Nhân Sinh Không Có Nếu Như, Chỉ Có Kết Quả

Chương 7

Sắc màu ấm của tà dương rất nhanh chìm đến đường chân trời, toàn bộ khu trường học trong nháy mắt bị sắc lạnh thay thế.

Lâm Lập Thu nhìn lén Trương Diệu Quân đã lâu chưa lên tiếng, không nhịn được mở miệng hô: “Anh Quân.”

Trương Diệu Quân dừng lại nghiêng người lại, “Ừm.”

Lâm Lập Thu với loại thái độ này cảm thấy không thoải mái, luôn cảm giác mình giống như phải nhận sai trước tiên, cậu cảm thấy không có gì ghê gớm, chỉ là thấy vấn đề bị làm khó, khiến cậu khó chịu. Cho nên cậu nỗ lực sắp xếp từ ngữ để một lần diễn đạt tốt được ý của mình.

“Ừm, cái bản vẽ luyên tập kia, tôi ngày mai bổ sung, buổi chiều hạng mục kia có thể giúp tôi hoàn thành?” Lâm Lập Thu nhìn không ra phản ứng của Trương Diệu Quân, toàn bộ hương gió lạnh đều mơ hồ thể hiện trên mặt nam nhân kia, “Tôi ngày mai nhất định bổ sung.” Người trẻ tuổi kia cường điệu lặp lại.

“Tôi nói điều kiện kia dã mất hiệu lực.” Trương Diệu Quân thản nhiên nói.

Lâm Lập Thu không nói lời nào, nghĩ thầm người này sao cố chấp như vậy.

“Cậu nghĩ tới kết quả thế nào?”

“A?” Lâm Lập Thu nhất thời không kịp phản ứng, “Cái gì?”

“Khi cậu nói muốn cùng tôi trao đổi điều kiện.”

“Tôi nghĩ có thể hoàn thành.”

“Cần phải có thể sao?” Tiếng Trương Diệu Quân trở nên thâm trầm, “Có thể thấy được cậu không hề biết rõ mình.”

“Đến công ty gần một năm rồi đi, cậu học được những gì? Cơ bản cứ phạm phải sai lầm, tốc độ vẽ chỉ tương đối, cậu cảm thấy kỹ thuật của mình đã đạt tới đỉnh cao? Có thể không cần tiếp tục luyện tập, tất cả loại bản vẽ đều có thể hoàn thành tốt? Vậy cậu căn bản không nghĩ tới việc hoàn thiện kỹ thuật của mình sao? Lúc không có gì làm chỉ biết chơi điện thoại?”

“Người khác ai cũng chơi a.” Lâm Lập Thu cúi đầu theo bản năng lẩm bẩm.

Trương Diệu Quân nghe thấy rõ ràng, tiến lên đá một bước vào đùi người trẻ tuổi.

“Ui da!” Lâm Lập Thu hoàn toàn không phòng bị bị đạp một cái lảo đảo bước vài bước rồi dừng lại, chuyện phản ứng đầu tiên là nhìn bốn phía có ai thấy không, hoàn hảo buổi tói ít người, tiếp đó Lâm Lập Thu nhịn đau trên đùi chỉ vào Trương Diệu Quân mắng: “Anh TM rốt cuộc muốn cái gì?!” Thực sự tức đến nỗi mũi còn muốn lệch, Lâm Lập Thu hổn hển thở dốc, cú đá kia của Trương Diệu Quân rất ác, đau đến nỗi chảy mồ hôi lạnh, cậu oán giận người khởi xướng, hàm răng mài đến vang lên tiếng kẽo kẹt.

“Cậu nghĩ mình cứng cỏi không có yếu điểm?!” Trương Diệu Quân hoàn toàn không để ý ánh mắt hung ác của người trẻ tuổi, ánh mắt như kiếm sắt bức về, lên giọng, “Người khác làm gì cậu liền làm à! Cậu rốt cuộc muốn mình trở thành hạng người gì? Cậu có mục tiêu không?” Nam nhân ngừng nói, hắn nhìn ánh đèn trên sân tập chiếu xuống trán người trẻ tuổi, sáp lấp lánh, mồ hôi lạnh ứa ra, hắn đi gần lại, âm thanh bình thường lại, “Cậu muốn mình trong công ty chỉ trưởng thành ở vị trí như thế này sao?”

Lâm Lập Thu đau đến tê tê hút khí lạnh, trong óc hò hét loạn cào cào, Trương Diệu Quân hỏi vấn đề bản thân không đáp được, cậu rất muốn thuận theo tự nhiên, nhưng rõ ràng đây không phải là đáp án lý tưởng.

Từ khi làm học viên tiến vào công ty, Lâm Lập Thu vẫn như vậy, vĩnh viễn làm nhân vật tầng giữa, Vương Cảnh Chi là học viên giống cậu, bên này tổ trưởng trước kia Hoàng Hạo Nhiên học kỹ thuật, Vương Cảnh Chi cùng anh họ y Tiếu Dương học, Lâm Lập Thu biết anh Tiếu với Vương Cảnh Chi luôn rất nghiêm, tuy rằng ở công ty không cùng chi nhánh nhưng mỗi tuần Vương Cảnh Chi đều phải đi báo cáo với anh y, Lâm Lập Thu có lúc ước ao, có người có thể dạy mình thêm kỹ thuật, bất quá lúc cậu nhìn thấy Vương Cảnh Chi nhìn thấy anh Tiếu như thấy lão hổ, nói mình vô cùng tự do, kỳ thực ở một thành phố xa lạ có người có quan hệ thân mật với mình thật sự rất tốt, nói thật cậu chưa xác định được mục tiêu của mình, bất quá mỗi tháng tranh thủ vẽ một tấm bảy điểm cùng mười điểm, không thực hiện cũng không sao.

Lần trước Trương Diệu Quân khảo hạch nhưng bản thân thất bại làm cậu không thể không thể tới vấn đề tay chân vướng bận, mình rốt cuộc muốn làm gì, mục tiêu là gì, cuối cùng phải đi đến đâu, Lâm Lập Thu liền cảm thấy đau đầu.

Trương Diệu Quân nhìn Lâm Lập Thu cau mày không lên tiếng biết người kia đang tự hỏi, vì vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Hai người trầm mặc mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Lâm Lập Thu vang lên.

“Uy xin chào?… À ngài Ngô xin chào… Ừm tôi là, à được tôi biết rồi… Ừm đúng… Tôi lập tức trở về, hai phút… Ừm được hẹn gặp lại ngài Ngô.”

“Khách hàng?”

Lâm Lập Thu cúp điện thoại gật gật đầu, “Ừm, chính là người có nick name KAKA kia, là khách hàng thiết kế ở trung tâm, hắn đang ở công ty.”

Trương Diệu Quân cũng gật đầu, nói: “Ừm, trở về thôi.”

Lâm Lập Thu vừa bước đi, liền đau đến nhe răng trợn mắt, “Tê…”

Trương Diệu Quân đi phía trước nghe thấy tiếng liền quay về, hỏi: “Còn có thể đi à?”

Lâm Lập Thu xoa nhẹ nơi bị đạp, nhăn mũi lại hừ hừ, “Không có chuyện gì! Có thể đi!”

Trương Diệu Quân nghe thấy người này đang tức giận cũng không nói gì, tiếp tục quay người đi về phía trước.

Lâm Lập Thu khập khễnh đi mấy bước cảm thấy không đau như nghĩ liền tăng cước bộ đuổi theo Trương Diệu Quân, đi tới bên cạnh hắn hỏi: “Tuy rằng tôi không có mục tiêu rõ ràng, thế nhưng tôi hy vọng mình so với hiện tại tốt hơn.” Dừng một chút liếc mắt nhìn nam nhân nói, “Tôi chỉ muốn mỗi phương diện đều tốt hơn, nếu điều kiện trao đổi đã mất hiệu lực, ngày mai hạng mục kia tôi sẽ phụ trách cho xong, tôi đáp ứng vẽ bản đồ luyện tập, cũng sẽ không thiếu.” Nói xong, không đợi nam nhân đáp lại, người trẻ tuổi gia tăng cước bộ, nhanh chóng di chuyển d dến công ty.

Trương Diệu Quân nhìn hắn nhanh chóng biến mất không lên tiếng nở nụ cười, ngũ quan đẹp mắt cuối cùng không còn căng thẳng, thật sự là người thông minh. Hắn nghĩ. Vì vậy móc điện thoại gọi cho cho lão bạn già.

“Này, Tiếu bàn tử (mập mạp).”

“Tôi hiện tại là cường tráng! Trương sào tre!”

Nam nhân cười khanh khách, “Tráng đến đâu thì cũng là thịt, không khác. Cậu nói tiểu tử kia có vẻ thông suốt a.”

Đầu điện thoại bên kia Tiếu Dương liếc một cái, “Thông suốt là bình thường, hạt giống tôi nhìn trúng, ngoại trừ thằng ngố Vương Cảnh Chi kia, học viên bọn họ chỉ có tên kia có tiềm lực lớn, nhưng đáng tiếc bị tên ngu ngốc Hoàng Hạo Nhiên kia lãng phí nhiều thời gian như vậy, cậu cố gắng đem cậu ta mài giũa một chút, tiểu tử kia khôn khéo hơn Vương Cảnh Chi nhiều, buồn gì đều để trong lòng, chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, nào giống thằng em trai ngốc kia hận không thể đem chữ ngu xuẩn khắc lên mặt mình!”

Trương Diệu Quâ không khỏi vì hình dung này mà bật cười, “Ha, cậu có thể hình dung em trai mình như thế sao?”

“Ai… Không nhắc tới tên tiểu tử thúi kia, không phải tôi nói chứ, cậu ta cùng Vương Cảnh Chi quan hệ tốt tôi tiếp xúc cậu ta không ít, bọn họ là học viên cùng một khóa nhưng phong cách chênh lệch rất lớn, Lâm Lập Thu kỳ thực kìm chế sức lực, nhưng bản thân không muốn thả ra, không biết trong lòng cậu ta cân nhắc cái gì, chút ấy quá giống với cậu, thâm trần kín đáo cái gì.”

“Tôi coi như đây là cậu khen tôi.” Trương Diệu Quân đứng ở cửa công ty chưa tiến vào, “Cậu ta trong lòng bây giờ đang dần hiểu rõ. Dường như, chỉ là không muốn nghĩ tới nơi sâu thêm.”

Trương Diệu Quân cúp điện thoại, thấp giọng tự nói, Lâm Lập Thu, nếu lựa chọn muốn tiếp tục đi lên, cũng không nên sợ trưởng thành để mình bị thương.
Bình Luận (0)
Comment