Nhàn Thê Tà Phu

Chương 207

Gió đêm phơ phất, trăng tròn treo cao.

Mộ Dung Vân Thư ngồi một mình trước cửa sổ, tâm loạn như ma. Mặc dù ngay từ đầu đã biết rất rõ giai đoạn này nhất định không như đi qua đất bằng yên ắng. Nhưng hôm nay, nhìn bụi gai nhấp nhô trước mắt, vẫn nhịn không được muốn hỏi Nguyệt Lão một câu, vì sao đường tình duyên của nàng lại nhiều trắc trở. Nếu đã cột tơ hồng của nàng vào trên người Sở Trường Ca, vì sao lại muốn năm lần bảy lượt đưa chàng từ bên người nàng mang đi?

Đại khái là, dây tơ hồng này quá dài đi. Lần sau gặp lại chàng, nhất định phải đem tơ hồng quấn quanh vài vòng lên cổ tay lẫn nhau, kiếp này không bao giờ tách ra nữa, trừ phi tơ hồng đứt đoạn. Mộ Dung Vân Thư cầm chặt ‘Khóa hồn ngọc’ trên cổ, trong lòng âm thầm thề.

"Tiểu thư, nên ngủ rồi." Lục Nhi trải giường xong, cầm ngọn đèn đi đến bên người Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư: "Em ngủ trước đi, ta lập tức sẽ ngủ."

Lục Nhi: "Tiểu thư không ngủ em cũng không ngủ."

Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, nói: "Sao em phải khổ vậy chứ?"

"Trong lòng tiểu thư có việc không ngủ được, trong lòng em có tiểu thư, cho nên cũng không ngủ được." Vẻ mặt Lục Nhi cố chấp.

"Nha đầu em đó." Mộ Dung Vân Thư lại thở dài một hơi, nói: "Thôi. Ta ngủ."

Lục Nhi cao hứng nhếch miệng cười, đặt ngọn đèn lên trên bàn, giúp nàng thay quần áo.

"Lục Nhi, em cũng không còn nhỏ, đúng không?" Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Lục Nhi nghe vậy mặt đỏ lên, nói, "Sang năm mười tám."

Mộ Dung Vân Thư hơi vuốt cằm, trong lòng cân nhắc nên tìm nhà chồng cho Lục Nhi. Sắp xếp cho Lục Nhi xong, nàng mới có thể yên tâm thoái ẩn cùng Sở Trường Ca. Giang hồ rất hiểm ác, cho dù nàng thông minh tuyệt đỉnh, võ công Sở Trường Ca cao cường, nhưng mà kẻ địch vẫn có trăm phương ngàn kế. Tiếu ngạo giang hồ cũng tốt, đi trên băng mỏng cũng xong, giang hồ này, nàng đã chơi đùa đủ rồi. Chỉ là, Sở Trường Ca, rốt cuộc chàng ở đâu?

Cùng lúc đó, một người khác cũng đang tìm kiếm Sở Trường Ca, đó chính là —— Thần Cơ lão nhân.

"Tiểu Tình à, con nói xem rốt cuộc Sở Trường Ca đã đi đâu?" Thần Cơ lão nhân vạch cây chuối rách nát ra, hỏi.

Cháu gái nhỏ xinh đẹp trừng lớn mắt, cười hì hì nói: "Không phải ông có thể bấm tay tiên đoán sao? Bấm ngón tay mà đoán đi."

"Tiểu Tình, con đừng chơi trò mèo với ông nội nữa. Ông nội đã già rồi, đoán cũng mất linh, con trực tiếp nói cho ta biết hắn ở đâu đi." Thần Cơ lão nhân cầu xin.

"Ông thừa nhận mình không hề tiên đoán được gì, trước kia đều là hỏa mù che mắt, con liền nói cho ông biết hắn ở đâu." Cháu gái nhỏ nói như kẻ trộm.

Thần Cơ lão nhân nghe vậy lập tức thổi râu trừng mắt, nói: "Không nên không nên. Vì một đại ma đầu mà hủy hết danh dự một đời của ta, không có lời."

"Ông có thể đến chỗ Mộ Dung Vân Thư lĩnh thưởng mà! Lĩnh rất nhiều rất nhiều bạc, cả đời cũng xài không hết."

"Cả đời của ta cũng sắp hết rồi, có rất nhiều rất nhiều bạc để làm gì?"

"Để lại cho con." Cháu gái nhỏ cười tủm tỉm nói: "Ông nội, ông dù sao cũng là cao thủ số một số hai trên giang hồ, cho dù là cướp của người giàu chia cho người nghèo, hiện tại ông cũng nên trở thành giàu hơn cả nước. Nhưng ông cố tình muốn giống như lão hành khất, cái gì cũng không giữ lại. Một người sắp qua đời như ông thì không sao, chỉ đáng thương cho một cô nương tốt như hoa như ngọc con, không có nửa phần đồ cưới, ngày sau chỉ có thể làm tiểu thiếp cho người khác. Aizzz ——" Nói xong, nàng thở dài một tiếng, kéo tay áo giả vờ rơi lệ.

"Phi phi phi. Cái gì mà làm tiểu thiếp cho người ta! Cháu gái của lão nhân ta có thể làm tiểu thiếp cho người sao? Tiểu Tình, con yên tâm, tuy rằng trên người ông nội ta không có nửa đồng tiền, nhưng thanh niên tài tuấn ta quen biết nhiều vô số kể. Mượn cơ hội đại hội võ lâm này, chọn vị hôn phu tốt cho con."

"Ông nội, ông biết có thanh niên tài tuấn trong đó sao? Sao con không thấy?" Vẻ mặt cháu gái nhỏ khó tin.

Chòm râu hoa râm của Thần Cơ lão nhân run lên, nói: "Đương nhiên là có! Cái khác không nói, riêng họ Mạc của phái Võ Đang kia, đã là mỹ nam tử số một số hai trên giang hồ rồi."

"Họ Mạc? Không phải ông nói Mạc chưởng môn chứ? Người kia thật không khác ông là mấy, là lão đạo sĩ đã bước một chân vào trong quan tài!" Cháu gái nhỏ trợn trắng mắt.

"Đừng nói bừa. Người ta là người tu đạo, là phải trường sinh bất lão, so với tuổi thọ mà hắn sẽ sống, hiện tại hẳn là thanh niên."

"Thanh niên cái gì. Theo cách nói của ông, hiện tại hẳn là hắn vừa mới được sinh ra mới đúng. Ông nội, sao ông lại có thể gã con cho thanh niên tài tuấn mới được sinh ra? Quá âm hiểm!"

"Ặc. Vậy sao." Thần Cơ lão nhân cười gượng gãi gãi gáy, nói: "Bằng không thì đem con gả cho Sở Trường Ca? Con thích nghe chuyện của hắn như vậy, nhất định cũng thực thích hắn."

Cháu gái nhỏ nghe vậy mặt bỗng nhiên đỏ lên, dậm chân giận dữ nói: "Hắn là người đã lập gia đình, sao con có thể gả cho hắn?"

Thần Cơ lão nhân đồng ý gật gật đầu, nói: "Con nói có đạo lý. Nếu con thực cùng Mộ Dung Vân Thư thờ chung một chồng, không chừng trên đường xuất giá liền chết đột ngột ở đầu đường."

"Ông nội!" Cháu gái nhỏ giận dỗi, quay đầu nhăn nhó không thôi.

Nhìn phản ứng của cháu gái, trong lòng Thần Cơ lão nhân không khỏi thở dài một hơi. Tâm tư của nha đầu kia, kỳ thật ông đã sớm nhìn thấu. Bằng không, cũng sẽ không năm lần bảy lượt cởi vây giúp Sở Trường Ca. Chỉ là, hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Nếu là người khác, theo thời gian có lẽ còn có thể nảy sinh tình cảm. Nhưng trong lòng Sở Trường Ca này, tuyệt đối không thể chứa được nữ nhân thứ hai.

Lại thở dài một hơi, Thần Cơ lão nhân hỏi: "Tiểu Tình, nếu ông nội có biện pháp giúp con ở lại bên người Sở Trường Ca, con có nguyện ý không?"

Cháu gái nhỏ đỏ mặt nói: "Ông nội, ông đừng nói giỡn. Tình yêu của hắn và Mộ Dung Vân Thư cả trời xanh cũng nhìn thấy, cho dù con... Cho dù con thích hắn, cũng tuyệt không thể phá hoại tình cảm của bọn họ. Mất đi Mộ Dung Vân Thư, hắn sẽ không còn là Sở Trường Ca." Ít nhất, không phải nàng thích Sở Trường Ca chí tình chí nghĩa đỉnh thiên lập địa. Nàng sùng bái nhất, chính là cái loại ma tính vì người âu yếm không tiếc hủy thiên diệt địa trên người hắn.

"Không phải ta để con chen chân vào cảm tình của bọn họ. Là bảo hắn chiếu cố con cả đời."

"Nếu con không phải là thê tử của hắn, sao hắn có thể nguyện ý chiếu cố con cả đời?"

"Khiến nam nhân cam tâm tình nguyện chiếu cố một nữ nhân cả đời, ngoại trừ yêu, còn có trách nhiệm. Việc này bây giờ con còn chưa hiểu. Con chỉ cần trả lời ông nội, con nguyện ý để hắn chiếu cố không?"

Cháu gái nhỏ cái hiểu cái không, do dự một lát chậm rãi gật đầu.

Thần Cơ lão nhân thấy thế cười ha ha, nói: "Tốt. Đi, bây giờ liền đưa ông nội đi gặp hắn."

"Ông nội, ông cười rất kỳ quái." Cháu gái nhỏ nhíu mày nói.

Thần Cơ lão nhân cười vài tiếng, nói: "Nếu không đưa ta đi, có thể cả đời Sở Trường Ca sẽ là hoạt tử nhân."

Cháu gái nhỏ nghe vậy kinh hãi, vội vàng dẫn đường, vừa đi còn vừa hỏi, "Ông nội, ông thật sự có thể cứu hắn sao?"

"Đương nhiên. Nếu không thể cứu, sao ta lại bảo con trộm hắn ra từ khách điếm?"

"Trộm gì chứ. Rõ ràng là quang minh chính đại đi ra. Ông nội, ông nói chuyện rất khó nghe."

"Ha ha. Nói bình thường cũng rất khó nghe."

*

Hôm sau.

Đại hội Võ lâm.

Không giống lần tham gia đại hội võ lâm kỳ trước, lúc này đây, thân phận của Mộ Dung Vân Thư không còn là người nhà của Sở Trường Ca nữa, mà là nhân chứng đặc biệt được đại hội võ lâm mời —— mặc dù tối hôm qua mới nhận được thiếp mời. Trên lôi đài vẫn có bốn ghế trên, Mạc chưởng môn ngồi bên phải nhất, Lý Vô Nại tiếp theo, Mộ Dung Vân Thư ở giữa, mà bên trái nhất là một cái ghế trống, là chỗ của Thần Cơ lão nhân. Dưới đài, các đại môn phái chia làm ba phía, chặt chẽ vây quanh lôi đài.

Mặt trời chói chan nhô lên cao, cũng may các môn phái đều có một lều cỏ nhỏ của mình, không đến mức bị phơi trong nắng. Nhưng nhiệt độ cao hiếm thấy vẫn làm cho nhân sĩ giang hồ ở đây lau mồ hôi như mưa. Đợi tới giữa trưa, rất nhiều người đã nhịn không được bắt đầu dùng ống tay áo quạt gió, bầu không khí ở hiện trường có vẻ vô cùng nôn nóng. Mà đại hội võ lâm vẫn chậm chạp chưa khai mạc, bởi vì, Thần Cơ lão nhân chưa tới.

Võ lâm có quy củ, trong lúc nhân chứng chưa đến đủ, đại hội liền phải hoãn lại; một ngày không đến, liền chậm lại một ngày. Nếu qua ba ngày vẫn chưa tới, liền một lần nữa đề cử nhân chứng mới. Sau đó lại cử hành đại hội võ lâm.

Quan sát đám người nôn nóng bất an dưới đài, nhìn nhìn ghế trống rỗng bên cạnh, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, hay là Thần Cơ lão nhân đã xảy ra chuyện?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mộ Dung Vân Thư bỗng như bị một Tảng đá lớn đè ép, không thở nổi. Phóng tầm mắt nhìn lại, tầm mắt xẹt qua đám người, bỗng nhiên, hai mắt đỏ lửa ánh vào mi mắt, ánh mắt đỏ lửa đó, là của một nam tử áo trắng thêu chỉ vàng. Trong chớp mắt bốn mắt chạm nhau, Mộ Dung Vân Thư giống như thấy hắn cười không có ý tốt với nàng. Khoảnh khắc, loại dự cảm không tốt trong lòng càng ngày càng đậm.

Phát hiện Mộ Dung Vân Thư khác thường, Lý Vô Nại thấp giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

"Ta nhìn thấy một người quen." Mộ Dung Vân Thư nói.

Lý Vô Nại nhìn theo ánh mắt của nàng, sau khi thấy rõ mặt người nọ, lúc này nhướng mày, nói: "Lại là hắn."

Mộ Dung Vân Thư: "Ngươi cũng còn nhớ rõ hắn?"

"Hoắc Triển Đường. Ngày hôm qua, khi chúng ta bị vây đánh trong khách điếm, hắn châm dầu vào lửa." Lý Vô Nại nói.

"Người này, võ công thế nào?"

"Sâu không lường được."

Nghe vậy, tâm Mộ Dung Vân Thư lại trầm xuống. Đại hội võ lâm lần này, càng ngày càng có cảm giác của Hồng Môn Yến(*).

Thời gian một nén nhang lại trôi qua, rốt cục Thần Cơ lão nhân khoan thai đến trễ, mang theo vẻ mặt mỏi mệt. Khi đi lên lôi đài, có vẻ như cố hết sức. Lạ nhất là, cháu gái nhỏ luôn luôn cùng hắn nương tựa lẫn nhau, lại không ở phía sau hắn. Nhưng đại hội võ lâm vì Thần Cơ lão nhân đến muộn mà trì hoãn đã lâu, các đại môn phái sớm không kiên nhẫn mà chờ, nên khi hắn vừa xuất hiện, âm thanh nổi trống liền ùn ùn kéo đến vang vọng khắp trời, giống như hoan nghênh hắn đến, cơ hồ không ai chú ý biến hóa của hắn.

Nhưng, Mộ Dung Vân Thư chú ý. "Có điểm không thích hợp." Nàng thấp giọng nói với Lý Vô Nại.

Lý Vô Nại chậm rãi vuốt cằm, hắn cũng nhìn ra Thần Cơ lão nhân có điều kỳ quái, lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.

Đợi sau khi Thần Cơ lão nhân ngồi vào chỗ của mình, Mạc chưởng môn liền tuyên bố đại hội võ lâm chính thức bắt đầu. Các môn các phái lần lượt lên lôi đài, chiếm chủ lôi đài lần lượt thay đổi. Cuối cùng, tài nghệ của chưởng môn phái Côn Lôn trấn áp quần hùng, thật lâu cũng không có ai lên đài khiêu chiến.

"Xem ra vị trí minh chủ võ lâm lần này là của chưởng môn phái Côn Lôn." Mạc chưởng môn thật vừa lòng mà nói.

Ba vị nhân chứng còn lại, Lý Vô Nại không nói gì, Mộ Dung Vân Thư cũng im lặng không nói, chỉ có Thần Cơ lão nhân vuốt râu cười ha ha, nói: "Mạc lão nhân, uổng cho ngươi là kẻ sắp thành tiên, rất không có mắt."

Mạc chưởng môn cũng cười ha ha, nói: "Vậy theo ý kiến của ngươi, vị trí minh chủ võ lâm hẳn là nên về tay ai?"

"Hẳn nhiên là về..." Nói được một nửa, Thần Cơ lão nhân đột nhiên thay đổi ngữ điệu, "Đương nhiên là về tay người thắng cuối cùng."

Mạc chưởng môn: "Hiện tại trên lôi đài chỉ còn một mình hắn, đợi lâu cũng chưa xuất hiện người khiêu chiến. Qua ba lần chiêng trống, hắn sẽ là minh chủ võ lâm."

Thần Cơ lão nhân: "Ngươi cũng nói, còn phải qua ba lần chiêng trống. Trong lúc khua chiêng gõ trống, không chừng còn có người lên đài khiêu chiến."

"Thần Cơ huynh nói có lý." Mạc chưởng môn cười ha ha, kỳ dị liếc hắn một cái.

Cái liếc mắt này vừa vặn bị Mộ Dung Vân Thư cùng Lý Vô Nại ngồi nơi đây mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng chú ý tới. Hai người trao đổi một ánh mắt, Thần Cơ lão nhân quả nhiên có vấn đề.

Sau khi chiêng trống gõ hai lần, đang muốn gõ lần thứ ba, bỗng nhiên, một bóng trắng phi thân lên lôi đài, dừng ở đối diện chưởng môn phái Côn Lôn, xòe quạt ra, nói: "Tại hạ là Hoắc Triển Đường, muốn học hỏi một chút đao pháp của phái Côn Lôn."

"Hoắc Triển Đường? Chưa từng nghe thấy. Các hạ đến từ môn phái nào?" Chưởng môn phái Côn Lôn hỏi.

Hoắc Triển Đường nho nhã cười, nói: "Không môn không phái."

Chưởng môn phái Côn Lôn nghe vậy tự phụ cười ha ha, "Không môn không phái, thì ra là trẻ nhỏ mới ra đời. Người trẻ tuổi, nơi này là lôi đài luận võ của đại hội võ lâm, muốn xem náo nhiệt thì ngơ ngốc ở dưới là tốt rồi. Tùy tiện nhảy lên đây, sẽ có tai nạn chết người."

Hoắc Triển Đường phạch một cái, xếp quạt lại, khuôn mặt đột nhiên biến đổi, nói: "Ta chính là muốn đến náo loạn gây tai nạn chết người."

Chưởng môn phái Côn Lôn kinh ngạc, vừa rồi người này nhìn như lơ đãng múa quạt, kỳ thật mang theo nội lực thâm hậu, mà theo như hắn phán đoán, nội lực người này tuyệt đối không dưới hắn. "Xin hỏi sư phụ của các hạ là ai?" Hắn hỏi.

Hoắc Triển Đường hỏi ngược lại: "Từ khi nào đại hội võ lâm có quy định tham gia lôi đài phải báo cáo tổ tông mười tám đời vậy?"

Như vấp phải đinh, sắc mặt Chưởng môn phái Côn Lôn thoáng trầm xuống, nói: "Ngươi đã không chịu nói, vậy để ta thử một lần. Sư phụ là ai, thử một lần liền biết." Nói xong, giơ đao xông lên.

Hoắc Triển Đường nhẹ nhàng cười, một tay lấy quạt ra đỡ, thoải mái tự nhiên. Chưa tới mười chiêu, Chưởng môn phái Côn Lôn liền bại trận, toàn bộ quá trình chỉ nghe âm thanh cây quạt phạch phạch phạch đánh người. Khi Chưởng môn phái Côn Lôn bị Hoắc Triển Đường dùng quạt nhấn vào cổ họng, không thương tổn chút lông tóc nào của hắn. Có thể thấy được thực lực cách xa.

Trận quyết đấu này không dài, cũng không kịch liệt, lại chấn động lòng người xem, trong lòng đều đoán Hoắc Triển Đường thâm tàng bất lộ này rốt cuộc là người thế nào.

Hoắc Triển Đường không nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dưới đài, tao nhã thu hồi quạt, chắp tay nói: "Đa tạ."

Chưởng môn phái Côn Lôn tựa hồ còn chưa chấp nhận mình bị một gã vô danh tiểu tốt đánh bại, kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên như mới tỉnh từ trong mộng, con mắt đỏ lên, cầm đao lao về hướng Hoắc Triển Đường.

Mọi người hút một ngụm khí lạnh, trong lòng đều vì Hoắc Triển Đường mà đổ một phen mồ hôi lạnh, đã thấy thân hình hắn cử động, không chút cố sức né tránh công kích của Chưởng môn phái Côn Lôn, quạt trong tay chuyển động, tiếp theo, đao lớn trong tay Chưởng môn phái Côn Lôn đâm vào ngực chính mình. Trong khoảnh khắc, máu chảy không ngừng, tròng trắng mắt đảo một vòng, trên mặt xám trắng lộ vẻ khiếp sợ, ầm ầm ngã xuống.

Toàn trường nhất thời lâm vào tĩnh mịch. Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, thật lâu không nói nên lời. Trong đó cũng bao gồm Mộ Dung Vân Thư và Lý Vô Nại. Mộ Dung Vân Thư khiếp sợ là Hoắc Triển Đường dám ngang nhiên giết chết Chưởng môn phái Côn Lôn, mà Lý Vô Nại khiếp sợ là vì võ công Hoắc Triển Đường lại cao đến như thế.

Không biết qua bao lâu, chỉ thấy Hoắc Triển Đường phạch một cái xòe quạt, nói: "Lôi đài luận võ của đại hội Võ lâm, quả nhiên không thể tùy tiện nhảy lên. Vô danh tiểu tốt, vẫn nên ở dưới xem náo nhiệt mới tốt. Sẽ có tai nạn chết người."

Lời Hoắc Triển Đường nói hoàn toàn chọc giận phái Côn Lôn. "Ta muốn báo thù thay chưởng môn!" Có đệ tử Côn Lôn nhào về phía lôi đài, lại bị mấy đệ tử Côn Lôn khác giữ chặt, miệng nói "Quân tử báo thù mười năm không muộn".

Hoắc Triển Đường khinh miệt cười, lắc lắc quạt trong tay, nói, "Còn có ai muốn đi lên tỷ thí với tại hạ một phen không?"

Một câu như khiến toàn trường kinh sợ. Thật lâu không có ai lên đài nghênh chiến. Trên đài nhân chứng, vẻ mặt Mạc chưởng môn lo lắng nói khẽ với Mộ Dung Vân Thư, "Người này lòng dạ độc ác, nếu để hắn lên làm minh chủ võ lâm, hậu quả thiết nghĩ sẽ không gánh nổi."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Mạc chưởng môn nói có lý. Không bằng ngài phái đệ tử Võ Đang lên đài, giết chết uy phong của hắn."

Mạc chưởng môn liền 囧, "Lão đạo bất tài. Trong phái không có đệ tử có võ công cao hơn hắn."

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Trong Mộ Dung phủ ta không hề thiếu người tài ba, chỉ tiếc bọn họ lại không can thiệp vào phân tranh trong giang hồ, Mạc chưởng môn đã áp chế anh hào trong thiên hạ thay trời hành đạo - diệt trừ bọn họ, ta thật sự không dám để bọn họ ra cứu vớt võ lâm."

Lời vừa dứt, chỉ thấy hai chòm râu chữ bát (八) ngoài miệng Mạc chưởng môn run rồi lại run, mặt đỏ tai hồng.

"Phu nhân, ta không sợ bị diệt trừ. Cho ta lên chém đầu chó kia đi!" Đứng phía sau Mộ Dung Vân Thư, Bắc hộ pháp nói.

Mộ Dung Vân Thư: "Võ công của ngươi đã khôi phục?"

Bắc hộ pháp đáp: "Tối hôm qua đã khôi phục bảy tám phần, sáng nay đã hoàn toàn khôi phục."

Xem ra lời Thạch Nhị tiên sinh nói không sai, thuốc giải xác thực đã có tác dụng. Nhíu mày nâng mắt liếc Hoắc Triển Đường một cái, Mộ Dung Vân Thư nói: "Hôm khác tìm ngày tốt giết hắn, hôm nay đại hung, không nên giết người. Chúng ta ở đây xem cuộc chiến là tốt rồi."

Bắc hộ pháp không nói gì, giết người và hung - cát (xấu - tốt) có quan hệ gì? Hắn giết người vô số, cũng không xem hung cát, không phải cũng sống đến nay sao?

Tây hộ pháp lườm hắn một cái, nói: "Đây là chuyện danh môn chính phái của người ta, chúng ta trước đây là người trong ma giáo hiện nay là hộ vệ của Mộ Dung phủ, không nên nhúng tay. Tránh cho phu nhân bị liên lụy."

"Nhưng gã Hoắc Triển Đường kia quá kiêu ngạo. Hôm qua nếu không có hắn ở giữa gây khó dễ, sao chúng ta lại bị vây đánh? Giáo chủ cũng sẽ không mất tích." Bắc hộ pháp càng nói càng tức, hận không thể lập tức lấy đầu trên gáy Hoắc Triển Đường.

"Ai nói không cho ngươi giết hắn? Không phải phu nhân đã nói sao, hôm khác tìm ngày tốt sẽ giết." Tây hộ pháp bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn với Bắc hộ pháp ngu ngốc.

Bắc hộ pháp thấy thế thức thời câm miệng, tuy nói hắn không hiểu vì sao phu nhân muốn tìm ngày tốt mới giết Hoắc Triển Đường, nhưng nếu phu nhân nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể nghe theo. Dù sao, theo kinh nghiệm trong dĩ vãng mà nói, lời phu nhân nói tất nhiên là có đạo lý.

Đông hộ pháp vỗ vỗ vai hắn, an ủi: "Ngươi không cần nổi giận. Với tính cách trừng mắt tất báo của phu nhân chúng ta, tru diệt Hoắc Triển Đường là chuyện sớm muộn thôi. Nếu hắn không chết, phu nhân khẳng định sẽ ăn không ngon."

"Đúng vậy. Phu nhân luôn luôn khiêm tốn, không thích khiến người khác chú ý. Loại chuyện giết người này, sao có thể đem lên lôi đài luận võ gióng trống khua chiêng để cho mọi người đều biết chứ? Muốn giết cũng đợi ít hôm nữa, sau khi trời tối, yên lặng mà giết." Nam hộ pháp nói.

Ở một bên, thái dương Mạc chưởng môn nhảy loạn, vẻ mặt đen thui, "Mộ Dung tiểu thư, nên trông nom hộ vệ của quý phủ."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Ngươi có ý kiến với bọn họ?"

Mạc chưởng môn: "Có một chút."

"Xin tiếp tục."

"..." Đây thật sự là trắng trợn bao che khuyết điểm. Mạc chưởng môn kéo tay áo lau mồ hôi trên trán, nhìn từng cao thủ các đại môn phái lần lượt bại trận trên lôi đài, lo lắng không yên. "Thần Cơ huynh. Ngươi có chủ ý gì không?" Ngược lại, hắn hỏi Thần Cơ lão nhân.

Lúc đó, Thần Cơ lão nhân đang chú tâm xem luận võ, mặt mày nhảy loạn, rất sung sướng, nghe thấy lời Mạc chưởng môn nói, vội vàng thu hồi hứng trí bừng bừng, vẻ mặt ác liệt nói: "Tình thế thực nghiêm trọng, ta không có chủ ý."

"..." Cũng như chưa nói. Mạc chưởng môn bất đắc dĩ đến cực điểm, lại hỏi Lý Vô Nại, "Phương trượng có diệu phương (phương pháp kỳ diệu) gì?"

"Diệu phương thì không có, phương pháp dân gian thì có một." Lý Vô Nại nói: "Nếu Mạc chưởng môn không ngại, ta muốn đem đệ tử Thiếu Lâm vây đánh hắn."

"..." Mạc chưởng môn bỗng nhiên cảm thấy bốn nhân chứng trên đài này, chỉ có mình hắn làm theo nguyên tắc.

Lòng dạ Hoắc Triển Đường độc ác, không lưu tình chút nào, mỗi chiêu đều lấy mạng, chưa hết nửa nén hương, trên lôi đài đã loang lổ vết máu, lại không có người dám ra nghênh chiến. Xác thực mà nói, là ra chịu chết.

Thấy chiêng trống tượng trưng cho vị trí đứng đầu lại sắp vang lên một lần nữa, Lý Vô Nại cũng ngồi không yên. Thân là phương trượng Thiếu Lâm, hắn không thể trơ mắt nhìn kẻ ác làm hại võ lâm. Thế nhưng các đại môn phái ở đây đã bị khí thế của Hoắc Triển Đường dọa sợ, mà Mộ Dung Vân Thư lại cố ý bảo ma giáo sống chết mặc bây, trong khoảng thời gian ngắn thực khó tìm ra người nghênh chiến. Vì thế trận lúc này, chỉ có thể do chính hắn lên đài.

Trước khi tiếng chiêng trống thứ ba vang lên, Lý Vô Nại vỗ ghế nhảy lên, bay qua không tung, dừng trước người Hoắc Triển Đường. "Lý Vô Nại." Hắn báo đại danh của chính mình.

Hoắc Triển Đường nói: "Bản thân ngươi là phương trượng Thiếu Lâm tự, không thể tham dự luận võ."

Lý Vô Nại nghe vậy xé áo cà sa ném lên không trung, nói: "Ta đây liền hoàn tục!"

Vừa nói xong, toàn trường ồ lên.

"Phương trượng Thiếu Lâm sao có thể nói hoàn tục liền hoàn tục?"

"Đúng vậy. Hoàn tục là chuyện lớn, không thể đơn giản ném áo cà sa xuống là hoàn tục."

"Tuy là nói thế, nhưng trước mắt, trừ hắn, cũng không ai có thể đủ sức chống đỡ với Hoắc Triển Đường."

"Không thể chống lại thì đừng chống lại. Hôm nay vốn vì tuyển minh chủ võ lâm mà đến, không phải có người thắng là được sao?"

"Nhưng Hoắc Triển Đường kia có phần quá tàn nhẫn."

"Được làm vua thua làm giặc. Ra giang hồ, phải chuẩn bị tinh thần là sẽ chết."

Nghị luận dưới đài chia thành hai phe, có người ủng hộ Lý Vô Nại hoàn tục tranh đoạt minh chủ võ lâm cùng Hoắc Triển Đường, cũng có người phản đối. Hai phía tranh luận không ngớt, rất có khả năng không cùng ý kiến liền ẩu đả đánh nhau. Dẫn đến cục diện bế tắc mà đại hội võ lâm trước nay chưa từng có.

Trên đài nhân chứng, Mạc chưởng môn lên án mạnh mẽ: "Hồ đồ. Thật sự quá hồ đồ. Thân là phương trượng Thiếu Lâm, lại làm ra cử chỉ khinh suất như thế, còn ra thể thống gì!"

Thần Cơ lão nhân nghe vậy khoát tay không sao cả, cười hớ hớ nói: "Mạc lão nhân, ngươi quản không khỏi cũng quá nhiều rồi. Người ta là thanh niên trẻ muốn hoàn tục cưới vợ, mắc mớ gì tới ngươi? Nếu không hợp lễ pháp, thì cũng là chuyện Thiếu Lâm tự người ta, không quan hệ với Võ Đang ngươi, không quan hệ. Chúng ta vẫn nên an tâm xem diễn là được. Có tuổi rồi, đừng nhiều chuyện, cẩn thận giảm thọ."

Mạc chưởng môn không nói gì, vốn muốn thương lượng cùng Mộ Dung Vân Thư, nhưng thấy vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư hứng thú dạt dào, nhất thời cảm thấy việc này là không thể. Thôi thôi. Chỉ cần không cho kẻ dụng tâm hiểm ác làm minh chủ võ lâm là tốt rồi, còn lại, tùy tiện bọn họ muốn náo loạn thế nào cũng được.

Nhân chứng trên đài không ai phản đối, phản đối dưới đài có nhiều cũng không tác dụng. Vì thế Lý Vô Nại thuận lợi hoàn tục.

Hoắc Triển Đường lấy quạt vỗ tay cười tự phụ, nói: "Được, nếu nhân chứng trên đài không có ý kiến, ta đây liền không khách khí."

Lý Vô Nại cười lạnh nói: "Tốt nhất ngươi không nên khách khí với ta, bằng không, ta sẽ có qua có lại mà khách khí với ngươi, vậy đánh nhau cũng không thoải mái."

"Vừa lúc ta cũng muốn đánh cho thống khoái một chút!" Hoắc Triển Đường cười giận một tiếng, lấy quạt làm binh khí đánh về phía Lý Vô Nại.

Ánh mắt của Lý Vô Nại cũng trầm xuống, dùng tay không tiếp chiêu.

Chỉ chốc lát sau, hai người liền đánh túi bụi, đao quang kiếm ảnh, thắng bại khó phân. Mà trên đài nhân chứng, mọi người xem mà không ngừng vui vẻ. Đương nhiên, ngoại trừ Mạc chưởng môn luôn lo cho thiên hạ.

"Theo ý kiến của ta, trận tỷ thí này chỉ sợ một chốc sẽ không phân ra thắng bại." Thần Cơ lão nhân nói.

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Nhờ đâu mà thấy được?"

Thần Cơ lão nhân: "Lý Vô Nại chuyên thủ, thắng ở chiêu thức thiên biến vạn hóa, nhưng sẽ hơi tốn nội lực. Hoắc Triển Đường chuyên về công, nội lực hơn một chút, nhưng chiêu thức đơn giản, dễ dàng bị phá giải. Hai người thế lực ngang nhau, mỗi người mỗi vẻ."

"Nếu Lý Vô Nại đảo thủ thành công thì sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi lại.

Thần Cơ lão nhân nghe vậy sửng sốt, lập tức cười nói: "Vậy phải xem thể lực của hắn như thế nào. Nếu hắn có thể bảo trì thể lực đủ lâu để tiến công, liền có thể lấy được thắng lợi cuối cùng."

Mộ Dung Vân Thư gật đầu hiểu rõ, thầm nghĩ: buổi sáng hẳn nên bảo hắn ăn hết hai cái bánh bao rồi hãy đi.

Một bên, Phượng Thành không hề hối hận nói: "Sớm biết như thế, hẳn là trước đó bảo hắn ăn hai viên đan dược tăng cường thể lực."

"May mà không có." Đông hộ pháp may mắn nói, "Nếu hắn ăn xong đan dược khi được khi không của ngươi, không chừng đánh được một nửa liền bất động."

"..." Uổng cho danh tiếng một đời của hắn, đều bị hủy trong mấy viên thuốc!

Đông hộ pháp không thèm nhìn Phượng Thành đấm ngực dậm chân, hỏi Mộ Dung Vân Thư, "Phu nhân, vạn nhất Lý đại sư cũng không được, kế tiếp nên làm gì?"

Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, nói: "Nếu thật sự không được liền dùng xa luân chiến(*), dù sao chúng ta cũng nhiều người."

(*) Trong Binh thư của Tôn Tử, “xa luân chiến” là hai cánh quân xa (xe ngựa) thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào

"Không cần tính luôn ta vào." Phượng Thành vội vàng cho thấy thái độ, có đánh chết, hắn cũng không lên đài để bị người ngược.

Mộ Dung Vân Thư liếc hắn xem thường, nói: "Ngươi yên tâm, ta không xem ngươi là người."

"..." Trái tim nhỏ bé yếu ớt của Phượng Thành vỡ vụn.

Lúc này, Vân Tứ Nương bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng, "Không tốt, trong quạt cất giấu ám khí!" Vừa dứt lời, chỉ nghe hét thảm một tiếng, đầu gối trái của Lý Vô Nại quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đau đớn.

Phượng Thành thấy thế vội vàng nhảy xuống lôi đài bắt mạch cho hắn. Đông Nam Tây Bắc cũng theo sát phía sau mà vây quanh. "Đại sư không sao chứ?" Đông hộ pháp hỏi.

"Trên ám khí không có độc. Nhưng tổn thương đến xương bánh chè, chỉ sợ hơn mười ngày nửa tháng sẽ không xuống giường được." Phượng Thành một mặt nói một mặt rất nhanh băng bó cho Lý Vô Nại. Cuối cùng, nâng Lý Vô Nại dậy, nói: "Tạm thời chỉ có thể cầm máu trước, sau khi trở lại khách điếm ta mới có thể lấy ám tiêu xuyên qua xương cốt ra ngoài."

Lý Vô Nại chịu đựng đau nhức gật đầu, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, sắc mặt trắng bệch.

Phượng Thành đỡ Lý Vô Nại xuống lôi đài, Đông Nam Tây Bắc vẫn ở lại trên đài, lạnh như băng nhìn Hoắc Triển Đường. "Ám tiễn đả thương người, bỉ ổi!" Bắc hộ pháp tức giận nói.

Hoắc Triển Đường lơ đễnh, "Vũ khí của ta chính là chuôi quạt này, làm hắn bị thương cũng là quạt, sao có thể tính là ám tiễn đả thương người? Không có ai quy định trong quạt không thể chứa tiêu."

Bắc hộ pháp nghe vậy cười lạnh một tiếng, vung Hồng Anh thương, cao giọng nói: "Phu nhân, thực xin lỗi, ta không chờ lựa chọn ngày tốt được. Hiện tại ta sẽ lấy đầu chó của hắn xuống, lấy máu khoét tim hắn cho hả giận!"

Trên đài nhân chứng, Mộ Dung Vân Thư không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.

Hoắc Triển Đường thấy tình hình như vậy vẻ mặt lập tức biến đổi, đưa mắt nhìn lên đài nhân chứng, "Ta nhớ rõ hôm qua tiểu thư của quý phủ từng nói, hộ vệ của Mộ Dung phủ, không tham dự phân tranh trong giang hồ. Chẳng lẽ Mộ Dung phủ muốn vì tư lợi mà bội ước, đến tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm?"

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Mộ Dung phủ không có hứng thú với vị trí minh chủ võ lâm, giết ngươi chính là ân oán cá nhân."

Hoắc Triển Đường: "Nếu là ân oán cá nhân, ngày khác chúng ta lại giải quyết."

Mộ Dung Vân Thư: "Ta cũng muốn giải quyết vào ngày khác. Nhưng vừa rồi ngươi cũng nghe đó, hộ vệ của ta chờ không được, hiện tại liền muốn giết ngươi."

Hoắc Triển Đường: "Đây là ngươi dung túng cho hộ vệ trong phủ nhiễu loạn đại hội võ lâm." Một câu đem ân oán cá nhân bay lên độ cao nhiễu loạn đại hội võ lâm.

Mặt Mộ Dung Vân Thư không đổi sắc, thản nhiên nói: "Không ai quy định trên lôi đài đại hội võ lâm không thể giải quyết ân oán cá nhân."

"Ngươi..." Hoắc Triển Đường nghẹn lời.

Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn chết trên lôi đài, ta cũng không ngại cho ngươi đổi nơi chết. Đông Nam Tây Bắc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, phương vị địa điểm, tùy ngươi chọn lựa. Ta chỉ yêu cầu thời gian là bây giờ."

"Khẩu khí thật lớn!" Hoắc Triển Đường không thể át giận, đảo mắt quát Bắc hộ pháp: "Ngươi muốn tìm cái chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

"Cũng thành toàn luôn cho nhóm chúng ta đi." Ba người Đông Nam Tây đều tự bày ra vũ khí của mình.

Hoắc Triển Đường sửng sốt vài giây mới ý thức được bọn họ muốn cùng tiến lên, nói: "Quy củ giang hồ, chỉ có thể một chọi một."

Đông hộ pháp cười ha ha, nói: "Đả lôi đài đương nhiên chỉ có thể một chọi một, nhưng hôm nay chúng ta không đến để đả lôi đài."

Hoắc Triển Đường đột nhiên nhớ lại lời Mộ Dung Vân Thư nói, ân oán cá nhân. Nói cách khác, cho dù bọn họ lên bao nhiêu người, đều là công bằng. Khá lắm, nữ tử giảo hoạt! "Được, các ngươi cùng tiến lên đi. Hừ! Cho dù đến thêm bốn người nữa, các ngươi cũng vẫn chỉ có một đường chết."

Đông Nam Tây Bắc không hề nhiều lời với hắn, cầm chắc binh khí trực tiếp ra trận.

Trên đài nhân chứng, Thần Cơ lão nhân thở dài: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi vẫn nên bảo bọn họ dừng tay thôi. Bốn người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của Hoắc Triển Đường. Lỡ như Hoắc Triển Đường lại đùa giỡn ra ám chiêu, sẽ phiền toái."

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, vô cùng bình tĩnh nói: "Không có gì đáng ngại. Ta còn rất nhiều hộ vệ. Bốn không được thì lên bốn mươi. Cuối cùng vẫn có thể bắt hắn."

Trên trán Thần Cơ lão nhân bỗng xuất hiện vạch đen, nói: "Đừng nói ngươi chuyển toàn bộ ma giáo về sau hoa viên Mộ Dung phủ làm hộ vệ nghen?"

"Không nhiều như vậy, cũng chỉ có trăm người."

"..." Hoắc Triển Đường lúc này xem như đụng vào ngọn giáo.

Lúc hai người nói chuyện với nhau, trong đám người quả nhiên xuất hiện xôn xao, dần dần, tất cả những người mặc áo dài màu xanh đều tụ tập đến trên lôi đài, vây quanh Đông Nam Tây Bắc cùng Hoắc Triển Đường đang hừng hực khí thế đánh nhau.

Nhìn thấy thế trận này, mồ hôi trên trán Mạc chưởng môn lại toát thêm một lớp. "Hôm qua các ngươi còn tứ cố vô thân, sao hôm nay lại đột nhiên toát ra nhiều người như vậy?" Hắn hỏi Mộ Dung Vân Thư.

"Suốt đêm gọi đến." Mộ Dung Vân Thư nói.

"..." Trong một đêm mà tụ tập được cả trăm cao thủ có tiếng nhất đẳng, cũng chỉ có ma giáo mới có thể làm được. Nàng còn thản nhiên nói là hộ vệ của Mộ Dung phủ. Mạc chưởng môn lắc đầu, nói: "Thôi, vì hòa bình của võ lâm, liền xem như bọn hắn là hộ vệ của Mộ Dung phủ."

Mộ Dung Vân Thư: "Thật cao hứng tiền bối có thể giác ngộ điều này."

Thần Cơ lão nhân và Mạc chưởng môn không có ý kiến, các đại môn phái dưới đài lại không có ý kiến, vì thế đại hội võ lâm liền biến thành đại hội giết người oanh oanh liệt liệt của Mộ Dung phủ.

Có người áo xanh gia nhập, Hoắc Triển Đường chắc chắn sẽ thất bại. Kỳ quái là, trên mặt hắn vẫn thản nhiên không chút kinh hoảng, vẫn thủy vẫn chung tràn đầy tự tin, coi như lại có thêm một trăm người cũng không thắng được hắn. Điều này khiến cho mọi người càng thêm suy đoán thực lực của Hoắc Triển Đường. Hay là hắn có thể lấy một địch trăm?

Đang lúc lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Hoắc Triển Đường, một giọng trẻ con bỗng nhiên vang lên, "Không muốn nhìn thấy nàng ta chết, thì lập tức buông vũ khí!"

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên đài nhân chứng, hai tiểu đồng áo hồng mỗi tay một đao, đặt trên cổ Mộ Dung Vân Thư. Mọi người kinh hãi, bọn họ tới gần Mộ Dung Vân Thư khi nào?

Không chỉ người dưới đài kinh ngạc, Thần Cơ lão nhân cùng Mạc chưởng môn trên đài cũng kinh ngạc không thôi. Chỉ có Mộ Dung Vân Thư bình tĩnh như trước, cười trêu ghẹo nói: "Đây là ưu thế của dáng người thấp bé."

Lục Nhi ở một bên vội la lên: "Tiểu thư, sao người còn cười được?"

Mộ Dung Vân Thư: "Không cười chẳng lẽ phải khóc? Hai thanh đao đặt trên cổ liền khóc, chẳng phải sẽ khiến các anh hùng hảo hán chế giễu sao?"

Lục Nhi im bặt, lời của tiểu thư đều là nói với nàng.

Mộ Dung Vân Thư ngoéo môi một cái, nói với mọi người ma giáo trên lôi đài: "Buông vũ khí xuống, đều đi hết đi."

"Chậm đã." Hoắc Triển Đường gọi mọi người, nói, "Tất cả tự cắt đứt gân mạch, nếu không, sẽ chờ nhặt xác cho Mộ Dung Vân Thư."

Mọi người giận dữ. "Ngươi bỉ ổi!" Bắc hộ pháp mắng.

Hoắc Triển Đường: "Đúng. Ta bỉ ổi. Các ngươi cũng không cao thượng hơn ta bao nhiêu. Cắt đứt hay không, các ngươi tự mình quyết định."

"Ngươi... Ta muốn giết ngươi!" Bắc hộ pháp trợn mắt lên, Hồng Anh thương đột nhiên lao ra, chỉ thẳng vào cổ họng Hoắc Triển Đường.

Thần sắc Hoắc Triển Đường không thay đổi, nói: "Trên đường xuống suối vàng có người đi cùng, cũng sẽ không cô quạnh." Ngụ ý, ta chết, Mộ Dung Vân Thư cũng phải chết.

Bắc hộ pháp khó thở, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư. Hy vọng nàng có thể có biện pháp.

Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, nói: "Hôm nay quả nhiên không nên giết người. Bảo bọn họ tự cắt đứt gân mạch là không thể, ngươi đổi yêu cầu khác đi."

Hoắc Triển Đường kinh ngạc, nàng còn chưa rõ ai mới là kẻ thắng sao? "Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta." Hắn nói.

Đề nghị bị cự tuyệt, Mộ Dung Vân Thư nói: "Vậy ngươi liền giết ta đi. Ta sẽ không để bọn họ tự cắt đứt gân mạch."

"Phu nhân!" Trăm người đều hô.

Mộ Dung Vân Thư nghiêm mặt nói: "Ai muốn cắt đứt gân mạch, thì không còn là người của Mộ Dung phủ ta."

Hiện trường lại một lần nữa lâm vào tĩnh mịch.

Thật lâu sau, Đông Nam Tây Bắc mạnh mẽ quỳ xuống, nhìn về phía đài nhân chứng dập đầu vang dội ba cái, sau đó mạnh mẽ cương trực nói: "n tình của phu nhân, kiếp sau chúng ta lại báo đáp." Nói xong, hai đấm nắm chặt, phát ra nội lực.

Mộ Dung Vân Thư quá sợ hãi, đang muốn hô to "Không cần", lại nghe một âm thanh lười biếng mà khí thế hào hùng từ phía chân trời truyền đến ——

"Trước khi tự cắt đứt gân mạch, nên rời khỏi ma giáo, bằng không, có hộ pháp như các ngươi, ngày sau bản giáo chủ còn có mặt mũi gì mà đi lại trên giang hồ?" Đi kèm với âm thanh này, là một nam tử áo trắng bay bay, mày kiếm xếch nghiêng, mắt như ánh sao, khóe miệng cười như không cười, cùng mang theo khí chất đặc biệt của tiên giáng trần và yêu nghiệt, nhanh nhẹn rơi xuống đất. Tiếp theo, âm thanh "Tham kiến giáo chủ" vang tận mây xanh.

Đôi mắt Mộ Dung Vân Thư nóng lên vui mừng mà khóc, đã quên trên cổ còn có hai thanh đao, đứng dậy chạy như điên qua. Hai gã tiểu đồng áo hồng cũng vì Sở Trường Ca đột nhiên xuất hiện mà thất thần, trơ mắt nhìn nàng ở dưới đao mà chạy mất. Hoàn hồn lại, nàng đã dừng ở trong lòng Sở Trường Ca.

"Thiếp biết mà, nhất định chàng sẽ xuất hiện." Mộ Dung Vân Thư vừa nói vừa rơi nước mắt. Không biết là ủy khuất được tích lũy nhiều năm đều hóa thành nước mắt tuôn ra, hay là mừng như điên trong lòng khiến nàng kích động rơi lệ. Nàng vừa khóc vừa cười, giống tiểu cô nương không hiểu thế sự.

Mộ Dung Vân Thư như vậy, là lần đầu tiên Sở Trường Ca nhìn thấy. Hắn đau lòng ôm chặt lấy nàng, để nàng có thể nghe được tiếng tim hắn đập dồn dập. Ngàn vạn lời trong lòng, cuối cùng Sở Trường Ca chỉ nói ra một câu, "Từ khoảnh khắc này về sau, chân trời góc biển, núi đao biển lửa, ta và nàng sẽ luôn ở cùng nhau"
Bình Luận (0)
Comment