Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 50

Kha Lâm cho rằng Tư Hạo Lam nói đùa nhưng y nói xong liền bắt đầu thay Kha Lâm tìm quần áo, từng chiếc từng chiếc trùm lên người Kha Lâm, dáng vẻ xem ra thật sự muốn ra ngoài.

“Ngươi muốn diễn đạo sĩ sao? Không phải bây giờ phim truyền hình không được phép truyền bá mê tín dị đoan à? Các ngươi có muốn đổi đề tài không?” Kha Lâm mờ mịt thuận theo động tác của y, mặc xong quần áo.

“Không phải mê tín dị đoan. Sao, trời và đất tự có quy luật cùng lực lượng. Ngươi cho ta biết sinh thần bát tự, ta có thể theo số tử vi hôm nay đoán trạch vận của ngươi lúc sinh ra, đọc được mệnh cách của ngươi.” Tư Hạo Lam giúp Kha Lâm kéo quần áo. Vì tiếp cận quá gần, chóp mũi toát ra mồ hôi hột. Ánh mắt y sáng lấp lánh, nói: “Ngươi không tò mò mệnh cách của mình à?”

Kha Lâm nghi ngờ nhìn y. Người tu đạo dựa theo sự biến đổi của sao thấu đáo quy luật âm dương, từ đó tránh hung hóa cát, nâng cao tu vi. Đều là khóa trình bắt buộc của bọn họ. Trí nhớ Tư Hạo Lam vô cùng tốt, thiên phú hơn người, ở phương diện này càng nhạy cảm.

Tư Hạo Lam là ma tu, cũng tinh thông mệnh lý. Chẳng qua y khinh miệt quan tâm đến số phận của người khác, trước đây chỉ có khi rảnh rỗi mới ngắm sao, tìm hiểu chút đại sự có thể phát sinh trong thiên hạ.

Ngày hôm nay y phải tính thật kỹ cho Kha Lâm. 

Tư Hạo Lam càng nghĩ càng hăng hái, lại lo lắng bên ngoài lạnh giá, cân nhắc vài giây thậm chí cầm lấy tấm chăn bên cạnh định quấn lên người Kha Lâm.

Kha Lâm vội vàng cự tuyệt nói: “Không cần. Ta không sợ lạnh.”

Tư Hạo Lam nhìn hắn, suy nghĩ một chút, tìm khăn quàng vòng một tầng lại một tầng quanh cổ hắn.

“…” Kha Lâm mặc y làm, cuối cùng vẫn chịu thua nói: “Được rồi. Chúng ta ra ngoài xem một chút, dìu ta đứng lên đi.”

Tư Hạo Lam đang cao hứng, vô cùng phấn khởi, nơi nào còn chờ kịp. Vì vậy y quỳ trên giường, một tay luồn qua giữa lưng và gối, một tay móc lấy đầu gối hắn giống như y đã từng làm, đem Kha Lâm từ trên giường bế lên.

Lúc Kha Lâm rời khỏi giường hai mắt tối sầm, tức giận quát y: “Ngươi luôn muốn tìm cơ hội bế công chúa đi!”

Bị phát hiện rồi! Tư Hạo Lam không thừa nhận. Vì dán vào Kha Lâm tay còn đang phát run, chân cũng mau chóng trở nên bủn rủn, y vội vã ôm hắn đặt vào xe lăn, nói: “Ngươi nhỏ tiếng chút. Bây giờ là nửa đêm, mọi người đang ngủ, không ai thấy không sao.”

Kha Lâm giận đến sùi bọt mép, quả thực mất sạch uy nghiêm, mắng: “Lần sau còn làm vậy sẽ phạt ngươi!”

“Được được được. Phạt thì phạt.” Tư Hạo Lam hoàn toàn không để trong lòng, vươn tay giúp Kha Lâm quấn chặt áo khoác, sau đó đẩy xe lăn ra khỏi phòng.

Mai Khâm và Triệu Kỳ đã ngủ. Dinh thự rộng lớn, yên tĩnh, không một ánh đèn. Trên núi không thể so với thành phố dù muộn thế nào đều có đèn nê-ông nhấp nháy. Bóng đêm nơi này hoàn toàn đen đặc, giơ tay không thấy được năm ngón, không nhìn được bất cứ thứ gì, chỉ có thể nghe thấy các loại tiếng động kì quái ngoài căn nhà.

Tư Hạo Lam đẩy Kha Lâm đi trên hành lang của Kha gia. Khi rời phòng, Kha Lâm có mang theo điện thoại di động, lúc này điện thoại hắn sáng lên, bật đèn pin soi đường cho Tư Hạo Lam.

Ánh đèn trắng toát trải trước mặt hai người chỉ có thể soi sáng địa phương lớn bằng bàn tay. Rìa ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, không biết trong những nơi tối tăm đó ẩn giấu thứ gì.

Bầu không khí này càng khủng bố hơn à. Tư Hạo Lam nói: “Không bằng không chiếu, ta nhìn được.” Người tập võ thị lực đều rất tốt.

“Ta sợ ngươi cho ta đụng vào vật dụng trong nhà.” Giọng nói của Kha Lâm trong bóng đêm nghe càng thêm âm u.

Tư Hạo Lam chuyên tâm nhìn đường, cuối cùng hai người cũng ra tới bên ngoài.

Ngoài trời lại có thể sáng hơn so với tưởng tượng, Kha Lâm mê mẩn nhìn trời. Ánh sao hóa ra mãnh liệt như vậy.

Nhưng quả thực rất lạnh, dù đã là cuối đông, mùa xuân sắp đến. Khoảng hai giờ đêm là thời điểm nhiệt độ xuống thấp nhất, hơn nữa ở trên núi không có hiệu ứng đảo nhiệt của thành phố, không khí lạnh lẽo càng thêm thấu xương.

Kha Lâm tưởng bọn họ sẽ đứng xem ở cửa, ai ngờ Tư Hạo Lam tiếp tục đẩy hắn đi về phía trước.

“Còn định đi đâu?” Kha Lâm hỏi.

“Tìm vị trí tốt.” Tư Hạo Lam nói vậy. Trong chốc lát, Kha Lâm liền nhận ra phương hướng, thân thể nháy mắt trở nên căng thẳng.

Bọn họ đang đi trên đường dẫn đến nhà xưởng.

Đã rất nhiều năm Kha Lâm không đi qua con đường này, hiện tại tinh thần khẩn trương, hắn muốn mở miệng kêu Tư Hạo Lam dừng lại, hắn không muốn đi. Dường như Tư Hạo Lam biết suy nghĩ của hắn, y đặt tay lên vai hắn nhẹ nhàng bóp.

Kha Lâm cảm nhận được lực độ của bàn tay kia, bình tĩnh một chút, nhưng nội tâm vẫn kháng cự, không muốn đến gần xưởng.

Tư Hạo Lam thả chậm tiến độ, trong bóng đêm cô đọng hai người chậm rãi tiến về phía trước. 

May mà gió hôm nay không lớn, không khí đóng băng lẳng lặng lưu động. Con đường vừa dài lại vừa ngắn, bọn họ rất nhanh đã đến cổng tường rào. Tư Hạo Lam đẩy cửa, xuyên qua cánh cửa kia có thể nhìn thấy vườn ruộng và nhà xưởng.

Tư Hạo Lam quay đầu, trong đêm tối quan sát Kha Lâm. Kha Lâm nhẫn nhịn giữ chặt xe lăn của mình, một lát sau mới khàn khàn nói: “Đẩy ta vào đi.”

Băng qua cổng rào, nhà xưởng xuất hiện trong màn đêm, bức tường xám xịt loang lổ phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Dưới khung cảnh tối đen như mực, toà kiến trúc nhỏ thoạt nhìn đồ sộ hơn bình thường.

“Nơi đây… lại có thể cũ nát như vậy.”

Kha Lâm ngẩng đầu nhìn địa phương đã lâu không gặp, ánh mắt nặng nề, cảm xúc mơ hồ không rõ lưu chuyển trong đáy mắt.

Thực sự đã rất nhiều năm hắn không trở lại đây, đến gần mới phát hiện còn đổ nát hơn so với tưởng tượng. Thì ra xưởng máy móc tinh xảo đã thành dáng vẻ này. Đến tột cùng hắn đã bỏ lỡ điều gì?!

Không phải hắn khiếp nhược mà nơi đây phong ấn quá nhiều ký ức tươi đẹp. Nếu hắn tùy tiện chạm vào, ký ức mong manh sẽ tan thành mây khói, cũng đại biểu hắn thực sự đã mất.

Mất đi quãng thời gian vô ưu vô lo.

Tầm mắt Kha Lâm hạ xuống, nhìn mảnh vườn trồng các loại rau củ.

Vườn rau được thu dọn ra mô ra dạng, trong đêm tối nhìn không rõ lắm. Lều trắng từng hàng từng hàng ngay ngắn chỉnh tề, dù bóng đêm tối đen như mực cũng có một loại sức sống bừng bừng quỷ dị.

“Bên trong mọc rất nhiều rau.” Tư Hạo Lam thấy Kha Lâm xuất thần ngắm lều rau, đắc ý nói.

Đâu phải ngươi trồng?! Kha Lâm nhìn y một cái. Từ đầu tới cuối Tư Hạo Lam không hề góp sức, việc duy nhất sử dụng chút sức lực đại khái là ngồi vào bàn chờ ăn.

Kha Lâm nhớ không ít rau củ trồng ở đây cũng vào trong bụng mình, hắn không khỏi cười thành tiếng.

Hắn nhìn về phía Tư Hạo Lam, cười nói: “Ngươi luôn có cách chọc ta vui vẻ.”

Triệu Kỳ nói Tư Hạo Lam có tác dụng trấn tà đến mức ma quỷ chạy trốn, yêu quái bất sinh, quả thật có chút đạo lý.

Chuyện quan trọng, từ khi Tư Hạo Lam ở đây đều trở nên không có gì ghê gớm, hết thảy hoang mang lẫn mịt mù đều sẽ giải quyết dễ dàng, phảng phất sinh ra năng lượng vô hạn, cảm thấy bản thân không có gì là không thể.

Kha Lâm lại lần nữa quan sát nhà xưởng vắng lặng từ lâu. Hoa hồng từng vây quanh đã chôn vùi sâu trong ký ức. Đóa hoa kiều diễm lại mỹ lệ, nhưng rau củ tươi ngon cũng không tệ.

“Ta không sợ nơi này, chỉ là khi đó mọi chuyện phát sinh quá nhanh.” Kha Lâm nhẹ giọng giải thích. Một ngày tỉnh dậy tất cả mọi thứ thuộc về hắn đột nhiên biến mất. Loại đả kích và đối lập này đối với một thiếu niên mà nói quá nặng nề. Cho nên hắn đã sáng tạo một cái hộp, trong hộp có nhà xưởng của cha. Chỉ cần không mở chiếc hộp những điều tốt đẹp từng có sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Tư Hạo Lam đáp một tiếng.

Kha Lâm vẫn cậy mạnh, cố chấp viện cớ cho sự nhạy cảm và dịu dàng của mình.

Đàn ông cậy mạnh vẫn rất đáng yêu. Tư Hạo Lam nghĩ vậy nói: “Có ta ở đây, không cần sợ gì hết.”

Kha Lâm cười một tiếng, chế nhạo y tự đại lại cảm kích y đã giúp mình mở hộp.

Ban đầu cứ tưởng trong hộp sẽ trống rỗng, lại phát hiện bên trong lấp đầy thứ mới.

Tâm tình Kha Lâm có chút phức tạp, hỏi Tư Hạo Lam: “Không phải ngươi nói muốn ngắm sao mà, ở chỗ này hả?”

Tư Hạo Lam lập tức hưng phấn, đẩy Kha Lâm đến trước xưởng, dựa lưng vào tường, mặt hướng về mảnh vườn, chỉ lên trời nói: “Vị trí này tầm nhìn vô cùng tốt.”

Kha Lâm ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy sao.

Bầu trời mùa đông không quang đãng như mùa hè, không thể thấy cảnh tượng rực rỡ của ngân hà. Nhưng nhìn từ chỗ này, từng ngôi sao tô điểm trên tấm màn đen, thỉnh thoảng bị mây mù che khuất, lấp lánh lúc ẩn lúc hiện, cũng là một phong cảnh yên bình.

Mọi người thường hình dung sao như đá quý, vô cùng có đạo lý. Những ngôi sao sáng ngời, thuần khiết lại quý giá khiến người ta rất muốn hái xuống một viên.

Tư Hạo Lam cùng Kha Lâm ngẩng đầu, hai người nhìn trời. Kha Lâm không nhịn được quay đầu hỏi y: “Sau đó thì sao? Ngươi nhìn ra môn đạo gì rồi?”

Tư Hạo Lam tới gần Kha Lâm, nói: “Nào có nhanh như vậy, ta còn phải tính toán.”

Vẻ mặt Kha Lâm “Ngươi nói dối!”, Tư Hạo Lam không cãi lại, vươn tay vòng qua đầu gối Kha Lâm.

“Ngươi muốn làm gì?” Kha Lâm như rơi vào đại địch, liền vội vàng kéo y.

Tư Hạo Lam bị hắn đụng lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn cố chấp nói: “Ta cần ít thời gian. Ngoài này quá lạnh, ngươi xuống đây ngồi đi.” Y chỉ chỉ mặt đất.

Kha Lâm không hiểu mối liên hệ giữa lạnh và ngồi xuống đất, nghi hoặc nhìn y nói: “Không được phép bế ta, đỡ là được.”

Tư Hạo Lam thỏa hiệp chỉ đỡ lấy cánh tay Kha Lâm. Kha Lâm rút ba toong, chậm rãi từ xe lăn dời xuống mặt đất.

Sau đó Tư Hạo Lam mở rộng cánh tay, từ phía sau phóng khoáng ôm con gấu Kha Lâm vào lòng.

Kha Lâm: “…”

Kha Lâm duy trì tư thế quỷ dị dựa lên ngực Tư Hạo Lam, cả người hóa thành hòn đá, Tư Hạo Lam còn nói: “Ta không sợ lạnh. Rất ấm áp.”

Đây không phải phim thám hiểm Bắc Cực, phải dùng đến loại tình tiết kinh điển sưởi ấm bằng thân thể sao?

Một lát sau Kha Lâm mới chậm rãi quay đầu, tức giận nói: “Đứng lên, đổi tư thế.”

Tư Hạo Lam ù ù cạc cạc buông Kha Lâm. Kha Lâm xoay người, kéo cánh tay y, lôi y đến phía trước, sau đó dùng tay di chuyển đôi chân của mình, mở ra một khoảng trống, vỗ Tư Hạo Lam, nói: “Ngồi ở đây.”

Tư Hạo Lam ngồi xuống, Kha Lâm lập tức dán vào lưng y. Lần này đổi thành Kha Lâm ôm y.

Kha Lâm bọc lấy Tư Hạo Lam, theo lời hắn nói thực sự giống như ôm một cái lò sưởi lớn. Đầu y đặt trên vai Kha Lâm, cái đầu mềm mại cọ xát gò má hắn. Kha Lâm giam được con thỏ lớn trong lòng, cuối cùng hài lòng nói: “Như vậy mới đúng.”

Con thỏ lớn toàn thân huyết dịch tuôn trào, nhũn thành một bãi bùn.

“Sao ngươi càng ngày càng nóng thế?” Bây giờ thực sự không lạnh nữa, Kha Lâm dùng cằm cọ xát đỉnh đầu con thỏ, ngạc nhiên hỏi.

Tư Hạo Lam không có sức lực giải thích căn bệnh nan y của mình với hắn, chỉ có thể yếu ớt nói: “Đừng quấy rầy, để ta tập trung nhìn.”

Còn thỏ đạo sĩ vẫn rất nóng tính. Kha Lâm không quấy rầy nữa, ôm y chăm chú nhìn lên bầu trời, hưởng thụ sự tĩnh lặng về đêm.

Đêm nay không gió không trăng, sao trên trời thật đẹp, ánh sao đan xen, lãng mạn mà mộng ảo, ánh sáng nhỏ bé cũng làm rung động lòng người. Tư Hạo Lam ấm áp dễ chịu khiến hắn không cảm nhận được giá rét, thậm chí Kha Lâm còn muốn cứ như vậy chờ đến bình minh.

Tư Hạo Lam hỏi sinh thần bát tự của Kha Lâm, chăm chú nhìn trời xem xét nửa ngày. Tay đặt trên đầu gối, ngón tay bấm bấm bày ra các hình dạng khác nhau, tập trung tinh thần, thoạt nhìn rất ra gì.

Kha Lâm thầm nghĩ xem ngươi bịa thế nào.

Tư Hạo Lam càng nhìn càng trầm mặc, cuối cùng y cũng nói: “Mệnh ở cung Ngọ, kình dương đơn thủ, tam phương ngộ hỏa – linh – kiếp, không kị sao Thiên Hình, tất sát chết yểu. Mệnh nhập thử cách, tàn bạo hung ác, trọn đời chiêu hung, thân mắc bệnh hiểm nghèo, gây lên tại họa, hình khắc rất nặng.”

Y dừng một chút mới chậm rãi nói tiếp: “Là mệnh cách đại hung.”

“Ah? Vậy sao?” Kha Lâm ôm y, bình tĩnh nói.

Tư Hạo Lam ngọ nguậy, ở trong lòng Kha Lâm trở mình, vươn tay bưng lấy mặt hắn.

Kha Lâm không biết y lại muốn làm gì, vô thức lùi về sau né tránh.

Ai ngờ Tư Hạo Lam cương quyết không cho hắn di chuyển, đưa mặt mình lại gần, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.

Gò má mềm mềm đỏ ửng đang ở trước mắt, Kha Lâm cơ hồ muốn xông tới cắn một cái liền nghe thấy Tư Hạo Lam nói: “Tướng mạo cũng không tốt. Lần đầu tiên gặp ngươi ta liền nhìn ra là tướng đau khổ khắc nghiệt.”

Kha Lâm: “? Ngươi không thể nói dễ nghe chút à?”

Bình thường không phải thần côn đều chọn cái tốt để nói hả. Đạo sĩ thỏ này sao làm ngược lại rồi?!
Bình Luận (0)
Comment