Nhân Sinh Trong Sách

Chương 15

Người một khi đã may mắn, thì làm cái gì đều được tốt nhất, trừ phi thần trí không minh mẫn, mang vận may cho người khác. Buổi chiều khi rút thưởng, Tu Diệp Vân lại có thể trúng thưởng, tuy rằng bị Tu Trạch Vũ châm chọc một phen, nhưng nghĩ có thể cùng Minh Tuyết đi du lịch, Tu Diệp Vân vẫn thực vui vẻ.

Lúc sau, Tu Diệp Vân nói với Lãnh Quân Bạch về chuyện Đản Đản, Lãnh Quân Bạch phân tích, Đản Đản có lẽ biết không ít thứ, nói không chừng chỉ là trước kia tài năng của nó không được phát hiện, tuy rằng không biết Đản Đản rốt cuộc là loại sủng vật gì, nhưng từ chuyện Số 1 lần trước có thể nhìn ra được, Đản Đản có thể là rất lợi hại.

Nghe Lãnh Quân Bạch vừa nói như vậy, Tu Diệp Vân càng thêm lo lắng cho an nguy của Đản Đản, Đản Đản, có thể bị giết hay không? Hoặc là, bị người bắt giữ không cho trở về? Đản Đản nhát gan như vậy, có sợ hãi hay không? Vì thế, Lãnh Quân Bạch dùng sủng vật thăm dò khí xung quanh sau đó tiến hành điều tra, nhưng một chút tín hiệu đều không có.

Lúc chiều, Lãnh Quân Bạch đến trường đi làm, nghe nói là cần sắp xếp lại thông tin cuộc thi, bởi vậy thi xong Tu Diệp Vân về nhà nghỉ ngơi. Tu Diệp Vân dựa vào trường kỷ nghỉ ngơi chốc lát, đột nhiên, hắn bị người hầu của Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân mở to mắt, phát hiện Minh Tuyết vốn hẹn buổi tối mở tiệc chúc mừng đã đến đây rồi, hắn thấy Minh Tuyết ôm một quyển sách to trước ngực, bìa bên ngoài rách nát không chịu nổi, cảm thấy đụng nhẹ cái liền rơi xuống, phỏng chừng tuổi thọ không nhỏ.

“Đây là…”

“Diệp Vân, hôm nay ta đi Đồ Thư Quán, ta tra được việc vô cùng quan trọng.” Nói xong, Minh Tuyết ngồi vào trường kỷ, sau đó thật cẩn thận đặt sách lên đùi, tiếp theo lật đến một trang sách. “Diệp Vân ngươi xem, Phù Vân Đản, là thần thú bất tử duy nhất trong truyền thuyết, cái gọi là bất tử, vì luôn chuyển kiếp không ngừng, giống như Phượng Hoàng, nhưng mỗi lần chuyển sang kiếp khác sẽ quên hết trí nhớ của kiếp trước.”

Để thấy rõ nội dung trên sách, Tu Diệp Vân ghé sát vào Minh Tuyết, cảm giác thật giống như Minh Tuyết tựa vào lòng Tu Diệp Vân vậy. Tu Diệp Vân xem tranh minh hoạ Phù Vân Đản trong sách, hình thái có 90% tương tự Đản Đản, khác biệt duy nhất chính là Phù Vân Đản trong sách có cái sừng trên đầu, “Diễn giải về Phù Vân Đản trang một trăm ba mươi sáu.” Vì thế, Tu Diệp Vân liền thập phần cẩn thận lật từng trang, đến khi tới trang cần đọc.

“Phù Vân Đản chuyển kiếp, sẽ giống như dĩ vãng bắt đầu lớn dần lên, lúc đầu là sinh vật hình tròn đầu to, trung kỳ giống như một quả trứng lớn hơn một chút, cuối cùng sẽ không lớn nữa, nhưng sừng trên đầu sẽ mọc ra. Có điều, Phù Vân Đản không lớn theo thời gian, mà là căn cứ vào năng lực chủ nhân, năng lực chủ nhân càng mạnh, Phù Vân Đản tiến hoá càng nhanh.” Tu Diệp Vân nhíu mày, hay là, Đản Đản kỳ thật chính là Phù Vân Đản?

“Diệp Vân, mặt sau còn nữa!” Minh Tuyết lật thêm một tờ, phát hiện mặt sau nội dung cư nhiên còn là ghi lại, “Phù Vân Đản sẽ không biểu diễn năng lực trước mặt người mình ghét, Phù Vân Đản luôn có biện pháp khiến kẻ nó ghét vứt bỏ mình, sau đó đi tìm kiếm chủ nhân của mình. Hơn nữa, mặc kệ năng lực chủ nhân thế nào, chỉ cần là Phù Vân Đản thích, nó nhất định sẽ cho rằng chủ nhân của mình rất cường đại.”

Nhìn phần giải thích trên sách, Tu Diệp Vân cảm thấy Đản Đản có 99% khả năng có thể là Phù Vân Đản, bởi vì, Đản Đản luôn cho là mình rất cường đại, tuy nhiên nó lại không biết cường đại chỗ nào. Còn 1% không thể, là bởi vì Tu Diệp Vân nhìn đoạn sau, ” Tính cách Phù Vân Đản tùy chủ nhân mà lần, ngay từ đầu, Phù Vân Đản đều vui vẻ theo chủ nhân, có thể là do trải qua quá nhiều chuyện, cứ mỗi lần chuyển kiếp sẽ mất hết trí nhớ, nhưng tang thương trong lòng lại không cách nào ma diệt, hơn nữa dần dần tích lũy, bởi vậy, lúc sau Phù Vân Đản chọn lựa chủ nhân đều lấy là Huyết Tinh Linh tính cách âm u.” Tu Diệp Vân ngẩng đầu, “Minh Tuyết, Huyết Tinh Linh tính cách thực âm u?”

“Đúng vậy, hơn nữa đây là bẩm sinh, tuy là có nguyên nhân, nhưng bọn hắn cho tới giờ cũng không chịu nói cho chúng ta biết.”

“Như vậy a…” Nói xong câu đó, Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy một tia sáng đỏ ‘xoẹt’ qua đầu.

“Diệp Vân, nếu Đản Đản thật là Phù Vân Đản, vậy sao lại chọn ngươi làm chủ nhân?” Minh Tuyết nghi ngờ hỏi, y xem thấy, Tu Diệp Vân tuyệt đối không hợp với hai chữ âm u.

“Đại khái…” Tu Diệp Vân nói hai chữ rồi liền không nói gì nữa, diễn cảm có chút dại ra.

“Diệp Vân… Ngươi làm sao vậy?”

‘Cứu mạng a ——! Buông, các ngươi lũ hỗn đãn này! Ta là công chúa! Các ngươi không thể như vậy!’ Nữ nhân thét chói tai, tiếng y phục bị xé rách, mùi máu tươi… Thi thể…

“Diệp Vân? Diệp Vân?” Minh Tuyết nhìn Tu Diệp Vân vẫn không nhúc nhích, bắt đầu sốt ruột, “Diệp Vân ngươi đừng làm ta sợ! Diệp Vân… Ô…” Minh Tuyết muốn khóc.

‘Ta muốn băm các ngươi thành thịt vụn! Sau đó từng miếng từng miếng ăn hết! Ta là công chúa! Ta nói rồi…’ Huyết nhục phun tung toé, mặt tường đều bị nhuộm thành đỏ như máu…

“Diệp Vân… Ô ô…”

“…” Tu Diệp Vân giựt mình tỉnh lại, hắn nhìn Minh Tuyết đang chảy nước mắt, không biết nên an ủi thế nào, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể ôm y vào lòng. Nhưng… Thứ vừa rồi… Là cái gì? Vừa rồi, trong đầu Tu Diệp Vân le lói hiện lên một ít hình ảnh màu đỏ sậm, thoạt nhìn thực âm u, huyết tinh. Còn có tiếng kêu của nữ nhân kia, tại sao lại xuất hiện ở trong đầu của mình? Còn có cái gì công chúa, kia rốt cuộc là cái gì!

“Diệp Vân ngươi vừa rồi rốt cuộc làm sao vậy…” Minh Tuyết lau khô nước mắt trên mặt, im lặng chôn trong lòng Tu Diệp Vân, có điều thanh âm còn có chút ám ách.

Này nên nói như thế nào? Nói ta đột nhiên nghe thấy thanh âm của nữ nhân? Quên đi, tốt nhất không nên nói, vạn nhất hù đến Minh Tuyết thì phải làm gì bây giờ? “Không có gì, không cần lo lắng, vừa rồi hù đến ngươi đi?”

“Diệp Vân ngươi sau này đừng như vậy, ngươi thật sự không có việc gì? Hay… Ngươi căn bản là không tín nhiệm ta…” Minh Tuyết vừa ngưng lệ giờ mắt lại lóng lánh.

“Sao lại vậy? Minh Tuyết vừa giúp ta một đại ân mà.” Tu Diệp Vân nhéo nhéo hai má nộn nộn của Minh Tuyết.

“Ta đây muốn thưởng!”

“Thưởng? Ha ha! Hảo, Minh Tuyết muốn cái gì đây?”

“Hôn…” Nói xong, Minh Tuyết nghiêng đầu đem mặt tiến đến bên miệng Tu Diệp Vân, còn dùng tay chỉ chỉ mặt mình.

“Minh Tuyết vì sao phải thưởng thế này? Ai cũng vậy sao?” Tu Diệp Vân do dự một chút, vẫn hôn Minh Tuyết.

“Minh Tuyết chỉ hôn Diệp Vân!” Minh Tuyết nói xong, giận dỗi mím chặt môi.

“Không tức giận… Chỉ là, tại sao vậy?”

“Bởi vì… Bởi vì…” Minh Tuyết bộ dạng thập phần buồn rầu, giống như nghĩ không ra đáp án, “Bởi vì ta chỉ muốn hôn Diệp Vân…” Sau khi nói xong, Minh Tuyết tựa hồ lại cảm thấy mình nói không đúng, sau đó đẩy Tu Diệp Vân lui ra, cúi đầu.

Tu Diệp Vân ban đầu còn kỳ quái Minh Tuyết làm sao vậy, kết quả liền phát hiện người nọ hai má đang chậm rãi nhiễm đỏ, một chút một chút, càng ngày càng hồng. Nhìn Minh Tuyết trong chốc lát, Tu Diệp Vân thu hồi ánh mắt, Đản Đản… Phù Vân Đản… Có lẽ, ngày mai cần phái người đi điều tra, hoặc là… Mình cũng phải đi, nhớ là Lãnh Quân Bạch nói có một chi đội điều tra trong quân đội, nếu như có thể mượn được là tốt nhất, bởi vì, thân phận Đản Đản đã không còn đơn giản.

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Buổi tối, Tu Diệp Vân thấy Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha đứng trước cửa nhà Lãnh Quân Bạch, mới biết Lãnh Quân Bạch còn mời hai người này, như vậy cũng tốt, mọi người cùng nhau chúc mừng, dù sao, lần này chính là song hỉ, bởi vì Bạch Kim Ngọc cũng nhận được huân chương đệ tử xuất sắc, hơn nữa còn được Ti Kha khen ngợi, Tu Diệp Vân nhìn tiểu tử đó cười hớn hở, không khỏi vui vẻ thay hắn, tiểu tử này, cách Ti Kha ngày càng gần.

Còn Lãnh Quân Bạch, sau khi vào cửa còn thật vui vẻ, thậm chí còn đặc biệt nhiệt tình cho Tu Diệp Vân một cái ôm, điều này còn khiến Tu Diệp Vân cao hứng hơn, dù sao, thấy bằng hữu mình vui vẻ như vậy, Tu Diệp Vân cũng vui vẻ a! Nhưng khi y vào phòng thấy Minh Tuyết ngồi trên trường kỷ thì bắt đầu khác thường khiến Tu Diệp Vân sờ không được ý nghĩ.

Lãnh Quân Bạch vốn không biết vì sao lại bắt đầu giận dỗi, ăn cơm hết nửa rồi vẫn không nói lời nào, mặc cho Tu Diệp Vân chọc thế nào y đều buồn bực ngồi đó, sau đó liều mạng uống rượu, một chai lại một chai cứ như uống nước, Ti Kha khuyên không nổi, Bạch Kim Ngọc khuyên vô dụng, Minh Tuyết ngay cả khuyên cũng không dám khuyên, bởi vì Lãnh Quân Bạch uống rất nhiều. Cuối cùng, Tu Diệp Vân bắt đầu khuyên, nhưng bất đắc dĩ cũng không hữu dụng, không chỉ như thế, Lãnh Quân Bạch còn càng ngày càng ‘hào phóng’, y bắt đầu uống một chai đập một chai, trong không khí đều tràn ngập hương rượu, hơn nữa còn nương theo tiếng thủy tinh vỡ.

Rốt cục, khi Ti Kha chuẩn bị dùng ma pháp làm Lãnh Quân Bạch hôn mê, thì Lãnh Quân Bạch ngừng uống, thực hiển nhiên, người này đã say.

“Đều là ta không tốt, hình như Lãnh phó hiệu trưởng không thích ta…” Minh Tuyết nhẹ nói.

Tu Diệp Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Minh Tuyết tràn ngập áy này, “Ta đưa hắn về phòng trước, các ngươi ăn trước đi.” Sau đó liền ôm ngang eo Lãnh Quân Bạch, lên lầu, đưa vào phòng ngủ.

“Quân Bạch, ngủ một lát đi, đừng làm ồn.” Tu Diệp Vân đặt Lãnh Quân Bạch lên giường, sau đó nhẹ nói.

“Không làm không làm!” Lãnh Quân Bạch thật giống trẻ con nằm trên giường đạp đạp vài cái, sau đó xoay người lại, đại khái qua một phút, y lại lật lại, sau đó liền bắt đầu không ngừng lăn qua lộn lại, giường bắt đầu vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’.

“Quân Bạch, ngoan… Ngủ được không, ngươi còn như vậy giường sẽ sụp nha…” Tu Diệp Vân ôn nhu nói, sau đó giữ bả vai Lãnh Quân Bạch không cho y động.

“Không nói với ngươi!” Nói xong, Lãnh Quân Bạch lại lăn, đáng tiếc làm thế nào bả vai cũng không nhúc nhích được, vì thế, y bắt đầu vặn eo.

Tu Diệp Vân không có biện pháp, chỉ có thể đem người chặn Lãnh Quân Bạch, người này, tửu lượng thực kém.”Mau ngủ, bằng không ta sẽ đè ngươi mãi đấy.”

Quả nhiên, Lãnh Quân Bạch an tĩnh, nhưng ngay khi Tu Diệp Vân chuẩn bị đứng dậy, trong miệng Lãnh Quân Bạch truyền đến thanh âm nức nở mơ hồ, “Ô… Tu Diệp Vân khi dễ ta…”

Gì? Tu Diệp Vân hỗn loạn cực kỳ, Lãnh Quân Bạch đây là tình huống gì? “Ta khi dễ ngươi khi nào?”

“Ngươi áp đi… Ngươi liền áp đi… Ngươi áp cả đời ta cũng không ý kiến… Ô… Bổn suất ca kiên cường không sợ đau…” Lãnh Quân Bạch nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, chẳng qua ánh mắt kia rất mê mang, không chút lực sát thương.

“Quân Bạch, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì a?” Tu Diệp Vân buồn bực nhìn Lãnh Quân Bạch không hề vặn vẹo nhưng lại không ngừng nói mấy lời kỳ quái, “Nếu ngươi còn không nghe lời, ta thật sự sẽ đè ngươi luôn đấy…”

“Ngươi áp a… Ngươi áp a…” Lãnh Quân Bạch luôn lặp lại những lời này, đến khi ngủ mất.

“Ai… Hảo hảo ngủ đi.” Tu Diệp Vân than thở một tiếng, sau đó đứng lên chuẩn bị múc chậu nước lau mặt cho Lãnh Quân Bạch. Nhưng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Tu Diệp Vân mở cửa, người tới là Doãn Phàm.

“Chủ nhân thế nào?” Doãn Phàm hỏi.

“Đã ngủ, ta đang chuẩn bị lau mặt cho hắn.” Tu Diệp Vân đè thấp thanh âm, sợ làm ồn đến Lãnh Quân Bạch.

“Giao chủ nhân cho ta là được, ngươi đi chơi cùng bọn họ đi.” Nói xong, Doãn Phàm vươn tay tới trước mặt Tu Diệp Vân.

Tu Diệp Vân nhìn cánh tay trước mắt, do dự một hồi, sau đó có chút không cam lòng giao khăn mặt cho Doãn Phàm, sau lại có chút kỳ quái, tại sao mình lại không cam lòng nhỉ? Quên đi, không nghĩ nữa, trước bồi Minh Tuyết rồi nói sau, vừa rồi thấy Minh Tuyết, giống như muốn khóc vậy, đại khái là tự trách mình đến khiến Lãnh Quân Bạch mất hứng. Vì thế, Tu Diệp Vân nhìn nhìn Doãn Phàm, “Đừng để hắn bị cảm lạnh, ta không hy vọng hắn sinh bệnh.” Nói xong, Tu Diệp Vân lại đến bên giường Lãnh Quân Bạch, sau đó vươn tay vuốt lại mái tóc tán loạn của y, lộ ra cái trán, cũng ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói, “Ngoan ngoãn nghe lời a…”

“Ân…” Giống như nghe thấy Tu Diệp Vân nói, Lãnh Quân Bạch nhẹ nhàng ‘Ân’ một tiếng.

Đến khi Tu Diệp Vân trở lại bàn ăn, Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha đã muốn ‘điên’ rồi, hắn thấy Ti Kha cùng Bạch Kim Ngọc tay cầm bình rượu ở đàng kia hoa chân múa tay vui sướng, miệng còn nói lời kỳ quái, hơn nữa, thanh âm thập phần to.

“Ta cảm thấy —— Ti Kha nữ nhân kia cả đời đều gả —— không —— nổi ——!” Ti Kha nói, nói xong còn cười lớn ba tiếng.

“A ha ha ha ha!” Bạch Kim Ngọc cười theo, “Yên tâm đi, còn có Bạch Kim Ngọc đâu, tiểu tử đó thích nàng, ngươi… Không —— biết không?” Bạch Kim Ngọc nói xong, sau đó cầm bình rượu trên tay gõ lên đầu Ti Kha, giống như người trước mắt là kẻ bại hoại tội ác tày trời vậy.

Ti Kha lảo đảo ngồi xuống đất, phi thường xảo diệu tránh được bình rượu, “Chỉ bằng hắn?” Ti Kha không hiểu sao rống lên một câu, sau đó nằm gục trên đất, xem ra đang ngủ.

“Chỉ bằng hắn ——!” Bạch Kim Ngọc cũng hét lớn một tiếng, sau đó đầu ngả vào trường kỷ bên cạnh.

Tu Diệp Vân nén cười sắp nổ bụng, hóa ra Ti Kha uống rượu cũng như phàm nhân, điên cuồng như thế.

“Ô ô…”

Tu Diệp Vân nghe thấy thanh âm của Minh Tuyết, này mới phát hiện mình vì xem Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha phấn khích ‘biểu diễn’ mà xem nhẹ y, “Làm sao vậy, Minh Tuyết? Ta đưa ngươi về a?” Y dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa cảm thấy Tinh linh vương quản Minh Tuyết rất nghiêm khắc, vẫn nên đưa về đi.

“Ô ô…” Minh Tuyết nức nở hai tiếng, giống như tiểu cẩu, sau đó ngẩng đầu, mắt to ngập nước mê mang nhìn Tu Diệp Vân, “Uống rượu rượu…” Nói xong, ôm lấy eo Tu Diệp Vân, sau đó vểnh mông lên, đem mặt dụi vào bụng Tu Diệp Vân.

“Ngươi uống rượu sao?

“Ân ân…” Minh Tuyết chôn mặt trong bụng Tu Diệp Vân dụi qua dụi lại.

Không thể nào, Minh Tuyết hôm nay còn phải về nhà, không thể để y ở đây! “Minh Tuyết, đừng uống nữa, ta đưa ngươi về, nghe lời.”

“Ta không cần ——!” Minh Tuyết chơi xấu dựa xát vào Tu Diệp Vân.

“Nhanh lên, bằng không ta mất hứng.” Tu Diệp Vân giả bộ tức giận nói, chiêu này hẳn là hữu hiệu.

“Ô ô…” Minh Tuyết đột nhiên đứng lên, đang lúc Tu Diệp Vân kinh ngạc, Minh Tuyết ôm lấy cổ Tu Diệp Vân sau đó đem môi dán lên môi Tu Diệp Vân. “Hôn…” Vừa nói, còn le lưỡi liếm lấy môi Tu Diệp Vân.

Tu Diệp Vân chuyển đầu, sau đó dùng tay đè nhẹ lên trán Minh Tuyết, “Ngươi nếu không về, cha ngươi sẽ rất tức giận.”

Minh Tuyết bị Tu Diệp Vân đè đầu không thể tiến tới, y le lưỡi, không động được vào cái gì, vì thế liền bắt đầu liếm môi mình, một bên liếm còn một bên híp nửa mắt nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân.

Ngươi kỳ thật đã từng qua huấn luyện đặc biệt đi! Loại không khí này, Tu Diệp Vân rốt cục chịu đựng không nổi, buông tay ra, Minh Tuyết liền tự động tới gần hắn đưa môi mình lên, Tu Diệp Vân ngậm lấy môi Minh Tuyết, truy đuổi theo đầu lưỡi của y, không ngừng cuộn lấy, đến khi hai người thở hồng hộc mới dừng lại.

Minh Tuyết mê mang nhìn Tu Diệp Vân một cái, sau đó đột nhiên hai tay nâng qua đầu, hai chân động, vòng qua Tu Diệp Vân, “Cùng Diệp Vân hôn, hôn, Minh Tuyết còn muốn cùng Diệp Vân ngủ ngủ!”

Nhìn Minh Tuyết, Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy nếu hai mắt mình là hai sợi dây chuyền, vậy nó sẽ phát ra ánh sáng rất rực rỡ. Nên nói Minh Tuyết Cực quá hấp dẫn, hay là rất biết sát phong cảnh đây? Tu Diệp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, “Tốt lắm tốt lắm, chúng ta đi ngủ.” Lập tức ôm lấy thắt lưng Minh Tuyết ngăn y tiếp tục say khướt, Minh Tuyết đại khái cũng bắt đầu mệt nhọc, đầu vừa nghiêng vào lòng Tu Diệp Vân liền ngủ. Tu Diệp Vân thấy thế, liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Minh Tuyết ôm đến trường kỷ, sau đó hôn trán y một cái.

Người này còn quá non, ăn không được… Tu Diệp Vân yên lặng nghĩ, sau đó liền cảm thấy mình thiếu đánh, lối suy nghĩ của người bình thường, không phải đều là càng non càng ‘ngon’ sao? Quả nhiên, mình bây giờ bị vây trong trạng thái không bình thường, còn có hai khả năng không bình thường, một: chẳng lẽ mình thích ăn già? NO! Không có khả năng. Như vậy hai: mình chỉ có một chút thích Minh Tuyết thôi sao? Tu Diệp Vân trầm tư. Nhưng mà, người đang trong thời gian tự hỏi vấn đề quan trọng, tổng sẽ không được để yên. Chỉ thấy Bạch Kim Ngọc đột nhiên đứng lên dụng quyền đấm vào lưng Tu Diệp Vân một cái, sau đó lại rống lớn một câu, “Chỉ bằng ta ——!” Tiếp theo, một lần nữa ngồi xuống đất, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Tu Diệp Vân bị đánh thiếu chút nữa hộc máu, hắn liếc hai kẻ trên đất, đột nhiên đau đầu, quá mức say đắm sau nụ hôn vừa rồi, đã quên trên đất còn hai cỗ ‘thi thể’ cần xử lý!
Bình Luận (0)
Comment