Nhân Sinh Không Có Nếu Như, Chỉ Có Kết Quả

Chương 8

Từ khi cùng Trương Diệu Quân thể hiện thái độ của mình ra, Lâm Lập Thu cảm thấy chỉ cần bước vào công ty, mặc kệ đi đâu, đều có cảm giác đôi mắt Trương Diệu Quân dán chặt lên mình.

Người trẻ tuổi lắc đầu, cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm.

Lâm Lập Thu đi tới máy uống nước đem ly mình để lên bàn, cầm trong ty gói cà phê hòa tan.

“Sáng sớm đã uống cà phê?”

Đang chuẩn bị hòa tan cà phê bỗng ngừng lại.

“Cũng không có, ngày hôm qua Vương Cảnh Chi cho tôi.” Lâm Lập Thu vùi đầu mở miệng gói cà phê, nhưng vẫn lắng tai nghe phản ứng Trương Diệu Quân.

Trương Diệu Quân lấy thêm nươc, ngừng lại, không tiếp tục đề tài này, mở miệng nói rằng: “Đem bản vẽ luyện tập ngày hôm qua cho tôi nhìn chút.”

Lâm Lập Thu bĩu môi, đem cốc bỏ vào máy trộn cà phê lắc hai lần, nghĩ thầm, mỗi ngày trừ chuyện bản vẽ, không có những đề tài khác để tiếp tục sao?!

Mỗi ngày luyện tập bản vẽ trở thành mô học bắt buộc của Lâm Lập Thu, không có hạng mục Trương Diệu Quan liền chuẩn bị bản vẽ luyện tập cho cậu, những người khác cũng có thể cùng làm, chỉ có làm, Trương Diệu Quân liền dành thời gian giảng cho bọn họ, bất quá những người khác luyện tập có cũng được mà không có cũng được, nhưng chuyện Lâm Lập Thu mỗi ngày luyện tập mới đổi cái mới.

Mỗi ngày gặp mặt Trương Diệu Quân câu đầu tiên hỏi thăm liền khiến mắt Lâm Lập Thu nổ đom đóm.

Bản vẽ luyện tập ngày hôm qua đâu? Tôi xem một chút.

Cho nên quãng thời gian như vậy, Lâm Lập Thu rất sợ Trương Diệu Quân, quả nhiên sợ tới một mức nhất định.

Trương Diệu Quân kỳ thật sáng đến công ty cũng không sớm lắm, dù sao hắn cũng không có hạng mục cần gấp, mỗi lần đến đều gần mười giờ.

Mỗi khi đến lúc này Lâm Lập Thu sẽ chột dạ, cậu cũng không biết mình đang tự tạo áp lực làm gì, rõ ràng không có chuyện gì làm đuối lý, nhưng mỗi khi Trương Diệu Quân hỏi: ”Đang làm gì đó?”

Toàn bộ đại não Lâm Lập Thu bắt đầu vận chuyển như tàu cao tốc tìm từ ngữ thích hợp, còn muốn giả bộ không có chuyện gì đáp: “Vẽ a.” Sau khi nói xong liền bắt đầu căng thẳng, bởi vì Trương Diệu Quân nhất định sẽ rút gần khoảng cách nhìn bản vẽ trên tay cậu, lúc này trên tay làm việc liên tục là vô ích, di chuyển tầng hoặc tô tối cùng di chuyển vị trí trái phải, đến cuối cùng vô dụng nhất chính là động tác đồ tầng bấm ctrl + z, dời liền ctrl + z, như vậy mấy lần mãi đến khi Trương Diệu Quân chất vấn: “Cậu muốn làm gì?” Ngay sau đó Trương Diệu Quân sẽ đích thân bắt đầu đem tốc độ cấp tốc ấn ấn, một bên nhìn bản vẽ một bên dạy bảo: “Đã nói nhiều lần với cậu, muốn nắm được một bản vẽ phải coi nó liên quan tới cái gì, cảnh trước cảnh trong các cấp độ đều phải nắm vững, cậu nói hiện tại bức vẽ này có ba cấp độ không?” Không chờ Lâm Lập Thu trả lời liền tiếp tục dạy bảo, ”Mối liên quan cũng không có, cái này tối om cậu liền phun sương lên, phun bên ngoài có thể đẹp mắt sao? Cậu nhìn xem, phun sương cũng không biết đem phía dưới quét đi, cái này tôi chưa nói qua sao? Cảnh xa cũng không điều tiết cảm nhận, ôi trời tôi nói đến nước này cậu đến cuối cùng có để vào trong lòng cái gì không?”

Cơ hồ mỗi ngày Lâm Lập Thu đều sẽ bị lải nhải như vậy, cậu nhìn tấm bản vẽ mỗi ngày bị Trương Diệu Quân chiếm chỉnh cái màn hình, nhưng mà khách quan mà nói, trình độ Lâm Lập Thu lúc ấy hoàn toàn đi lên, thế nhưng cậu không cho như vậy, bởi vì mỗi ngày đều bị Trương Diệu Quân nói như như vậy, một ít điểm trụ cột Trương Diệu Quân nói cậu sẽ không tái phạm, cái kiểu tần suất này làm cho Lâm Lập Thu không dám phản bác lời nào của Trương Diệu Quân, gần như một người bé nhỏ có bao nhiêu tật xấu bị người ta nắm trong tay, từ đây trở thành nhược điểm trong tay người khác.

Lại như lúc cuối tuần Trương Diệu Quân hỏi Lâm Lập Thu: ”Cuối tuần làm gì?” Lâm Lập Thu sẽ vô cùng lo lắng bắt đầu nghĩ mình đã làm không nên làm bị Trương Diệu Quân phát hiieejn, sau đó nghĩ kỹ thật sự không làm gì, không thể làm gì khác hơn nói: ”Ở ký túc xá ngủ, cũng không làm gì.”

Trương Diệu Quân theo thói quen dạy bảo: ”Cậu chính là chết tại chỗ, có thời gian nên đi ra ngoài đi dạo đi.”

Vào lúc ấy Lâm Lập Thu sẽ khinh thường nghĩ, tôi muốn nói tôi muốn đi ra ngoài anh sẽ hỏi đi nơi nào? Đi làm gì a? Cùng ai đi? Anh cũng không phải cha mẹ tôi, tôi làm gì phải nói cho anh nghe? Vì vậy cái gì cũng không nói, tụa hồ nói cái gì cũng không khiến Trương Diệu Quân thỏa mãn, Trương Diệu Quân thích dạy bảo cậu, không ưa Lâm Lập Thu đang nổi giận như toa xe lửa nhưng giả bộ cũng không xong.

Có lúc Lâm Lập Thu cảm thấy Trương Diệu Quân không thích mình, bởi vì chưa từng có tấm bản vẽ khiến Trương Diệu Quân thoải mái, hoặc nhiều hoặc ít, luôn có vài điểm xấu như con ốc sên tồn tại.

“Tôi cũng không muốn cậu đưa cho tôi bản vẽ vô cùng hoàn mỹ, thế nhưng ít nhất mấy điểm tôi kể ra cậu cũng phải nhớ kỹ đi!”

Câu nói này khiến Lâm Lập Thu nghe đã quen, dưới cái nhìn của cậu, Trương Diệu Quân chính là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

“Bản vẽ cậu có nắm rõ góc độ chưa, không cần liền bỏ thêm ánh sáng! Một chút liền kéo tối, một tấm bản vẽ cần nhất là góc độ, cậu nhìn những kiến trúc ngoài kia có ai vẽ như vậy chưa?” Không có, đương nhiên không có, khi đó Lâm Lập Thu không hiểu điều chỉnh “góc độ” ở đâu. Thẳng đến về sau rốt cuộc thông suốt được “độ” ở đây là một từ rất vi diệu.
Bình Luận (0)
Comment