Nhân Sinh Trong Sách

Chương 16

Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân phát hiện mình ngủ trên mặt đất cạnh trường kỷ, mà Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha nằm ở một cái trường kỷ khác, quay đầu, phát hiện Minh Tuyết vẫn ngoan ngoãn nằm trên trường kỷ ngủ, nghiêng thân mình, đầu gối lên cánh tay. Tu Diệp Vân xát xát mặt, để bản thân thanh tỉnh, hình như… mình hôm qua kéo Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha lên trường kỳ kia xong liền ghé vào bên này mà ngủ.

“Hừ!”

Đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh, Tu Diệp Vân lập tức nhìn qua bên cạnh mình, Lãnh Quân Bạch vừa đấm đấm đầu mình vừa ngồi xuống, cả khuôn mặt đen như mặt Bao Công, xem ra, có chút không thoải mái.”Quân Bạch… Ngươi sao lại ở đây.”

“Đau đầu.” Lãnh Quân Bạch buồn bực nói.

“Ai bảo hôm qua ngươi uống nhiều như vậy?” Nói xong, Tu Diệp Vân ngồi dậy, dùng ngón trỏ ấn lên huyệt thái dương của Lãnh Quân Bạch, “Ta giúp ngươi xoa bóp, lần sau đừng nổi điên thế nữa.”

“Ta… Đêm qua không nói gì kỳ quái chứ?” Lãnh Quân Bạch vừa hưởng thụ vừa hỏi.

“Nói…”

“Ta nói cái gì?”

“Ngươi nói ta khi dễ ngươi, còn nói… Để cho ta áp ngươi.” Nói xong, Tu Diệp Vân nâng mặt Lãnh Quân Bạch lên nghi ngờ hỏi, “Ta khi dễ ngươi khi nào? Còn có áp ngươi nghĩa là sao?”

“Ta…” Lãnh Quân Bạch mặt thế nào lại đỏ, “Ta… Say rượu nói mê sảng, đừng coi là thật.” Nói xong còn tránh đầu đi, nhưng mà vệt đỏ kia vẫn còn kéo dài tới mang tai.

“Ngươi thế nào lại đỏ mặt.” Tu Diệp Vân giống như phát hiện tân đại lục nhìn chằm chằm mặt Lãnh Quân Bạch, “Thiên a, Lãnh Quân Bạch, sao ngươi lại đột nhiên biến thành quả táo vậy!”

Tu Diệp Vân không có khoa trương, cũng không biết sao lại thế, Lãnh Quân Bạch giờ đến cổ cũng thành màu đỏ, cứ như vừa vận động kịch liệt lắm vậy.

“Ngươi!” Vừa nghe Tu Diệp Vân nói, Lãnh Quân Bạch dứt khoát đẩy tay Tu Diệp Vân ra, “Không nhu thì thôi.” Sau đó ‘phẫn hận’ nhìn Tu Diệp Vân, “Ta đi đọc sách.”

“Này! Ngươi không phải vẫn đọc quyển kia chứ!”

“Chính là nó.”

“Chờ một chút Quân Bạch!” Tu Diệp Vân kêu, “Ta có thể mượn vài người đi điều tra chuyện Đản Đản không? Hôm qua Minh Tuyết cho ta xem một quyển sách, Đản Đản có thể là Phù Vân Đản, bởi vậy, lấy người của hắn có thể sẽ bất lợi với hắn.”

“Cái gì?” Lãnh Quân Bạch kinh ngạc nhìn Tu Diệp Vân, “Ngươi nói, nó là Phù Vân Đản? Thiên a, này thật bất khả tư nghị, sau khi Huyết Tinh Linh bị trục xuất, Vũ Phong đại lục chưa từng thấy Phù Vân Đản, không thể tưởng được, lại có thể là Đản Đản.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch đưa cho Tu Diệp Vân một bài tử, “Cái này có thể điều động một phần lính điều tra, ta nghĩ, quân lính qua huấn luyện hẳn là sẽ tìm ra nhanh hơn.”

“Ngươi cứ như vậy… Cho ta sao?” Tu Diệp Vân nắm bài tử, có chút cảm động.”Ngươi có nghĩ tới, ta là người xấu? Ta sẽ dùng quân lính đi làm chuyện xấu?”

“Là ngươi khiến ta tin tưởng ngươi a! Hơn nữa, ngươi là hảo hữu của ta, ta sao lại không hiểu ngươi? Ngươi đối với danh, lợi, tiền tài đều không thấy hứng thú, dù có quân đội thì sẽ làm chuyện xấu gì chứ?” Lãnh Quân Bạch nói xong, nắm lấy vai Tu Diệp Vân, “Cho nên, ta có gì để lo lắng đây?”

“Cám ơn.” Tu Diệp Vân chỉ có thể nói ra hai chữ này, Lãnh Quân Bạch, ta sẽ làm xứng với từ ‘bằng hữu’ này. Hắn bỏ bài tử vào túi, cảm kích nhìn Lãnh Quân Bạch.

“Ta đi đọc sách.” Chịu không nổi Tu Diệp Vân nhìn chằm chằm, Lãnh Quân Bạch đứng lên, tuy là bởi say rượu hơn nữa vừa ngồi lâu nên đứng dậy có chút choáng váng.

Tu Diệp Vân lập tức đứng lên đỡ lấy Lãnh Quân Bạch, “Ai… Người say rượu nên nghỉ ngơi thật tốt. Trở về phòng đi.”

“Ta muốn đọc sách.”

“Ta nói a, ngươi không thấy chán sao?” Nói xong, Tu Diệp Vân kéo Lãnh Quân Bạch lên lầu, “Xem ngươi chăm chỉ đổi thị sủng như vậy, thế nào lại tình hữu độc chung với một quyển sách chứ.”

“Quyển sách này không giống với… Là đọc thế nào cũng không chán.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch liền nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, giống như nói, ngươi không giống bọn họ, ta đại khái cũng chắc chắn sẽ không ngán.

Tu Diệp Vân bị Lãnh Quân Bạch nhìn có chút không được tự nhiên, vừa rồi Lãnh Quân Bạch nói ra mấy lời cảm động mà mình cũng không như vậy, lúc này lại làm sao vậy? Hắn tả hữu nhìn nhìn, sau đó nói, “Được rồi, không cần giả bộ thâm trầm, về phòng ngủ đi!”

“Đọc sách.”

Ách… Tu Diệp Vân kỳ quái nhìn Lãnh Quân Bạch, người này hôm nay sao lại là lạ? Thế nào lại, giống tiểu hài tử vậy! Lại nghĩ tới bộ dạng ‘mèo hoang’ ở trường thi của Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ giờ đang lưu hành dạng này sao? “Lãnh Quân Bạch… Ngươi không phải là, đang làm nũng đi…” Tu Diệp Vân thấy Lãnh Quân Bạch không nói lời nào, còn nói thêm, “Nhưng mà, ngươi không biết là vẫn là Minh Tuyết thích hợp với… biểu hiện này hơn sao?”

Nghe Tu Diệp Vân nói, biểu tình trên mặt Lãnh Quân Bạch nháy mắt tiêu thất, sau đó gã ngẩng đầu, có chút đờ đẫn nhìn Tu Diệp Vân, “Ngươi cùng Minh Tuyết điện hạ… từ khi nào quan hệ lại tốt đến vậy?”

“Tâm lý của Minh Tuyết căn bản còn như một tiểu hài tử, cho nên rất đáng yêu, rất thuần khiết.” Tu Diệp Vân thích loại thuần khiết vô hại đó, bởi vì thứ này đã rất hiếm thấy.

“Trạch Vũ điện hạ cùng Minh Tuyết điện hạ đều cường đại hơn ta…” Lãnh Quân Bạch đột nhiên nói một câu không hiểu ra sao.

“Ách… Quân Bạch, ngươi làm sao vậy? Toàn nói lời khó hiểu, mau về phòng đi, dù sao mới vừa thi xong, trường không phải cho một tháng nghỉ sao? Không cần đi làm.”

“Nha.” Lần này Lãnh Quân Bạch không phản kháng, mà ngoan ngoãn để Tu Diệp Vân lôi về phòng.

Tu Diệp Vân cho Lãnh Quân Bạch gối lên gối đầu trên giường, sau đó giúp y đắp chăn, “Ngươi chờ một chút.” Nói xong, Tu Diệp Vân liền đi ra cửa.”Trần bá!” Tu Diệp Vân gọi khẽ một tiếng, thuận tiện phải nói tới, Trần bá là lão quản gia luôn chiếu cố Lãnh Quân Bạch, có điều, lão xuất quỷ nhập thần, Tu Diệp Vân cũng mới gần đây mới biết đến lão. Tuy rằng chỉ thấy qua Trần bá vài lần, nhưng Tu Diệp Vân cũng có ấn tượng không tồi, bởi Trần bá không khinh bỉ mình, đương nhiên, cũng chẳng mấy khi mỉm cười với mình, Tu Diệp Vân nghĩ, có lẽ là mặt than bẩm sinh đi.

“Chuyện gì? Diệp Vân thiếu gia.”

Ai… Mặc kệ nói bao nhiêu lần, lão đầu nhi này vẫn gọi mình là thiếu gia. Tu Diệp Vân buồn bực nghĩ, “Trong nhà có mật ong không?”

“Có, thỉnh theo ta đến phòng bếp.” Nói xong, Trần bá liền dẫn Tu Diệp Vân đến phòng bếp, “Mật ong là thứ mỗi ngày đều phải chuẩn bị, mấy nữ sủng thị vì dưỡng da mà mỗi ngày đều phải uống một chén, không biết Diệp Vân thiếu gia dùng làm gì? Chẳng lẽ… Cũng muốn dưỡng?”

“Sao có thể!” Tu Diệp Vân mỉm cười nhìn Trần bá, “Này… Là cho Quân Bạch, hôm qua hắn uống rượu, giờ đang đau đầu!” Tu Diệp Vân cầm cái chén rót một chén mật ong, “Cho hắn uống một chén rồi ngủ, không chỉ làm dịu cơn đau đầu còn trợ giúp giấc ngủ.”

“Diệp Vân thiếu gia đối với chủ nhân thật tốt.” Trần bá tán thưởng nói, tựa hồ khẽ cười.

“Đó là đương nhiên, hắn là hảo hữu của ta, hơn nữa, hắn giúp ta nhiều như vậy, ta chiếu cố hắn một chút thì có là gì? Kỳ thật, nếu Lãnh Quân Bạch mãi không tìm thấy chân ái, ta đây có thể chiếu cố hắn mãi mãi cũng không sao!”

“Diệp Vân thiếu gia luôn nghĩ như vậy sao?”

“Đúng vậy, kỳ thật, ta cho tới giờ chưa từng gặp một bằng hữu chân thành như Lãnh Quân Bạch.” Tu Diệp Vân nói, hắn nói rất đúng sự thật, dù sao ở thế giới trước kia, mình kết giao với người khác đại khái vẫn là xây dựng trên lợi ích, cho nên, Lãnh Quân Bạch thật là một bằng hữu đặc biệt.

Diệp Vân thiếu gia chẳng lẽ không cảm thấy mấy lời này đứng ở góc độ bằng hữu mà nói có điểm kỳ quái sao? Trần bá nhìn Tu Diệp Vân một cái, thở dài, sau đó chậm rãi trở thành trong suốt, dần dần biến mất trước mắt Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân sờ sờ đầu, “Quả nhiên là xuất quỷ nhập thần.” Trở lại phòng, Tu Diệp Vân liền thấy Lãnh Quân Bạch đang nhìn chăn ngẩn người, hắn đi qua, dùng cái chén đụng lên má Lãnh Quân Bạch, “Uống, sau đó ngủ.”

Lãnh Quân Bạch kỳ quái nhìn thoáng cái chén trong tay, sau đó uống một hơi cạn sạch, trả cái chén cho Tu Diệp Vân, còn đánh giá, “Ngọt.”

“Đúng rồi, chuyện Đản Đản mất tích trước đừng cho ai biết.”

“Hảo.” Lãnh Quân Bạch lên tiếng, bắt đầu xích người, đến khi nằm thẳng, sau đó cứ như vậy nhìn Tu Diệp Vân.

“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân nghi ngờ hỏi.

“Chờ ngươi đắp chăn cho ta.”

Tu Diệp Vân cười nói, “Ngươi thật đúng là đột nhiên biến thành tiểu hài tử.” Nói xong, nhẹ nhàng đắp chăn cho Lãnh Quân Bạch, “Ta ra ngoài trước.”

“Chờ một chút, Diệp Vân, chuyến du lịch do rút thưởng, ngươi chuẩn bị… đi cùng ai?”

“Đi Mạc Dật tộc sao? Ta đi cùng Minh Tuyết, đã hứa với hắn rồi.” Tu Diệp Vân nói.

“Ta đã biết… Ta ngủ, nhớ gọi ta…”

Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch nghiêng mặt ngủ, sau đó ra khỏi phòng. Tới phòng bếp đặt cái chén, Tu Diệp Vân nhẹ nhíu mày, Lãnh Quân Bạch hôm nay làm sao vậy…

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Dùng bài tử của Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân điều động một ngàn binh lính của Vũ Phong đại lục, kỳ thật, Tu Diệp Vân cảm thấy không cần nhiều như vậy, nhưng lo lắng muốn tìm được Đản Đản sớm một chút, Tu Diệp Vân cảm thấy nên dùng nhiều người một chút.

Một ngàn người chia thành bốn tổ, phân biệt tới Đông Nam Tây Bắc điều tra, và thông qua Thuấn di liên hệ với Tu Diệp Vân, nếu phát hiện dị thường, sẽ lập tức xuất hiện trước mặt Tu Diệp Vân. Mà Tu Diệp Vân một mình đến nơi tiến hành cuộc thi hôm qua điều tra, xem kẻ trộm Đản Đản có để lại manh mối hay không.

Tu Diệp Vân tới phòng thi số 6, nhìn đi nhìn lại, mọi nơi đều thực bình thường, nhưng, đây là nơi Đản Đản mất tích, không thể không có gì a, vì thế Tu Diệp Vân ngồi xổm xuống, quả thực là từng tấc từng tấc quan sát, đầu tiên là tường, ân… Thực bình thường, trừ bỏ có chút bẩn, tiếp theo là góc, góc cũng không có cái gì khác biệt, Tu Diệp Vân buồn bực, chẳng lẽ nơi này lại thật sự không có lấy một thứ gì hữu dụng?

Nhưng mà, đúng lúc này, Tu Diệp Vân đột nhiên thấy trên ghế có một điểm sáng, kia đại khái là vì ánh nắng phản chiếu mà hình thành, Tu Diệp Vân chậm rãi đến gần ghế dựa, lại phát hiện một cây ngân châm nằm trên ghế.

Tu Diệp Vân lấy ra một cái khăn tay sau đó nhặt ngân châm, đưa tới trước mắt cẩn thận quan sát, cuối cây châm có cuốn sợi chỉ hồng sắc, Tu Diệp Vân đưa thay sờ sờ, cảm giác cuối cây châm còn nổi lên ba điểm, đây đại khái là dùng để cố định chỉ a, trừ phần đó ra, cũng không có gì đặc biệt, nhưng Tu Diệp Vân nhìn ngân châm tổng có một cảm giác thực kỳ quái, vì thế, hắn quyết định mang về nhà chậm rãi nghiên cứu. Đứng lên, Tu Diệp Vân nhìn căn phòng trống trải, lại nghĩ tới tiếng hét tê tâm liệt phế của nữ nhân kia. Hơn nữa vừa nghĩ tới liền đau đầu, đừng nói với hắn nữ nhân kia chính là kiếp trước của nhi tử tiểu thụ đi, nếu vậy, Tu Diệp Vân liền tự sát, không muốn làm cái dạng nữ biến nam này!

Có điều, nghĩ lại trong đầu Mai Ngạn chưa từng xuất hiện loại nữ biến nam, bởi vậy, Tu Diệp Vân hơi chút yên tâm, hơn nữa bây giờ mình ở trong thân thể này, chẳng liên quan gì đến kiếp trước của hắn!

“Tu đại nhân!”

“Tìm được rồi sao?” Mặc dù đối với kiểu xưng hô ‘Tu đại nhân’ Tu Diệp Vân cảm thấy thực run rẩy, nhưng mà người ta dầu gì cũng là tôn kính mình.

“Không có, các đội trưởng điều tra Đông Nam Tây Bắc đại lục đều đã truyền tin, không tìm được dấu hiệu tồn tại của sủng vật, hiện giờ, chúng ta ngoài nhà Tu đại nhân ngài chưa đi thăm dò, toàn bộ mọi chỗ đều tìm qua hết.”

“Các ngươi trước nghỉ ngơi một chút đi.” Thấy người trước mắt có chút mệt mõi, Tu Diệp Vân không khỏi nói. Nghe nói người đội điều tra mỗi ngày đều ngủ không đến hai giờ, chủ yếu là vì lịch huấn luyện của bọn hắn khá nhiều, lại còn thường xuyện nhận được nhiệm vụ. Hiện tại, trong một thời gian ngắn lục tung cả Vũ Phong đại lục, lại không thể tạo ra động tĩnh quá lớn để tránh đả thảo kinh xà, nói vậy nhất định là mệt chết đi.

Người nọ cảm kích nhìn Tu Diệp Vân, sau đó nói tiếng cảm tạ liền Thuấn di rời đi. Tu Diệp Vân nghĩ tới lời người nọ, chỉ còn trong nhà chưa kiểm tra… Chẳng lẽ, Đản Đản kỳ thật bị giấu ở nhà Lãnh Quân Bạch? Chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, nói không chừng kẻ trộm Đản Đản cũng nghĩ như vậy! Nghĩ thế, Tu Diệp Vân lập tức trở về.

Ngay khi Tu Diệp Vân về đến cửa nhà Lãnh Quân Bạch, hắn thấy Doãn Phàm lo lắng đứng ở đó, thấy mình liền vọt tới, “Tu Diệp Vân, ta tìm được sủng vật của ngươi.”

Tu Diệp Vân nhìn vật nhỏ đang cuộn mình trong tay Doãn Phàm, lập tức thật cẩn thận nhận lấy nó, “Đản Đản…”

“Lúc sáng sớm ta ra cửa làm nhiệm vụ thì thấy nó, nhưng ngươi không ở nhà, thế nào, nó không sao chứ.” Doãn Phàm quan tâm hỏi.

“Cám ơn ngươi, nhưng mà… Nó không giống như là không có chuyện gì.” Nói xong, Tu Diệp Vân lập tức chạy vào phòng khách đánh thức Ti Kha cùng Bạch Kim Ngọc còn đang ngủ say. Mặc dù… Hắn cảm thấy mình quá lo cho Đản Đản mà xem nhẹ một chuyện rất trọng yếu.

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

“Sủng vật của ngươi đang trong trạng thái hôn mê.” Bạch Kim Ngọc bị đánh thức đen mặt nhìn Tu Diệp Vân.

“Điểm ấy không cần ngươi nói ta cũng biết.” Ta nhìn ra được.

“Diệp Vân, nó không sao chứ.” Minh Tuyết cũng tỉnh, đang lo lắng nhìn Đản Đản.

“Cứu tỉnh rồi nói sau.” Ti Kha đột nhiên lấy trong người ra một cây nhang Mộc Côn nhỏ, sau đó đặt dưới mũi Đản Đản.”Vật này có khí vị kích thích mãnh liệt, có điều chỉ khi hôn mê gì đó mới có thể dùng đến.”

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Đản Đản liền mở mắt, “Chủ nhân?”

“Đản Đản, thật tốt quá!” Tu Diệp Vân ôm lấy Đản Đản, “Ta không phải bảo ngươi đừng chạy loạn sao? Hại ta lo lắng gần chết!” Tu Diệp Vân khẽ trách.

“Chủ nhân, ngài đang nói gì vậy!” Đản Đản bò ra khỏi lòng Tu Diệp Vân, “Ta ngày hôm qua không phải luôn ở bên chủ nhân sao? Chủ nhân còn nói với ta chuyện nhận được huân chương đệ tử xuất sắc mà!” Đản Đản hưng phấn nói.”Chủ nhân, ngài có phải hưng phấn quá cho nên…” Đầu óc hư mất rồi? Đương nhiên, những lời này Đản Đản tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.

“Ngươi… hôm qua… Xác định là ở bên ta?” Đây là chuyện gì, Tu Diệp Vân mày nhíu chặt, rốt cuộc là Đản Đản đang nằm mơ hay mình đang nằm mơ? “Đản Đản, ngươi có biết hôm qua ta thi xong ngươi đã không thấy tăm hơi đâu, lão sư coi thi cũng là giả…” Đột nhiên, Tu Diệp Vân như nhớ tới cái gì, “Kẻ trộm ngươi nếu có thể giả dạng thành lão sư coi thi, vậy nhất định cũng có thể giả dạng thành ta…” Nói xong, Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn Minh Tuyết, Minh Tuyết cũng gật gật đầu đồng ý.

“Diệp Vân, bằng không ngươi hỏi Lãnh Quân Bạch một chút đi.” Ti Kha đề nghị, không có biện pháp, nàng chẳng có hứng thú với mấy thứ này, cũng không có sức lực tự hỏi, nếu không phải đối tượng xảy ra chuyện là sủng vật của Tu Diệp Vân, Ti Kha đã sớm bỏ đi.

“Không được, Quân Bạch mới vừa ngủ, hơn nữa, trước đó không lâu nhà bọn họ còn chết một thị sủng, còn chưa điều tra ra là ai làm, Quân Bạch đã đủ bận rồi, ta không thể lại đi quấy rầy hắn.”

“Chủ nhân chủ nhân! Đản Đản có một vấn đề!” Đản Đản ở trong tay Tu Diệp Vân nhảy vài cái.

“Nói.”

“Nhà Lãnh phó hiệu trưởng có người chết khi nào a? Sao ta không biết?” Bởi vì không có cổ, Đản Đản không thể làm động tác nghiêng đầu, vì thế chỉ có thể nhúc nhích nhãn cầu.

Trong gian phòng nháy mắt tràn ngập một loại không khí quỷ dị. Tu Diệp Vân cau mày nhìn Đản Đản đứng trên tay mình còn nhìn mình chằm chằm, có cái gì đó hiện lên trong đầu, tuy nhiên trong nháy mắt lại không thể suy nghĩ rõ ràng.

Hơn nữa, vừa rồi bởi vì quá lo lắng cho Đản Đản, Tu Diệp Vân cảm thấy mình xem nhẹ một việc, hiện tại tĩnh tâm lại, mình rốt cuộc là xem nhẹ chuyện gì nhỉ? Tu Diệp Vân lấy tay gõ lên đầu mình, không có đầu mối.

“Cái kia… Đản Đản…” Tu Diệp Vân nhìn Đản Đản, “Chẳng lẽ… Ngươi không nhớ chuyện này…” Tu Diệp Vân xem thấy, Đản Đản tựa như mất ký ức, bởi vì lúc ấy, Đản Đản còn nói với mình Số 1 bị người điều khiển, nó sao có thể… không biết… Sẽ không phải là, Đản Đản lại chuyển thế? Nhưng, chuyển thế sao còn nhớ rõ mình?

“Có sao? Nếu chủ nhân nói vậy, để Đản Đản suy nghĩ một chút nga!” Nói xong, Đản Đản trầm mặc, tựa hồ là nhớ lại, nhưng mà một phút đi qua, Đản Đản bỗng nhiên lấy tay ôm chặt đầu mình, “Chủ nhân, Đản Đản đau đầu… Ô… Nghĩ không ra! Nghĩ không ra… Đau đầu!” Nói xong, lại ngất đi.

“Đản Đản!” Tu Diệp Vân nhẹ nhàng lắc lắc Đản Đản, nhưng Đản Đản lại một chút phản ứng đều không có. Ti Kha thấy thế, lập tức lấy nhan Mộc Côn đặt ở dưới mũi Đản Đản, nhưng qua hai phút, Đản Đản vẫn không tỉnh lại.

“Sự tình có chút phiền phức rồi đây!” Ti Kha nói, “Này… Tựa hồ không có tác dụng với nó.”

“Thật sự không được sao? Ti Kha ngươi còn có biện pháp khác chứ!” Tu Diệp Vân nói.

“Diệp Vân, ngươi không nên như vậy, Ti Kha y sư nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, huống hồ, không phải còn có Bạch Kim Ngọc sao? Chúng ta đều trợ giúp ngươi!” Minh Tuyết tiến lên an ủi Tu Diệp Vân, thật cẩn thận nắm lấy tay Tu Diệp Vân, sau đó đem tay mình để vào bàn tay Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, cầm tay của ta nga! Không phải sợ!”

Ta không có sợ a! Tu Diệp Vân bất đắc dĩ nhìn Minh Tuyết, chỉ là, trong ánh mắt lại không thiếu sủng nịch. Tốt hơn hết là đừng để đứa nhỏ này lo lắng cho mình, Tu Diệp Vân thở dài, sau đó nói với Ti Kha, “Có thể trước giúp ta nhìn một chút xem Đản Đản có phải bị người ta xóa trí nhớ hay không?”

“Ta thắng!” Bạch Kim Ngọc đột nhiên nói, sau đó cười nhìn về phía Tu Diệp Vân, “Ta cùng Ti Kha lão sư đánh đố, xem ngươi có thể trong mười lăm giây nhờ nàng xem xét nguyên nhân Đản Đản mất trí nhớ là thế nào hay không.”

Ách… Quan hệ của hai người quả thực là ngày càng tốt. Tu Diệp Vân lặng lẽ giơ ngón tay cái với Bạch Kim Ngọc.

“Tu Diệp Vân, ngươi biến thành thông minh rồi đó.” Ti Kha nhìn Tu Diệp Vân một cái, tuy rằng bộ dạng cau mày giống như rất khinh thường, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vui sướng. “Ta vừa rồi đã xem qua, Đản Đản mất trí nhớ là có người gây ra, có điều dùng phương pháp… Châm khống pháp thất truyền đã lâu.”
Bình Luận (0)
Comment