Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 51

Tư Hạo Lam thả Kha Lâm khiến hắn có chút tiếc nuối. Y lắc đầu, nói: “Qúa hung hiểm.”

Kha Lâm lại lần nữa ôm chặt y, cười trêu y: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu ta ngỏm giữa chừng sẽ không ai cho ngươi tiền, không ai cho ngươi ăn ngon.”

Tư Hạo Lam nghiêm trọng trả lời: “Phiền to rồi! Không thể để ngươi xảy ra chuyện gì.”

Giọng điệu y rất nghiêm túc khiến Kha Lâm không thể phân biệt y đang nói đùa hay là thật.

Tư Hạo Lam nói tiếp: “May mà ngươi gặp ta.”. Y nói xong, miễn cưỡng xoay người lại dựa vào Kha Lâm, điệu bộ lười biếng.

Kha Lâm nhướn mày, dán mắt vào cái gáy trắng nõn của y: “Nói thế nào?”

Tư Hạo Lam không quàng khăn, lúc này ngồi trong lòng Kha Lâm, dựa lưng vào lồng ngực hắn, để lộ một đoạn gáy trắng muốt, trong ánh sáng yếu ớt của buổi đêm, giống như ngọc.

Muốn liếm.

Kha Lâm bị ý tưởng lưu manh của mình kinh động, lặng lẽ nhướn mày.

Tư Hạo Lam không hề phát hiện con sói sau lưng đang chảy nước miếng mà kể một câu chuyện cũ: “Từng có một người, mệnh bàn ngũ tinh liên châu, quý không thể tả. Nhìn gương mặt hắn trời sinh cốt cách phi phàm, tiền đồ vô hạn, có vô vàn cơ duyên, tương lai chắc chắn đứng hàng tiên ban.”

Nghe có vẻ rất lợi hại. Tư Hạo Lam kể chuyện thần côn còn rất bài bản. “Sau đó thì sao?” Ánh mắt Kha Lâm dính trên cổ Tư Hạo Lam, lơ đãng trả lời.

“Sau đó hắn gặp ta.”

Kha Lâm ngạc nhiên hỏi: “Gặp ngươi thì thế nào?”

Tư Hạo Lam hừ một tiếng, nói: “Gặp ta, đánh trận nào thua trận đó, trời sinh tiên mệnh cũng vô ích. Đến bây giờ hắn cũng không thắng nổi ta chứ đừng nói tới đắc đạo thành tiên.”

Kha Lâm nghĩ thầm, thần côn này bịa chuyện có đầu có đuôi, suýt chút nữa hắn tin thật sự có người như thế, nói: “Vậy ngươi còn rất lợi hại. Trong mệnh mang sát, khắc chết tiên mệnh của người ta.”

Kha Lâm không cho là thật, chỉ coi như hai người đang tán gẫu. Hắn ôm Tư Hạo Lam, nghĩ phải nán lại lâu một chút, liền hỏi: “Vậy mệnh cách của ngươi là gì?”

Giọng Tư Hạo Lam nghe có chút thần kỳ, nói: “Không nhìn ra.”

Lúc này Kha Lâm mới bị hấp dẫn sự chú ý, hỏi: “Không nhìn ra cái gì?”

Tư Hạo Lam giải thích: “Ta vốn là cô nhi, không biết sinh thần bát tự. Người đoán mệnh cho ta thấy ta liền bỏ chạy. Ta tự xem bói cho mình luôn là một màn sương trắng mơ hồ, có lẽ thật sự là trong mệnh mang sát đi!”

Y xoay người lần nữa, chằm chằm quan sát Kha Lâm, vô cùng kiên định nói: “Cho nên, chỉ cần ở bên ta đạo trời đã định cũng không có chút tác dụng, ông trời đều không có biện pháp, ta nhất định có thể phá giải hung cục của ngươi.”

Tư Hạo Lam lại nói kiểu khiến người ta hiểu lầm.

Kha Lâm biết y không có ý mờ ám nhưng vẫn bị những lời này động tâm.

Cái gì gọi là ở bên ta. Lại quyến rũ, tiểu yêu tinh.

Kha Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt thản nhiên của Tư Hạo Lam, không nhịn được tức giận nói: “Ta cả đời chiêu hung, mạng ngươi mang sát, vạn nhất ta với ngươi ở cạnh nhau tình huống càng thêm tồi tệ thì làm sao bây giờ?”

Tư Hạo Lam “điệu bộ đại ca bảo kê ngươi” vẻ mặt khinh thường, nói: “Sẽ không. Mạng ngươi hung, ta càng hung. Lấy ác chế ác, hai âm thành dương. Đạo trời vô tình, hi vọng thay sao đổi vận còn không bằng tin ta.”

Đêm nay Tư Hạo Lam nói gì Kha Lâm đều theo, coi như y sáng tác vài câu chuyện số mệnh kỳ quái, Kha Lâm đều nghe hết, hắn dịu dàng nói: “Tin ngươi.”

Lúc này Tư Hạo Lam mới yên tâm, ngáp dài một cái. 

Hiện tại đã hơn hai giờ, Tư Hạo Lam hẳn đã buồn ngủ nhưng Kha Lâm không nỡ để y đi.

Kha Lâm nhẹ nhàng ấn đầu Tư Hạo Lam về ngực mình. Tư Hạo Lam không cách nào ngỗ nghịch hắn, toàn thân mềm nhũn, thuận thế nằm nghiêng người, mặt dựa vào vai hắn.

Kha Lâm ôm Tư Hạo Lam, thở dài trong lòng.

Thật sự rất tệ.

Để phá giải mệnh cách của mình, hắn phải trói chung một chỗ với Tư Hạo Lam.

Kha Lâm bật cười trong lòng.

Hắn không tin những thứ đó, trải qua bao nhiêu chuyện, hắn đã sớm không tin vào bất cứ điều gì, nhưng hắn nguyện ý có một cái cớ, có thể khiến Tư đại sư cứu khổ cứu nạn thương xót hắn.

Có lẽ được bầu không khí cảm hóa, có lẽ lần nữa trở lại nơi này khiến tâm tình hắn chấn động, Kha Lâm không nhịn được nhìn vườn rau, lên tiếng nói: “Chắc ngươi nói đúng. Số mệnh ta qủa thực xung khắc, gia đình ta cũng không hòa thuận.”

Tư Hạo Lam chợt vểnh tai.

Đây là lần đầu tiên Kha Lâm tự kể về gia đình hắn.

Trước kia, Tư Hạo Lam chỉ có thể thông qua đôi câu vài lời của người khác, suy đoán Kha Lâm đến cùng đã trải qua chuyện gì. Hôm nay Kha Lâm vậy mà chủ động nhắc tới.

Hắn xa xăm nói: “Cha và mẹ chia tay ngay trước khi cha gặp tai nạn.”

Chẳng trách trong tất cả các câu chuyện có liên quan đến Kha Lâm mẹ hắn chưa bao giờ xuất hiện. Khi Mai Khâm kể chuyện lúc Kha Lâm bị thương nhắc đến rất nhiều người chỉ duy nhất không nhắc đến mẹ Kha Lâm.

Lúc đó Tư Hạo Lam liền nghi ngờ mẹ của hắn đâu? Mai Khâm không nói bà cũng xảy ra tai nạn, chứng tỏ mẹ hắn vẫn còn sống. Kha Lâm chịu khổ nhiều như vậy tại sao bà không xuất hiện?

“Người phụ nữ đó phản bội cha ta.” Kha Lâm nói, thanh âm lạnh nhạt. Hắn thậm chí không muốn gọi bà ta là mẹ. “Nhìn hoa hồng năm đó cha trồng châm chọc cỡ nào. Đây cũng là một nguyên do khác khiến ta không muốn tới đây.”

Nơi này ngoại trừ nhà xưởng có kỷ niệm đẹp, còn có vườn hoa bị vứt bỏ. Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Khi tình yêu tan vỡ, những bông hoa xinh đẹp đều không còn nữa, chỉ còn dư lại gai hoa chướng mắt.

Tư Hạo Lam dựa vào Kha Lâm, vươn tay vòng qua phía sau xoa lưng Kha Lâm, nhẹ nhàng vỗ.

Chẳng trách tính cách Kha Lâm quái gở như vậy. Trừ cơ thể bị thương, gia đình tan vỡ cũng khiến hắn thiếu sót về mặt tình cảm.

Kha Lâm cảm nhận được sự an ủi dịu dàng của Tư Hạo Lam, thở dài một hơi.

Hắn thừa nhận mình có chút xảo quyệt. Nếu số mệnh của hắn nguy hiểm, vậy hắn cố ý kể ít chuyện cũ khiến Tư Hạo Lam mềm lòng.

Thế mà thật sự có hiệu quả.

Cái này có phải chứng tỏ trong lòng Tư Hạo Lam hắn cũng có chút phân lượng hay không?

Vì chuyện của cha mẹ, hắn không còn tin tưởng người khác, luôn nghi ngờ động cơ sau lưng họ. Nhưng Tư Hạo Lam đã nói “Tin ta.”

Kha Lâm nghĩ, vậy tin đi!

Tư Hạo Lam không biết tâm tình phức tạp của Kha Lâm, chỉ cảm thấy chuyện của Kha gia e là một món nợ khó đòi. Gần đây sự nghiệp của Kha Lâm có động tĩnh rất lớn, hi vọng không sinh nhiều rắc rối thì tốt rồi. Nghĩ lại bản thân vừa mới ba hoa khoác lác, nhất định phải bảo vệ Kha Lâm cả đời bình an thuận lợi.

Y nghĩ một chút liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Thời gian đã khuya, tiết trời lại lạnh giá. Tuy được Kha Lâm ôm, toàn thân y ấm áp như mặt trời nhỏ nhưng cũng không thể tiếp tục ngủ ở đây. 

Y chống đỡ thân thể, nói với Kha Lâm: “Về ngủ thôi.”

Kha Lâm luyến tiếc, nhưng càng không nỡ để y thức đêm, nói: “Dìu ta đứng lên.”

Thật phiền phức, để y bế không được sao? Tư Hạo Lam nghĩ vậy nhưng không dám biến thành hành động. Nằm trong lòng Kha Lâm quá lâu, toàn thân mềm nhũn, y rục rịch bò dậy, quỳ trên mặt đất đỡ Kha Lâm.

Kha Lâm liên tục bám y, sau eo có chút mỏi, cầm lấy ba toong, một tay dùng ba toong chống đỡ, tay kia víu cánh tay Tư Hạo Lam, định dựa vào Tư Hạo Lam từ dưới đất đứng dậy.

Ai ngờ Tư Hạo Lam cũng không ổn. Ngày hôm nay gần gũi Kha Lâm quá lâu, tứ chi bách hài mềm yếu vô lực, tuy rất thoải mái nhưng cũng quá kích thích, đến bây giờ eo chân của y vẫn không thẳng lên được.

Y bị Kha Lâm kéo liền cùng nhau lung lay, mất cân bằng ngã xuống mặt đất.

Kha Lâm không ngờ Tư Hạo Lam, kẻ có thể bế một người đàn ông trưởng thành theo kiểu công chúa lại không còn sức lực, sợ y ngã liền vô thức đỡ lấy y.

Hai người đồng thời ngã xuống.

Lần này trực tiếp nằm dưới đất.

Thân thể hai người chồng lên nhau, đầu kế bên đầu. Kha Lâm trở thành cái đệm dưới thân Tư Hạo Lam.

“A, không dậy nổi.” Mặt Tư Hạo Lam đỏ bừng, đau khổ nói.

Bọn họ áp quá sát rồi. Mỗi một chỗ trên người gần như đều dính vào nhau. Kha Lâm thậm chí còn thể cảm nhận được hơi thở của Tư Hạo Lam khi nói chuyện. Hắn hơi ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Tư Hạo Lam, sau đó là chiếc mũi cao thẳng, tiếp theo là đôi môi đỏ hồng.

Nhìn từ góc độ của Kha Lâm, bầu trời đầy sao, màn đêm dày đặc trở thành tấm phông nền tuyệt đẹp, Tư Hạo Lam lưng mang sao trời rực rỡ còn xinh đẹp hơn ánh sao.

Tức khắc hô hấp Kha Lâm trở nên nặng nề.

Cánh môi mềm mại mà căng mọng gần trong gang tấc. Kha Lâm thầm mắng một câu.

Mẹ kiếp, là đàn ông, đến hôn một cái đi.

Vì vậy hắn nhướn người, tiến thêm một bước rút ngắn khoảng cách với Tư Hạo Lam, dán lên đôi môi phía trên.

“Chụt.”

Tư Hạo Lam: “?”

Tư Hạo Lam trừng đôi mắt ướt đẫm, bất khả tư nghị nhìn người phía dưới. Ánh mắt Kha Lâm sâu thẳm, đôi mắt đen đến nỗi có thể hút người ta vào trong. Hắn liếm môi mình.

Thật mềm, hơi nóng, còn muốn tiếp.

Kha Lâm nghe theo tiếng gọi của trái tim, giơ tay cố định gáy Tư Hạo Lam, ấn đầu y xuống, sau đó trực tiếp cắn lên.

“A.” Tư Hạo Lam không có năng lực phản kháng, bị giam giữ trong lòng Kha Lâm, mặc hắn tùy tâm sở dục.

Kha Lâm hôn hôn, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, thẳng thắn ôm y cố gắng trở mình, đè Tư Hạo Lam ngã xuống đất, hôn y từ phía trên.

Nhiệt độ cơ thể người trong lòng tăng vọt, còn nóng rực hơn hồi nãy. Kha Lâm cảm thấy người này nhất định làm từ kẹo, sao vị lại ngọt đến vậy?

Tư Hạo Lam vẫn duy trì sự nhu thuận, ban đầu còn trừng mắt với Kha Lâm, sau đó liền nhắm mắt lại.

Sự ngoan ngoãn của y khiến Kha Lâm thỏa mãn cực kỳ, tràn đầy vui vẻ. Con thỏ lớn không chống cự hắn thật sự quá tốt.

Kha Lâm dần thả chậm nhịp điệu, nhẹ nhàng hôn chạm môi, dịu dàng như nước.

Nhưng hắn hôn một lúc liền nhận ra có gì đó không đúng. Cuối cùng hắn từ trên môi Tư Hạo Lam rời đi, cúi đầu nhìn người dưới thân.

Hô hấp của Tư Hạo Lam phi thường nhanh, sắc mặt ửng hồng, nhắm chặt hai mắt, không hề nhúc nhích.

Đây có ý trách hắn sao? Kha Lâm ho khan một tiếng, giải thích nói: “Bầu không khí quá tốt…”

Tư Hạo Lam không có phản ứng.

“Lam Lam?” Kha Lâm nghi ngờ vỗ má y, vẫn như cũ không có động tĩnh.

“Này.” Kha Lâm cau mày tiếp tục gọi: “Tư Hạo Lam?” Hắn thậm chí lay lay Tư Hạo Lam. Thân thể Tư Hạo Lam mềm như không xương, lung lay theo động tác của hắn.

Mặc kệ lắc như thế nào, từ đầu đến cuối con thỏ lớn vẫn nhắm chặt hai mắt.

Lúc này Kha Lâm mới hoảng sợ. Hắn gọi nửa ngày rốt cục xác định một vấn đề.

Tư Hạo Lam ngất rồi!
Bình Luận (0)
Comment