Nhàn Thê Tà Phu

Chương 206

Bỗng nhiên, mặt Sở Trường Ca rất nhanh liền nhỏ dần lui xa, trong giây lát đã biến mất. Mộ Dung Vân Thư đưa tay muốn bắt lấy, mà cái gì cũng không sờ tới. Bên cạnh lại giống như có âm thanh nữ nhân kêu thảm thiết.

"Ngươi không sao chứ?" Có người hỏi bên tai.

Ánh mắt Mộ Dung Vân Thư bắt đầu xuất lấy lại tầm nhìn, sau một lúc lâu, người trước mắt dần dần rõ ràng, một cô gái che mặt rơi vào mi mắt. "Là ngươi?" Nàng kinh ngạc.

Cô gái che mặt nghe được lời của nàng cũng kinh ngạc một chút, hỏi: "Ngươi biết ta đến đây?"

"Ta đã thấy ngươi, ở miếu đổ nát." Mộ Dung Vân Thư vịn tường đứng vững, lại nói: "Khi đó ta ở trong xe ngựa."

Cô gái che mặt thở dài một hơi, "Thì ra ngươi chỉ là lần đó..." Nói đến một nửa, cô gái che mặt liền không nói thêm gì nữa.

Mộ Dung Vân Thư rất có thâm ý liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía Cung chủ Ly Hận Cung giả ngã xuống đất không dậy nổi, hỏi: "Là ngươi đã cứu ta?"

Cô gái che mặt: "Ừ."

Mộ Dung Vân Thư: "Ngay từ đầu ngươi đã theo chúng ta mà vào được?"

Cô gái che mặt: "Ừ."

Liên tục nhận được hai đáp án khẳng định, Mộ Dung Vân Thư liền không hỏi nữa, ngược lại nói với Thạch Nhị tiên sinh: "Mau dẫn đường."

Vẻ mặt Thạch Nhị tiên sinh không hiểu, "Dẫn đường gì?"

Mộ Dung Vân Thư: "Rời khỏi nơi này."

"Ặc." Biểu tình Thạch Nhị tiên sinh cứng ngắc nửa giây, ngượng ngùng cười cười, lắp bắp nói: "Cái kia... Nếu ta nói... Ta không biết đi ra ngoài thế nào, ngươi có thể giết ta hay không?"

Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, "Có ý gì?"

Thạch Nhị tiên sinh mang vẻ mặt "Ta có tội" ngượng ngùng nói: "Ý như lời."

Ánh mắt Mộ Dung Vân Thư nhướng càng cao, "Lúc trước khi ngươi thiết kế tầng này, liền chuẩn bị thật tốt để chôn cùng với bạc sao?"

"Là bạc chôn cùng với ta... A không... Không phải." Thạch Nhị tiên sinh nói năng lộn xộn, "Lúc ấy khi ta thiết kế tầng cơ quan cuối cùng này, là chuẩn bị cho những kẻ có ý đồ trộm bạc. Ta không nghĩ tự mình sẽ rơi xuống, cho nên, chỉ nghĩ bẫy vào, không nghĩ cách thoát ra."

"..."

Thạch Nhị tiên sinh: "Nhưng mà cửa có thể mở ra từ bên ngoài. Ngươi không nên nổi giận, nói không chừng rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta."

"Bọn họ cũng nghĩ như vậy." Mộ Dung Vân Thư nhìn hài cốt ở một bên, nói.

Thạch Nhị tiên sinh nghẹn lời.

Một lát sau, Mộ Dung Vân Thư lại nói, "Cơ quan cuối cùng này, ngươi cũng không nói cho ta biết."

Thạch Nhị tiên sinh: "Chính ta thiếu chút cũng đã quên. Nếu không quên còn có một chiêu cuối cùng, ngày đó khi biết ngân khố bị trộm sao ta lại bỏ trốn? Cũng may sau đó nhớ đến. Cho nên sau khi đi được nửa đường vô cớ bị Cung chủ Ly Hận Cung bắt đi, biết được trong Ly Hận Cung có người cấu kết với Hoa Thiên Thành, không chỉ muốn đoạt vị trí cung chủ, còn mong muốn ngân khố của Mộ Dung phủ, ta liền tương kế tựu kế, cùng diễn với diễn viên chính của Ly Hận Cung, chiếm được tín nhiệm của phản đồ kia, cũng chính là nữ tử áo tím."

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư nhớ lại ngày ấy khi ở Ly Hận Cung, chuyện nàng cùng Sở Trường Ca hợp lực giết chết Cung chủ Ly Hận Cung, vội vàng hỏi: "Nói như vậy, ngươi bị Cung chủ Ly Hận Cung bắt tới Ly Hận Cung? Mà ngày ấy Cung chủ Ly Hận Cung giả chết?"

"Đúng vậy." Thạch Nhị tiên sinh gật đầu nói: "Ước chừng khoảng mười ngày trước, ta cùng Tứ Nương đuổi theo các ngươi về hướng Núi Thiên Long, nửa đường ta bị một nữ nhân mang mặt nạ bắt đi. Nàng bắt ta đến một nơi rất kỳ quái, nơi đó bốn mùa như xuân, cảnh sắc mê người, cô nương cũng rất được, nhưng không có một nam nhân, ngay cả chim cũng đều là con mái. Sau khi nữ nhân mang mặt nạ bắt ta, mới hỏi ta một vấn đề." Nói đến người này, Thạch Nhị tiên sinh dừng một chút, ghé mắt nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, vốn muốn rằng nàng sẽ thực cảm thấy hứng thú mà hỏi "Nàng ta hỏi ngươi vấn đề gì", lại nghe nàng không mặn không nhạt phun ra ba chữ, "Nói trọng điểm." Thạch Nhị tiên sinh chịu đả kích thật lớn, tím mặt nói: "Đây là trọng điểm."

"Vậy nói trọng điểm trong trọng điểm." Mộ Dung Vân Thư nói.

Khóe miệng Thạch Nhị tiên sinh nhăn nhúm, "Tất cả đều là trọng điểm." Hiện tại ta và ngươi đã cùng một thuyền. Xem thử ngươi làm gì được ta! Khí thế trong lòng Thạch Nhị tiên sinh to lên, lại nghe nàng nói: "Vậy không cần nói." Một câu khiến trong nháy mắt Thạch Nhị tiên sinh bị nội thương. Được rồi. Nàng không thể làm gì được hắn, cũng không cần phải làm gì hắn, bởi vì trong mắt nàng, hắn chỉ hợp làm người quen, không hợp để làm người qua đường.

Thạch Nhị tiên sinh đột nhiên bắt đầu có cùng quan điểm với Lý Vô Nại —— tất cả những người có giao tình với Mộ Dung Vân Thư, ai cũng đều có khuynh hướng bị ngược, mà loại khuynh hướng bị ngược này chủ yếu biểu hiện ở hành vi lấy mặt nóng dán vào mông lạnh. Bởi vì giờ này khắc này, hắn vô cùng vô cùng muốn làm loại việc này. Trên thực tế hắn đã làm như vậy.

"Cái kia... Sự tình kỳ thật là như vậy." Hắn cười gượng hai tiếng, nói trọng điểm: "Nữ nhân mang mặt nạ hỏi ta có muốn cứu ngươi và Sở Trường Ca không. Ta nói muốn. Nàng liền dịch dung cho ta, đem ta đưa đến bên ngoài một thạch trận, hỏi ta có thể phá trận hay không. Trận kia rõ ràng chính là trận trong trận, ta nói với nàng là không khó phá. Ta nghĩ nàng ta sẽ bảo ta lập tức phá trận, không nghĩ tới nàng không nói gì, trực tiếp mang ta đến an bài trong phòng khách, cũng dặn ta, nếu có người tới tìm ta, dù muốn ta làm gì, cũng đều phải đồng ý với."

Hít một hơi, hắn tiếp tục nói: "Sau đó thật sự có người tới tìm ta. Người kia chính là nữ tử áo tím. Nàng ta hứa cho ta vinh hoa phú quý, bảo ta cùng nàng cướp vị trí cung chủ Ly Hận Cung. Ta lập tức liền hiểu được dụng ý của Cung chủ Ly Hận Cung. Thì ra nàng ta muốn lợi dụng ta tìm ra người phản bội nàng. Cho nên ta đồng ý với đề nghị của nữ tử áo tím. Ngày ấy, sau khi phá giải trận trong trận, liền ở lại ngoài trận, cho đến khi ngươi cùng Sở Trường Ca tính toán giết chết được Cung chủ Ly Hận Cung, ta vẫn đứng bên nữ tử áo tím kia, không có động tác gì. Nhưng mà," Hắn dừng nói quay đầu nhìn về phía Cung chủ Ly Hận Cung giả, nói: "Sau khi ngươi đem Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca vào địa lao, ta liền lặng lẽ đưa Cung chủ Ly Hận Cung ra ngoài cung."

Bộ mặt Cung chủ Ly Hận Cung giả dữ tợn, trừng mắt nhìn hắn, oán hận nói: "Ngươi... Ngươi thật to gan, dám gài bẫy ta." Nếu không bị nữ tử che mặt tổn thương gân cốt, nàng ta nhất định phải bầm thây hắn thành trăm đoạn.

Thạch Nhị tiên sinh cười ha ha, nói: "So với ngươi, chút can đảm ấy thật sự không tính là cái gì. Ta chỉ lừa ngươi thành gã hề nhảy nhót thôi, vẫn luôn cùng Cung chủ Ly Hận Cung hợp mưu. Mà ngươi, lại dám động thủ trên đầu thái tuế, gài bẫy bắt Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca đến đây, ta thật tình bội phục ngươi sát đất. Nếu có chút loại dũng khí này của ngươi, hiện tại không chừng ta đã chuyển thế làm người, nói không chừng còn đầu thai vào chỗ tốt, hưởng thụ vinh hoa phú quý dùng hoài không hết." Nói xong, trên mặt Thạch Nhị tiên sinh hiện ra vẻ khát khao, trước mắt giống như đã xuất hiện thời đại tái sinh làm người tốt đẹp.

"Ta có thể mượn chút dũng khí cho ngươi." Tâm địa Mộ Dung Vân Thư tốt vô cùng, nói.

Khuôn mặt Thạch Nhị tiên sinh cứng đờ, khóe miệng cực có quy luật run lên hai cái, nói: "Ý tốt của ngươi lòng ta xin nhận. So với phong cảnh tái sinh làm người, ta càng tình nguyện không có dũng khí tiếp tục một đời này." Dứt lời, thấy khóe miệng Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích, hắn vội vàng nói sang chuyện khác, "Nói thật, khi ta phát hiện vết thương bị dao đâm trên người Cung chủ Ly Hận Cung là thật, thực kinh ngạc một phen. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, với trí tuệ của ngươi và Sở Trường Ca, cho nàng một đao cũng không phải là việc khó."

Thấy Thạch Nhị tiên sinh đem đề tài vòng về chủ đề chính, Mộ Dung Vân Thư liền không chế nhạo hắn nữa, hỏi: "Hiện nay Cung chủ Ly Hận Cung ở đâu?"

"Không biết. Ta vụng trộm đưa Cung chủ Ly Hận Cung ra khỏi Ly Hận Cung, sau khi để lại kim sang dược liền trở về phục mệnh. Ta sợ làm nàng ta hoài nghi." Thạch Nhị tiên sinh nhìn Cung chủ Ly Hận Cung giả nói.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy lại nhìn cô gái che mặt liếc mắt một cái, sau đó nói với Thạch Nhị tiên sinh, "Tìm trên người nàng ta xem, xem có tìm được thuốc giải không."

"Đám người Lý Vô Nại trúng Thiên dục chi dục, ta đã sớm vụng trộm bỏ thuốc giải ở trong trà mà các ngươi uống. Chỉ là Thiên dục chi dục không giống với độc dược bình thường, tác dụng của nó rất dài, phát độc mau, giải độc lại tương đối chậm. Cho dù có giải dược, cũng phải dăm ba bữa mới có thể hoàn toàn khôi phục. Mà hai ngày trước ta mới trộm được thuốc giải, nếu vận khí tốt, ngày mai bọn họ có thể khôi phục công lực." Thạch Nhị tiên sinh nói.

Nghe được lời Thạch Nhị tiên sinh nói, Cung chủ Ly Hận Cung giả vội vàng sờ trước ngực của mình, phát hiện thuốc giải trong lòng quả nhiên đã mất hết, lúc này càng tức giận, "Ngươi..." Chữ "Ngươi" mới nói ra, liền giận dữ công tâm, chân khí nghịch chuyển, phun ra một búng máu, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh, hấp hối, coi như chỉ cần một trận gió nhẹ, liền có thể thổi đi tánh mạng của nàng ta.

Mộ Dung Vân Thư lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, tiếp tục hỏi Thạch Nhị tiên sinh, "Độc Sở Trường Ca trúng thì sao?"

"Không có thuốc giải." Thạch Nhị tiên sinh thất bại thở dài một hơi, nói: "Sở dĩ ta ẩn núp lâu như vậy, chậm chạp không đến gặp các ngươi, chính là muốn tìm thuốc giải Thất Nhật Thụy cứu Sở Trường Ca trên người nàng ta. Nhưng dù ta thử thế nào, tìm kiếm ra sao, đều chỉ có một đáp án —— không có thuốc giải."

Khoảnh khắc, loáng một cái, thân hình Mộ Dung Vân Thư như một ngọn núi lớn vững chãi đột nhiên sụp xuống. Cũng may cô gái che mặt nhanh tay, đỡ lấy sau người nàng, lập tức sử dụng nội lực thay nàng điều chỉnh gân mạch hỗn loạn. Sau một lát, Mộ Dung Vân Thư khôi phục thần trí, tâm thần trấn định, nhẹ giọng nói với cô gái che mặt một tiếng: "Cám ơn".

"Không cần." Cô gái che mặt buông nàng ra, dời vài bước sang bên cạnh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thực rõ ràng không muốn đứng cùng trận địa với nàng.

Hành động này làm cho Mộ Dung Vân Thư khó hiểu nhìn mặt nàng vài cái, nói: "Ngươi hoàn toàn có thể mặc kệ ta."

Cô gái che mặt ngẩn ra, ánh mắt lộ ra vẻ lúng túng vì bị người nhìn thấu tâm tư, cúi đầu trầm ngâm giây lát mới nói: "Ta không thích có người chết trước mắt ta. Nếu chết, thì chết xa một chút, đừng để ta nhìn thấy, ô uế mắt của ta."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nàng này thật ra rất có tính cách.

Thạch Nhị tiên sinh giống như phát hiện đại lục mới oa oa kêu lên với Mộ Dung Vân Thư, "Phong cách nói chuyện của nàng ta có vẻ giống ngươi ha. Đều đáng đánh đòn như vậy."

Hai tròng mắt Mộ Dung Vân Thư híp lại, "Ngươi không biết là hơn nữa câu sau kia của ngươi, mới gọi là phong cách nói chuyện thực đáng đánh đòn sao?"

Thạch Nhị tiên sinh nhất thời cảm thấy một trận gió lạnh xẹt qua lưng, vội vàng cười làm lành nói, "Nói sai, đó là nói sai. Kỳ thật ý ta muốn biểu đạt là, giọng điệu của nàng ta, rất giống giọng điệu nói chuyện của ngươi, đều như vậy... Như vậy... Như vậy..." Suy nghĩ của Thạch Nhị tiên sinh bay loạn xạ, mồ hôi tuôn ra như mưa, "Như vậy" hồi lâu mới vô cùng chột dạ, che dấu lương tâm bổ sung một chữ ‘tốt’.

Tốt như vậy? Mày của Mộ Dung Vân Thư nhíu mạnh, xem như tiếp nhận "Khích lệ" của hắn, sau đó trở về vấn đề chính, nói với Cung chủ Ly Hận Cung giả: "Có lẽ không có thuốc giải, nhưng nhất định có phương pháp giải độc, đúng không?"

Cung chủ Ly Hận Cung giả nghe vậy khóe miệng gợi lên một chút ý cười độc ác tối tăm, nói: "Không sai. Quả thật có phương pháp giải độc. Ta cũng có thể nói cho ngươi, phương pháp giải độc chính là, tìm một người có nội lực thâm hậu hơn hắn đưa nội lực vào trong cơ thể của hắn, bức Thất Nhật Thụy đã hợp nhất với nội lực trong cơ thể hắn ra."

Lời nói của Cung chủ Ly Hận Cung giả còn chưa dứt, Mộ Dung Vân Thư liền giống như ngã vào vách núi đen vạn trượng, trời đất dần xa, núi sông tĩnh lặng.

Thạch Nhị tiên sinh không chú ý phản ứng của Mộ Dung Vân Thư, vẫn nói: "Chưa nói đến trong thiên hạ, người có nội lực thâm hậu hơn Sở Trường Ca rất thưa thớt đến nổi vô cùng hiếm có, cho dù tìm được người có nội lực thâm hậu hơn hắn, đối phương cũng không nhất định nguyện ý giải độc cho hắn. Dù sao, việc giải độc này trả giá quá lớn, tương đương với đem công lực suốt đời của mình hao phí hầu như không còn."

Cung chủ Ly Hận Cung giả cười to nói: "Không sai. Trên đời này, tất cả mọi người đều ích kỷ, không ai nguyện ý dùng toàn bộ công lực của chính mình đổi lấy tánh mạng của một kẻ không liên quan, Sở Trường Ca phải chết là không thể nghi ngờ."

Thạch Nhị tiên sinh thở dài một hơi, không sai. Người nguyện ý thì không có năng lực, người có năng lực sẽ không nguyện ý.

Cô gái che mặt đứng ở một bên, mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Dung Vân Thư, nhìn không chuyển mắt, giống như cảm thấy vô cùng hứng thú với phản ứng của nàng.

Thật lâu sau, Mộ Dung Vân Thư mặt xám như tro tàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng bày ra một chút cười, tươi cười kia cực kỳ chói mắt, như nắng gắt ngày hè, mang theo vẻ sáng ngời và nhiệt độ nóng rực cùng với vẻ tự phụ xem thường hết thảy mọi thứ.

Một chút cười này làm cho ba người ở đây đều kinh ngạc không thôi, cũng hoang mang không thôi, không rõ giờ phút này tánh mạng Sở Trường Ca bị đe dọa, vì sao nàng còn có thể cười sáng lạn như ánh mặt trời đến vậy. "Ngươi, ngươi không sao chứ?" Thạch Nhị tiên sinh lo lắng hỏi. Trong lòng nghĩ tới hồi quang phản chiếu. Trước khi người chết, đều phải có lúc thật tốt. Trước lúc lòng đang chết, có phải cũng sẽ kịch liệt nở rộ một lần hay không? Thạch Nhị tiên sinh càng nghĩ càng kinh hãi, vội vàng an ủi: "Trời không tuyệt đường người. Sở Trường Ca phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể tìm được phương pháp giải độc. Ngươi trăm ngàn lần không nên phí hoài bản thân mình."

"Phí hoài bản thân mình?" Mộ Dung Vân Thư giống như nghe được chuyện lớn đáng chê cười, cong môi cười nói: "Cho dù muốn phí hoài bản thân mình, trước hết cũng phải tìm nơi phong thủy tốt. Nơi đây yêu nghiệt mọc lan tràn, muốn tìm một nơi phong thuỷ tốt thật không dễ dàng. Bằng không, ngươi đã sớm chết ở nơi phong thuỷ tốt, sao có thể còn ở trong này mà thở."

Thạch Nhị tiên sinh nghe vậy thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu, có phải một khi nàng bắt được điểm yếu của người, sẽ thường xuyên kéo lên ném xuống, bằng không trong lòng sẽ không thoải mái phải không? Thạch Nhị tiên sinh trừng nàng liếc mắt một cái, nói: "Chọc người tức chết cũng coi như phạm tội ngươi biết không?"

Mộ Dung Vân Thư: "Có loại pháp luật hoang đường này sao? Ai định ra?"

Thạch Nhị tiên sinh: "Con ngươi."

"Có sao?" Con nàng vô dụng như vậy sao?

"Có. Ta nói còn chưa xong. Là đại thần nội các của con ngươi. Bọn họ bị con ngươi làm khó thở, liền định ra một đạo luật "Chọc người tức chết tội như mưu sát", hơn nữa còn ghi chú: thiên tử phạm pháp tội như thứ dân." Thạch Nhị tiên sinh nhắc nhở mỗ nữ nhân này về đoạn truyền kỳ nàng từng ngầm đồng ý lan truyền bàn tán xôn xao ở Cửu Quẻ lâu một khoảng thời gian.

Mày đẹp của Mộ Dung Vân Thư nhíu một đường, lạnh lạnh nói: "Thật vô dụng."

"Sao ngươi lại nói con mình vô dụng?" Vẻ mặt Thạch Nhị tiên sinh không dám tin.

"Ta nói mấy gã nội các kìa. Ngay cả một đứa trẻ tám tuổi cũng không nói lại."

"..." Ngươi cũng không nhìn xem đứa trẻ tám tuổi kia từ đâu mà ra.

"Nói không lại cũng thôi đi, lại còn định ra một pháp lệnh hoang đường như thế."

"..." Đây không phải vì người ta muốn tự bảo vệ mình sao? Ai bảo con ngươi kế thừa "Truyền thống tốt đẹp" của ngươi làm chi? Nhưng mà đám nội các kia quả thật có chút khoa trương, không phải ‘ba ngày giận nhỏ năm ngày giận lớn’ sao? Coi như lời của trẻ con là được mà. Thạch Nhị tiên sinh thổn thức nói: "Trái tim của bọn họ quả thật rất yếu ớt." Hồ đồ bên cạnh người của Mộ Dung phủ, một trái tim không thể phá vỡ ắt không thể thiếu.

Mộ Dung Vân Thư: "Trái tim chỉ để tuần hoàn máu. Yếu ớt là đầu óc của bọn hắn."

"..." Biết y thuật thì mọi người sẽ không có tế bào văn chương sao? Phượng Thành người ta được xưng là Hoa Đà tái thế, cũng không hiểu nổi phong tình đến mức như thế. Thạch Nhị tiên sinh đột nhiên cảm thấy cái pháp lệnh hoang đường kia cực kỳ hợp lý ở thói đời yêu nghiệt hoành hành này. Nhất là loại người trường kỳ chịu đựng tai họa của yêu nghiệt giống hắn, vô cùng cần pháp luật bảo hộ.

Khi Thạch Nhị tiên sinh còn đang đắm chìm bên trong suy nghĩ mong pháp luật bảo hộ, suy nghĩ của Mộ Dung Vân Thư sớm nghĩ đến một sự kiện khác."Ta nhớ rõ trên “binh khí phổ” (bảng xếp hạng binh khí) Sở Trường Ca chỉ xếp thứ ba."

Thạch Nhị tiên sinh nghe Mộ Dung Vân Thư nói vội vàng nói tiếp: "Không sai. Sở Trường Ca chỉ xếp thứ ba. Đứng đầu là Thần Cơ lão nhân. Thứ hai là Thiếu Lâm phương trượng đã tạ thế. Hơn nữa bảng xếp hạng này cũng không chỉ dựa vào nội lực. Thanh long của Sở Trường Ca thiên hạ vô song, thanh long vừa lóe, rơi máu mất mạng, nên được xếp thứ ba. Nếu xét về nội lực, ta cho rằng người đứng thứ tư Mạc chưởng môn phái Võ Đang cao hơn hắn một bậc. Cho nên đương kim giang hồ có thể cứu Sở Trường Ca chỉ có Thần Cơ lão nhân và chưởng môn Võ Đang." Cuối cùng, hắn lại bổ sung: "Chưởng môn Võ Đang yêu ghét rõ ràng, luôn luôn không đội trời chung với ma giáo, quả quyết sẽ không ra tay cứu Sở Trường Ca." Ngụ ý, hy vọng duy nhất của Sở Trường Ca cũng chỉ có Thần Cơ lão nhân hành tung mơ hồ không rõ, thái độ với ma giáo lại mập mờ không rõ.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhíu mày đẹp lại, "Giết cả nhà hắn, hắn cũng không sẵn lòng sao?"

"... Thân là tiểu thư khuê các, khi ngươi nói đến chuyện giết người trầm trọng như vậy có thể lịch sự một chút không?"

"Ngươi không thấy rằng so với lịch sự giết người, trực tiếp khiến người ta thoải mái càng được hoan nghênh sao?"

"... Cái ta nói không phải là phương thức giết người. Thôi thôi. Là ta không đúng, không nên chú ý mấy thứ râu ria gì đó. Chúng ta vẫn nên nói trọng điểm đi." Thạch Nhị tiên sinh vô lực thở dài một hơi, nói: "Chưởng môn Võ Đang kia cô đơn một mình, trên không cha mẹ dưới không con cháu, cả nhà hắn chỉ có mình hắn."

Mộ Dung Vân Thư rất 囧, "Vậy thì diệt toàn phái của hắn?"

"..." Thạch Nhị tiên sinh rất muốn nói, là tiểu thư khuê các, có thể đừng tanh mùi máu như vậy hay không? Nhưng vừa nghĩ lại, những lời này nói ra, không chừng nàng lại phát biểu cao kiến làm cho người ta nội thương, vẫn là không nói mới thỏa đáng. Vì thế Thạch Nhị tiên sinh thu hồi nội tâm muốn biểu đạt phương thức bất mãn với Mộ Dung Vân Thư, trả lời: "Hắn là kẻ bảo thủ lại cố chấp. Ngươi diệt toàn phái của hắn, có thể hắn vẫn nghĩ đến hào kiệt, cho rằng vì diệt trừ ma giáo mình đã làm ra hy sinh thật lớn, là hành vi vĩ nhân, cảm động trời đất, lưu danh muôn đời."

Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc, "Danh môn chính phái đều ngu muội như vậy sao? Hay là nói, đức cao vọng trọng của danh môn chính phái đặc biệt ngu muội?"

"Đó là cao thượng. Ngươi không hiểu." Vẻ mặt Thạch Nhị tiên sinh thâm trầm, nói.

Mộ Dung Vân Thư rất 囧, cái loại cao thượng này, đúng thật là nàng không hiểu. Nàng là một người có vướng bận, không làm được hành vi ‘không có ham muốn mới được bền lâu’.

Trầm ngâm hồi lâu, Mộ Dung Vân Thư nói: "Vậy chỉ có thể xin Thần Cơ lão nhân giúp đỡ."

Thạch Nhị tiên sinh không nói tiếp, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, Thần Cơ lão nhân là người có tiếng không theo lý lẽ, làm việc hoàn toàn dựa vào tâm tình. Có cứu hay không, chỉ có thể xem vận khí.

Đúng như trong lòng Thạch Nhị tiên sinh suy nghĩ, Mộ Dung Vân Thư thật lo lắng. Nếu Thần Cơ lão nhân thật không muốn ra tay cứu giúp, nàng cũng chỉ có thể... Không từ thủ đoạn. Nghĩ đến tiểu cô nương có đôi mắt sáng thiện lương lại linh hoạt khôn khéo bên người Thần Cơ lão nhân, trong lòng Mộ Dung Vân Thư không khỏi đau xót. Thống khổ nhất trên đời, là trơ mắt nhìn giới hạn của chính mình lui về sau từng bước, chấp nhận như vậy hoặc không thể không lâm vào bất đắc dĩ.

Vừa nhìn thấy biểu tình trên mặt Mộ Dung Vân Thư, Thạch Nhị tiên sinh liền hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng. Kỳ thật hắn cũng nghĩ tới việc bắt cháu gái nhỏ mà uy hiếp Thần Cơ lão nhân, chỉ là, hai ông cháu không tranh với đời. Làm như vậy, không khỏi rất bỉ ổi.

Thấy vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư thống khổ, Cung chủ Ly Hận Cung giả đắc ý cười nói: "Đau lòng sao? Đau lòng là được rồi. Tất cả kẻ địch của ta, đều không được chết tử tế!"

Đột nhiên Mộ Dung Vân Thư rũ mắt nhìn lại, không mang theo một chút cảm tình, lạnh lùng nói: "Không sai, đau lòng là được rồi, đau lòng cho thấy ta còn sống. Mà ngươi là kẻ địch của ta, thực cũng không chết tử tế được." Dứt lời, lấy ra một thanh đoản kiếm từ trong ống giày, đi đến trước người Cung chủ Ly Hận Cung giả, nhẹ nhàng khắc một đao lên động mạch chủ trên cổ tay nàng ta, lập tức liền có vết máu đỏ tươi mạnh mẽ trào ra.

Cung chủ Ly Hận Cung giả đau đớn nhấn động mạch, nhìn Mộ Dung Vân Thư, lộ ra một nụ cười dữ tợn, nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sợ chết sao?"

Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Không phải nghĩ, mà là xác định. Đối với loại người tham sống sợ chết như ngươi mà nói, khó chịu nhất chính là phải chờ đợi bị tử vong."

Phút chốc, mặt Cung chủ Ly Hận Cung giả lộ vẻ e ngại, há mồm muốn cầu xin. Lại bị Mộ Dung Vân Thư lạnh lùng trả lại một câu, "Uống máu của mình, có thể khiến ngươi sống lâu thêm vài ngày."

Cùng lúc bỏ lại những lời này, Mộ Dung Vân Thư thu hồi đoản kiếm đứng dậy nói với Thạch Nhị tiên sinh: "Hiện tại, có thể bắt đầu tìm kiếm biện pháp rời khỏi nơi này."

"Ặc." Thạch Nhị tiên sinh lại 囧, nói: "Ta thực không thiết kế cửa ra khỏi cơ quan."

"Một khi đã như vậy, ngươi liền căng cổ họng mà kêu đi."

"Kêu cái gì?"

"Kêu người tới cứu chúng ta." Mộ Dung Vân Thư nói, "Ngươi đã nói, cửa cơ quan ở bên ngoài. Ngươi lớn tiếng kêu, nói không chừng có thể khiến người qua đường nghe được."

"... Nơi này là ở dưới đất." Thạch Nhị tiên sinh nhắc nhở người nào đó nhớ lại một chút vì sao vừa rồi lại đến nơi đây.

Mộ Dung Vân giãn mi ra, "Vậy ngươi ráng kêu xuyên qua mặt đất."

"Phía trên là một ngọn núi. Cho dù giọng của ta xuyên qua mặt đất, thậm chí xuyên thấu đến đỉnh núi. Cũng sẽ không có người ở đỉnh núi."

"Vậy ý của ngươi là, trừ việc chờ chết, không có lựa chọn nào khác."

"Ặc. Ta không có ý này."

"Vậy căng cổ họng kêu đi."

"... Nơi này là ở dưới đất."

"Vậy ngươi ráng kêu xuyên qua mặt đất."

"Phía trên có một ngọn núi. Đợi chút, sao lại đã vòng trở lại?"

"Ta không ngại nhiều thêm mấy lần."

"... Nhưng ta để ý."

"Vậy căng cổ họng kêu đi."

"Nơi này là ở dưới đất... Quên đi, ta kêu là được chứ gì." Làm một thợ xây, lại chọn sai chủ tử, cũng chỉ có thể đổi nghề làm oán nam. Thạch Nhị tiên sinh vô cùng thống khổ sờ sờ dòng lệ chua xót, sau đó, phất tay áo, tạo thế trung bình tấn, cổ họng rướn lên, một tiếng hô vô cùng hùng hồn vô cùng chói tai "Cứu mạng đi" như mong muốn vang ra khỏi họng, mang theo khí thế giống như giết heo.

Dù bình tĩnh như Mộ Dung Vân Thư, cũng nhịn không được lấy tay chận lỗ tai lại, sau đó vẻ mặt vô cùng sợ hãi nói với hắn, "Tốt lắm, tiếp tục."

"Có thể khiến đại tiểu thư của Mộ Dung phủ luôn luôn "Ăn ngay nói thật" nói ra lời nghĩ một đằng nói một nẻo, ta cũng coi như viên mãn." Thạch Nhị tiên sinh đè ép xúc động muốn tự sát, tự giễu nói.

Mộ Dung Vân Thư: "Nếu ngươi có thể kêu cứu binh tới, vậy càng viên mãn."

Khóe miệng Thạch Nhị tiên sinh nhăn nhíu, vì sao hai chữ "Viên mãn" thốt ra từ trong miệng của nàng nghe càng giống "Viên tịch" hơn?

Lúc này, trên đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nghi vấn nhẹ nhàng, "Sao trong góc núi này lại có thái giám?" Kèm theo là tiếng bước chân không nặng không nhẹ.

Thạch Nhị tiên sinh nghe tiếng mừng rỡ, kêu lớn: "Ở dưới mặt đất, phía dưới!"

Tiếng bước chân trên đầu im bặt, thay vào đó là giọng vui mừng kinh ngạc, "Tảng đá?!"

Thạch Nhị tiên sinh sửng sốt, lập tức vừa nhảy vừa kêu, "Tứ Nương, là ta, là ta, Tứ Nương!"

Vân Tứ Nương kinh ngạc nói: "Tảng đá, nhiều ngày không gặp, sao ngươi lại bị thiến?"

"..." Thạch Nhị tiên sinh hắng hắng cổ họng, nói: "Ta không bị thiến, chỉ là cổ họng có chút không thoải mái."

"Ta biết. Ta chỉ hỏi vậy thôi. Ngươi tưởng là thật sao."

"..." Nàng ta bị người lây bệnh sao? Thạch Nhị tiên sinh có chút thù hận nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái, sau đó ngửa đầu nói với Vân Tứ Nương ở bên trên, "Tứ Nương, trong góc phòng phía Đông Nam có một khối bát quái, ngươi xoay sang phải tròn ba trăm ba mươi ba lần."

"Ba trăm ba mươi ba?!" Vân Tứ Nương khó tin nhỏ giọng hỏi.

"Ặc. Ngươi không nên kích động. Ba trăm ba mươi ba lần thôi, với thiên phú của ngươi, rất nhanh là có thể xoay xong."

Việc này có quan hệ gì với thiên phú? Vân Tứ Nương liếc mắt xem thường, tức giận nói: "Với thiên phú của ngươi, nhảy ba trăm ba mươi ba lần là có thể từ dưới đất nhảy lên đây, ngươi nhảy đi."

Mặt Thạch Nhị tiên sinh lộ vẻ xấu hổ, "Tứ Nương, hiện tại không phải lúc để châm chọc."

Vân Tứ Nương nói: "Ta cũng không châm chọc gì. Ngươi nhảy một cái, ta liền xoay một cái. Ngươi nhảy nhanh, ta liền xoay nhanh. Mặt khác, nhắc nhở ngươi một chút, bọn Lý đại sư họ đang bị nhốt ở khách điếm, Phượng Thành cho bọn hắn thuốc khôi phục công lực nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ hai canh giờ. Càng nghiêm trọng là, Sở Trường Ca mất tích."

Nghe được một câu cuối cùng, vốn dĩ an nhàn thảnh thơi chờ đợi Vân Tứ Nương cứu viện, khuôn mặt Mộ Dung Vân Thư đột nhiên trầm xuống, nói: "Mất tích là có ý gì?"

Vân Tứ Nương nghe vậy vui mừng nói: "Mộ Dung muội tử, ngươi ở đây sao! Ta tìm ngươi khắp nơi. Chúng ta vốn đánh nhau ở khách điếm, đánh đánh, mọi người đều quên mất bệnh nhân này, đợi khi chúng ta nhớ tới, đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Ngươi giúp ta phân tích rõ ràng, đó là chuyện gì?"

Không đợi Mộ Dung Vân Thư trả lời, Thạch Nhị tiên sinh cướp lời: "Ngươi khởi động cơ quan thả chúng ta ra ngoài trước, ra ngoài lại phân tích."

Vân Tứ Nương nói: "Nữ nhân nói chuyện, nam nhân không được xen mồm."

Thạch Nhị tiên sinh phẫn nộ sờ sờ cái mũi, ai oán nói: "Tứ Nương, ngươi nói như vậy rất tổn thương tình cảm."

"Ngươi thiết kế một cơ quan phải xoay ba trăm ba mươi ba vòng mới có thể mở ra mới gọi là tổn thương tình cảm!"

"Ặc. Trước đó ta cũng không biết là ngươi sẽ tới mở."

"Mặc kệ là ai tới mở đều thực tổn thương tình cảm!"

"... Vậy chờ sau khi ta đi lên, sẽ đổi thành ba mươi ba lần?"

"Đương nhiên không được. Đổi thành ba ngàn ba trăm ba mươi ba lần. Để ta xem còn có ai có mạng dám ngã xuống."

Ba ngàn ba trăm ba mươi ba lần... Nàng ta nghĩ thiết kế cơ quan là đếm số sao?

Vân Tứ Nương lại nói: "Ngươi cũng đừng nhiều lời như vậy. Nhanh nhảy đi. Ngươi nhảy một cái, ta liền xoay một cái. Xoay xong ba trăm ba mươi ba cái này, hai ta cũng coi như cùng hoạn nạn."

Thạch Nhị tiên sinh rất 囧, nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư xin giúp đỡ.

Mộ Dung Vân Thư: "So với lớn tiếng hô to xuyên qua cả ngọn núi, nhảy ba trăm ba mươi ba cái rất dễ dàng." Ngụ ý, nếu ngươi không muốn nhảy, vậy thì rướn cổ họng mà kêu.

Thạch Nhị tiên sinh chịu đả kích gấp bội, thở dài một hơi, không tình nguyện nhảy lên.

Trên mặt đất, Vân Tứ Nương nghe tiếng, khóe miệng cong lên, cũng cạch cạch xoay mở cơ quan.

Ước chừng một khắc, cơ quan cũng chưa mở ra. Mộ Dung Vân Thư không khỏi nhíu mày đẹp, hỏi: "Lúc trước mục đích ngươi thiết kế cơ quan này là gì?"

Thạch Nhị tiên sinh vuốt mồ hôi như mưa, hơi trước không theo kịp hơi sau, trả lời: "Kéo dài thời gian. Cho dù kẻ trộm có đồng bọn ở bên ngoài nghĩ cách cứu hắn, cũng phải mất một khoảng thời gian, như vậy có thể cho chúng ta tranh thủ càng nhiều thời gian."

"..." Tuy rằng ý tưởng có chút kỳ quái, nhưng mà quả thật có đạo lý nhất định. Mộ Dung Vân Thư chấp nhận giải thích của Thạch Nhị tiên sinh, lại không chấn nhận tốc độ của hắn. "Nhảy nhanh một chút." Nàng thúc giục.

Thạch Nhị tiên sinh: "Đây đã là nhanh nhất."

Mộ Dung Vân Thư: "Ngươi phải tin tưởng vào tiềm lực của mình. Nhanh hơn chút nữa."

"..." Đây là cổ vũ sao? Thạch Nhị tiên sinh cắn răng một cái, tốc độ nhanh hơn.

Khoảng chừng một khắc nữa lại qua, cuối cùng cơ quan trên đầu cũng mở, lộ ra một cái động vừa đủ cho một người chui qua.

Thạch Nhị tiên sinh thở phào một hơi, hổn hển: "Quả nhiên là già rồi, nhảy vài cái như vậy mà chút nữa là lấy luôn mạng già của ta."

Phía trên, Vân Tứ Nương uể oải mắng: "Lão nương mệt muốn nằm úp sấp! Nhanh lên đây xoa xoa vai cho lão nương."

Thạch Nhị tiên sinh nghe vậy lập tức giống như nghe được thánh chỉ, giơ cao hai tay liều mạng nhảy ở cửa động, nhảy vài cái mới bắt lấy được mặt đá cẩm thạch phía trên, không nghĩ Tảng đá rất trơn, lại té xuống, ôm mông ngồi dưới đất, đau nhe răng trợn mắt. "Không biết khinh công quả nhiên thực đòi mạng."

"Là không có đầu óc nên thực đòi mạng." Mộ Dung Vân Thư lạnh lạnh nói một câu, kéo hai rương bạc trắng rỗng từ một bên đến dưới cửa động, lại đặt một cái rương rỗng lên trên hai cái rương kia, hình thành một bậc thang, sau đó, đạp bậc thang dễ dàng đi lên.

Vậy cũng được? Thạch Nhị tiên sinh trợn mắt há hốc mồm. Đợi sau khi cô gái che mặt cũng đi lên, mới mặt xám mày tro đi lên theo, trong lòng không khỏi cảm thán: chỉ số thông minh không bằng người quả nhiên là rất tổn thương! Vì suy nghĩ cho tương lai, nhất định phải cưới một cô nương thông minh.

Sau khi đi lên, nhìn thấy Vân Tứ Nương mệt dựa vào ôm bát quái, tâm Thạch Nhị tiên sinh lại than một tiếng: quang vinh mà gian khổ để thay đổi chỉ số thông minh vẫn nên giao lại cho thế hệ tiếp theo thôi. Sau đó bước nhanh qua bóp vai cho Vân Tứ Nương.

Lúc này, Cung chủ Ly Hận Cung giả đi đến bên cạnh rương, ngửa đầu cầu xin: "Cứu... Cứu... Cứu ta..."

Mộ Dung Vân Thư vỗ vỗ bụi trên người, nhìn xuống liếc mắt một cái, xoay người rời đi, trước khi đi ném lại một câu, "Đóng cửa cơ quan lại."

Những lời này làm cho thân thể mềm mại của Vân Tứ Nương chấn động, mệt mỏi hỏi Thạch Nhị tiên sinh: "Đóng cửa cơ quan, có phải cũng xoay ba trăm ba mươi ba lần hay không?"

Thạch Nhị tiên sinh đau thương gật đầu nói, "Ừ."

Mặt Vân Tứ Nương nhất thời lộ vẻ tuyệt vọng, thấp giọng mắng: "Ai thiếu đạo đức thiết kế loại cơ quan này vậy chứ!"

"... Ta." Thạch Nhị tiên sinh yếu nhược nói.

Mày liễu của Vân Tứ Nương dựng thẳng, "Sao ngươi không thể làm bộ không phải ngươi, để cho ta mắng thống khoái vậy?"

"... Là ta ngươi cũng có thể tùy tiện mắng, mắng đến khi ngươi thống khoái mới thôi."

"Quên đi."

"Ngươi mắng chửi đi, ta không ngại."

"Nhưng ta để ý."

Thạch Nhị tiên sinh cảm động một trận, "Tứ Nương..."

"Cảm động sao? Cảm động thì giúp ta đóng cửa cơ quan lại."

"Ặc. Tứ Nương, tay ta trói gà không chặt."

"Muốn ngươi xoay bát quái, không bảo ngươi bắt gà."

"..."

"Huống chi nơi này mới là nơi ngươi thi triển tài hoa. Ngươi ở lại đi, thiết kế cơ quan phải xoay ba ngàn ba trăm ba mươi ba lần mới có thể mở ra."

"..." Thạch Nhị tiên sinh quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, "Ta là thợ xây của Mộ Dung phủ." Ngụ ý, ta là người của ngươi, ngươi phải giúp ta.

Dưới sự chờ mong tha thiết của Thạch Nhị tiên sinh, Mộ Dung Vân Thư nói, "Vậy ngươi ở lại xây tường sửa động đi. Ngân khố này chất lượng quá kém, quá nhiều động nhỏ."

"..." Đó là cơ quan được không?

Nghe được lời của Mộ Dung Vân Thư, Vân Tứ Nương lập tức vui vẻ đứng lên, cười hớ hớ nói: "Mộ Dung muội tử, chúng ta đi thôi. Đi cứu Lý đại sư."

Mộ Dung Vân Thư hơi vuốt cằm, đi ra ngoài. Vân Tứ Nương theo sát phía sau. Mới đi vài bước, lại nghe Thạch Nhị tiên sinh ở sau người kêu lên: "Tứ Nương, trong lòng ngươi sao chỉ nghĩ tới Lý Vô Nại kia?"

Vân Tứ Nương nghe vậy, nói: "Tảng đá, sao cả dấm chua của hòa thượng ngươi cũng ăn?"

Thạch Nhị tiên sinh: "Hòa thượng cũng là nam nhân!"

Vân Tứ Nương cười ha ha, không hề để ý đến hắn.

Ra khỏi ngân khố, Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Quý trọng thời gian bên nhau, đối tốt với hắn một chút."

Vân Tứ Nương sửng sốt, cũng cảm thán theo, nói: "Xác thực hẳn là nên quý trọng thời gian trước mắt. Thế sự rất vô thường, không chừng một ngày nào đó liền ra đi." Nói đến chia xa, Vân Tứ Nương không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, "Ngươi biết tìm Sở Trường Ca ở đâu không?"

Mộ Dung Vân Thư vẫn nhìn phương xa như cũ, thản nhiên nói: "Không biết."

Vân Tứ Nương: "Vậy tiếp theo phải làm sao?"

Mộ Dung Vân Thư: "Đến khách điếm nghĩ cách cứu bọn Phượng Thành."

Nghe lời Mộ Dung Vân Thư nói, Vân Tứ Nương mới đột nhiên nhớ lại mục đích của mình, vội vàng gọi thiên lý mã. "Nhưng mà ta chỉ có một con ngựa, không thể chở ba người..." Lời còn chưa dứt, Vân Tứ Nương liền a một tiếng, lẩm bẩm: "Nữ tử che mặt vừa rồi đâu, sao không thấy?"

Mộ Dung Vân Thư lại tuyệt không kinh ngạc, "Nàng vốn không đi cùng đường với chúng ta. Đi rồi cũng thật bình thường."

"Nàng là ai?"

"Ta cũng không chắc lắm."

"Không chắc lắm? Nói cách khác ngươi đoán được bảy tám phần về thân thế của nàng ta?"

"Là chín phần."

"..." Ngài đại tiểu thư có thể ngẫu nhiên khiêm tốn một chút không?

Mộ Dung Vân Thư xem thường không nhìn Vân Tứ Nương, nói: "Đi đi. Nếu không đi nhanh, đến lúc đó cũng chỉ có thể thay bọn họ nhặt xác."

"Đúng đúng đúng, nhanh đi thôi. Nơi này cách khách điếm hơi xa, chậm có thể sẽ không kịp nữa." Dứt lời, Vân Tứ Nương nhảy lên ngựa, sau đó kéo Mộ Dung Vân Thư lên lưng ngựa, nói một tiếng: "Ngồi cho vững." Sau đó giơ roi giục ngựa, phi nhanh chạy đi.

*

Khi Mộ Dung Vân Thư cùng Vân Tứ Nương chạy tới khách điếm, đám người Phượng Thành đã giảm đi khí thế, có nguy cơ bại trận. Rõ ràng nhất là Đông Nam Tây Bắc và Lý Vô Nại, bắt đầu xuất hiện hiện tượng võ công khi có khi không. "Phượng Thành, ngươi cho chúng ta ăn thuốc gì thế? Sao lúc có hiệu quả lúc lại không?" Lý Vô Nại kêu lên.

Phượng Thành một mặt đối phó với địch một mặt vô cùng bình tĩnh đáp: "Có thể là ta thêm nhiều hoặc thiếu liều lượng khi chế thuốc, sau này ta sẽ thử pha chế lại."

Lý Vô Nại: "Thử chế lại thuốc khác? Hóa ra thuốc này ngươi còn chưa thử nghiệm? Thuốc chưa thử nghiệm ngươi cũng dám tùy tiện cho chúng ta ăn?"

"Hiện tại không phải đang thử nghiệm sao?" Phượng Thành vẫn vô cùng bình tĩnh như trước, bộ dạng tự tin "Ăn không chết người".

Lý Vô Nại ngửa đầu thở dài, đầu năm nay, ngay cả thần y cũng không làm theo nguyên tắc.

Cũng bất đắc dĩ như Lý Vô Nại, Đông Nam Tây Bắc lại bình tĩnh hơn. Đi theo giáo chủ không làm theo nguyên tắc nhiều năm, bọn họ sớm đã thành thói quen. Thở dài cam chịu, bỗng nhiên nhìn thấy ở cửa xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, Đông Nam Tây Bắc nhất thời vui mừng nhếch đuôi lông mày, đồng loạt kêu lên: "Phu nhân đã tới!"

Phượng Thành và Lý Vô Nại nghe thấy cũng nhìn ra ngoài cửa, thấy bóng dáng nhàn nhã thảnh thơi đó, liền thở phào một hơi, được cứu rồi.

Mộ Dung Vân Thư đột nhiên xuất hiện làm cho trận ác chiến ngừng lại. Đông Nam Tây Bắc rất nhanh chạy đến vây quanh trước người nàng, nói: "Phu nhân, ngươi mau tính đi. Chúng ta bị gã đại phu Mông Cổ kia hại thật thảm."

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Các ngươi yên tâm, Phượng Thành là người thực có chừng mực, cho dù thuốc không tốt với các ngươi, cũng sẽ không thuốc chết các ngươi, nhiều lắm chỉ là nửa chết nửa sống, chuyện này không có gì đáng ngại."

Nửa chết nửa sống còn không đáng ngại? Vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc đen thui.

Khóe miệng Phượng Thành nhẹ nhàng rút hai cái, nói: "Còn có tâm tình chế giễu ta, xem ra không cần bắt mạch cho ngươi."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, từ chối cho ý kiến, lập tức ngẩng đầu nhìn quét qua từng đại môn phái, thấy mọi người đều không nói gì, khóe môi khẽ mở, thản nhiên nói: "Nghe nói chư vị muốn giết hộ vệ của ta?"

Các đại môn phái trầm mặc một trận, sau một lúc lâu, có người đáp: "Chúng ta muốn giết hộ pháp của ma giáo, thay trời hành đạo."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhương nhướng mi thanh tú lên, nhàn nhạt nói: "Thay trời hành đạo? Vậy ngươi hẳn nên rút kiếm tự vẫn mới đúng. Gây khó dễ cho hộ vệ của Mộ Dung phủ ta làm gì?"

Lời vừa nói ra toàn trường ồ lên.

Thật lâu sau, một lão tóc trắng xoá từ trong đám người đi ra, nói: "Mộ Dung tiểu thư, chẳng lẽ ngươi cho rằng, danh môn chính phái chúng ta mới nên bị diệt trừ sao?"

Mộ Dung Vân Thư theo tiếng mà nhìn lại, nhận ra người này đúng là Mạc chưởng môn phái Võ Đang, liền hơi hơi cúi người hành lễ, sau đó nói: "Phái Võ Đang là Bắc Đẩu trong võ lâm, đương nhiên không nên bị diệt trừ. Mạc chưởng môn đừng nên phản ứng mãnh liệt như thế. Các vị anh hùng hảo hán, đại trượng phu ở đây cũng xin đừng phản ứng mãnh liệt. Ta nói đây là chỉ những kẻ tiểu nhân giậu đổ bìm leo. Các ngươi dùng thay trời hành đạo mà ngụy trang thừa lúc hộ vệ của ta bị thương mà vây đánh bọn họ, đó là chính nhân quân tử sao."

Từng chữ từng câu khách khách khí khí lại chứa gai, khiến các đại môn phái mạnh mẽ ở đây thấy buồn bực. Với người trong ma giáo thì không cần nói đến đạo nghĩa giang hồ, nhưng với Mộ Dung phủ, vẫn phải dùng đến quy củ. Nếu nàng mở miệng đều nói hộ vệ của Mộ Dung phủ, đó là có ý thiên vị tứ đại hộ pháp của ma giáo, đưa bọn họ vào dưới trướng Mộ Dung phủ. Nếu lại cố ý lấy nhiều khinh ít, liền không còn gì để nói.

Mạc chưởng môn thấy thế cười nói: "Nếu Mộ Dung tiểu thư nói rõ bốn vị kia hiện nay đã là hộ vệ của Mộ Dung phủ, không hề liên quan đến ma giáo, chúng ta đây liền từ bỏ vậy."

Ánh mắt Mộ Dung Vân Thư lộ ra cười lạnh, hay cho một câu "Không hề liên quan đến ma giáo". Nếu nàng không chấp nhận, bọn họ liền tiếp tục dây dưa. Nếu nàng chấp nhận, liền tương đương với phủ nhận quan hệ của mình cùng Sở Trường Ca. Suy tư một lát, nàng cười nói: "Bọn họ hiện tại là hộ vệ của Mộ Dung phủ ta, không tham gia vào phân tranh trong giang hồ. Chư vị nhằm vào bọn họ, đó là nhằm vào Mộ Dung Vân Thư ta. Mà quan hệ của ta và ma giáo, mọi người cũng đều rõ ràng. Nếu chư vị cho rằng mấy năm nay ta có cử chỉ ‘trợ Trụ vi ngược’, có thể đến thảo phạt ta, ta tuyệt không có nửa câu oán hận."

Lời nói này làm cho các đại môn phái á khẩu không trả lời được. Quả thực, tuy rằng Mộ Dung Vân Thư kết thông gia với ma giáo, lại chưa từng tham dự hành động gì của ma giáo. Thậm chí mấy năm nay, ma giáo còn không hoành hành ngang ngược trên giang hồ giống như trước đây.

Thấy mọi người không nói lời nào, Mộ Dung Vân Thư liền mím môi cười, ra lệnh đuổi khách, "Nếu chư vị không có việc gì khác, thì giải tán đi. Ngăn ở cửa, ảnh hưởng đến làm ăn của chủ quán, là phải đền tiền." Dứt lời, nói với chưởng quầy của khách điếm trốn ở dưới bàn: "Chưởng quầy, tính toán tổn thất, toàn bộ ghi nợ cho Mộ Dung phủ."

Chưởng quầy vội vàng chui ra từ dưới bàn, khúm núm nói: "Mộ Dung tiểu thư quá nghiêm trọng rồi. Có thể chiêu đãi ngài, là vinh hạnh của lão. Sao lại phải bồi thường."

"Trên thương trường nói chuyện buôn bán. Nên bồi thường thì phải bồi thường." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư có ý bảo Lục Nhi theo chưởng quầy thanh toán tổn thất.

Chưa hết hoảng hồn Lục Nhi ngơ ngốc hơn nữa ngày mới hiểu được ý của nàng, vội vàng đi theo chưởng quầy đến quầy thanh toán.

Các đại môn phái thấy tình cảnh như vậy, chờ đợi một lát, đều lục tục thối lui.

Sau khi các đại môn phái rời khỏi, vẻ mặt Đông hộ pháp liền trầm trọng, nói: "Phu nhân, ngươi vừa nói chúng ta không tham dự phân tranh trong giang hồ, ngày mai đã là đại hội võ lâm, nên ứng phó thế nào?"

Lời Đông hộ pháp nói làm cho Mộ Dung Vân Thư đột nhiên ý thức được, chính mình tựa hồ tự lui xuống cho kẻ địch ưu thế. Có lẽ, mục đích của kẻ địch cũng không phải là lấy tánh mạng Đông Nam Tây Bắc, mà khiến ngày mai bọn họ không thể lên lôi đài của đại hội võ lâm. Liên tưởng đến việc Sở Trường Ca mất tích, trong lòng Mộ Dung Vân Thư càng ngày càng trầm trọng.

Hoa Thiên Thành, chẳng lẽ cả giang hồ và triều đình ngươi đều muốn?

Trên đời này, cũng không có chuyện đẹp cả đôi đường.

Sau khi nhíu mày suy ngẫm thật lâu, Mộ Dung Vân Thư nói: "Kế hoạch hiện nay, chỉ có thể đi được bước nào thì tính bước ấy."

"Vậy còn giáo chủ? Chúng ta phải đi đâu tìm giáo chủ?" Bắc hộ pháp hỏi.

Nghĩ đến Sở Trường Ca, Mộ Dung Vân Thư càng thêm lo lắng không thôi. Thật muốn thu nhỏ hắn lại nắm trong tay, như bóng với hình. "Không đi đâu cả. Chờ tự chàng trở về." Mộ Dung Vân Thư nói.

Bắc hộ pháp liền 囧, quả nhiên bất cứ lúc nào chỗ nào phu nhân đều bình tĩnh như vậy. Tướng công mất tích mà mặt còn có thể không đổi sắc, cảnh giới này, thật khiến hắn mặc cảm.

"Theo ý kiến của ngươi, vì sao đột nhiên Sở Trường Ca lại mất tích?" Phượng Thành hỏi Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư hơi hơi ngẩng đầu, nhìn hắn ngừng một chút, nói: "Các ngươi quá mức hưởng thụ khoái hoạt đánh nhau, không quan tâm tới chàng."

"... Ta nói chuyện nghiêm túc."

"Ta cũng không nói giỡn."

Phượng Thành nghẹn lời. Không sai, Sở Trường Ca mất tích, quả thật bọn họ phải có trách nhiệm. Nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Việc cấp bách là tìm kiếm cho được Sở Trường Ca. Trầm ngâm giây lát, Phượng Thành nói: "Có thể là do người của Hoa Thiên Thành bắt đi hay không?"

Mộ Dung Vân Thư giương mi lên, gật đầu, "Có khả năng này."

Đông Nam Tây Bắc thấy thế lập tức kêu lên: "Nếu đã gặp oan gia, chúng ta liền phải đi tìm Hoa Thiên Thành đòi người."

Vân Tứ Nương không đồng ý, nói: "Không bằng không chứng. Sao các ngươi có thể tìm hắn đòi người? Huống chi, cao thủ bên người hắn nhiều như mây, với tình trạng của các ngươi hiện nay, chưa hẳn có thể đến gần hắn."

Bị đâm trúng chỗ đau, lúc này Đông Nam Tây Bắc liền hụt hơi. Không khỏi ai oán vạn phần nhìn về phía Phượng Thành.

Tiếp nhận cái nhìn chăm chú của bốn người, Phượng Thành vô cùng bình tĩnh hỏi: "Chỗ ta tạm thời còn có đan dược khôi phục công lực, muốn không?"

"Không cần!" Đông Nam Tây Bắc trăm miệng một lời, vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Phượng Thành chịu đả kích thật lớn. Không phải chỉ là hiệu quả lúc được lúc không thôi sao? Có cần ghét bỏ thành như vậy không?

Cần! Đông Nam Tây Bắc cho hắn một ánh mắt khẳng định.

Phượng Thành không nói gì, không hề để ý đến bọn hắn, ngược lại hỏi Mộ Dung Vân Thư, "Tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Ngày mai ứng phó với đại hội võ lâm thế nào?"

Mộ Dung Vân Thư mệt mỏi xoa xoa mi tâm, thản nhiên nói: "Chuyện ngày mai, ngày mai hãy tính." Dứt lời, nhấc chân đi vào phòng.

"Ngươi muốn đi đâu?" Lý Vô Nại hỏi.

Mộ Dung Vân Thư: "Ngủ."

Mọi người cười ngất. Lửa cũng đã cháy đến nơi, vậy mà nàng còn ngủ được?

"Muốn ngủ cũng nên chờ xử lý xong nhóm cung nữ trên lầu rồi hãy ngủ." Lý Vô Nại nói.

Nhắc tới cung nữ Ly Hận Cung, Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy bộ dạng các nàng như bề trên ngồi ở lầu hai. "Sao lại thế này?" Nàng hỏi.

"Các nàng tựa hồ không muốn đối địch với chúng ta." Dứt lời, Lý Vô Nại đem chuyện cung nữ Ly Hận Cung không lật tẩy lời của hắn kể lại thật êm tai.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy hiểu ra hết thảy gật gật đầu, sau đó nói với chưởng quầy: "Chuẩn bị cho các cô nương trên lầu này thức ăn ngon và chỗ ở tốt, chi phí tính hết cho ta."

Chưởng quầy gật đầu như bằm tỏi, lập tức sai tiểu nhị của khách điếm chuẩn bị phòng tốt cho các cung nữ Ly Hận Cung.

"Vì sao ngươi lại chi trả thay cho chúng ta?" Cung nữ cầm đầu hỏi.

Mộ Dung Vân Thư bí hiểm cười, nói: "Có qua có lại thôi."

*
Bình Luận (0)
Comment