thiên Giác, đang muốn nói chuyện, tiểu bạch lại vọt lên lần nữa, Lạc Phong Tử nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, trở tay kéo một cái, đã lấy cự kiếm sau lưng ra, bước sang bên cạnh, xoay người, cự kiếm mang sức mạnh ghê người và sự uy lực tột đỉnh bổ tới.

Hiên Khâu Thiên Giác cũng hành động, băng lam nổ tung, băng kiếm bay đi, một tay giữ lấy đàn cầm, tiếng đàn boong boong vang tận mây xanh. Lúc này Lạc Phong Tử chỉ có hai sự lựa chọn, rút công kích về ngăn cản công kích sau lưng đến từ Hiên Khâu Thiên Giác, hoặc là tiếp tục công kích, chém Đằng Xà.

Ánh mắt Lạc Phong Tử tối sầm lại, cuối cùng lựa chọn đề phòng, nếu như là công kích khác thì ông ta có thể không để ý, nhưng đàn cầm này sao lại? Kiếm phong quay lại, đỡ tất cả băng kiếm của Hiên Khâu Thiên Giác, cự kiếm vung lên, chắn hết lưỡi dao âm thanh không nhìn thấy, công kích của Đằng Xà sau lưng đã tới, Đằng Xà trực tiếp cắn xuống, răng nanh sắc bén vô cùng tinh chuẩn cắn vào cổ Lạc Phong Tử.

Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn là tốc độ của Lạc Phong Tử cực nhanh, tránh thoát một kích trí mạng này của Đằng Xà, nhưng trên cổ lại xuất hiện một vết máu dài nhỏ, từng giọt máu đỏ chậm rãi rỉ ra, rõ ràng là bị răng nanh Đằng Xà quẹt bị thương.

Lạc Phong Tử đưa tay sờ sờ cổ máu trên cổ mình, nhìn vết máu dính vào đầu ngón tay, sự u ám trong mắt bắt đầu lan ra, cuối cùng hóa thành một màu đen nhánh."Ta đổ máu!" Vẻ mặt Lạc Phong Tử vặn vẹo, sau đó nhìn về phía Hiên Khâu Thiên Giác bay giữa không trung."Hiên Khâu Cổ Cầm! Ha ha! Ngay cả Hiên Khâu Huyền Ca cũng không làm gì được ta, dựa vào ngươi thì có thể làm thế nào?"

Tay Hiên Khâu Thiên Giác dừng lại, nhìn về phía Lạc Phong Tử, như đang muốn tìm được nét nào đó quen thuộc trên mặt Lạc Phong Tử, lại không thu hoạch được gì. Ngón tay đặt trên dây đàn cầm, không dám chủ quan.

Mặc dù Long Phong Triệt không có cam lòng, lại biết thực lực mình chênh lệch quá xa, lúc này tiến lên chỉ thêm phiền, Long Tiểu Chi nắm chặt kiếm gỗ, mắt không dám nháy nhìn bóng dáng màu trắng vững như bàn thạch phía trước.

Người ra tay trước vẫn là Lạc Phong Tử, bởi vì tiểu bạch một kích không thành đã quay đầu lại, cắn xuống một lần nữa, Lạc Phong Tử lạnh lùng cong môi, ông ta biết rõ Hiên Khâu Thiên Giác đang chờ Đằng Xà công kích, bởi vì chỉ có vào lúc đó, Hiên Khâu Thiên Giác mới có thể dùng Hiên Khâu Cổ Cầm đoạt lấy một chút khả năng đánh bại ông ta. 

Nhưng lần này, dưới chân Lạc Phong Tử dùng sức, mạnh mẽ phóng tới Hiên Khâu Thiên Giác, tốc độ quá nhanh, tiểu Bạch căn bản đuổi không kịp, tay phải Lạc Phong Tử nâng cự kiếm lên, lúc đến gần, ngưng tụ sức mạnh, chém xuống.

Mũi chân Hiên Khâu Thiên Giác nhẹ điểm, nhảy khỏi chỗ đó, kiếm sắc bén ý ngưng tụ thành một màn sáng thật mỏng hơi mờ cọ qua vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, Lạc Phong Tử cũng không nghĩ tới Hiên Khâu Thiên Giác lại né tránh, tốc độ không giảm, lại một lần nữa đuổi theo, dưới chân đạp mạnh, mặt đất lập tức vỡ vụn, thấy rõ sức mạnh và tốc độ đáng sợ cỡ nào.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt không ngừng chợt lóe vài đường sáng, kèm theo tiếng lưỡi đao chạm vào, một kích cuối cùng, hai tay Hiên Khâu Thiên Giác đặt trên đàn cầm, lùi lại mấy chục thước trong không trung, mà Lạc Phong Tử chẳng những không lui một chút, thậm chí còn dư lực xoay người lại chém, tinh chuẩn bổ vào bảy tấc của Đằng Xà.

Đằng Xà hí lên, xoay tròn thân rắn, cự kiếm phá vỡ phòng ngự mạnh mẽ của Đằng Xà, khảm vào chỗ bảy tấc của bạch xà, cũng may Đằng Xà quằn quại rồi tránh thoát, nếu không rất có thể bị chém thành hai đoạn.

Hiên Khâu Thiên Giác nhẹ nhàng dừng thân, mũi chân cách mặt đất vài tấc, hình như trong quá trình sử dụng đàn cổ thì Hiên Khâu Thiên Giác không thể chạm đất.

Long Tiểu Chi lập tức múa kiếm, xung quanh bóng dáng nhỏ bé biến ảo ra mảng lớn hoa sen màu tím trôi về phía Hiên Khâu Thiên Giác, thậm chí còn có những đóa sen khác bay về phía Đằng Xà màu trắng ở đằng xa.

Lạc Phong Tử phát hiện đặc tính của hoa sen màu tím rất nhanh, kiếm ý kỳ lạ như thế khiến ông ta ngoài ý muốn nhíu mày, từ xưa đến nay, người tự nghĩ ra kiếm pháp được gọi là thiên tài kiếm tu, nhưng đường vòng lối tắt trong đường kiếm tu thì lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ có điều lực chữa khỏi này xa xa không đủ, người mạnh giao đấu, một vết thương đã là biển sâu người khác không thể bù vào.

"Hôm nay lão phu đã được mở rộng tầm mắt, nhiều kỳ tài ngút trời như vậy, chết ở chỗ này đúng là..." Lạc Phong Tử lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói có vài phần tiếc hận, cự kiếm trong tay đã bắt đầu hội tụ linh lực, ngưng tụ chín phần sức mạnh của, dự định một kích giải quyết Hiên Khâu Thiên Giác và Đằng Xà, nhưng một câu lời còn chưa nói hết, đã mạnh mẽ dừng lại.

Ánh tím dịu dàng mà bắt mắt từng vòng đẩy ra như gợn sóng của nước, trung tâm gợn nước màu tím là người tí hon áo trắng kia.

Đầu tường Linh Tịch lập tức biến thành một biển tím, trong hơi thở nhẹ nhàng mà đầy đủ đó, Hiên Khâu Thiên Giác, Long Phong Triệt và tiểu bạch xà khỏi hẳn trong nháy mắt, đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Biến cố như thế khiến Lạc Phong Tử ngu ngơ trong một cái chớp mắt, đây là năng lực gì? Hai thần thú thời thượng cổ và một bán thần thế nhưng cứ vậy mà được chữa khỏi hết! Đây tuyệt đối không thể nào là năng lực của một con tử điệp! Trong mắt Lạc Phong Tử xẹt qua một tia ngạc nhiên nghi ngờ, sau đó là ngạc nhiên mừng rỡ, hiển nhiên đã nghĩ đến khả năng nào đó.

Lúc Lạc Phong Tử ngu ngơ thời khắc, Hiên Khâu Thiên Giác, Long Phong Triệt, và Long Tiểu Bạch cùng nhau tấn công từ ba phía khác nhau, Lạc Phong Tử lập tức phòng ngự, mặc dù ba người vây công, nhưng Lạc Phong Tử vẫn không gặp hoàn cảnh xấu, thậm chí lại một lần nữa đánh ba người trọng thương.

Ánh sáng màu tím lại một lần nữa được đẩy ra, Long Tiểu Chi không chút keo kiệt linh lực của mình, thiên phú chữa khỏi tuyệt đối được phát huy vô cùng tinh tế, có thể nói chỉ cần Long Tiểu Chi ở đây, chỉ cần Long Tiểu Chi còn có linh lực, ba người Hiên Khâu Thiên Giác sẽ không chết.

Tình huống như thế đối với Lạc Phong Tử mà nói vốn rất khó giải quyết, nhưng mắt Lạc Phong Tử lại càng ngày càng sáng, mặc dù Hiên Khâu Thiên Giác và Long Phong Triệt cũng sẽ vô thức bảo vệ Long Tiểu Chi, trong một khe hở, Lạc Phong Tử ra một hư chiêu, sau đó một trận ánh sáng xanh lục mạnh mẽ lộ ra, Long Phong Triệt kinh hãi, dĩ nhiên là Hồi Vọng kính, chắc là Lạc Phong Tử đoạt đến từ chỗ tiểu Bạch, hơn nữa còn chọc giận tiểu Bạch vì hành động này.

Mắt thấy Long Tiểu Chi sắp bại lộ dưới ánh sáng màu xanh lục của Hồi Vọng kính, đột nhiên hai bóng dáng cấp tốc bay tới từ đằng xa, giao long màu trắng khổng lồ chở một người mặc áo trắng ngự không bay tới, Nguyễn Thanh Tuyết thấy tình huống của nơi này từ phía xa, nhìn thấy thế thì mạnh mẽ quát một tiếng."Lui ra!"

Ánh sáng màu xanh lục thế nhưng dừng lại, dường như bị người ta cắt đứt, hình ảnh rất quỷ dị, ánh sáng màu xanh dừng lại rồi chậm rãi tan biến trong vẻ mặt trợn mắt há mồm của mọi người, Hồi Vọng kính từ ngọc thạch xanh lục biến thành đá xanh bình thường, tình huống như thế không thể nào là linh lực của Lạc Phong Tử không đủ, tầm mắt của mọi người không tự chủ được nhìn về phía một người một giao đang bay đến.

Lạc Phong Tử cũng thấy kinh ngạc, hiển nhiên phản ứng của Hồi Vọng kính ngoài dự liệu của ông. Tiểu bạch xà thấy vậy lập tức phóng tới Lạc Phong Tử, mục tiêu đúng là Hồi Vọng kính trong tay Lạc Phong Tử.

Công kích của Hiên Khâu Thiên Giác và Long Phong Triệt cũng theo sát sau đó, công kích của mấy người bọn họ không thể tách rời, nếu không sẽ không có phần thắng, Nguyễn Thanh Tuyết và Hiên Khâu Mặc Bạch không dám tiến lên công kích, ba người Hiên Khâu Thiên Giác đã có sự ăn ý và tiết tấu nhất định, một khi bọn họ gia nhập, chẳng những sẽ khiến mọi chuyện rối loạn, hơn nữa dưới tình huống thực lực chênh lệch quá xa sẽ trở thành chỗ hỏng.

Các tu sĩ đứng xa xa thấy thế trong lòng thoáng yên ổn, mặc dù trong lòng có suy đoán gì, nhưng cũng biết lúc này không thể xuất hiện nhất một chút lầm lỗi nào, mặc kệ vì sao tử điệp kia lại có sức mạnh chữa khỏi nghịch thiên lực này, mặc kệ vì sao Nguyễn Thanh Tuyết có thể khống chế Hồi Vọng kính, chỉ cần Hiên Khâu Thiên Giác và Long Phong Triệt có thể thắng, bọn họ sẽ có hy vọng sống sót.

Chiến đấu duy trì không biết bao lâu, sắc mặt của Hiên Khâu Thiên Giác và Long Phong Triệt càng ngày càng nặng nề, bọn họ tìm không thấy sơ hở của Lạc Phong Tử, mà thời gian lâu như vậy, chỉ sợ linh lực của Long Tiểu Chi chống đỡ không nổi, tiếp tục đánh cũng không có phần thắng.

Cuối cùng, trong một lần giao phong, cự kiếm quét ngang, linh lực mạnh mẽ một lần nữa đánh lui Hiên Khâu Thiên Giác và Long Phong Triệt, tiểu Bạch xà cũng vết thương chồng chất lần nữa. Lạc Phong Tử thanh thản đứng, lạnh lùng mở miệng."Trên đại lục Hoàn Thần này, không ai có thể chiến thắng ta, các ngươi cũng vậy."

Cho dù Hiên Khâu Thiên Giác bị đánh lui, những mỗi một lần đều chắn trước Long Tiểu Chi, mồ hôi khẽ thấm ướt đầu tóc và quần áo hắn, nụ cười trên mặt đã sớm biến mất."Ngươi đã phi thăng, vì sao còn có thể ở lại đại lục Hoàn Thần?"

_hết chương 93_

tại sao còn ở lại? đây là 1 nút thắt lớn ơi là lớn, nói túm lại là tui ko biết ~~~
Bình Luận (0)
Comment