Nhân Sinh Trong Sách

Chương 39

Một ngày, Tu Diệp Vân lấy từ trong ngăn kéo ra mảnh thạch anh hắn đã đào khi lần đầu tiên tới Ma Pháp Học Viện. Sau đó dùng công cụ sửa sang lại, dần dần mài thành một vật, hình dạng thực bình thường, nhưng bên trong chính là Tâm trùng, Minh Tuyết thích Tâm trùng như vậy, vật này nhất định có thể khiến y vui vẻ, tuy rằng không quá tinh xảo thế nhưng… Tu Diệp Vân đem thạch anh giơ lên, híp mắt nhìn nhìn, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rất đẹp.

Vào Cần Tuyết điện, Minh Tuyết đang uống thứ dược Ti Kha đặc biệt chế ra, nghe nói hương vị có hơi ‘ngọt’.

“Diệp Vân?” Minh Tuyết uống xong ngụm cuối cùng, đưa chén dược cho thị nữ bên cạnh.

“Xem ta tới cho ngươi cái gì?” Tu Diệp Vân chìa thạch anh ra, phía trên đã xâu một sợi dây lam sắc.

“Tâm trùng!” Minh Tuyết ôm thạch anh trong lòng bàn tay, cười đặc biệt vui vẻ.

“Thích không?” Tu Diệp Vân hỏi, giúp Minh Tuyết đeo lên cổ, “Này tặng cho ngươi, hi vọng sau này giữa chúng ta sẽ giống như nó, sạch sẽ, trong suốt, không có bất kỳ giấu diếm gì.”

Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tuyết cười cười, sau đó vuốt ve thạch anh, “Diệp Vân, ta sau này sẽ không lừa ngươi nữa.”

Tu Diệp Vân cười cười, sau đó đặt tay lên bụng Minh Tuyết, mấy hôm trước khi hắn sờ lên bụng Minh Tuyết lại có thể loáng thoáng nghe thấy thanh âm của hài tử, oa nhi kêu ‘Ba ba’, thanh âm non nớt đáng yêu cực kỳ. “Minh Tuyết, hôm đó ta nghe thấy hài tử nói chuyện.”

“Thật… Thật không? Hôm nay thì sao? Hôm nay có nghe thấy không?”

“Không có.” Tu Diệp Vân nhăn mi, “Kỳ quái, hôm nay hài từ lại khóc suốt.” Tu Diệp Vân ngẩng đầu, “Minh Tuyết, có phải do ngươi tâm tình không tốt hay không?”

Lòng ta đương nhiên là không tốt, có đứa bé này, rất mệt mỏi! Minh Tuyết nghĩ như vậy nhưng miệng lại nói khác, “Diệp Vân… Hôm nay… Hôm nay ta lại đụng phải Minh Hạ.”

“Hắn có làm gì ngươi không?”

“Có, hắn giữ không để ta đi.” Minh Tuyết nói xong vén ống tay áo lên, “Ngươi xem.”

Tu Diệp Vân nhìn cánh tay như bạch ngọc lúc này hiện lên một khối xanh tím.

“Sau đó, sau đó ta nói Diệp Vân sẽ bảo hộ ta, hắn còn chưa tin, lúc sau nếu không phải Ti Kha y sư đến xem bệnh cho ta, chỉ sợ…”

“Chớ sợ chớ sợ, sau này ta sẽ ở bên ngươi.” Tu Diệp Vân ôm Minh Tuyết, tại nơi Minh Tuyết nhìn không thấy ánh mắt liền lạnh xuống, nếu Minh Hạ thật sự gặp chuyện ở Cần Tuyết điện, ám vệ của Minh Tinh sao lại không ngăn cản? Cho dù không ngăn cản, bọn hắn làm sao có thể không thông báo cho Minh Tinh?

Chẳng lẽ Minh Tuyết lại đang lừa gạt mình? Nhưng mục đích của y là gì?

Mấy ngày sau, Tu Diệp Vân nói với Minh Tuyết muốn tìm Minh Tinh có việc nên ra ngoài chốc lát, bảo Minh Tuyết nghỉ ngơi thật tốt. Minh Tuyết gật gật đầu an tâm nhắm mắt lại, đợi Minh Tuyết ngủ say, Tu Diệp Vân liền định tới phòng nghị sự học tập, có điều nửa đường lại đụng phải Ti Kha.

“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân hỏi, lúc này vẻ mặt Ti Kha vô cùng nghiêm túc.

“Tu Diệp Vân, ta phát hiện có người trộm tiên thảo của ta.” Ti Kha nói. Người nọ mỗi ngày trộm một chút, ban đầu nàng cũng không phát hiện, số lần nhiều lên mới bị phát hiện.

“Tiên thảo là để làm gì?”

“Ăn nhất định sẽ sảy thai.” Ti Kha lộ vẻ lo lắng, “Ta hoài nghi có người muốn hại hài tử trong bụng Minh Tuyết điện hạ.”

Nghe Ti Kha nói, Tu Diệp Vân nhíu mi, “Xem ra gần đây cần phòng bị chặt hơn, có điều nói không chừng là đệ tử nào lười đi hái thuốc, bởi vậy mới đến trộm của ngươi.”

“Ngươi nói cũng đúng, có điều cẩn thận vẫn hơn.” Ti Kha nói xong, đột nhiên nghĩ tới điều gì, “Đúng rồi, mấy hôm trước, một thị nữ bên người Minh Tuyết điện hạ đột nhiên mất tích, ngươi nói… Liệu có phải thị nữ thay người trộm Tiên thảo, xong việc liền bị diệt khẩu?”

“Này…” Tu Diệp Vân cúi đầu trầm tư, “Như vậy đi, ta chỉ cần không có việc gì sẽ đều ở bên Minh Tuyết, mặt khác mỗi lần đưa đồ ăn, phiền ngươi kiểm tra kỹ giúp ta.”

“Được rồi.” Ti Kha gật gật đầu, sau phất phất tay, “Ta còn có việc, đi trước.”

Tu Diệp Vân gật gật đầu, tạm biệt Ti Kha.

Vừa tới cửa phòng nghị sự, liền thấy một nam tử bộ dạng thập phần tương tự Minh Tuyết từ bên trong đi ra. Tu Diệp Vân đoán, đây hẳn là huynh đệ của Minh Tuyết.

“Đây không phải Tu Diệp Vân sao? Thế nào, tới tìm phụ vương ta?”

“Ngươi là?”

“Ta là Minh Hạ.” Minh Hạ nói xong, đột nhiên lộ ra vẻ khinh thường nhìn nhìn Tu Diệp Vân, “Thật đúng là… Hạng người gì thú dạng thê ấy a, ngươi cùng Minh Tuyết, thật đúng là hai tiện nhân!”

“Minh Hạ ngươi câm miệng cho ta, trở về!” Đang lúc Tu Diệp Vân chuẩn bị phản bác, Minh Tinh ở trong phòng rống một tiếng, Tu Diệp Vân lần đầu tiên biết Minh Tinh lại có thể lớn giọng như vậy.

“Dạ phụ vương.” Minh Hạ nói xong, hung hăng trừng mắt Tu Diệp Vân một cái, sau đó bỏ đi.

Tu Diệp Vân đẩy cửa phòng nghị sự tiến vào, “Ta tới.”

“Ân.” Minh Tinh lên tiếng.

“Nói với ngươi chuyện này, hôm trước ta từ nơi này đi ra, đụng phải Tu Trạch Vũ, hắn cho là hai ta đã làm chuyện mờ ám.” Nói xong Tu Diệp Vân cười to, “Hắn cũng thực ngớ ngẩn.”

“Vậy sao?” Minh Tinh cười cười mất tự nhiên, “Đúng rồi, Thủy hệ ma pháp cao cấp ngươi đã luyện thành đi.”

“Ân, tuy rằng chưa quá thuần thục.”

“Có thể động thủ.” Minh Tinh nói, “Minh Hạ gần đây ngày càng hung hăng càn quấy, còn không động thủ, ta e rằng…”

“Này ta biết, thực ra ta cũng đang chuẩn bị động thủ.” Nghĩ đến Minh Tuyết sảy thai, Tu Diệp Vân liền hoảng sợ.

Đúng lúc này, có người gõ cửa. Bước vào là Tư Khanh.”Tu Diệp Vân, tên dân thường kêu là Bạch Kim Ngọc tìm ngươi.”

Tu Diệp Vân nghe Tư Khanh gọi Bạch Kim Ngọc như vậy có chút run rẩy, sau đó hướng Minh Tinh gật gật đầu, “Ta ra ngoài trước.” Ra ngoài cửa, Tu Diệp Vân thấy Bạch Kim Ngọc đã chạy tới, tốc độ rất nhanh diễn cảm cũng vạn phần khẩn trương, giống như xảy ra đại sự gì. “Làm sao vậy?”

“Tu Diệp Vân, không xong, Minh Tuyết điện hạ sảy thai!”

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Tại Cần Tuyết điện, không khí thập phần ngưng trọng. Tu Diệp Vân nhìn thấy Ti Kha không ngừng làm trị liệu cho Minh Tuyết, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Ti Kha nói, Minh Tuyết điện hạ tuyệt đối là do ăn thứ gì đó có Tiên thảo mới như thế, cứ như vậy hài tử trong bụng căn bản là khó giữ, nếu như là va chạm đơn thuần còn có cơ hội cứu chữa, thế nhưng nếu là dùng dược… Thật sự là cực kỳ nguy hiểm.

Tu Diệp Vân nhớ rõ thanh âm Ti Kha đều run rẩy, đồng thời hắn cũng nhớ rõ, bản thân đã khẩn cầu Ti Kha một lần cố gắng lại cố gắng.

Thế nhưng… Tu Diệp Vân nhìn thấy Ti Kha không ngừng lắc đầu, thở dài, còn có ánh mắt đỏ ngầu của Ti Kha, hắn biết cho dù mình có khẩn cầu thế nào, hài tử cũng không thể cứu giữ, đây cũng không phải là Ti Kha có thể trị được. Tựa như phụ nữ có thai ở hiện đại dùng thuốc lưu sản, đứa trẻ căn bản không thể sống sót.

“Tu Diệp Vân, thực xin lỗi, ta đã tận lực.” Ti Kha bứt rứt cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt bi thương của Tu Diệp Vân.

Tu Diệp Vân gật gật đầu, không nói chuyện. Rốt cuộc… Rốt cuộc là ai? Là ai hại Minh Tuyết, hại con của mình!

Đang lúc Tu Diệp Vân giận không chịu nổi, Tinh Linh vương cũng nghe tin mà đến, liếc nhìn Minh Tuyết trong nháy mắt, liền nhịn không được đỏ hoe vành mắt, “Minh Tuyết… Minh Tuyết…” Minh Tinh vuốt gò má tái nhợt của con mình, “Hài tử…”

Đột nhiên, Minh Tinh ngẩng đầu lên, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lời này là hỏi tất cả những kẻ ở đây, âm thanh kia lạnh như băng, khiến tất cả sợ hãi.

“Bệ hạ.” Đúng lúc này, một thị nữ quỳ xuống, thân mình còn đang run rẩy, “Ta vốn ở bên ngoài chờ đợi, đột nhiên nghe thấy có tiếng đổ vỡ, vừa chạy vào liền phát hiện điện hạ đã ngã trên mặt đất, ta qua đỡ điện hạ, điện hạ chỉ nói bốn chữ  ‘Minh Hạ hại ta’ rồi ngất đi.”

Mọi người nghe thị nữ nói đều cả kinh, chẳng lẽ Minh Hạ ép Minh Tuyết ăn Tiên thảo?

Lúc này, Minh Tuyết vốn đang hôn mê liền tỉnh lại, y mở to mắt, đưa tay kêu tên Tu Diệp Vân, “Diệp Vân… Diệp Vân…”

Tu Diệp Vân lập tức nắm lấy tay Minh Tuyết.

“Diệp Vân, ta sợ…”

“Không sợ, ngoan… Không sợ, là ta không tốt.”

“Diệp Vân…” Minh Tuyết nhẹ nhàng gọi một tiếng, tay kia thì sờ sờ bụng mình, mặt tái nhợt lộ ra thần sắc kích động, “Diệp Vân…” Minh Tuyết thanh âm run rẩy hỏi, “Hài tử… Hài tử đâu?”

Tu Diệp Vân sửng sốt, cười cười, “Minh Tuyết ngoan, trước nghỉ ngơi thật tốt, được không?”

“Hài tử đâu?” Minh Tuyết mở to hai mắt, nhìn Tu Diệp Vân, “Hài tử đâu?” Y lại hỏi hết lần này đến lần khác, khiến tất cả mọi người đều không đành lòng nói ra sự thật.

“Minh Tuyết… Nghe lời Diệp Vân, nghỉ ngơi trước được không?” Minh Tinh ở bên mở miệng, ôn nhu nhìn Minh Tuyết.

“Phụ vương… Phụ vương ta nhớ ra rồi, là Minh Hạ, hắn bức ta ăn Tiên thảo, hài tử của ta đã không còn, đúng hay không?” Minh Tuyết khóc hỏi, thấy Minh Tinh không nói lời nào, y lại nhìn về phía Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, hài tử của ta… Đã không còn, đúng hay không?”

Nghe Minh Tuyết nói, Tu Diệp Vân không trả lời ngay, mà lại hỏi ngược Minh Tuyết, “Ngươi nói Minh Hạ hắn bức ngươi ăn Tiên thảo, chuyện xảy ra khi nào?”

“Chính là lúc ngươi nói đi tìm phụ vương, không nghĩ tới hắn thừa dịp ngươi đi vắng, lại có thể… Diệp Vân… Ô… Diệp Vân, con của chúng ta…”

“Đã không còn.” Tu Diệp Vân nói.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tu Diệp Vân, thực không rõ Tu Diệp Vân mới rồi còn lén gạt chân tướng sự tình, vì sao đột nhiên lại bình tĩnh nói ra sự tình tàn nhẫn như thế. Minh Tinh ban đầu cũng cả kinh, thế nhưng lại nhìn nhìn Minh Tuyết, nhớ lại lời Minh Tuyết vừa nói, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

“Diệp… Diệp Vân…” Minh Tuyết nắm lấy tay Tu Diệp Vân che hai mắt mình, mặc cho lệ không ngừng theo khóe mắt chảy xuống thấm ướt gối.

Tu Diệp Vân chậm rãi rút tay ra, sờ sờ tóc Minh Tuyết, “Ta thay ngươi giết hắn, thay hài tử báo thù.”

Bóng lưng Tu Diệp Vân dần ly khai tầm mắt đám người, đến khi hắn hoàn toàn biến mất mọi người mới kịp tiêu hóa hết câu nói vừa rồi của Tu Diệp Vân. Nhưng mà, đuổi theo không phải Ti Kha, không phải Bạch Kim Ngọc, không ngờ lại là Minh Tinh.

Minh Tinh rất nhanh đã đuổi kịp Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, ngươi…”

“Thế nào?”

“Không… Đừng…”

“Đừng cái gì? Đừng giết Minh Hạ, hay… Đừng vứt bỏ Minh Tuyết?” Tu Diệp Vân lớn tiếng quát, sau thấy Minh Tinh khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói tiếng thật có lỗi.

“Đây còn không phải là một cơ hội.” Minh Tinh cười cười, tuy rằng có vẻ rất vô lực, “Bằng tội danh giết hại hậu duệ hoàng thất, ta sẽ xuất binh bắt Minh Hạ, sau đó mặc ngươi xử trí, coi như trút căm phẫn đi.”

“Ngươi phải biết, giết Minh Hạ chẳng qua là vì đáp ứng ngươi, không phải trút căm phẫn gì hết.” Tu Diệp Vân nói, “Bởi vậy cho dù ta giết Minh Hạ, cũng không thể tiêu trừ uất hận trong lòng ta!”

Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tinh cúi đầu trầm mặc không nói, qua hồi lâu y nhẹ nhàng nói một câu thực xin lỗi. Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh, đột nhiên cười lạnh, “Minh Tinh, tuy ngươi đau hắn thương hắn, thế nhưng chuyện hắn làm sai, không cần ngươi thay hắn xin lỗi.”

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Minh Hạ bị bắt, vì tội sát hại hậu duệ hoàng tộc, bị phong ấn liên khóa trong nhà giam đặc của hoàng tộc cùng quý tộc. Sự tình phát sinh vô cùng đột ngột, cơ hồ Minh Tuyết chân trước sảy thai, Minh Hạ sau lưng liền bị bắt, nháy mắt phát sinh hai sự kiện trọng đại như thế, khiến toàn bộ Vũ Phong đại lục đều kinh hãi.

Phong ấn liên, hiệu quả giống như phong ấn, nhân loại hay Tinh Linh bị khóa lập tức sẽ mất toàn bộ năng lực, kể cả Hư vô.

Nói cách khác, bị phong ấn liên, sẽ không thể chạy thoát.

Thấy Tu Diệp Vân bước vào phòng giam, Minh Hạ cười lạnh, “Thế nào… Tới giết ta?”

Tu Diệp Vân không nói chuyện liền phát động băng vũ tiễn, giống như hóa điên mà công kích Minh Hạ… Thế nhưng hắn lại cố tình không bắn trúng nơi yếu hại của Minh Hạ. Lúc sau, Tu Diệp Vân lại đổi Phong hệ ma pháp, Minh Hạ bị nâng lên cao sau đó bị lực gió đẩy thẳng vào tường, khiến Minh Hạ miệng phun máu tươi, Tu Diệp Vân mới dừng lại.

Tứ chi bị Tu Diệp Vân dùng hỏa thiêu, Minh Hạ kêu cũng không kêu một tiếng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Thế nào, đang giận cá chém thớt lên ta sao?”

Nghe Minh Hạ nói vậy, Tu Diệp Vân đột nhiên dừng lại.

“Ta cho ngươi biết, ngày Minh Tuyết sảy thai, có phái người bí mật tới tìm ta, nói muốn gặp tại Lâm Hải.”

“Câm miệng.”

“Ta không phải kẻ ngu, ta sao có thể đi? Chúng ta là hai phe đối đầu a, hắn chẳng qua là muốn ta ra ngoài, không để ta ngồi trong tẩm cung thôi… Ha ha…” Minh Hạ nói xong, ho ra một ngụm máu, “Vì thế… Ta đi tìm phụ hoàng, không ngờ còn đụng phải ngươi…”

“Ta bảo ngươi câm miệng!” Tu Diệp Vân hét lớn, vung tay lên, Minh Hạ bị nâng lên giữa không trung, sau đó lại bị thả mạnh xuống.

“Ha ha… Hắn nhất định không biết, ta không chỉ có tìm phụ hoàng, còn đụng phải ngươi… Ha ha ha…” Minh Hạ gian nan giơ ngón tay chỉ vào Tu Diệp Vân, “Tu Diệp Vân… Ngươi tạm thời lừa mình dối người, khụ khụ… Ngươi biết rõ, khi Minh Tuyết sảy thai… Ngươi…” Thân thể gã run rẩy, miệng thở phì phò, “Ngươi… gặp ta, ở phòng nghị sự, ta căn bản không thể… thể…”

“Đừng nói nữa…” Tu Diệp Vân đột nhiên che mặt quay đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng Minh Hạ giãy dụa trên mặt đất.

“Ha ha ha ha… Minh Tuyết… Căn bản không thương hài tử kia… Ha ha ha ha ha” Minh Hạ đột nhiên cười như điên, “Tu Diệp Vân, ngươi… đã biết đúng không? Là Minh Tuyết… Chính hắn… Ha ha, chính hắn… Ha ha… Ta, ta cho dù chết —— cũng không để hắn sống dễ chịu!” Minh Hạ cuối cùng giật giật hai cái sau đó không còn tiếng động, câu nói vừa rồi đã dùng hết toàn bộ khí lực.

Tu Diệp Vân nhìn đôi mắt vẫn mở trừng trừng kia, ngồi xổm xuống, giúp gã khép lại.

Đúng vậy, Minh Hạ nói không sai, là chính Minh Tuyết đã giết chết hài tử. Từ khi Minh Tuyết nói Minh Hạ buộc y ăn Tiên thảo thì Tu Diệp Vân đã biết. Bởi vì, mình và Minh Tinh vào thời điểm Minh Tuyết nói đã gặp Minh Hạ. Còn Ti Kha bị mất Tiên thảo, có ai sẽ hoài nghi Minh Tuyết đây?

Tu Diệp Vân há miệng thở dốc, đứng lên.

Minh Tuyết, ngươi lại lừa ta, còn dám phá bỏ con của chúng ta, đứa nhỏ kia khi ta sờ bụng ngươi đã luôn dùng thanh âm non nớt gọi ta ‘Ba ba’. Khó trách, ngày đó hài tử cứ khóc mãi, hẳn nó đã cảm thấy mẫu thân không cần mình nữa.

Tu Diệp Vân mở cửa lao, từng bước đi ra ngoài. Thủ vệ ngoài cửa nhịn không được thoáng nhìn vào trong phòng giam, kinh hãi. Minh Hạ im lặng nằm trên mặt đất, trên người không có một chỗ hoàn hảo, thậm chí… Tứ chi đều cháy đen, đó là dấu vết do bị hỏa thiêu…

Đi vào Cần Tuyết điện, Tu Diệp Vân dừng chân trước cửa phòng ngủ, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm đại môn, cuối cùng hít sâu một hơi, đi vào.

“Ti Kha, ngươi ra ngoài trước đi.” Thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng, khiến không khí trong phòng trở nên quỷ dị.

Ti Kha gật gật đầu, liếc nhìn Tu Diệp Vân một cái, sau đó đi ra ngoài.

Tu Diệp Vân ngồi bên cạnh Minh Tuyết đang ngủ say, sờ sờ gương mặt y, sau đó… Tay chậm rãi trượt xuống tới cổ, một viên thạch anh xinh đẹp, tuy rằng không tinh xảo nhưng là tác phẩm mình đã mất rất nhiều ngày mới hoàn thành. Lúc ấy đưa cho Minh Tuyết, bản thân đã nói cái gì? A… Đúng rồi, hi vọng chúng ta giống như thạch anh này, sạch sẽ trong suốt.

Minh Tuyết lại đáp thế nào? Y nói sẽ không lừa gạt mình nữa.

Tu Diệp Vân đột nhiên cười lạnh, bàn tay vuốt ve cổ Minh Tuyết càng thu càng chặt. Trong lúc ngủ mơ Minh Tuyết đột nhiên cảm thấy mình không thể thở, giãy dụa vài cái rồi mạnh mẽ mở to mắt, “Diệp… Diệp Vân…”

Nghe thấy thanh âm của Minh Tuyết, Tu Diệp Vân lập tức buông tay.

Minh Tuyết ho khan thuận khí, đợi hồi phục lại mới ngẩng đầu nhìn Tu Diệp Vân. Vừa rồi Tu Diệp Vân làm cái gì vậy? “Diệp Vân?”

Tu Diệp Vân không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Minh Tuyết, Minh Tuyết nhịp tim bắt đầu tăng tốc, y có dự cảm, có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment