Nhân Sinh Trong Sách

Chương 40

“Diệp Vân?”

Tu Diệp Vân nhìn Minh Tuyết, đột nhiên vươn tay sờ sờ gò má Minh Tuyết, “Minh Tuyết, Ngũ hoàng tử… đã chết rồi.”

“Diệp Vân…”

“Minh Tuyết, ta đã từng nói ngươi có lẽ là người thích hợp nhất làm Vương, bởi vì ngươi ôn nhu, thiện lương.” Tu Diệp Vân vừa nói vừa ôn nhu cười, “Nhưng bây giờ xem ra, là bởi vì ngươi quá ngoan độc.”

“Diệp Vân… Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng như vậy…” Minh Tuyết nắm lấy tay Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, đừng như vậy, ngươi như vậy khiến ta cảm thấy rất sợ hãi.”

Tu Diệp Vân vẫn cười, tay mặc cho Minh Tuyết cầm lấy, “Minh Tuyết, ngươi thích hài tử không?” Tu Diệp Vân đột nhiên hỏi.

“Ta…”

“Ta không thể nói ta yêu thích hài tử, nhưng với đứa nhỏ trong bụng ngươi cũng thực chờ mong.” Tu Diệp Vân ngắt lời Minh Tuyết. “Ta từng ảo tưởng con của chúng ta sẽ trông như thế nào.” Tu Diệp Vân cúi đầu, “Mặc kệ là nam hay nữ, ít nhất, nó sẽ có đôi mắt giống ngươi, cái mũi giống ta, lúc nhỏ nó nhất định sẽ thực đáng yêu, khôn lớn cũng nhất định là một mỹ nhân.”

“Diệp Vân… Ngươi đừng nói…” Minh Tuyết lắc đầu, “Đừng nói…”

“Minh Tuyết, ngươi biết không? Vào lúc ngươi sảy thai, Minh Hạ đang ở chỗ phụ vương ngươi. Ngươi… biết không?” Ba chữ cuối cùng, ánh mắt Tu Diệp Vân rốt cục biến thành lãnh liệt, diễn cảm cũng không còn bình tĩnh vô ba như trước.

Minh Tuyết mạnh mẽ buông tay Tu Diệp Vân, môi ngăn không được mà run rẩy. Y không nói lời nào, y không dám nói lời nào.

“Ngươi thật sự ngoan độc, ngươi biết ta quan tâm tới hài tử, nhất định sẽ giết kẻ khiến ngươi sảy thai. Bởi vậy ngươi giá họa cho Minh Hạ để ta thay ngươi diệt trừ chướng ngại vật này!” Tu Diệp Vân nhìn chằm chằm Minh Tuyết, “Thế nhưng ngươi có biết hay không, từ hơn một tháng trước, Minh Tinh đã cho ta học các loại ma pháp, chính là để thay ngươi giết những kẻ cản đường ngươi!”

Trong mắt Minh Tuyết đột nhiên chảy nước mắt, không báo trước, cứ như vậy chảy xuống. Đúng vậy, thật sự y đã lợi dụng tình cảm của Tu Diệp Vân đối với hài tử, hơn nữa y cũng vì mang thai nên yếu đuối nên không thích hài tử này, bởi vậy, y vẫn cho rằng hài tử có chết cũng không có gì.

Thế nhưng khi y ăn Tiên thảo mà đau đớn khó nhịn, y đột nhiên bắt đầu hoài nghi mình có làm sai hay không, bởi vì đau đớn kia thật giống như bị cắt miếng thịt trên người, đau tận tâm khảm.

Minh Hạ, luôn đối đầu với y, cùng Minh Vũ chỉnh y, hại y. Y thật sự rất căm ghét hai người kia, thật sự! Bởi vậy, vừa mất nhi đồng vừa giết được Minh Hạ, quả thực chính là một công đôi việc!

Thế nhưng… thế nhưng…

“Minh Tuyết, ta chỉ muốn biết ngươi làm như thế nào lấy được Tiên thảo?”

“Tìm người trộm.”

“Người đâu?”

“Giết…” Minh Tuyết giống như bị thứ gì chặn ngang cổ họng.

Nghe Minh Tuyết nói, Tu Diệp Vân trầm mặc, mà Minh Tuyết cũng cúi đầu.”Minh Tuyết điện hạ vĩ đại, Minh Tuyết điện hạ khôn ngoan…”

Minh Tuyết ngẩng đầu nhìn Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân nâng tay y nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.

“Cuộc sống sau này, ta không thể ở bên cạnh ngươi, đồng thời ta hi vọng ngươi đừng đi tổn thương người khác, ngươi cũng biết, ta đang nói Tu Trạch Vũ.” Nói xong, Tu Diệp Vân đứng lên, “Cái này đơn giản coi như là ước định chia tay đi.”

Khi nghe thấy hai chữ chia tay, Minh Tuyết cả người đều hư nhuyễn, lúc này đây ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, có điều… sao y có thể buông tha Tu Diệp Vân? Hắn vô cùng quan trọng với kế hoạch, còn chưa thành công.

Minh Tuyết chạy ra cửa đuổi theo Tu Diệp Vân, thế nhưng đâu còn thấy bóng dáng Tu Diệp Vân? Cái người sẽ cho y cái ôm ấm áp, giờ đây ngay cả bóng lưng cũng không lưu lại.

Minh Tuyết đột nhiên ngồi xụp xuống, rúc vào góc tường, hai tay ôm lấy chân, vì sao… vì sao lại đau lòng. Hắn rõ ràng chỉ là người trong kế hoạch! Vì cái gì thấy hắn rời đi, không còn tiếng nói ôn nhu kia, lại đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng khôn cùng.

Vì cái gì, rõ ràng một lòng muốn lợi dụng hắn, giờ đây lại lấy lý do ‘kế hoạch chưa thành’ mà níu giữ hắn! Thậm chí dâng cả thân thể lên.

Minh Tuyết chôn đầu giữa hai chân không ngừng khóc, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, chính y cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì.

Vì thế, chỉ ngắn ngủi vài ngày, Minh Hạ chết, Minh Tuyết sảy thai, mà ở nơi người khác không biết, một tình yêu đã không còn như trước.

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Tu Diệp Vân muốn hút thuốc, thế nhưng Vũ Phong đại lục không có thuốc lá, Tu Diệp Vân muốn say rượu, có điều… lại cảm thấy dùng cồn thì thực có lỗi với thân thể mình.

Theo Cần Tuyết điện trở về Tu Diệp Vân vẫn luôn ngồi trên trường kỷ, nguyên nhân chính là Lãnh Quân Bạch đang ở trong phòng cùng nam sủng. Tu Diệp Vân đành ngồi bên ngoài.

Tu Diệp Vân thập phần buồn bực, Minh Tuyết là người đầu tiên hắn thích, là thật lòng thích! Đám tình nhân trước kia, hắn đã từng tự tay làm quà tặng hay chưa? Không thể nào, nhiều lắm mua cho bọn hắn. Nhưng bây giờ thì sao, thời gian hắn ở bên Minh Tuyết có so bằng thời gian kết giao với đám tình nhân kia sao!

Mà nói gì đến yêu đương! Ngay cả con mình cũng có thể giết, rốt cuộc tính là cái gì! Tu Diệp Vân nghẹn khí không nơi phát tiết, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, cảm giác chỉ cần hơi dùng lực liền biến thành đao giết người!

Một lát sau, Lãnh Quân Bạch đã ra, đại khái là vừa tắm rửa, trên tóc còn vài giọt nước. Trong tay Lãnh Quân Bạch cầm một cái khăn, nhẹ nhàng xoa tóc mình.

“Diệp Vân.”

Nghe thấy thanh âm của Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân cơn tức nháy mắt tiêu tan một nửa, “Hưởng thụ xong rồi?”

Lãnh Quân Bạch ngẩn người, sau đó gật gật đầu, đến cạnh Tu Diệp Vân, “Diệp Vân… Ngươi không sao chứ.” Lúc trước đã nghe chuyện Minh Tuyết sảy thai, chỉ là mình vẫn cố ý tránh hơn nữa Tu Diệp Vân luôn không ở nhà, nên y cũng không kịp an ủi Tu Diệp Vân.

“Quân Bạch.” Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch, “Ngươi biết không? Ta đã vô cùng chờ mong hài tử kia chào đời.”

“Ha ha, đúng vậy a, ai không chờ mong kết tinh tình yêu của mình cùng ái nhân chứ?”

“Chúng ta chia tay.”

“Nha.” Lãnh Quân Bạch nhẹ nhàng lên tiếng, “Ngươi nói cái gì?”

“Chúng ta chia tay.”

“Vì cái gì?” Lãnh Quân Bạch ngẩn ra, không nghĩ tới Tu Diệp Vân lại nói ra lời chấn động như thế.

“Quân Bạch, ngươi biết không? Minh Tuyết đã tự tay giết con chúng ta, ngươi bảo ta phải ở bên hắn thế nào?” Tu Diệp Vân nói xong, cười khan, “Nói đến cùng, hắn cũng chỉ lợi dụng ta mà thôi.” Nhưng vừa dứt lời đầu vai bỗng thực nặng, cổ Lãnh Quân Bạch tựa như mất lực, đầu ngả vào bờ vai Tu Diệp Vân, “Làm sao vậy?”

“Diệp Vân, ngươi rõ ràng rất khó chịu, vì sao còn muốn cười? Cẩn thận nội thương…”

“Ha ha, ta thực khó chịu, thế nhưng… Ta không thể vì khó chịu mà kêu gào khóc lóc sẽ hủy hình tượng a.” Tu Diệp Vân vừa dứt lời, lại cảm thấy đầu vai nong nóng, nâng đầu Lãnh Quân Bạch lên, nước mắt y từng giọt từng giọt rơi xuống, Tu Diệp Vân không hiểu ra sao, “Ngươi khóc cái gì?”

“Ta không sợ mất hình tượng, miễn phí giúp ngươi nhỏ vài giọt lệ…”

“…”

Thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, Lãnh Quân Bạch tiếp tục khóc, khóc một hồi, lau đi dòng lệ, “Ta khóc tốt lắm.”

“Ngươi thật tốt, ta khóc không được, ngươi liền giúp ta khóc.” Tu Diệp Vân vừa nói vừa nâng tay giúp Lãnh Quân Bạch lau khô dòng lệ, Lãnh Quân Bạch đem toàn bộ trọng lượng đầu dụi vào vai Tu Diệp Vân, khiến Tu Diệp Vân có cảm giác như đang nâng một quả cân lớn, “Ngươi thật khờ muốn chết…”

“Ha ha, vật họp theo loài, người đi theo đàn.”

“Đúng a, ta cũng không thông minh hơn chút nào.” Tu Diệp Vân cười khổ một tiếng, “Cư nhiên bị người ta lừa.”

“Ân.” Lãnh Quân Bạch ngẩng đầu lên, không tra tấn vai Tu Diệp Vân nữa, “Ta khóc, ngươi đừng đau lòng nữa.”

“Thấy ngươi khóc, ta thực vui vẻ.”

“Ngươi có ý gì…” Lãnh Quân Bạch bất mãn liếc Tu Diệp Vân một cái.

“Ha ha, không ý gì hết.” Tu Diệp Vân cười to hai tiếng, đột nhiên thập phần chân thành nói, “Có điều tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều, thật sự…”

Lãnh Quân Bạch nhìn nụ cười của Tu Diệp Vân đã thoải mái không ít, nhất thời thở phào một cái.”Cho ngươi mượn đôi môi này… Lấy an ủi tâm hồn đau khổ của ngươi…” Lãnh Quân Bạch nâng đầu lên… không để Tu Diệp Vân kịp phản ứng, liền dùng tốc độ nhanh nhất đụng một cái, “Ha ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha ha…”

“Ngươi… Ngươi không sao chứ…” Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch cuồng tiếu không dứt, “Không phải chỉ là hôn một cái sao? Lại vui vẻ như vậy?”

“Ngươi không hiểu… Ngươi không hiểu…” Lãnh Quân Bạch lắc đầu, lúc sau lại gật gật đầu.

“Được rồi, đi ngủ đi, đừng ở lúc lắc lúc gật như vậy…” Tu Diệp Vân lôi kéo Lãnh Quân Bạch, “Đứng lên, mấy ngày nay ta còn không được nghỉ ngơi đàng hoàng đâu.”

Lãnh Quân Bạch bị Tu Diệp Vân lôi kéo, vô cùng vui vẻ.

Không có lý do… Y chỉ thấy vui vẻ thôi. Đến khi hai người nằm trên giường Lãnh Quân Bạch vẫn không ngủ, đương nhiên, Tu Diệp Vân cũng không ngủ. Cuối cùng Tu Diệp Vân chống đỡ không nổi, hắn thực rất mỏi mệt vì thế vỗ Lãnh Quân Bạch, miệng rầm rì hát cái gì đó.

Lãnh Quân Bạch nghe đại khái là bài hát ru, có điều… Lãnh Quân Bạch còn chưa ngủ, Tu Diệp Vân đã ngừng tiếng. Thế là, Tu Diệp Vân thành hát ru chính mình.

Trộm nhìn thoáng qua Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch cười cười. Y biết, Tu Diệp Vân chia tay Minh Tuyết, y không nên vui vẻ, bởi vì Tu Diệp Vân đang thương tâm, đang đau khổ, thế nhưng thấy Tu Diệp Vân vì mình mà mặt mày giãn ra, Lãnh Quân Bạch liền vui vẻ, hơn nữa cái hôn lén thành công kia, “Hắc hắc…” Trộm cười, chậm rãi nhắm mắt, an tâm ngủ.

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân ngủ thẳng đến trưa, lúc trước vì phải tới Cần Tuyết điện nên cần thức dậy thật sớm, nhưng bây giờ, Tu Diệp Vân vỗ vỗ tay, không cần! Rốt cuộc không cần… Phun ra một hơi, Tu Diệp Vân ngồi xuống, mặc y phục, rửa mặt. Mà Lãnh Quân Bạch, đã sớm không thấy tăm hơi, dù sao người ta cũng là phó hiệu trưởng, còn phải đi làm.

Trần bá đưa cho Tu Diệp Vân ít thứ ăn, Tu Diệp Vân vừa nhìn, là loại bánh ba tầng (hiện đại gọi là sandwich), cắn một miếng, mùi vị không tồi. Tu Diệp Vân từ từ ăn, vốn định để chiều mang đến phòng nghị sự học thì ăn, có điều bánh có chút lớn lại ăn khá ngon nên Tu Diệp Vân vô tình đã ăn sạch. “Cám ơn ngài Trần bá, thứ này ăn thật ngon.”

“Nga, không cần cảm tạ Diệp Vân thiếu gia.” Trần bá khẽ cười nói, “Đó là chủ nhân làm, sáng sớm hắn ăn một cái, cảm thấy làm được thành công, liền để cho ngươi một cái.”

“Nga? Quân Bạch còn có thể làm mấy thứ này?”

“Chủ nhân cũng là lần đầu tiên làm, bởi vậy khẩn cấp muốn để ngài nếm thử.”

“Cám ơn Quân Bạch, ai….” Tu Diệp Vân nhẹ nhàng nói một câu.

Rốt cục đợi đến quá trưa, Tu Diệp Vân theo thường lệ tới phòng nghị sự luyện tập. Hiện giờ, Tu Diệp Vân khả năng tiếp thu năng lực ma pháp đã ngày càng cao, mà tốc độ luyện tập cũng càng lúc càng nhanh. Tu Diệp Vân lục lọi sách, trong đống Quang minh ma pháp tìm thấy một ma pháp sơ cấp —— Quang cầu. Trong tiềm thức cảm thấy uy lực của quang cầu này hẳn rất lớn, nếu luyện tập thật tốt, hẳn là lực sát thương sẽ rất mạnh.

Đứng trong kết giới, Tu Diệp Vân nghiêm túc luyện tập. Lại phát hiện mỗi khi năng lực tăng đến một điểm nào đó lại đột nhiên bị mắc kẹt, Tu Diệp Vân nghĩ, có phải là do bản thân đang buồn bực nên mới như thế hay không. Vì thế, Tu Diệp Vân triệt tiêu kết giới, ngồi trên trường kỷ nghỉ ngơi một chút.

Lại cảm thấy… có người đang nhìn chằm chằm vào mình?

Tu Diệp Vân ngẩng đầu, lại phát hiện Minh Tinh đang cúi đầu viết viết. Tu Diệp Vân cúi đầu, lại lần nữa nhanh chóng ngẩn đầu, kết quả Minh Tinh không tránh thoát, đầu chưa kịp cúi.

“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân hỏi.

“Ân… Ngươi không sao chứ.”

“Không có việc gì.”

“Thực xin lỗi.” Minh Tinh áy náy nhìn Tu Diệp Vân, “Thật không ngờ… Minh Tuyết có thể làm như vậy…”

“Ta đã không sao nữa rồi.” Tu Diệp Vân nói, “Như vậy cũng tốt, ha ha… Minh Hạ cũng đã chết, khác biệt duy nhất chính là ta cùng Minh Tuyết không còn bên nhau.”

Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tinh cúi đầu, “Có lẽ, Minh Tuyết thật sự thích ngươi.”

“Ngươi thay hắn khổ sở làm gì?” Tu Diệp Vân hỏi ngược lại, “Chỉ vì hắn là con của ngươi? Nếu như là vậy, vậy ngươi càng không cần lo lắng, nhi tử này của ngươi trong mắt chỉ có vương vị, nói không chừng còn có cái gì khác ta chưa nhìn ra, thế nhưng… Ta sau này cũng không có cơ hội nhìn.”

“Ta chỉ là cảm thấy, Minh Tuyết nhất định là bị cái gì che mắt, không rõ bản thân muốn cái gì.” Minh Tinh giải thích, “Diệp Vân, thực… không thể cho … hắn một cơ hội nữa sao?”

“Minh Tinh!” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ nhìn y, “Ngươi cần làm cho rõ, bị giết con của chúng ta a, giết Minh Hạ ta có thể hiểu, thế nhưng giết hài tử, ta không thể tha thứ. Lợi dụng ta, còn có rất nhiều phương pháp, thế nhưng… cũng không cần phải tàn nhẫn như thế. Hắn như vậy, ngươi bảo ta phải làm thế nào để phóng tâm mà yêu hắn? Ngươi nói đúng, có lẽ hắn hiện tại không rõ bản thân muốn gì, như vậy… chờ hắn hiểu rõ rồi nói sau!”

“Diệp Vân…”

“Ta không giống ngươi, mặc kệ Liệt Diễm làm gì ngươi cũng vẫn thương hắn.” Lời nói ra miệng, Tu Diệp Vân không kịp sửa. Những lời này, nói thực không phải lúc.

“Ngươi cần gì phải lôi ta vào…” Minh Tinh cau mày nhìn Tu Diệp Vân, bộ dáng có chút ủy khuất, “Ta là thứ hèn hạ, không có biện pháp! Ngươi cao quý, ngươi cao quý nhất! Ngươi so với kẻ làm Vương mang dòng máu Tinh Linh thuần khiết như ta còn cao quý gấp ngàn lần… Ngươi…”

“Thực xin lỗi.” Tu Diệp Vân cắt đứt những lời vô nghĩa của Minh Tinh, “Ta không nên nói như vậy, chỉ là ta thực sự… không thể chấp nhận Minh Tuyết.”

“…”

“Tức giận sao?” Tu Diệp Vân thử hỏi, lần đầu tiên thấy Minh Tinh nói chuyện như vậy.

“Kỳ thật, một ngày nào đó khi ta hết yêu Liệt Diễm.” Minh Tinh nói, “Ta sẽ không còn hèn hạ.” Ngẩn người, Minh Tinh nhìn Tu Diệp Vân, “Một ngày nào đó ta sẽ quên hắn.”

Tu Diệp Vân nhìn nhìn Minh Tinh, trầm mặc không nói.

“Ngươi không tin?”

Tu Diệp Vân lắc đầu. Thật sự hắn không quá tin tưởng, hắn không thể xem nhẹ sự chịu đựng đến mấy ngàn năm của một tiểu thụ.

“Ta…”

‘Đông đông đông!’

“Mời vào.”

“Bệ hạ, quốc vương bệ hạ tới.” Tư Khanh nói.

Minh Tinh nghe vậy, bút trong tay đột nhiên rơi xuống, sắc mặt trắng bệch, mới rồi còn lời thề son sắt nói sẽ quên Liệt Diễm, trong nháy mắt lại ngây ngốc nhìn Tu Diệp Vân.

“Muốn ta ra ngoài sao?”

Minh Tinh không nói chuyện, Tu Diệp Vân coi như cam chịu, sau đó hắn đẩy cửa đi ra, đóng cửa lại, bàn tay giữ chặt tay nắm cửa, khiến Tư Khanh ở bên trong kéo nửa ngày cũng không mở được cửa

Qua một lát, Liệt Diễm đi tới. Đến trước phòng nghị sự thì phát hiện Tu Diệp Vân ngăn trước cửa, gã hung hăng liếc mắt một cái.

“Để ta vào.” Ngữ khí giống như muốn giết Tu Diệp Vân.

“Thực ngại quá, ta không muốn.” Tu Diệp Vân thề, hắn tuyệt đối là bị choáng váng mới đi trêu chọc vào thứ cặn bã như Liệt Diễm.

“Chỉ dựa vào thứ tạp chủng như ngươi cũng dám đứng trước bổn vương?” Liệt Diễm nói căn bản là không để ý Tu Diệp Vân, “Có điều cũng không có thể nói là tạp chủng, trên người ngươi còn chảy dòng máu của hắn mà.”

Tu Diệp Vân nhíu mày, Liệt Diễm đang nói ai? Vì sao khi nói đến ‘hắn’, trong ánh mắt lại tràn ngập hận ý? So với khi nhìn mình còn cường liệt hơn. Chẳng lẽ là Tu Trạch Vũ? Chắc là không, trước giờ nghe nói Tu Trạch Vũ cùng hai Vương quan hệ không tệ.

“Để ta vào.”

Tu Diệp Vân không nói lời nào, kiên quyết không cho.

“Không sao, ta có thể đợi khi ngươi vắng mặt, đến lúc đó nên hảo hảo trừng phạt Minh Tinh một chút, đi tìm tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đến bảo hộ hắn, không phải quá ngây thơ sao?” Liệt Diễm nói xong, xoay người rời khỏi.

Tu Diệp Vân đứng nửa ngày không nhúc nhích, không phải là bị Liệt Diễm dọa, mà vì câu nói ‘Nên hảo hảo trừng phạt Minh Tinh một chút’, Tu Diệp Vân buông tay, đẩy cửa đi vào.

“Diệp Vân? Ngươi sao lại trở lại?”

“Liệt Diễm không tới.” Tu Diệp Vân cau mày, “Bị ta đuổi đi.” Tu Diệp Vân thở dài, thực là… Dường như càng ngày càng hỏng bét. “Mấy ngày tới, nếu hắn tìm ngươi ngàn vạn lần đừng đi, bất kể thế nào không đi là sẽ ổn thôi!”
Bình Luận (0)
Comment